☆ . Manh điểm của Trương Cảnh Minh
Chu Hoằng cúi đầu nhìn Trương Minh vẫn cứ rì rầm mãi, bĩu môi, không nghĩ tới người này nhìn trầm lặng, nhưng cũng chịu chơi, vì sinh nhật bạn? Có thể tụ tập với nhau, nhất định đều là thường gần gũi, cũng không biết Trương Minh này, giới bạn bè của anh ta là thế nào.
"Minh ngàn chén không say, uống rượu cứ như uống nước, người khác đều xiêu vẹo rồi, cậu ấy vẫn ổn trọng như cây tùng, mặt không biến sắc tim không đập mạnh, có điều," Nam nhân cười cười, Chu Hoằng cảm thấy bây giờ người này nhất định đang nhướng cao chân mày, "Minh có một manh điểm, đó là không thể uống rượu đỏ, một ly là ngã rồi!"
Chu Hoằng đang vắt khô cái khăn mặt mới giặt sạch, nghe đến đó không khỏi khẽ cười, nghiêng mắt nhìn xuống Trương Minh, cảm thấy lúc này anh quả thực cực manh...
"Có người bạn không cam lòng, thừa dịp hôm nay là ngày đặc biệt, đổ rượu đỏ vào rượu của Minh, kết quả là thành thế này." Nói rồi, hắn đã cười cười đi đến, cúi người nhấc Trương Minh lên, ra khỏi nhà vệ sinh.
Chu Hoằng theo phía sau, dừng lại trước cửa phòng ngủ, hơi đưa đầu nhìn vào trong, thấy nam nhân kia để Trương Minh nằm ngang, đắp chăn lên rồi quay sang hắn, nói với hắn: "Được rồi, còn lại liền giao cho cậu, tôi đi đây."
Nói xong, cũng không chờ Chu Hoằng nói mấy câu như tạm biệt các loại, thì đã nhanh chân nghênh ngang mà đi.
Chu Hoằng thổn thức một hồi, rồi lại nghĩ đến dáng vẻ khó chịu của Trương Minh, liền đi tìm xem có thuốc giải rượu gì gì đó không, mà không tìm được, liền cầm một ly nước ấm đi vào phòng ngủ của Trương Minh.
Đây vẫn là lần đầu tiên Chu Hoằng vào phòng ngủ của Trương Minh, đảo mắt nhìn quanh, không gian mặc dù lớn, nhưng đơn giản tự nhiên, cũng hợp với tính cách của anh.
Hơi ngồi xổm xuống, Chu Hoằng một tay cầm ly nước, một tay đẩy vai Trương Minh, lay đầu của anh một cái, "Chưa tỉnh nữa? Đúng là có tiền đồ, mới chút rượu đỏ đã ngã, cũng không biết nên nói anh mạnh hay yếu."
Nói rồi, Chu Hoằng đặt ly nước sang một bên, lại giơ tay lên chỉnh cái chăn mỏng bị đạp ra, đang định thu tay đứng dậy, thì cổ tay bỗng nhiên bị nắm.
Chu Hoằng hơi kinh ngạc, trước tiên nhìn Trương Minh, thấy anh vẫn nhắm chặt hai mắt, biểu tình mất tự nhiên như con nít, không có dấu hiệu đã tỉnh.
Khẽ than thở một hơi, Chu Hoằng gỡ tay ra, đồng thời lại ảo não, ê vừa rồi hắn mới thở dài á? Hắn gặp quỷ à tại sao đi thở dài?
Gỡ ngón tay thon dài của Trương Minh ra, Chu Hoằng chợt nhớ tới cái lần ở nhà bếp, hắn cắt trúng tay, cũng bị Trương Minh nắm, không thể không nói, sức của người này thực sự rất lớn, nghĩ vậy, Chu Hoằng không khỏi lại gần tinh tế quan sát ngón tay của anh, chỉ thấy từng ngón thon gầy trắng nõn, trong nét thanh tú còn có mạnh mẽ, rất đẹp...
Nhìn ngón tay, Chu Hoằng lại khó hiểu nhìn đến gương mặt, lập tức hoảng hốt, giống như trong trạng thái ngồi quá lâu lại bỗng nhiên đứng dậy, Chu Hoằng vội vã lắc đầu, nhưng sau khi thanh minh, trong đầu lại kỳ quái chen vào cảnh trong phòng vệ sinh vừa nãy, Trương Minh trần thân trên.
Chu Hoằng bị phản ứng của mình dọa, nhíu mày mặt mũi kinh ngạc, tựa hồ nhịp tim cũng đập nhanh, hắn sửng sốt một chút, trong đầu nhanh chóng lóe lên rất nhiều suy nghĩ, nhưng chỉ bắt lại một cái, đó là "Trương Minh quá đẹp trai, hóa ra mình là nhan khống, cũng phải cũng phải, nhìn Tiểu Hữu cũng biết rồi..."
nhan khống: cuồng mặt đẹp, mê trai/mê gái chỉ vì bản mặt thôi
Là vì hắn thích những thứ xinh đẹp, cho nên mới có cái loại phản ứng thác loạn này, Chu Hoằng nghĩ như vậy.
Ngày hôm sau khi tỉnh giấc, dậy sớm hơn thời gian báo thức nửa tiếng, Chu Hoằng tắt đồng hồ báo thức, tinh thần không tốt lảo đảo đi ra, khi đẩy cửa phòng vệ sinh rồi ngẩng đầu, không khỏi chấn động mạnh, bởi vì nhìn thấy Trương Minh đang đứng trước gương đánh răng.
Trương Minh áo sơ mi mở rộng, ngực bụng cường tráng lõa lồ không bỏ sót, một tay anh cắm túi quần, trên sống mũi còn đeo cái kính gọng đen, hơi rũ mắt xoay mặt nhìn sang, không giống Chu Hoằng bị dọa hết cả hồn, anh vẫn là mặt không chút biểu cảm, chỉ có điều giữa hai chân mày có chút mệt mỏi, xác nhận nguyên nhân say rượu.
Động tác trên tay không ngừng, Trương Minh vừa đánh răng vừa bình tĩnh nhìn Chu Hoằng, không hề cảm thấy hai người họ mắt lớn trừng mắt nhỏ như thế buồn cười bao nhiêu.
Vẫn là Chu Hoằng phản ứng trước, hắn ra dấu tay, lẩm bẩm một câu "Ngài tiếp tục!" Sau đó chỉ thấy Trương Minh gật đầu với hắn, xoay mặt trở về đi tiếp tục đánh răng.
Chu Hoằng vò tóc trở về phòng khách, sâu đậm cảm thấy là lạ chỗ nào ấy, khiến cho hắn bực mình khó hiểu.
Sau khi bình tĩnh được một lát, Chu Hoằng nghĩ ra điểm mấu chốt, hôm nay là ngày đầu tiên hắn đi làm, về sau còn một đống chuyện kiếm ăn làm phiền hắn nữa này, hắn có thể không nôn nóng sao!
Vì vậy, Chu Hoằng ổn định lại, bắt đầu chuẩn bị cho chuyện đi làm.
Làm một nhân viên mới, đến sớm là nhất định, cũng vì tránh nghi ngờ, cho nên mặc dù là cùng một mục đích, Chu Hoằng vẫn lung tung gặm vài miếng bánh mì, cầm túi lên đi ra ngoài trước rồi.
Ngay khi đứng dậy, tựa hồ hắn liếc thấy Trương Minh đang nhìn hắn, trong đôi mắt như mực có cái gì đó, nhưng cũng chỉ lóe lên thôi, Chu Hoằng không để ý.
Ngày đầu tiên đi làm, Chu Hoằng thủy chung căng như dây đàn, nhưng không nhận ra được cái làm hắn không thoải mái là ánh mắt hay là cái gì khác.
Chu Hoằng mua một cái sim mới, cái cũ cũng không vứt, hắn chỉ nghĩ, chờ hắn chân chính vượt qua rồi, một lần nữa tươi tỉnh đứng lên, thì lại liên hệ với bạn thân, mà lúc này, thì tạm thời để hắn hèn yếu tránh né một hồi trước đi.
Sở dĩ Lục Nguyên huy hoàng, chung quy vẫn là dựa vào sự anh minh của người phụ trách và sự cẩn trọng của mỗi nhân viên, ở bên trong, Chu Hoằng cảm giác được áp lực trước nay chưa từng có, đồng thời cũng dấy lên năng lượng phấn đấu của hắn, cuối cùng cũng cảm thấy có tinh thần.
Chu Hoằng không có máy tính, cũng không có tiền, trong công việc cũng không tiện cho lắm, hắn biết Trương Minh không chỉ có một cái laptop, liền da mặt dày mượn anh, như trong dự đoán, Trương Minh không có biểu tình gật đầu một cái, sau đó vào thư phòng lục tung một phen lấy ra cái laptop đưa cho hắn.
Mặc dù Chu Hoằng ngoài mặt nhận lấy không hề chậm trễ, trong lòng lại có chút ngẩn ngơ, không cách nào hình dung được cảm giác đó, muốn nói thản nhiên đi, có, cũng không giống loại thản nhiên thực tế khi đối mặt với bạn bè ngày xưa, muốn nói ngại quá đi, cũng có, nhưng trong sự ngại ngùng này còn có một vài thứ khác, cũng không đơn thuần.
Ở công ty, Chu Hoằng gần như bận đến mức ngay cả thời gian uống nước cũng không có, chính là như vậy, sau khi về nhà còn phải ráng chịu khó hết một hồi, cái bàn trong phòng khách là của Trương Minh, cho nên Chu Hoằng liền chiếm quầy bar vừa cao vừa hẹp, bên cạnh đặt một ly cà phê, cảm giác cũng ổn lắm.
Khí trời đã chuyển lạnh, nhưng vẫn chưa đến tình trạng mở máy điều hòa, Chu Hoằng mặc cái sweater cổ tim màu xám nhạt, ở trước quầy bar gõ chữ cành cạch, giữa ngón tay có hơi lạnh, đang tập trung, bỗng nhiên cảm giác có cái gì lướt qua đỉnh đầu, liền ngẩng đầu nhìn, thấy là cánh tay của Trương Minh, đang lướt qua đỉnh đầu hắn lấy chai rượu bên cạnh.
Chu Hoằng vốn muốn nhường chỗ, nhưng thấy anh đã lấy được rồi, cũng không di chuyển nữa, ánh mắt trực tiếp rơi lên gò má của Trương Minh, thấy mắt anh hơi cụp, kính gọng đen vững vàng bên trên, đường cong từ trán đến cằm, vô cùng lưu loát, giống như nhân vật trong tranh phong cách thoải mái.
Chu Hoằng tự nhận hắn kém xa nét tuấn mỹ của Trương Minh, càng không có cái loại khí chất trong trầm ổn lại chứa ung dung này, cái hắn có chỉ là chất giọng hơi hay mà thôi.
Bỗng nhiên, Chu Hoằng phát hiện, cảm giác của hắn đối với Trương Minh đã thay đổi, ngay từ lúc đầu, bởi vì anh có tiền lại đẹp trai, đối với anh thì hắn có ghen tỵ và né tránh, nhưng cảm giác trước mắt, nói thành ngưỡng mộ thì thích hợp hơn, càng sâu hơn nữa, say mê?
Chu Hoằng không tự chủ căng gương mặt, Trương Minh cầm chai rượu qua, nghi ngờ nhìn hắn một cái, hỏi một câu "Sao vậy?", sau đó rót rượu ra ly.
Chu Hoằng cũng không biết sao lại phản ứng nhanh như thế, giọng nói cũng phá lệ bình thường, "Nghe nói anh không thể uống rượu đỏ?"
Trương Minh như là có chút xấu hổ, gương mặt lặng lẽ xoay qua một bên, rầu rĩ "Ừ" một tiếng xem như đáp lại, uống miếng rượu, sau đó đưa một ly cho Chu Hoằng, "Có muốn uống không?"
Liếc mắt nhìn ly rượu, Chu Hoằng hơi do dự, từ sau sự kiện đó, hắn không đụng vào rượu nữa, nhưng cũng không thể cả đời không uống rượu mà đúng không?
"Ừ, được."
Trương Minh cứ như không hiểu vì sao Chu Hoằng khựng lại, từ bên cạnh cầm cái ly qua đưa cho Chu Hoằng, Chu Hoằng nhận lấy, nhìn anh rót rượu cho mình.
Hai người uống rượu, một hồi lâu không nói lời nào.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảm ơn các bạn đã ủng hộ, cảm ơn (tui liều mạng quá ư? o(□)o) ưu ái của các bạn, tui sẽ cố gắng cố gắng hơn nữa, nhất định cho ra một tác phẩm khiến mình cảm động khiến mọi người cảm động, ây da cảm động quá đi~~ ây da người ta không giỏi ăn nói cho lắm không nói nữa gõ chữ tiếp (xấu hổ che mặt)~~~~