Mấy ngày sau, tôi với cậu Cả có hẹn qua nhà dì Nguyệt ăn bữa cơm. Ban đầu tôi không định đi đâu nhưng nghĩ kỹ lại, tôi với cậu Cả cũng sắp lấy nhau rồi, chuyện gì tới thì cũng nên tới, người nào cần đối mặt thì cũng phải đối mặt, trốn tránh hoài cũng không được. Dì Nguyệt biết tôi và cậu Cả sẽ qua, dì vui mừng lung lắm, cho làm tiệc thịnh soạn để tiếp đãi.
Tầm trưa, tôi thay bộ bà ba tươm tất màu tươi sáng hơn, dặm phấn tô son lên một chút, bình thường không đeo nữ trang nhưng bữa nay cũng học đòi đeo tay đeo cổ cho bằng bạn bằng bè. Đợi tôi sửa soạn xong, cậu Cả cũng vừa tắm rửa xong, thấy tôi, cậu nhìn chăm chăm, miệng cười khen:
– Ấy chà, vợ sắp cưới của tôi đi đâu mà sang trọng lung vậy chèn?
Tôi cười mủm mỉm, đứng ẹo tới ẹo lui:
– Thường thôi cậu ơi, em đẹp sẵn rồi, không phải vì lên đồ mới đẹp đâu nghen.
– Ừ biết rồi, vợ tôi đẹp, tôi công nhận… được chưa?
Tôi gật gật đầu cười tươi, cậu Cả cũng vui vẻ cười tít mắt. Bữa trước sau khi được cậu cầu hôn vô cùng… lãng mạn, tôi với cậu chính thức trở thành người yêu kim chồng sắp cưới vợ sắp cưới của nhau. Cậu nhờ thầy Trứ coi ngày, định là tháng sau sẽ cưới nhưng do ý tôi nên ngày cưới dời lại thành hai tháng sau. Cũng không phải tôi dời ngày cưới để làm giá hay gì đâu, cũng tại bà chủ hiệu may trên Sài Gòn hứa với tôi phải hơn một tháng nữa cái váy cưới tôi đặt riêng mới may xong. Ban đầu tôi cũng do dự định là thôi không cần may nữa nhưng cậu Cả nhất quyết bảo là cứ may đi, một tháng hay là hai tháng nữa cậu cũng chờ được. Úi giời ơi, kiếp này xuyên về đây, tôi chọn không nhầm chồng rồi.
Ngồi trên xe ngựa cọc cạch, tôi có chút hồi hộp không biết tình hình lát nữa sẽ ra sao. Thấy tôi hơi căng thẳng, cậu Cả nắm lấy tay tôi, cậu nhẹ nhàng nói:
– Có chi đâu mà em lo, vai vế em bây giờ là lớn, chỉ đứng sau chị Hai, người khác phải kiêng nể em mấy phần, em nói đông nói tây cũng không ai dám bắt bẻ em.
Tôi bĩu môi:
– Cậu cứ nói quá lên, vai vế lớn thì lớn chứ, nói tầm bậy tầm bạ bị chửi cho.
Cậu Cả cười nhẹ:
– Thì tôi lại thách đứa nào dám chửi vợ tôi, cứ thử một lần coi có còn răng để ăn hay không.
Tôi lườm nguýt cậu một phát, gớm, tự mãn thế cơ à… Thôi kệ, chồng tôi như thế tôi lại thích, soái ghê gớm ý chứ.
Xe ngựa chạy một đoạn là tới, người làm thấy tôi và cậu Cả tới liền chạy nhanh ra mở cổng, tôi với cậu xuống xe ngựa rồi đi bộ vào trong nhà. Bước một bước cũng có người bên cạnh, bước hai bước cậu Cả vẫn kề bên. Hai lần tôi bước vào cổng lớn này đều là đơn độc, bây giờ thì tốt rồi… sẽ không còn cô độc như xưa.
Dì Nguyệt hay tin bọn tôi tới, dì liền lật đật chạy ra đón vào, mừng mừng vui vui y như là con cháu ở xa lâu lâu mới về thăm vậy. Cả thầy Trầm và Bà Nội cũng có mặt, chào đón thân thiện nhiệt tình lung lắm. Nói chung thì cậu Cả ở nhà hội đồng rất có chỗ đứng, dù thích hay không thích gì cũng phải nể mặt cậu vài phần.
Bàn tiệc hôm nay không thiếu một ai, kể cả Kim Chi, Thục Oanh với cậu Bảo cũng có mặt. Bích Hà ra dáng nữ chủ trong nhà, xông xáo chỉ huy người làm dọn món này dọn món kia, tôi thì đúng như khách, từ đầu đến cuối chỉ ngồi im một chỗ. Thức ăn dọn lên xong, cả nhà quây quần ăn uống vui vẻ, không khí cũng không có gì gượng gạo không vui như tôi nghĩ. Cậu Hai không nói chuyện với tôi nhưng mấy khi vẫn liếc mắt nhìn sang mỗi khi thấy tôi nói chuyện. Thục Oanh mặt mày rầu rĩ không buồn nói chuyện với ai, vậy mà mắt vẫn liếc nhìn cậu Cả chăm chăm. Tôi đối với chuyện này cũng không để tâm lắm, quan trọng là thái độ cậu Cả thế nào thôi chứ dăm ba cái liếc mắt đưa tình… bà đây chả sợ.
– Út Quân, sao mợ nghe nói là tháng sau làm đám cưới mà tự dưng dời lại vậy em?
Nghe tiếng hỏi, tôi có hơi giật mình, Bích Hà bữa nay ra oai dữ vậy, gọi em xưng mợ với tôi luôn mới ghê ấy chứ. Tôi nhìn cô ta, mắt chớp chớp suy nghĩ xem có nên trả lời hay không, cỡ mà xưng hô như bình thường thì tôi còn vui vẻ trả lời, chứ xưng hô kiểu này… lại coi thường tôi quá.
Cậu Cả quét mắt nhìn về phía Bích Hà, cậu với tay gắp miếng thịt nướng bỏ vào chén cho tôi, giọng cậu nhàn nhạt:
– Chị Hai à, sao chị rảnh rỗi không dạy con dâu chị cách ăn nói xưng hô cho phải vai phải vế, để nó xưng mợ gọi em với vợ em vậy mà coi được à?
Không khí đang vui tươi bỗng dưng trùng xuống, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu Cả với Bích Hà. Tôi thì không nói gì chỉ đang ngóng xem Bích Hà sẽ trả lời cậu Cả làm sao thôi, xem cô ta nói nhăng nói cuội như thế nào.
Bích Hà lúng túng, mặt đỏ rần lên, cô ta ấp úng nói không nên lời. Đương lúc căng thẳng thì Thục Oanh lại cất giọng, thái độ không mấy vui vẻ.
– Chưa cưới thì vẫn chưa là vợ cậu mà cậu Cả, cậu như vậy có quá thiên vị cho Út Quân không?
Không khí lại một lần nữa kéo xuống tới mức báo động, có vài vị mặt mày bắt đầu xanh xanh tái tái, nhất là Bà Nội và thầy Trầm, có vẻ như là họ sợ cậu Cả sẽ đánh người hay sao ấy. Tôi với dì Nguyệt ngồi im lặng, cậu Ngọc thì cắm cuối ăn chứ không tỏ ra bất cứ thái độ gì khác. Cậu Cả buông đũa xuống, cậu chống hai tay để dưới cằm, mắt khẽ híp, cậu cười nhạt:
– Nhưng cậu thích thiên vị, cậu không thiên vị cho vợ cậu… không lẽ cậu thiên vị cho em?
Thục Oanh tái mặt, chị ta có vẻ vừa sợ lại vừa giận dữ, giọng bắt đầu run run:
– Nhưng… nhưng như vậy… như vậy…
Cậu Cả nhìn quét hết một vòng những gương mặt trên bàn rồi dừng lại trước gương mặt sắc sảo của chị Oanh, giọng cậu uy vũ:
– Cưới chưa hay chưa cưới gì cũng vậy, tôi nói đây là vợ của tôi thì là vợ của tôi, các người thích hay không thích gì cũng phải coi cô ấy ngang hàng với tôi.
Nói rồi cậu lại liếc sang Bích Hà, giọng nhạt tuếch:
– Bích Hà, tôi nhớ cô là cháu dâu tôi chứ đâu phải má của tôi đâu mà cô lộng quyền lộng ngôn lung vậy, hay cô coi thường tôi… nếu coi thường tôi thì để tôi dắt vợ tôi về cho vừa lòng cô?
Bích Hà gấp gáp giải thích:
– Không… không phải vậy đâu cậu Út… con… con không có ý đó… không có ý đó…
Cậu Cả lại cười nói:
– Không có ý đó thì được… tôi chỉ sợ là cô cố ý. Mà tốt nhứt là đừng ai cố ý làm càn, tôi chứ không phải mấy tên đàn ông hèn nhát ngoài kia… bảo vệ vợ mình cũng không dám.
Cậu Bảo nhướn mày cười lạnh, thầy Trầm thì có vẻ chột dạ nhưng vẫn không phản bác lại gì. Đứng trước tình hình căng như dây đàn, cuối cùng vẫn là thầy Trầm lên tiếng giải vây:
– Cậu Út… con Hà còn non dại, để chị cậu dạy dỗ nó thêm đi, cậu chấp nhất nó làm chi cho mệt người. Mợ Út, tôi nói vậy đúng phải không mợ?
Tôi nể mặt thầy Trầm nên vui vẻ trả lời:
– Dạ đúng, anh Hai nói đúng.
Cậu Cả cũng không nói thêm gì, mà Bích Hà với Thục Oanh lúc này cũng không còn mặt mũi gì nữa mà nói chuyện. Ngó thấy cậu Cả cũng không có ý định nói thêm gì nữa, mấy vị tai to mặt lớn ngồi trên bàn mới có thể thở dài nhẹ nhõm. Bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc trong không khí nửa ngượng ngùng nửa đầm ấm, mà tôi, tôi lại được một phen ăn uống no nê, không màn thế sự.
…………………
Ăn xong, tôi theo dì Nguyệt về phòng, còn cậu Cả thì đi theo cậu Ngọc với thầy Trầm bàn công chuyện. Ngồi trên ghế, dì Nguyệt cứ cười khúc khích nhìn tôi:
– Cái thằng Trạch đúng là… có vợ cái ngó trông khác hẳn, chị còn không ngờ mà.
Tôi cười trả lời:
– Em thấy cũng y chang như hồi đó mà chị, tại tánh tình anh ấy khó chịu á chứ.
– Ui chị thấy cũng vừa lung lắm đa, đờn bà con gái gì mà vô duyên quá chừng… chị bênh không đặng. Con Hà mở miệng nói chuyện ra là nghe không có lọt lỗ tai, còn con Oanh lầm lầm lì lì chớ cũng là dạng trời ơi đất hỡi.
– Thôi kệ đi chị Hai, em không để ý đâu, chuyện nhỏ ấy mà.
Chợt nhớ tới chuyện của mình, tôi liền nói nhỏ với dì Nguyệt:
– Chị Hai, em nhờ chị chuyện này được không chị?
Dì Nguyệt gật gù:
– Em nói đi, chuyện chi?
Tôi kéo ghế lại sát bên dì rồi kề tai dì thầm thì đủ để một mình dì nghe được. Nghe hết được những gì tôi nói, dì thoáng tròn mắt ngạc nhiên hỏi tôi:
– Nhưng… làm vậy để làm chi hả Út Quân? Bộ… có chuyện chi quan trọng lung lắm hả?
Tôi gật gật, ra vẻ nghiêm trọng:
– Là chuyện quan trọng, rất quan trọng, chị Hai cứ giúp em trước đi, có kết quả rồi em nói cho chị nghe sau nghen. Mà chị nhớ là nói khéo khéo, dạng như vô tình nhớ tới thôi nghen chớ đừng có thẳng thừng quá là lộ chuyện hết.
– Ờ chị nhớ rồi, nhớ rồi.
Bàn xong chuyện, tôi mới xuống bếp pha chút trà ngon với lấy bánh lên cho cậu Cả. Vừa bưng mâm trà đi lên, chưa kịp tới thư phòng của thầy Trầm, tôi đã đụng phải mặt của Bích Hà. Cô ta thấy tôi liền chặn đường tôi lại, môi nở nụ cười giả trân, cô ta nói:
– Ủa mợ… mợ đi đâu đây? Mợ đem trà lên cho cậu hả? Thôi khỏi đi mợ, trước khi mợ nhớ tới thì con cho người pha trước rồi… không nhọc công mợ đâu mợ.
Tôi nhìn cô ta, cười nhạt:
– Nhọc hay không thì cũng là tôi nhọc, liên quan chi tới cô mà thọc cái mõ vào vậy cà? Ái chà, từ ngày gả cho Thái Ngọc… cũng ra dáng mợ Hai lắm đa. Sao? Chắc cô vinh dự lung lắm hả?
Bích Hà cười ha hả:
– Mợ còn phải nói, giờ mợ có muốn cũng không được… í mà quên… mợ có cậu Út rồi mà đa… Vậy mà con cứ quên miết, cứ tưởng là mợ còn là con nhỏ Út Quân ăn nhờ ở đậu đợi có ngày bay thẳng lên cành cao. Tiếc dữ hén mợ, giành qua giành lại… cuối cùng cũng là con đây thắng.
Thấy bộ mặt hả hê của Bích Hà, tôi tự dưng vừa thấy thương vừa thấy tội. Sao cô ta có thể thốt ra những lời nói nhảm nhí tới như vậy nhỉ, não cô ta có vấn đề à?
Tôi nhăn mày nhíu mặt:
– Khoan… cô bị sao vậy? Cô có bị tàn tật bộ não không hay là bị mất trí nhớ rồi? Tôi nhớ là do tôi bỏ đi nên cô mới được thay thế vào mà… cô sao vậy? Cái đầu còn xài được ôn hay là phải thay cái khác cho tỉnh táo ra?
Nói tới đây tôi lại nhích gần tới cô ta một chút, mặt đối mặt, mắt đối mắt, tôi nhướn mày cười thích chí:
– Giành à? Tôi có giành cái gì với cô à? Cô xứng sao?
Bích Hà giận tới đỏ mặt, cô ta vung tay lên muốn tát tôi nhưng tay vừa đưa lên, ý định đánh tôi lại bị chính cô ta ngăn lại, nói đúng hơn là cô ta không dám. Sự khống khổ cùng ganh tị không giấu đi đâu được, cô ta phùng mang trợn má chỉ vào mặt tôi, kênh kiệu cười nói:
– Cũng được, tôi không bằng cô nhưng cuối cùng rồi sao… tôi vẫn chễm trệ ngồi ở cái ghế mợ Hai này…
Tôi bĩu môi:
– Chứ tôi có giành với cô hay sao? Cô thấy tôi có giống buồn rầu ủ rũ khi bị cô giành không vậy? Thứ khùng gì đâu không, cô ngồi được thì giữ cho được, chỉ có tôi là nhường cho cô thôi chớ không có ai ngu dại gì mà nhường cho cô lần nữa đâu. Đừng có mà huênh hoang với tôi, phí thời giờ lung lắm. Cô rảnh rỗi thì lo mà phụ giúp chị Hai quán xuyến nhà cửa đi, cố sinh cho cậu Hai vài đứa con là có thể vững vàng địa vị. Đừng dại dột mà làm những chuyện ngu xuẩn, những người như cô hay tự lấy dao đâm mình lắm, lúc đó có chết… cũng không ai thương.
– Cô!
Bích Hà giận đùng đùng nhưng tôi vẫn cứ là lướt qua cô ta mà đi một mạch về phía trước. Sau này tôi cũng không ở đây, cũng không cần phải đạp cô ta rồi tôi mới có đường sống tốt. Cơ bản cuộc sống của tôi và cô ta chả có liên quan gì tới nhau cả, không cần phải đánh nhau đến sức đầu mẻ trán. Mà Bích Hà giống như là con cá đang vùng vẫy trong cái hồ vậy, tức tối vì không được bay nhảy thỏa sức nên chỉ còn cách trút giận vào những thứ bên đường. Xui cho cô ta, tôi lại không phải là ngọn cỏ gió đùa mà để con cá có thể bắt nạt. Một con cá nhỏ bé như cô ta… lại không sợ bị người khác đánh lên rồi ăn mất à?
Tôi bưng mâm trà đi vào cho cậu Cả, cũng không nán lại lâu mà rời đi ngay sau đó. Chỗ bọn đàn ông nói chuyện, tôi vẫn không tiện xen vào, lát nữa kiểu gì cậu Cả cũng nói cho tôi biết, tôi không cần tò mò làm chi. Rảnh rỗi lại đi dạo một vòng trong vườn, vừa hay gặp được Kim Chi đang đi tới. Thấy tôi, cô ta gật đầu chào hỏi rất chi là khuôn phép:
– Mợ Út… mợ cãi nhau với con Hà làm chi cho mệt người… nó sắp bị anh Hai mần cho điên rồi… nó kiếm người cắn điên cắn khùng đó.
Kim Chi vừa nói với tôi vừa cười khinh, tôi có hơi giật mình nhưng vẫn không muốn nói hùa theo dù cho người đó là Bích Hà, bởi đơn giản Kim Chi không phải là người thân để tôi có thể tin tưởng.
– Kệ nó, mợ không để bụng.
Thấy tôi không mấy mặn mà, Kim Chi có vẻ khó chịu, cô ta cười cười:
– Mợ Út đúng là người cao tay, thảo nào cậu Út chết mê chết mệt mợ như vậy.
Tôi lần này lại không trả lời, Kim Chi vẫn còn bốc đồng lắm, tính tình vẫn không khác trước là bao nhiêu.
– Kim Chi, mợ nói thẳng, đồng ý là mợ không ưa Bích Hà nhưng mợ cũng không rảnh rỗi để gây chuyện với nó. Còn chuyện của con với nó, con tự đi mà giải quyết, mợ không xen vào được.
Kim Chi sững sờ nhìn tôi, một vài giây sau, cô ta lại khẽ chớp mắt, giọng nhẹ tênh:
– Giờ thì con hiểu lý do tại vì sao cậu Út với anh Hai mê mẩn mợ tới như vậy rồi… Bích Hà đúng là không được một phần nhỏ giống như mợ. Mà mợ yên tâm đi, con không cần mợ giúp gì đâu, con cũng không muốn đối đầu với con Hà làm chi, làm cho quá lên cũng chỉ tội cho anh Hai. Nhưng nếu sau này mợ cần con làm chi để trả đũa con Hà, con nhứt định không từ chối. Con Hà cũng chưa chắc yên ổn với anh Hai, anh Hai cưới nó về cũng giống như là rước bù nhìn về vậy… ha ha… tội nghiệp… anh Hai còn hổng thèm đụng vào người nó. Đáng đời!
Tiếp nhận những thông tin này, tôi cơ bản là có hơi ngạc nhiên một chút. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng đúng, cậu Ngọc không thương Bích Hà, cậu ấy có quyền từ chối cô ta. Oầy, như vậy thì còn gì bất hạnh hơn nữa đâu chứ… haiz.
– Mợ Út, sau này rãnh rỗi thì mợ với cậu thường xuyên ghé thăm má con… má con thương mợ lung lắm… có mợ má cũng đỡ buồn.
– Nhưng… con đi đâu?
Kim Chi mím môi, cô ta nói:
– Con muốn lên Sài Gòn học cái chi đó để nuôi thân… cũng nên bước ra khỏi cổng làng để nhìn trần gian rộng lớn này chớ mợ.
Thấy tôi há hốc mồm nhìn cô ta, Kim Chi lại bật cười:
– Bộ mợ thấy lạ lắm hả mà nhìn con thấy ghê vậy, con nói thiệt mà.
Tôi gật gật, vẫn có chút không tin vào tai mình lắm… Kim Chi… đây là một Kim Chi ngỗ ngược của trước đây hay sao?
Mãi tới khi Kim Chi đi khuất rồi, tôi vẫn còn thẩn thờ nhìn theo bóng lưng thon gầy yêu kiều kia. Kim Chi thay đổi thật sự rồi, cô ta thay đổi rồi!
_____________________
Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đây mà đã hơn nửa tháng, còn gần một tháng rưỡi nữa là tới đám cưới của tôi và cậu Cả rồi. Váy cưới đang trong thời gian may, ngó bộ cũng sắp hoàn thành rồi. Chu choa, phen này cả cái huyện này chắc chắn sẽ trầm trồ lung lắm đây, cái váy cưới của tôi cũng không phải dạng vừa đâu à nghen.
Sáng sớm, tôi đi với cậu Cả ra chợ mua ít đồ, tầm này tôi mua sắm dữ lắm. Tôi bận rộn chuẩn bị phòng tân hôn, tôi muốn thiết kế phòng ngủ của vợ chồng tôi giống như phòng ngủ ở thời hiện đại. Đi vào một xưởng đóng gỗ, tôi chỉ trỏ giải thích hết lời với thợ làm, giơ tay múa chân cả buổi mà ông ấy vẫn chưa hiểu tôi nói cái gì. Cậu Cả đứng bên cạnh dần dần mất hết kiên nhẫn, cậu kéo tôi về sau rồi mới giải thích với ông thợ.
– Ông cứ đóng như vậy cho tôi, cái bàn mặt tròn có ba cái chân chống… ừ ừ đúng rồi đúng rồi…
Giải thích với ông thợ xong, cậu bắt đầu đi chọn gỗ đóng bàn trang điểm, đóng mấy thứ linh tinh mà tôi yêu cầu. Đợi cậu chọn xong, tôi mới ôm tay cậu, cười hề hề:
– Cậu hay lung nghen, em nói ông ấy hông hiểu mà cậu nói cái ổng hiểu liền hà.
Cậu Cả cười cười ngẩn cao mặt:
– Em thì làm được cái chi.
Tôi bĩu môi:
– Ghê… mà nghĩ cũng ngộ hén… sao cậu biết rõ chi tiết mấy cái đó vậy cậu? Em nhớ em chưa có nói cho cậu nghe lần nào mà, mấy cái đồ mà em muốn làm là những đồ trong phòng ngủ của em á…
– Ừ thì… tại cậu…
– Cậu Cả… cậu Cả… cậu Cả đâu rồi cậu…
Nghe tiếng kêu vang vọng thản thốt đầy vẻ gấp gáp, cả tôi và cậu đều xoay đầu sang nhìn. Thấy anh Dừa với hai người nữa vừa chạy vừa thở hồng hộc, tay chân run cầm cập, tôi tự dưng thấy sờ sợ trong lòng. Anh Dừa đột nhiên quỳ trước mặt cậu Cả, anh ta vừa khóc mếu máo vừa kêu lên:
– Cậu ơi… cô… cô Kim Chi… cổ chết rồi… cổ tự tử chết rồi cậu ơi. Bà kêu cậu về lẹ… nhà mình rối ren lung lắm rồi cậu ơi!