Đêm… Bốn bề yên tĩnh… Những cơn gió lạnh thổi qua, càng làm tăng thêm vẻ tĩnh mịch vốn có của không gian âm u này.
Trương Hoàng là một phu canh, mỗi đêm hắn đều đi gõ mõ, sau đó trở về nhà ăn cơm và nghĩ về nữ nhân. Cuộc sống hằng ngày của hắn chỉ có thế, cứ như vậy mà bình ổn qua đi.
Đêm hôm nay, một buổi tối bình thường như bao nhiêu buổi tối khác, Trương Hoàng cũng đi gõ mõ, nhưng không biết vì sao, đêm nay hắn lại có một cảm giác vô cùng hoang mang, lo sợ.
“Cạch…” Một tiếng động nhỏ vang lên, thế nhưng cũng đủ khiến cho Trương Hoàng giật cả mình.
“Ai?”
Nhìn chung quanh, ngõ phố vẫn như cũ không hề có bóng người, bên tai phảng phất tiếng gió mơ hồ thổi
Nghi hoặc xoay người lại, hắn tiếp tục công việc của mình, tiếng mõ lại vang vọng trong đêm tối, kèm theo đó là tiếng tự giễu của chính hắn.
“Quái lạ, sao đêm nay lại an tĩnh đến mức kì lạ thế nhỉ?”
Mười bảy năm trước, cũng trong một đêm yên tĩnh như vậy.
Nhớ tới buổi tối cực kì bi thảm ấy, không gian bốn bề tựa hồ tràn ngập mùi máu tanh, hương vị tanh ngọt của máu dường như phảng phất xung quanh hắn
Rùng mình một cái, ngay sau đó hắn lại nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Thanh thúy như chuông ngân, trong đêm khuya vắng vẻ, tiếng cười vang vọng xung quanh, mang theo một sự khiêu khích mơ hồ nào đấy,nhưng thông qua nó, ta cũng có thể đoán được rằng, cái người đang cười kia chắc hẳn là một cô gái xinh đẹp lanh lợi.
Nếu là bình thường, ắt hẳn Trương Hoàng sẽ đến xem rốt cuộc cô gái đó là ai, thế nhưng lần này, hắn chỉ muốn mau chóng ly khai.
“Trương Viễn Sơn!”
Một giọng nói nhỏ nhẹ nhưng lạnh lùng vang lên, cùng với hàn khí trong đêm, càng tăng thêm vẻ lạnh như băng.
Trương Hoàng dừng bước, thở dài một hơi, chậm rãi nói:
“Thứ nên tới… Rốt cuộc cũng đã tới rồi.”
Hơi hơi run rẩy thẳng lưng, hắn không cần quay người lại cũng cảm nhận được sát ý lạnh như băng ấy đang đứng sau lưng mình, hắn bất đắc dĩ cười cười:
“Điều hối hận nhất trong cuộc đời Trương Viễn Sơn ta đây… Chính là chuyện của đêm đó. Sống tạm mười bảy năm thế này… Quá đủ rồi.”
“Hối hận?” Nữ tử kia bỗng nhiên cười lớn, tiếng cười trong đêm đen mang theo một sự thê lương đến não lòng, nàng ngừng cười, lạnh nhạt nói:
“Ta hỏi ngươi, ngươi có chỗ nào hơn y chứ?”
Trương Hoàng im lặng.
Nữ tử hừ lạnh một tiếng:
“Được lắm, đêm nay, bổn cô nương ta sẽ cho ngươi hảo hảo chết không đối chứng.”
Nói xong, khẽ vung tay, vài đạo ngân quang bỗng nhiên lóe sáng.
Trương Hoàng khẽ nhắm hai mắt lại.
Ngân quang tiến dần đến cơ thể, thế nhưng… Hắn lại nở một nụ cười.
Sắp được giải thoát rồi!
“Môn chủ là người tốt, thế mà… Ngươi dám hạ độc y, khiến y… Sống không bằng chết!”
Một trận gió nổi lên, xa xa truyền đến vài tiếng mõ canh, trong không gian mênh mông ấy, chỉ còn trơ lại một thi thể đang lạnh dần….
Mấy ngày nay, Khai Phong Phủ đang phải xử lý một vụ án vô cùng khó khăn, mà người đang đau đầu về vụ này, chính là Bao Chửng.
Từ tháng trước đã bắt đầu xuất hiện những cái chết vô cùng bí ẩn, mà ở kinh thành và những vùng lân cận khác, cũng liên tiếp xuất hiện những chuyện tương tự như thế, khiến cho Bao Chửng mấy ngày nay ăn không ngon, ngủ không yên.
Nạn nhân thường là các tiểu thương và chưởng quầy tiểu lâu, hung thủ giống như một kẻ cuồng sát vậy, gặp người nào cũng giết, người chết thường có đặc điểm là ở sau đầu cắm một cây ngân châm dài ba tấc, trực tiếp xuyên vào não, khiến nạn nhân trực tiếp mất mạng.
Vài ngày trước, ngay cả nha dịch của Khai Phong Phủ cũng bị sát hại như thế.
Thi thể của nạn nhân bị thân nhân họ mang đi, Công Tôn Sách sau khi nghiệm thi xong, thở dài một hơi.
Vụ án không hề có đầu mối, đã thế hung thủ gây án với tốc độ cực nhanh, thủ pháp vô cùng tàn độc trước nay chưa từng thấy, khiến người ta trở tay không kịp
Với một người có tấm lòng yêu dân như con như Bao Chửng, trước sự việc như thế, ông cảm thấy hết sức đau lòng.
“Trên người nạn nhân không hề có bất kì một dấu vết trúng độc nào cả, nói cách khác, nguyên nhân cái chết chính là…. Vật này.” Công Tôn Sách cầm một miếng vải trắng đựng mảnh ngân châm giao cho Bao Chửng, Công Tôn Sách nhíu mày giải thích.
Bao Chửng tiếp nhận ngân châm, nhíu mày, trầm ngâm một lúc lâu.
“Triển đại nhân đã về!”
Bao Chửng ngẩng đầu, hai đầu chân mày thả lỏng.
Một nam tử mặc hồng y bước vào, hành lễ với Bao Chửng.
“Đại nhân, thuộc hạ đã trở lại.”
Vẫn giọng nói không cao không thấp ấy, nhìn thân hình hao gầy trước mặt mình, đầu chân mày vừa mới dãn ra của Bao Chửng lại tiếp tục chau lại.
Đứa nhỏ này, lại gầy đi nhiều rồi….
“Triển hộ vệ không cần đa lễ.”
Triển Chiêu im lặng đứng sang một bên, Bao Chửng mở miệng định nói gì đó, nhưng lời vừa đến bên miệng, lại không biết nên nói như thế nào.
“Thương thế của Triển hộ vệ dạo này thế nào?”
Triển Chiêu nghe vậy, lắc đầu nói:
“Thương thế của thuộc hạ không có gì đáng ngại, chỉ là nghe nói dạo này ở Khai Phong…”
Bao Chửng giơ tay ngắt lời, Triển Chiêu nhìn Công Tôn Sách, vẻ mặt của y cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Kỳ thật khi thuộc hạ ở Hãm Không Đảo cũng có nghe nói qua, hơn nữa…” Triển Chiêu dừng một chút, sau đó tiếp tục nói:”… Gần đây trên Hãm Không Đảo… Cũng đã xảy ra một số chuyện…”
“Hả? Hãm Không Đảo cũng xảy ra chuyện sao?”
Bao Chửng trầm mặc, ý bảo Công Tôn Sách đưa ngân châm cho Triển Chiêu.
“Triển hộ vệ có từng thấy qua vật này?”
Triển Chiêu cầm một cây ngân châm lên, nhìn kỹ, sau đó đặt vào khay, nhướng mày lên, nói:
“Nếu thuộc hạ không lầm, cái này hình như là… An Hồn châm!”
“An Hồn…?” Công Tôn Sách suy nghĩ một chút, đột nhiên nói:” Là Đường Môn An Hồn châm?”
Triển Chiêu gật đầu, nói:
“Không chỉ An Hồn châm, mà còn có Đường Môn ‘Vô thị’”
Công Tôn Sách’a’ lên một tiếng, nói:
“Đường Môn nhị tuyệt?”
Đường Môn nhị tuyệt, An Hồn vô thị!
An Hồn châm mỏng như lông trâu, dài khoảng một tấc, Chế Nhân Tử Địa là một chất độc không màu không mùi. Khi vào trong cơ thể, lập tức hòa vào máu, sau đó nhanh chóng phát tán, khiến nạn nhân chết mà không hề có chút phản ứng nào. Sau khi nạn nhân đã chết, chất độc lập tức tan đi, nên khi nghiệm thi sẽ không tìm ra được dấu hiệu trúng độc.
Triển Chiêu đảo mắt, chậm rãi nói:
“Nếu như vụ án này có dính dáng đến Đường Môn, như vậy…Rất khó giải quyết.”
“Đường Môn! Có phải thảm án diệt môn giang hồ của mười bảy năm trước, Đường Môn Tứ Xuyên không?”
Triển Chiêu im lặng gật đầu.
Huyết án Đường Môn Tứ Xuyên, ngay cả trong giang hồ lẫn triều đình, ai ai không thể không biết đến vụ án này.
Công Tôn Sách nhìn kĩ mảnh ngân châm mỏng như lông trâu kia, vuốt râu nói:
“Nếu như đây chỉ là một cây An Hồn châm bình thường, nó cũng không có chỗ nào kì lạ cả, thế nhưng nếu được sử dụng cho mục đích giết người, quả thật là quá khủng khiếp!”
Triển Chiêu biến sắc, Đường Môn An Hồn châm cùng Vô Thị rất ít được sử dụng, cho nên gần như trên giang hồ không còn thấy nữa, thế nhưng bây giờ lại cùng nhau xuất hiện ở nơi này, vậy rốt cuộc hung thủ có mục đích gì? Anh lẳng lặng nhìn ngân châm trong tay mình, bỗng nhiên nhãn thần sáng lên, hai đầu lông mày bỗng nhíu lại.
“Không lẽ… Những gia đinh trên Hãm Không đảo đã bị trúng châm mà chết sao?”
“Hãm Không Đảo?”
Triển Chiêu không nói gì nữa, bởi vì chính anh cũng không mấy rõ ràng lắm, chuyện này anh chỉ nghe sơ qua lời kể của các gia đinh khác mà thôi.
Không khí càng lúc càng trở nên nặng nề, nếu như cách thức gây án trên Hãm Không Đảo cũng giống như thế, xem ra hung thủ không chỉ có một người, có khi là một tổ chức lớn nữa là đằng khác, như vậy thì càng khó giải quyết hơn!
Là người trong Đường Môn đến trả thù, hay là…. Một người nào khác mượn chuyện của Đường Môn để gây án?
“Hay là để thuộc hạ đến chỗ tàn tích của Đường Môn ngày xưa để điều tra một phen xem sao?”
“Triển hộ vệ…”
Bao Chửng nhìn dáng hình hao gầy của người thanh niên trước mắt, thở một hơi thật dài, những vụ án liên quan đến giang hồ, giao cho Triển Chiêu là tốt nhất. Thế nhưng…. Mỗi lần nhìn thấy đứa nhỏ này vất vả mang một thân thương tích trở về, sau đó lại nhanh chóng dấn thân vào những nguy hiểm khác, thử hỏi… Làm sao ông có thể an tâm cho được chứ?
Triển Chiêu biết Bao Chửng đang băn khoăn điều gì, anh mỉm cười, nói:
“Đại nhân nếu như đã tin tưởng Triển Chiêu, thì xin cho thuộc hạ đi thôi.”
Triển Chiêu ta đã quyết tâm phải bảo hộ mảnh thanh thiên này, há là người ham sống sợ chết sao?
Bao Chửng đành vuốt râu nói:
“Vậy hãy mau đi thôi, đi sớm về sớm.”