☆ . Tức ngực vô cùng...
Mà Trương Minh, ngay khi câu này i vừa dứt, hai tay bỗng nhiên đè lên eo Chu Hoằng hông, kêu lên một tiếng rồi đột nhiên đứng dậy, nâng hắn đi tới giường lớn.
Khi thân thể rơi vào giường mềm, trong đầu Chu Hoằng bỗng nhiên kỳ quái hiện ra dáng dấp càn rỡ mà Vạn Thanh Mai làm với hắn, mỗi động tác đều vô cùng chân thật, Chu Hoằng như trúng tà, không tự chủ được bắt đầu học theo, dùng hai chân quấn lấy eo Trương Minh, hai khuỷu tay chống lên giường, trên thân rướn về trước, cúi đầu cười.
Trương Minh cúi người xuống, nheo mắt quan sát Chu Hoằng, thấy dây lưng áo choàng tắm của lỏng lỏng lẻo lẻo, cột cứ như không cột, lồng ngực trần trụi, hai quả nhỏ xinh dựng đứng lại còn hiện lên vầng sáng nhàn nhạt, mà trên gương mặt tuấn tú của hắn mất đi sạch sẽ ôn nhã ngày thường, mà ửng hồng, từ từ nhắm hai mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, một vẻ mị thái khó có thể dùng lời diễn tả được, tà, câu nhân dị thường.
Yết hầu của Trương Minh lăn một vòng, anh đưa tay kéo dây áo choàng tắm của Chu Hoằng, cùng lúc đó, cúi đầu mút môi trên của hắn, một tiếng thở dài khe khẽ từ sâu trong cổ họng tràn ra tới.
Chu Hoằng nóng bỏng nghênh đón, đưa một cánh tay ôm cổ Trương Minh, hắn giống như đốt lửa, cả người xao động không còn cách nào kiềm chế, hắn không ngừng cùng Trương Minh dán sát cơ thể, kéo dài không ngừng thở dốc, nhưng dần dần lại không thỏa mãn với ôn nhu dịu dàng của Trương Minh, liền né tránh nụ hôn của anh, dán gương mặt lên cổ anh, dùng sức mút vào, sau đó cong cả người lên hôn một đường.
Trương Minh một tay chống lên giường, mím môi cúi đầu nhìn Chu Hoằng dưới thân, mặc kệ hắn làm gì thì làm, mà khi Chu Hoằng liều mạng bắt nạt vùng cấm của anh, cuối cùng Trương Minh cũng nhịn không được kêu rên một tiếng, nắm cánh tay Chu Hoằng kéo hắn lên, hờn giận nói: "Một chút rụt rè cũng không có!"
Đâu giống lần đầu tiên! Nhưng câu này Trương Minh không nói ra, bởi vì nghiêm chỉnh mà nói, đó cũng không phải lần đầu tiên của Chu Hoằng.
Trương Minh hơi đau lòng, anh than nhẹ một tiếng, một tay đè chặt vai Chu Hoằng không cho hắn lộn xộn, sau đó áp người lên, tay kia vòng qua eo Chu Hoằng, lướt qua mông hắn, cuối cùng dừng hơi hậu đình của hắn, dùng đầu ngón trỏ nhẹ nhàng đảo quanh nơi chặt chẽ đó.
Chu Hoằng lập tức bất động, chỉ cảm thấy từng đợt từng đợt ngứa ngáy từ dưới thân kéo tới, khiến hắn run rẩy từng trận.
Trong lòng Trương Minh có điều cố kỵ, động tác trên tay liền nhẹ nhàng cẩn thận, nhưng lúc này thấy phản ứng của Chu Hoằng, tâm tình của anh vẫn còn có chút không chắc, sợ hắn có ý kháng cự, liền tiến đến bên tai hắn thấp giọng hỏi: "Muốn không?"
Cuối cùng đầu óc Chu Hoằng cũng thanh tỉnh một chút, hắn nuốt ngụm nước bọt, không há miệng trả lời nổi, nhưng dưới thân ngứa ngáy càng thêm lâu dài, tê dại cuốn sạch toàn thân, xâm nhập tứ chi bách hài, khiến cho bản năng của hắn tăng vọt, không cách nào áp chế được nữa, cũng không kịp để lòng xấu hổ tĩnh táo lại, bắt đầu xoay áo leo lên cơ thể Trương Minh, há mồm khàn khàn nói: "Muốn."
Trương Minh như binh bại núi đổ, anh thở dài một tiếng, vươn một cánh tay đến đầu giường, mở một ngăn kéo tìm kiếm hai phát, lấy ra một vật, cũng tiện tay tắt đèn ngủ.
Bốn phía bỗng nhiên tối sầm lại, Chu Hoằng bắt đầu khẩn trương, cảm giác được ngón tay đảo quanh dưới thân hắn bị rút ra, đồng thời lại cảm thấy Trương Minh đứng dậy tách ra một khoảng cách với hắn, ở bên trên loay hoay với cái gì đó.
Trên ngực trống rỗng, không khỏi cũng có chút lạnh, Chu Hoằng co rụt lại, trong lòng hết sức rõ ràng đồ mà Trương Minh lấy ra từ ngăn kéo đầu giường là cái gì, trong đầu không khỏi vì thế mà chợt hiện lên một vấn đề, nhưng hắn không có bắt lại, đã rơi vào sóng triều tình dục, bởi vì Trương Minh lại cúi người xuống, lần nữa đưa tay ra phía sau hắn.
Chỉ là lúc này đây có chỗ bất đồng, trên ngón tay dính vật gì lành lạnh, ở tại đó nhẹ nhàng đảo quanh, sau đó liền dùng lực đẩy vào, cùng lúc đó, một điểm trên ngực bị khẽ khàng cắn, kích thích hai nơi đồng thời xông tới, Chu Hoằng không khỏi kịch liệt run rẩy cơ thể.
Trương Minh vừa dịu dàng trấn an, vừa không ngừng thâm nhập, khống chế lực đạo dùng bụng ngón tay ấn ấn khều khều trên nhục bích, thẳng đến khi Chu Hoằng như lâm đại địch hoà hoãn lại, khẽ rên một tiếng, mới chậm rãi đưa một ngón nữa vào.
Lúc này đây, ngoại trừ kích thích vốn có ra, còn nhiều hơn một tí cảm giác căng đau, Chu Hoằng rên một tiếng, không tự chủ kẹp chặt chân, Trương Minh vội vàng tiến đến hôn tai hắn, chờ chân mày hắn không còn nhíu nữa, mới từng chút tiến nhập, hết sức khiến hắn cảm thấy thoải mái, để tránh cho hắn nghĩ chuyện gì không vui.
So với điên cuồng vừa rồi, lúc này Chu Hoằng an tĩnh nhiều hơn, bởi vì bị kích thích cảm quan quá nhiều nên thoáng thanh tỉnh đôi chút, hắn có thể cảm nhận được sự cẩn thận tỉ mỉ của Trương Minh, động tác có chỗ cố kỵ nhưng rất cẩn thận, vì thế, trong lòng Chu Hoằng cảm động, hắn muốn nói cho Trương Minh một tiếng, kỳ thực hắn rất ẩu tả, chuyện đó cũng không để lại cho hắn bóng ma gì nghiêm trọng, nhưng lại không mở miệng được, không muốn phụ lòng yêu thương của anh.
Ngày kế, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ đã rất là sáng, Chu Hoằng mở mắt ra, phát hiện không phải là phòng mình, lập tức nhớ tới một đêm phong lưu tối qua, không khỏi mặt đỏ tới mang tai một hồi, hắn chậm rãi quay đầu nhìn sang bên cạnh, lại không có ai.
Hắn bình tĩnh nhìn vị trí trống đó trong chốc lát, sau đó ánh mắt lướt qua, rơi lên một tờ giấy trên tủ thấp bên giường.
Chu Hoằng rướn người qua lấy tờ giấy kia tới đọc, bên trên là một hàng chữ cứng cáp, chữ màu đen hình dáng mạnh mẽ, "Nghỉ ngơi cho khỏe, hôm nay không cần đi làm".
Chu Hoằng nhìn chữ, không tự chủ cong lên một nụ cười nhạt nhòa, thầm nghĩ: Đúng là chữ như người, đều khiến người ta kinh diễm.
Cất tờ giấy, Chu Hoằng nằm xuống, ngửi mùi thơm ngát tự nhiên trên gối, gương mặt dần dần đỏ lên.
Trong cơ thể còn bảo tồn ký ức đêm qua, cảm giác trướng bụng riêng biệt, từng đợt sóng tê dại khó có thể hình dung, vẫn còn có thể dư vị được, nghĩ nghĩ, Chu Hoằng không khỏi xấu hổ thở dài một hơi, thống hận hôm qua mình phát ra âm thanh quá khó nghe.
Bình tĩnh được một lát, Chu Hoằng chợt nhớ tới điều gì, hắn nhíu mày lại, thẳng thân trên chuyển ra sau, đưa tay mở ngăn kéo đầu giường, đảo mắt liền thấy ở giữa có một hộp sứ hình tròn, lớn bằng lòng bàn tay.
Chu Hoằng lấy hộp sứ ra, trong lòng nhớ lại vấn đề mơ hồi chợt lóe lên trong đầu hắn tối qua.
Trong phòng Trương Minh sao lại có thứ này?
Chu Hoằng mở nắp ra, thấy bên trong là chất kem màu đỏ nhạt trong suốt, đã dùng được hơn phân nửa.
Nhìn hộp sứ với đi hơn phân nửa, Chu Hoằng nhíu mày lại, hộp sứ này mặc dù không sâu, nhưng dung lượng vẫn không nhỏ, một lần không thể nào dùng hết bao nhiêu đó được, nói cách khác, Trương Minh không chỉ dùng qua thứ này một lần...
Tim Chu Hoằng tâm bỗng nhiên bị cái gì đập vào một phát, nghẹn đau.
Vấn đề chợt lóe lên trong đầu tối qua cũng không coi vào đâu, chỉ chứng minh Trương Minh thích đàn ông, đối với lần này Chu Hoằng cũng vui tay vui mắt, điều hắn chân chính để ý, là do lượng sử dụng chất kem trong hộp sứ dẫn phát vấn đề.
Mà kết luận của bài chứng minh này là, trước hắn, Trương Minh cũng có phát sinh quan hệ với nam nhân khác, mà nhìn lượng sử dụng chất kem, quan hệ giữa hai người dường như còn rất hòa hợp.
Chu Hoằng mím chặt môi, trong lòng chua xót, người đàn ông đó là ai, bạn trai cũ, hay là người tình một đêm? Có phải Trương Minh cũng đối xử với hắn, ôn nhu yêu thương giống như với người khác không?
Chu Hoằng phát hiện hắn không thể nghĩ đến vấn đề này nữa, nếu không sẽ tức ngực vô cùng, hắn trả hộp sứ về, vén chăn lên đi xuống giường, cũng không để ý cảm giác lạ thường ở hạ thân, nhanh chóng đi tới phòng tắm.
Tắm xong đi ra, Chu Hoằng ôm ngực ngồi ở phòng khách, ngồi mới một lát, lại phát hiện hắn không thể ở lại trong căn nhà lớn này được nữa, nếu không sẽ không nhịn được lại nghĩ đến nó, mặc vào áo khoác liền đập cửa chạy ra.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Có thịt rồi có thịt rồi!!! Má ôi!