Còn bốn ngày nữa là tới ngày cưới, trong nhà náo nức nhộn nhịp như là ngày Tết. Tôi thì vẫn giống mọi hôm, không làm gì khác ngoại trừ việc ăn và ngủ, cứ như đám cưới này không phải là của tôi vậy. Cậu Hai ban nãy mới sang dặn dò, cậu nói buổi sáng hôm làm đám cưới, tôi phải về nhà má để cậu sang rước dâu. Tôi nghe liền thấy không thật sự cần thiết, tôi thấy rước dâu hay không rước dâu gì cũng được nhưng cậu Hai thì lại không chịu. Cậu nói đời người con gái có một lần, làm qua loa sau này nghĩ lại sẽ thấy hối hận. Nhìn dáng vẻ vui mừng của cậu, tôi thiệt không biết phải nói cái gì, nếu như cậu đừng quá cố chấp với tôi thì mọi chuyện có lẽ đã khác…
Trong nhà ai vui thì vui chứ Bích Hà thì lại không mấy vui vẻ, suốt mấy bữa nay tôi không thấy cô ta xuất hiện, chắc là lại đi rút ở đâu bày mưu tính kể nữa rồi đây. Thôi thì kệ vậy, Bích Hà có Kim Chi giải quyết rồi, tôi không cần bận tâm. Mà giả dụ cô ta muốn phá đám cưới này thì lại càng tốt, tôi ủng hộ hai tay hai chân không phản đối đâu.
Bé Nhỏ vừa chải tóc cho tôi, con bé vừa cất giọng buồn buồn, hỏi:
– Cô, đồ cưới mâm lễ chuẩn bị xong hết rồi, mấy bữa nữa là cô lấy cậu Hai rồi… cô có buồn hông cô?
Tôi nhìn mình trong gương, gương mặt xinh đẹp hay cười ngày nào giờ chỉ còn lại những cái thở dài đầy mệt mỏi. Buồn thì tất nhiên là có buồn rồi nhưng sự tiếc nuối và chua xót lại nhiều hơn cả. Tôi tiếc nuối cho tình cảm chân thành của cậu Hai và cũng chua xót cho tấm lòng của chính mình.
– Cũng buồn nhưng rồi sẽ không còn thấy buồn nữa.
Trước câu nói lấp lửng của tôi, bé Nhỏ chỉ nghe chứ không trả lời, một người luôn mồm luôn miệng như con bé, vậy mà cũng có lúc phải dừng lại để suy ngẫm, thật là…
Sau khi thử qua hai bộ áo dài được may cấp tốc trong vòng một đêm, dù thích hay không thích tôi cũng phải công nhận là thợ may may rất đẹp, may vừa in với vóc người của tôi luôn. Dì Dung cứ luôn miệng xuýt xoa khen đẹp, mụ ấy bảo tôi giống mụ ấy lúc trẻ, nghe mà buồn nôn. Chuyện theo dõi mụ Dung đang nằm trong kế hoạch thực hiện, bây giờ đợi bé Thảo kiểm tra mặt dây chuyền nữa là được. Nhưng mà tôi vẫn thắc mắc mãi một điều, không biết là cậu Bảo có liên quan gì trong chuyện này không nhỉ?
Rảnh rỗi quá mức, tôi đi dạo một vòng xem hoa ngắm cảnh, mấy hôm rồi không sang nhà cậu Cả, không biết sức khỏe cậu ấy thế nào rồi… cũng lâu rồi sao không thấy cậu qua thăm dì Nguyệt…
– Út Quân.
Nghe tiếng kêu, tôi quay lại nhìn liền thấy cậu Phú đang bước từ trong nhà bước ra, chắc là cậu ấy sang thăm Thục Oanh. Nghe đâu chuyện cưới xin của cậu với chị ta cũng sắp tới rồi, hình như là tháng sau làm đám cưới.
– Dạ em chào cậu, cậu qua thăm chị Oanh hả cậu?
Cậu Phú mỉm cười, nụ cười khuôn phép.
– Ừ, bữa nay mới có dịp gặp em phải nói lời chúc mừng em mới được. Chúc em và cậu Ngọc trăm năm viên mãn, sớm sanh quý tử.
Tôi nghe mà thấy chạnh lòng, nụ cười có hơi gượng gạo, tôi nói:
– Cảm… ơn cậu, em cũng chúc cho cậu với chị Oanh sớm sớm sinh hạ quý tử nghen cậu.
– Cảm ơn em, thôi cậu đi về trước… ngày cưới sẽ sang chung vui với em và cậu Ngọc.
Cậu Phú nói rồi liền bỏ đi, tôi nghĩ nghĩ liền cất tiếng gọi.
– Cậu Phú… dừng bước thêm chút nữa được không?
Cậu Phú quay lại nhìn tôi, vẫn là nụ cười đúng chuẩn.
– Có chuyện gì vậy Út Quân?
Tôi bước tới gần cậu, khẽ nói:
– Cậu… cậu thương chị Oanh thiệt đúng không cậu?
Cậu Phú mặc dù có chút ngạc nhiên nhưng vẫn lịch sự trả lời câu hỏi của tôi:
– Sao em lại hỏi chuyện này?
Tôi khẽ cười, nụ cười như có như không, tôi nói:
– Cậu không trả lời thì em cũng biết là cậu thương chị Oanh thật lòng nhưng mà… cậu có từng hỏi là chị ấy có thật lòng… thương cậu hay chưa?
Lần này thì nụ cười xã giao trên môi cậu Phú dần phai đi, cậu cau mày nhìn tôi, giọng điệu không vui:
– Em nói gì lạ lung vậy Út Quân, cậu không hiểu.
– Em nghĩ là cậu phải hiểu chứ… chuyện hôn thê của mình có thật lòng với mình hay không… cậu phải là người hiểu rõ hơn em chứ sao cậu lại hỏi em.
Cậu Phú nhìn tôi chằm chằm, sự mông lung hiện rõ trên ánh mắt nhưng để che giấu đi, cậu lại chọn sự tức giận để thể hiện ra với tôi:
– Út Quân… tôi nể tình em là người nhà của Thục Oanh nên tôi bỏ qua cho em… em đừng ở đây mà ăn không nói có… tôi… không để yên cho em đâu.
Tôi cười dịu, không có một chút gì là giận dữ, tôi nói:
– Cậu để yên cho em hay không cũng được, em chỉ thấy tiếc cho cậu nên muốn nhắc cậu một chút mà thôi. Vậy cậu có bao giờ tự hỏi tại vì sao Thục Oanh lại bị cậu Hai đuổi đi hay không?
– Đuổi đi? Đó chẳng qua chỉ là hiểu lầm mà thôi, tại vì em nghĩ xấu cho Thục Oanh nên…
Tôi cắt ngang câu trả lời thiếu tự tin kia của cậu Phú, tôi nói:
– Cậu nghĩ là hiểu lầm hả? Làm gì có chuyện hiểu lầm như vậy, cậu nghĩ chỉ một con bé người hầu mà có thể hại được em? Tất cả là do Thục Oanh chủ mưu, là do chị ấy ghen tị với em vì cậu Cả để ý tới em…
Cậu Phú nghe tới đây liền giận dữ nạt vào mặt tôi:
– Láo!
Tôi không sợ, tôi nói luôn cho hết một lần:
– Láo, cậu nói em láo cũng được nhưng những gì em nói đều là sự thật, không gian dối nửa lời. Chính cậu cũng cảm nhận được điều đó, tại sao cậu không tin? Cậu Phú ơi là cậu Phú… cậu sắp lấy nhầm vợ người ta rồi… sắp lấy nhầm vợ rồi.
Gương mặt cậu Phú từ giận dữ liền chuyển sang ngỡ ngàng rồi sau đó là nghi hoặc, cậu đột nhiên im lặng không trả lời, thấy vậy tôi liền đánh nhanh rút nhanh:
– Người chị Oanh thương là cậu Cả nhưng người cậu Cả thương… lại không phải là chị ấy, chắc là chị ấy tuyệt vọng lắm nên mới mãi níu kéo cậu để làm bức bình phong che đậy suốt bao nhiêu năm qua. À còn chuyện này nữa… chắc cậu biết cậu Bảo mà đúng không… nếu mà… cậu với chị Oanh không thể cưới nhau được… vậy chắc cậu cũng hiểu được lý do không cần em phải nhắc chứ… đúng không?
Cậu Phú sững sờ nhìn tôi, nhất thời cậu không nói được câu nào. Tôi thấy vậy liền vỗ vào vai cậu an ủi vài tiếng rồi bỏ đi, để lại cậu ấy muốn suy nghĩ gì thì suy nghĩ. Khẽ cười trừ, chị Oanh đúng là lợi hại, lợi dụng cậu Phú bao nhiêu năm qua mà cậu ấy vẫn có thể ngoảnh mặt làm ngơ. Tôi không tin là cậu Phú không biết, chỉ là cậu ấy đang dối lòng mình để giữ lại cái hạnh phúc mỏng manh này mà thôi. Đàn ông mà, nói họ không tinh ý thì là không phải, quan trọng là họ có muốn đem sự tinh ý kia đặt lên bàn cân với người họ yêu hay không thôi. Cậu Phú thật sự là đàn ông tốt nhưng cậu tốt sai người rồi… Thục Oanh không đáng để được cậu trân trọng.
Oầy, kiếp này tôi làm người xấu thật là nhiều… nghiệp quá… nghiệp quá đi thôi.
……………………..
Cũng không biết những lời tôi nói có đúng hay là không nhưng qua ngày hôm sau, cậu Phú lại thông báo dời ngày cưới về sớm hơn ngày. Lúc nghe được tin tức này, tôi chỉ thoáng cười nhạt, thật đúng là những kẻ si tình, dù biết họ không yêu mình nhưng mình vẫn cứ đâm đầu mà chấp nhận. Cậu Phú ơi là cậu Phú, cậu đang toan tính cái gì đây nhỉ, là cậu bỏ qua cho Thục Oanh hay là muốn không bỏ qua cho Thục Oanh đây?
Cậu Bảo lặn mất tăm mấy bữa tới hôm nay mới thấy xuất hiện, lúc nhìn thấy tôi, cậu lơ qua tôi như là không thấy tôi vậy. Thiết nghĩ chắc là lại có biến gì nữa rồi đây, thật là… không sống yên được với cái nhà này mà. Để coi, tôi nên làm gì tiếp theo đây….
– Cô, cô ơi…
Bé Nhỏ chạy sồng sộc vào, con bé kêu loạn hết cả lên:
– Chuyện gấp… gấp… gấp cô ơi.
Tôi giữ lấy tay con bé, hỏi gấp:
– Chuyện gì, em bình tĩnh lại rồi nói cô nghe coi.
Bé Nhỏ thở mấy hơi dài, con bé kề tai tôi rồi thì thầm.
– Ban nãy, có người lạ tới đưa đồ cho bà nhỏ đó cô… mà cái ông này nhìn quen lung lắm đa, giống như là ông hôm bữa…
Tôi cau mày:
– Thiệt không?
– Dạ thiệt, ổng đưa cái bọc đồ màu đen… nhìn giống thuốc lắm… mà hổng biết là cái chi ở trỏng ha?
– Là bà nhỏ ra lấy hay sao?
– Dạ không phải, là chị Sen lấy. Mà chị Sen lén lén lút lút kỳ cục lung lắm… à con còn gặp cậu Bảo nữa cô.
Tôi ngạc nhiên:
– Cậu Bảo… cậu ấy làm gì?
– Dạ hông có làm gì hết, con thấy cậu nhìn nhìn rồi hậm hực đi vô trong hà. Mà cái ông kia… ổng coi bộ trông ngóng cậu Ba lung lắm.
Trông ngóng… nếu cậu Bảo chỉ là con trai người tình của ông ta thôi… ông ta có cần phải trông ngóng vậy không? Hay chẳng lẽ… chẳng lẽ…
Không… bình tĩnh… tôi phải bình tĩnh lại… chuyện này là chuyện lớn không phải chuyện mà tôi có thể đoán mò lung tung được. Mà chuyện này cũng không phải là chuyện của tôi, tốt nhất là tôi không nên xen vào làm gì. Nhưng mà… tình hình bây giờ có chút bất lợi cho cậu Hai, giả sử thầy Trầm bị mụ Dung làm cho ngu ngơ rồi bắt ông ta giao tài sản lại hết cho mụ ta thì sao? Cậu Hai bây giờ đơn độc quá, dì Nguyệt thì ốm đau liên miên, cậu Cả lại như bỏ phế không quản, còn Kim Chi thì suốt ngày chỉ biết gây chuyện chứ chả giúp ích gì được hết. Tôi… tôi có nên giúp cậu Hai điều tra chuyện này không nhỉ, có nên không đây?
Điều tra thì cũng được đi nhưng nếu điều tra thì lại mất thời gian, tôi chỉ cần giải quyết xong chuyện của Út Quân là có thể đi được rồi, cần gì phải…
– Cô Quân… cô Quân ơi..
Nghe bên ngoài có tiếng vú Chín kêu cửa, tôi liền kêu bé Nhỏ ra mở cửa xem xem là có chuyện gì.
– Có chuyện gì vậy vú?
Vú Chín bước vào trong phòng, bà ấy nhìn tôi, giọng cũng hơi gấp gáp:
– Cô… có chuyện này tôi muốn nhờ cô…
Tôi đứng dậy, hỏi gấp:
– Chuyện gì vậy vú?
Vú Chín nói như sắp khóc:
– Cô… cô tới khuyên giải bà đi cô, tôi phát hiện ra… bà… bà lén đổ thuốc không chịu uống.
Tôi cả kinh:
– Thuốc… là thuốc của thầy Đồ kê hả vú?
– Dạ phải rồi cô, bà canh lúc tôi ra ngoài là lén đổ thuốc đi không uống… cứ vậy riết biểu làm sao mà bà hết bệnh được đây hả cô.
Tôi nghe mà thấy vừa giận cũng vừa lo hết sức, dì Nguyệt sao lại như vậy, sao dì ấy lại hành hạ bản thân mình ra như vậy?
Bước nhanh ra bên ngoài, tôi nói với vú Chín:
– Vú đem chén thuốc khác tới cho con, con đem qua cho dì uống.
– Dạ cô… dạ cô.
Lúc tôi bước vào phòng dì Nguyệt thì thấy dì ấy đang thẩn thờ nhìn ra cửa sổ, thấy tôi bưng chén thuốc đi vào, dì buồn bực nói:
– Dì uống thuốc rồi, con đem thuốc ra đi.
Tôi vẫn ngoan cố bưng chén thuốc tới gần, đặt chén thuốc lên bàn, tôi không vui, nói:
– Dì, dì uống thuốc đi… đừng như vậy nữa.
Dì Nguyệt có hơi bức bối, dì quát nhẹ:
– Con… chuyện này là chuyện của dì… sức khỏe dì ra sao dì tự khắc biết. Con về phòng lo chuyện đám cưới của con đi, đừng ở đây quản lý dì.
Thấy dì tự dưng nổi giận, tôi cũng không nhịn được mà nói lớn tiếng:
– Dì à, dì bị làm sao vậy? Sao dì có thể đổ hết thuốc đi? Dì không muốn sống nữa hay sao? Dì không muốn ở bên cạnh cậu Ngọc nữa hay sao hả dì?
Dì Nguyệt trừng mắt nhìn tôi, thái độ tức giận đùng đùng:
– Dì sống có ích gì nữa… dì sống có ích lợi gì nữa. Tất cả mọi thứ đều không còn… đứa bé không còn… chồng cũng không cần… thằng Trạch… cũng không cần… Thằng Ngọc lớn rồi, nó tự lo cho nó với con Chi được… không cần dì phải lo. Dì sống tới từng tuổi này đã là nhiều rồi, dì không muốn sống nữa… không muốn sống nữa.
Tôi vừa tức vừa thương nhưng không nói thì lại chịu không được:
– Dì nghĩ dì chết thì cậu Hai rồi cậu Cả rồi Kim Chi sẽ sống tốt hả? Dì tỉnh táo lại đi, dì Dung sắp chiếm hết gia sản này cho cậu Bảo tới nơi rồi… con trai dì sắp bị đuổi đi rồi kìa… sao dì không lo? Dì buồn thầy Trầm nhưng còn cậu Hai với Kim Chi thì sao? Dì định để cho anh em bọn họ đi theo vết xe đổ một lần nữa… dì muốn để cho anh em bọn họ bị dì ghẻ đuổi đi giống như quá khứ đau thương của dì với cậu Cả hay sao? Sao dì có thể suy nghĩ ích kỷ như vậy được… sao có thể như vậy hả dì?
Dì Nguyệt trố mắt ra nhìn tôi, mắt dì rưng rưng, dì ấp úng nói:
– Con nói… cái gì? Nói cái… gì?
Tôi quát to lên:
– Tài sản mà dì với cậu Cả cố công gầy dựng lên… sắp bị người ta chiếm lấy rồi… dì tỉnh lại đi… tỉnh lại đi. Cậu Cả đã không lo, dì cũng định bỏ mặc không lo hay sao? Sao mọi người có thể ích kỷ với anh em cậu Hai như vậy? Con đau lòng quá… con thật sự đau lòng quá…
Tôi vừa nói vừa khóc mếu, giống như bao nhiêu buồn bực đều theo chuyện này mà tuôn ra hết. Dì Nguyệt khóc, tôi cũng khóc, hai dì cháu mỗi người một góc mà khóc cho câu chuyện của riêng mình. Thời gian trôi qua thật chậm thật chậm, tôi cứ thế mà ngồi nhìn dì từ khóc thật to rồi tới nín nghẹn thẩn thờ. Mãi lâu sau, tôi mới nghe dì cất giọng khàn khàn:
– Út Quân… đưa chén thuốc cho dì.
Biết dì đã thay đổi ý định, tôi lật đật đem chén thuốc tới cho dì, dì Nguyệt cầm chén thuốc uống hết một hơi, dì rưng rưng nói:
– Cảm ơn con… cảm ơn con…
Thấy dì khóc tôi lại chịu không được mà cũng khóc theo, tôi ôm lấy dì an ủi:
– Chồng có thể không cần nhưng con… nhất định phải cần… cậu Hai với Kim Chi là hạnh phúc to lớn nhứt của dì… dì đừng nản lòng nghen dì… đừng để cho anh em họ mồ côi má… tội lắm.
– Ừ ừ…
…………………………..
Còn hai ngày nữa là tới ngày cưới, dì Nguyệt tầm này mới chịu xuất hiện bên ngoài. Thấy dì Nguyệt chịu thông suốt, tôi coi như cũng yên tâm phần nào. Có dì Nguyệt chống đỡ cho cậu Hai, cậu ấy cũng không sợ bị mẹ con mụ Dung uy hiếp. Dù sao thì vẫn còn cậu Cả chống lưng đằng sau, chắc sẽ không đến nỗi.
Mọi chuyện cứ êm êm cho đến hôm nay, một tin sốc chạy thẳng vào tai, tôi nghe mà hoang mang đến mức không nói được một câu gì…
– Cô ơi… cha cô… cha cô bị bắt rồi cô ơi… cả cậu Hai nữa… cậu Hai cũng bị điều tra luôn rồi… cô ơi!