Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Đồng Quyện quay lại phòng tập, đã tình cờ gặp Bùi Tư Nhiên vừa mới bước ra ngoài.
Cánh cửa kính dán giấy mờ được đẩy ra từ bên trong, Đồng Quyện vội lùi lại trong khi Bùi Tư Nhiên lại đứng ở trong phòng, hai người cùng nhìn vào đối phương vừa đột nhiên xuất hiện, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Thành phố B vào mùa Đông rất lạnh, những cánh cửa sổ thỉnh thoảng sẽ bị đóng băng và không thể đóng lại được, cô dọn dẹp chỉ có thể mở một lúc vào buổi trưa hoặc khi mặt trời ló dạng vào buổi chiều, chẳng hạn như là vào thời gian này.
Một cơn gió lạnh thổi qua, bên ngoài có thể nghe thấy tiếng lá cây xào xạc.
Đồng Quyện tỉnh táo lại rồi tránh sang một bên, anh để cửa mở ra, lên tiếng hỏi: “Cậu phải đi phỏng vấn à?”
Bùi Tư Nhiên gật đầu, đáp, “Sao anh về nhanh thế?”
Để nâng cao hiệu suất làm việc, tổ chương trình đã chuẩn bị hai nhóm nhân viên để tiến hành phỏng vấn đơn lẻ cùng một lúc, vừa nãy khi có nhân viên đến gọi Bùi Tư Nhiên đi phỏng vấn thì cũng nhận được điện thoại thông báo rằng cuộc phỏng vấn của Đồng Quyện đã kết thúc, vì vậy lúc này cũng đang chạy sang phòng tập bên cạnh gọi người khác.
“Bùi Tư Nhiên?” Nhân viên đi ra từ phòng tập bên cạnh, trông thấy cậu vẫn còn đứng ở đây vội hét lên trong hành lang.
Bùi Tư Nhiên lập tức bước ra ngoài, lúc đi ngang qua Đồng Quyện vẫn không quên dặn dò: “Tránh xa Văn Úc ra một chút!”
Văn Úc đang ngồi trên sàn nhà không có hình tượng gì cũng nghe thấy câu nói kia, bèn la lên: “Cậu bị điên à?”
Đồng Quyện hiện tại đã miễn nhiễm với những thứ này, anh chuẩn bị bước vào cửa trong trạng thái không chút sợ hãi nhưng lại bị Bùi Tư Nhiên ở đằng sau kéo lấy áo mình.
Anh còn chưa kịp quay đầu nhìn thì giọng nói như đi đòi nợ của cậu đã vang lên từ phía sau: “Nghe rõ chưa?”
Đồng Quyện thở dài, cảm giác như là đang dỗ một đưa trẻ con, bất lực gật đầu: “Nghe thấy rồi.”
Sau đó Bùi Tư Nhiên mới yên tâm buông anh ra, dựa vào chiều cao cùng cánh tay dài của bản thân mà xoa vào đỉnh đầu của Đồng Quyện. Mái tóc mềm mại đen nhánh, dường như còn thoang thoảng mang theo hương đào mật, Bùi Tư Nhiên như thể một con sen đang vuốt ve chú mèo của mình, sau khi đóng cửa lại còn cảm thấy cực kỳ hài lòng, lúc này mới đi ghi hình cho cuộc phỏng vấn.
Khi Đồng Quyện bước vào phòng lập tức có người nhường chỗ cho anh, vài người đã tập nhảy cả ngày nên lúc này cũng không thể động đậy được nữa, bèn dứt khoát ngồi lại trò chuyện với nhau.
Anh vừa ngồi xuống là Văn Úc đã nhấc mông lên nghiêng người qua, còn chưa kịp nói gì đã ngửi thấy hương thơm trên người Đồng Quyện. Mùi thơm này thực sự rất dễ chịu, cậu ta rất thích, vì thế câu hỏi đắn đo suốt một ngày rốt cuộc cũng phải nói ra: “Quyện Quyện, anh dùng loại nước hoa nào thế?”
Đồng Quyện: “…”
Tại sao mấy câu hỏi hôm nay anh toàn không có cách nào trả lời được vậy, nếu không hỏi về Tết thì cũng hỏi xem anh dùng nước hoa loại gì, thật là khó quá đi.
Hương đào trên người Đồng Quyện là mùi thơm đặc trưng cho tin tức tố của anh khi còn là Omega, sau khi hệ thống sao chép dữ liệu vào cơ thể anh vẫn giữ lại phần này, nhưng trên đời này không có thứ như kỳ phát tình vì vậy mùi hương này đã trở thành mùi thơm của cơ thể anh thỉnh thoảng sẽ tỏa ra, nếu như cảm xúc mạnh mẽ sẽ càng trở nên nồng đậm.
Nhưng anh không thể giải thích như thế với Văn Úc được.
Đồng Quyện liếm môi một cái rồi mới trả lời: “Tôi không dùng nước hoa.”
Văn Úc không tin một chút nào: “Thế sao anh có thể thơm như vậy được?”
“Mùi sữa tắm đấy.”
“Của hãng nào?”
“Thì là sữa tắm có sẵn trong phòng đó.” Đồng Quyện đáp lại qua loa: “Còn có thể là cái gì nữa?”
“Anh lừa em.” Văn Úc đến gần Đồng Quyện, ngửi một cái rồi lại nói: “Sữa tắm trong phòng bọn em không phải cái mùi này.”
“Thế thì là do khác phòng thì không giống nhau thôi.” Đồng Quyện ho khan một tiếng, chuẩn bị kết thúc chủ đề nói chuyện này, “Trước đó mọi người đã luyện tập đến đâu rồi?”
Giọng điệu của anh vốn dĩ nhẹ nhàng, mỗi một câu nói đều như tiếng sóng vỗ bờ khiến trái tim người nghe bất giác mềm nhũn.
“Cũng gần giống như trước khi cậu đi.” Sơ Phương An trả lời.
Ngoài trừ đại thần như Bùi Tư Nhiên ra, thực lực của những người khác trong lớp A cũng không chênh nhau là mấy, vũ đạo của bài hát chủ đề không phức tạp lắm, động tác chủ yếu là đẹp mắt, thế nên một vài người vừa xem qua một lượt đã nắm được đại khái rồi.
“Vậy bây giờ chúng ta tiếp tục tập nhé.” Đồng Quyện hỏi một cách không chắc chắn.
Bùi Tư Nhiên là lớp trưởng của lớp bọn họ, bây giờ không có cậu ở đây, không biết những người khác có định tự giác luyện tập hay không.
“Tập thôi.” Bồ Hạc Châu là người đầu tiên gật đầu đồng ý, anh ta cảm thấy chỉ cần nghỉ ngơi hơn mười phút là đủ.
Lúc luyện tập thì phải chăm chỉ, lúc nghỉ ngơi cũng phải nghỉ ngơi cho thật tốt, khi lớp trưởng không có ở đây, vài người bọn họ đều tập luyện nghiêm túc dưới sự dẫn dắt của Sơ Phương An.
[Ding dong!]
Tiếng nhắc nhở quen thuộc vang lên.
[Công bố nhiệm vụ- Yêu cầu ký chủ giành được vị trí C của bài hát chủ đề《Call me by your name》: (/)]
[Nếu nhiệm vụ thành công, ký chủ sẽ nhận được điểm, nếu nhiệm vụ thất bại, ký chủ sẽ bị giảm thấp hơn % điểm sinh mệnh, sau khi giảm, ký chủ sẽ chỉ còn % điểm sinh mệnh tức là nhỏ hơn % của mức trung bình, độ nhạy cảm với cơn đau sẽ tăng lên %, ngẫu nhiên nôn ra máu hai lần.]
Đồng Quyện đang chăm chỉ luyện tập cũng bị giật mình, còn cắn phải đầu lưỡi của mình.
“Tiểu Thống! Lần sau cậu đừng đột ngột xuất hiện như vậy có được không!” Đồng Quyện trong lòng nước mắt lưng tròng, lên án nói.
Hệ thống không ngờ là anh lại bị giật mình, có phần ngẩn ra: [Lần sau tôi sẽ nhắc cậu trước.]
Đồng Quyện khịt mũi một cái, cũng không nói gì nữa.
Xem ra vị trí C này thực sự rất quan trọng, nếu không Hệ thống cũng sẽ không bắt đầu trừ vào điểm sinh mệnh như vậy.
Là một người được sống lại một lần, tính mạng của Đồng Quyện được duy trì bằng cách làm nhiệm vụ, nếu thành công thì được sống thêm vài năm, nếu thất bại thì sẽ nôn ra máu rồi ốm lăn quay. Chỉ là vài tháng trước anh ở một mình, nôn thì cũng đã nôn rồi, nhưng bây giờ có thêm một bạn cùng phòng nếu nôn ra máu chắc là dọa người ta chết mất.
Vì thế đối với nhiệm vụ lần này, anh bắt buộc phải tranh một lần.
Đồng Quyện vốn không muốn tranh giành vị trí C này, trong lòng anh Bùi Tư Nhiên là thích hợp với vị trí này nhất, nếu không phải là cậu thì Sơ Phương An, Bồ Hạc Đức, hay Thẩm Nguyên Nam đều có thể… tóm lại không nên là anh.
Có rất nhiều thực tập sinh có năng lực trong số ba mươi người này, Đồng Quyện luôn cảm thấy rằng mình không nên là người đứng ở phía trước tất cả.
Ánh mắt của Đồng Quyện không khỏi chuyển sang những người khác đang ở xung quanh mình, nhìn vào dáng vẻ nghiêm túc của bọn họ mà không khỏi thở dài.
Lúc Bùi Tư Nhiên quay lại sau cuộc phỏng vấn, cậu cảm thấy bầu không khí trong phòng rất kỳ lạ.
Cậu còn chưa kịp lên tiếng đã bị Sơ Phương An chặn lại, đôi mắt một mí của anh ta đảo quanh rồi nháy mắt về phía Đồng Quyện.
Bùi Tư Nhiên cũng thuận theo tầm mắt đó nhìn qua, bóng dáng chiếc áo hồng đang đứng tập nhảy trước tấm gương ở trong góc phòng, rõ ràng là cùng một loại áo nỉ màu hồng nhạt với bọn họ nhưng mặc trên người Đồng Quyện lại giống như thể là làm riêng cho anh vậy, anh hệt như một con búp bê đáng yêu vô cùng, chỉ tiếc là con búp bê bây giờ đã ướt sũng mồ hôi ngay cả tóc mái cũng ướt đẫm, khắp cả người có một luồng sức mạnh khiến người khác ngạt thở không sao giải thích được.
Muốn giành lấy vị trí C đến thế sao…
Ánh mắt Bùi Tư Nhiên chợt lóe sáng.
“Cũng không biết là vì sao, đột nhiên lại hăng máu lên như vậy.” Sơ Phương An nói nhỏ bên tai cậu, giải thích, “Bọn anh bảo cậu ấy nghỉ ngơi đi mà không chịu nghe.”
Nhưng cũng phải nói rằng người đẹp nên làm gì cũng đẹp, ngay cả khi Đồng Quyện trông thê thảm như lúc này thì mỹ cảm xung quanh anh cũng không mất đi nổi mấy phần, so với vẻ ngoan ngoãn lúc nãy lại càng hấp dẫn, càng tỏa ra ánh sáng rực rỡ khiến người lóa mắt hơn.
Chỉ là một hàng những tên ngốc đang nhìn chằm chằm vào Đồng Quyện khiến cậu bực mình.
Bùi Tư Nhiên liếc nhìn đồng hồ trên tường rồi đi đến chỗ Đồng Quyện, kéo anh lại và nói, “Đừng nhảy nữa, đến giờ đi ăn rồi!”
Trong lòng Đồng Quyện đang đếm nhịp, định bụng đếm đến nhịp thứ tám sẽ dừng lại, nhưng Bùi Tư Nhiên lại nói: “Đến muộn là hết sữa ngô đó nhé!”
Đồng Quyện lập tức ném tám nhịp ra sau đầu, thậm chí còn quên mất mình vừa đếm đến bao nhiêu.
Vào mùa Đông trời thường sớm tối hơn, muốn chụp ảnh đi đường của các thực tập sinh cũng không chụp được kiểu nào ra hồn, vì vậy ngay khi trời vừa tối là chị em fansite các nhà đã bắt đầu thu dọn đồ đạc của họ.
Sau khi mấy người lớp A đi xuống dưới tầng, chào hỏi với các cô ấy xong cũng không ở lại lâu mà đi thẳng vào căn tin.
Căn tin buổi tối được bật đèn sáng trưng, Đồng Quyện ngồi bên bàn ăn, tay phải cầm thìa khuấy cháo, còn bên tay trái là một cái đĩa nhỏ trong đó đều là những hạt ngô vàng ươm. Cháo ở căn tin vừa nhuyễn vừa đặc, trời lạnh mà được ăn một bát thì bụng dạ cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
“Một lát nữa mọi người có quay lại luyện tập tiếp không?” Một người cả chiều đã không gặp là Chung Diệc không ngừng hỏi một câu nhảm nhí ngớ ngẩn.
“Thôi đừng tập nữa.” Văn Úc cố gắng quan sát biểu cảm của những người khác, đáp lại, “Luyện cả ngày rồi, thực sự là quá mệt.”
Chung Diệc không khỏi nhìn về phía Sơ Phương An, Sơ Phương An thì nhìn Bùi Tư Nhiên, mà Bùi Tư Nhiên lại nhìn sang Đồng Quyện.
Anh đang cúi đầu ăn cháo, nhưng vẫn âm thầm cảm thấy có điều gì không ổn vì vậy bèn dè dặt ngẩng đầu lên, trông thấy ánh mắt của cả bàn không biết từ lúc nào đều đang tập trung vào mình, Đồng Quyện bèn nhanh chóng đặt cái thìa xuống bên cạnh, lau miệng một cái rồi nói, “Mọi người đều nhìn tôi làm gì.”
“Buổi tối anh vẫn luyện tập tiếp à?” Bùi Tư Nhiên hỏi.
Đồng Quyện gật đầu, “Luyện chứ!”
“Anh còn tập nữa?” Văn Úc kinh ngạc, hai mắt trợn to, “Anh đã tập cả ngày rồi, còn tập nữa sao?”
Đồng Quyện chỉ “ừ” một tiếng rồi lại cúi đầu xuống ăn cháo.
Thẩm Nguyên Nam và Bồ Hạc Châu không ngồi ở bàn này, Văn Úc nhìn Đồng Quyện rồi lại nhìn Bùi Tư Nhiên, mơ hồ cảm thấy vị trí C cuối cùng sẽ thuộc về một trong hai người họ.
Sau khi ăn xong thì năm người cũng chào tạm biệt lẫn nhau.
Đồng Quyện cho rằng mình sẽ phải luyện một mình đến đêm, nhưng lại phát hiện ra rằng Bùi Tư Nhiên đã đi theo mình từ bao giờ.
“Cậu để quên đồ ở phòng tập à?” Lúc ăn cơm người này không nói rằng sẽ quay lại luyện tập, thế nên anh mới tưởng là Bùi Tư Nhiên bất chợt nghĩ ra chuyện gì đó.
Bùi Tư Nhiên chỉ trả lời một cách mơ hồ.
Buổi tối ở phòng tập không bật hệ thống sưởi chung, vì thế Đồng Quyện phải khoác thêm chiếc áo khoác dày cộp, cảm thấy bao giờ cơ thể ấm lên mới cởi cái áo vướng víu đó ra.
Bùi Tư Nhiên vẫn chưa rời đi, cậu dựa vào bức tường ở cửa, khoanh tay nhìn Đồng Quyện lặp lại bài tập ban ngày.
Thực ra dựa theo mức độ hoàn thành bài tập vào chiều nay của Đồng Quyện thì lúc đó anh đã có thể lên sân khấu rồi, nhưng không biết vì sao lại còn phải đến đây tập thêm vào buổi tối để bản thân phải chịu lạnh thế này.
Khi hai người họ lên tầng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào trong các phòng tập, bây giờ cả tòa nhà chắc chỉ còn có bọn họ và tiếng ma sát của đôi giày thể thao không biết mệt mỏi trên sàn nhà.
Bùi Tư Nhiên nhìn vào Đồng Quyện, trong lòng dần dần bị mê hoặc.
Không biết đã qua bao lâu, Đồng Quyện nhảy mệt rồi bèn dừng lại hít thở vài hơi, lúc này anh mới để ý đến bóng dáng người nào đó đang đứng trước cửa, đôi mắt hoa đào chớp chớp, có phần bất ngờ hỏi: “Sao cậu còn chưa quay về?”
Khuôn mặt điển trai của Bùi Tư Nhiên rất giỏi lừa người mỗi lần không cười, nhìn thì rất lạnh lùng khó tiếp cận, nhưng khi nghe thấy tiếng nói của Đồng Quyện, sau khi phản ứng lại, khóe miệng lại lơ đãng giương lên thành nụ cười: “Tôi đang chờ anh.”
Đồng Quyện cau mày lại nhưng chưa kịp lên tiếng thì Bùi Tư Nhiên lại nói: “Đồng Quyện, sao anh phải liều mạng như thế?”
Thoạt nhìn có vẻ nhỏ bé mềm mại, nhưng lại có một luồng khí thế tan xương nát thịt.
“Tôi…” Đồng Quyện hé miệng ra nhưng không biết phải nói gì, anh không muốn nói dối Bùi Tư Nhiên. Hàng lông mi đậm như lông quạ khẽ rũ xuống, lại tựa như cánh quạt khẽ phất phơ vài cái, đáp lại trong mơ hồ: “Tôi có lý do không thể nói ra được.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Đồng Quyện đỏ bừng, như vừa mới ngoi lên khỏi mặt nước, rõ ràng là gầy gò như chỉ cần chạm vào là sẽ vỡ nát, nhưng lại có một sự kiên trì không ai làm được.
Bầu nhiệt huyết trong lòng Bùi Tư Nhiên giống như được khơi gợi, cậu treo áo khoác lên tường, khởi động cổ tay cổ chân rồi đứng vào bên cạnh Đồng Quyện, ánh sáng trong mắt cậu thiếu niên lúc này còn sáng hơn cả ánh sáng từ ngọn đèn chiếu trên đỉnh đầu: “Tôi cùng anh tập luyện nhé!”
Giọng điệu chân thành đến nỗi như muốn cùng với Đồng Quyện, vì sự nghiệp biểu diễn mà thắp cháy lên ngọn lửa đam mê.
Đồng Quyện: “…”
Dù cho có chút cảm động, nhưng nhìn vào dáng vẻ của Bùi Tư Nhiên bây giờ, sẽ không kéo anh tập cho đến tận sáng mai đó chứ…