Nhanh chóng cô tiến tới lật từng trang sách rồi nhìn kỹ xem có gì bất thường, lật qua lật lại 10 lần mà cô vẫn không tìm thấy điểm bất thường nào cả. Dừng động tác lại, cô suy nghĩ “ có lẽ mình đã nghĩ nhiều rồi chăng “.
Cúc:
- Mợ tìm gì đó ạ, có cần con phụ mợ không?
Cô lắc đầu.
- Không có gì.
- Mợ uống chén thuốc đó rồi xuống ăn sáng. Lão phu nhân dặn uống trước khi ăn là tốt nhất.
- Mà này Cúc... thuốc này Cúc sắc cho mợ hay ai sắc?
- Con sắc cho mợ ạ. Sao không mợ?
- Không...Cúc sắc thì mợ yên tâm rồi.
Uống một hơi hết chén thuốc rồi cô rời khỏi phòng xuống nhà ăn. Đi tới tầng 2 qua phòng chú thím Út, cô dừng chân lại nghe được tiếng lớn tiếng của Út Liên.
“ Ồ thì ra Út Liên về rồi à “
- Anh nói đi, vết son này là của ai? Tôi mới đi có mấy ngày thôi mà anh đã cắm trên đầu tôi cái sừng dài rồi hả... anh nói đi.
- Em thôi vô lý được không?
- Vậy vết son này là của ai? Của ai..?
- Chẳng của ai cả...
- Anh nói dối... nhất định là của ả thư ký của anh rồi. Tôi biết ngay mà, lúc nào ả cũng liếc mắt đưa tình với anh..tôi phải đến gặp ả..
Bốp...( tiếng tát mạnh vang lên)
Ôi trời. Chẳng lẽ Gia Hưng đánh vợ? Bình thường thấy chú hiền lành ít nói, chẳng lẽ hôm nay vì tức giận quá nên mới vậy. Kể ra Út Liên nhiều điều quá đáng nhưng nếu Gia Hưng mà có người phụ nữ nào khác bên ngoài thì Út Liên cũng đáng thương. Đang loay hoay suy nghĩ thì mẹ ba tiến tới đập vai cô.
- Xuống nhà ăn thôi Diệu Anh.
- Dạ..
Bà ba nhìn vào bên trong căn phòng rồi nói.
- Sáng sớm hai đứa đó đã cãi nhau to nhỏ rồi. Con Liên giờ nó mới bị đánh là muộn ấy, thứ gì đòi ngồi lên đầu chồng mới chịu.
Cô cũng không thêm nếm câu gì, việc của vợ chồng người ta mặc kệ nhà người ta. Lặng lẽ từ đó cho tới xuống nhà ăn.
Sáng nay sắc mặt bà nội nhìn thấy cô cũng không dễ chịu như mọi hôm, cô nghĩ có lẽ mình đã bị điểm trừ trong mắt bà. Ba chồng cô lâu lâu mới ở nhà dùng bữa sáng, ông lên tiếng.
- Thế thằng Gia Minh đâu? Còn vợ chồng thằng Út nữa? Sao không kêu chúng nó xuống ăn sáng?
Cô định lên tiếng thì bà ba đã chen ngang.
- Gia Minh thì em không biết nhưng vợ chồng thằng Út đang cãi lộn rùm beng trên phòng ấy mình.
- Sáng sớm mà tụi nó đã cãi lộn thì con ra thể thống gì nữa.
Xong rồi ông kêu nhỏ Sún.
- Lên phòng gọi cậu ba với mợ ba xuống ông biểu.
Bà nội thở dài nói một câu bâng khươ.
- Cái nhà này mai mốt phải dạy lại chứ gần đây đã chẳng có tôn ti trật tự nữa rồi. Các cô các cậu ấy bây giờ giỏi rồi, đã chẳng coi ai ra gì nữa.
- Mẹ.. mẹ nói thế nào chứ mọi người vẫn luôn tôn trọng mẹ mà.
- Vậy anh hỏi cô dâu trưởng của anh ấy, xem hôm qua nó đối đáp với tôi thế nào.
Ba chồng cô quay qua nhìn cô rồi hỏi.
- Có chuyện gì hả Diệu Anh?
- Dạ... con còn trẻ, nói năng vẫn còn dại. Nếu không may con làm bà nội buồn phiền thì bà nội cho con xin lỗi ạ.
Mẹ hai thấy vậy mỉm cười lên tiếng.
- Mọi chuyện đã qua rồi, mong mẹ rộng lòng bỏ qua cho cháu. Dù sao con bé cũng đã nhận ra lỗi lầm mà chịu đúng hình phạt rồi ạ.Ân Di:
- Bác hai... bác cứ chiều con dâu như vậy bảo sao chị ấy không sợ ai.
Thím hai đá chân Ân Di một cái rồi nhíu mày nói.
- Chuyện người lớn, con đừng xen vô.
- Nhưng mà....
- Ân Di...( chú hai gườm giọng nói)
Một lát sau vợ chồng Út Liên mới lững thững từ cửa đi vào, trên gò má trái của Út Liên vẫn hằn in 5 ngón tay đỏ trên má. Chu choa, nghe chừng lần này chú út mạnh tay lắm đây. Hai người cúi xuống chào mọi người rồi kéo ghế ngồi vào vị trí, ba chồng cô trầm ngâm một hồi rồi mới lên tiếng.
- Chuyện là như nào?
Gia Hưng im lặng, út Liên ấm ức nói.
- Ba... ba phải xét xử giúp con. Anh Gia Hưng, anh ấy có bồ đó ba.
Gia Hưng quay qua lườm vợ một cái muốn cháy mắt.
- Im miệng. Không biết gì thì đừng nói láo.
Trong lúc nóng giận Út Liên nói luôn.
- Anh là thứ đàn ông lăng nhăng.
Ôi trời, Út Liên nóng giận quá mất khôn luôn rồi, cô ấy nói chồng mình vậy cũng khác gì vả thẳng vào mặt ba chồng mình đang ngồi đây. Bà nội thay đổi sắc mặt, trong con mắt đã hiện lên tia máu đỏ, chứng tỏ bà đang giận dữ lắm. Sau đó bà đập mạnh tay xuống bàn khiến không khí trở nên yên lặng.
- Làm dâu Trần Gia, bước chân vào Trần Gia, đã được học gia quy lễ nghĩa, không hiểu nhiều thì ít nhất cũng phải hiểu tuyệt đối không được ăn nói tay đôi với chồng, trước khi nói cũng phải uốn lưỡi bảy lần rồi hẵng lên tiếng. Bây giờ cô nói Gia Hưng có bồ đúng không?
Út Liên hạ giọng xuống nói.
- Dạ bà.
- Bằng chứng nào cô nói cháu tôi có bồ?
- Ở cổ áo anh ấy có vết son môi thưa bà.
- Thế thôi sao?
- Dạ vâng ạ.
- Như thế mà cô đã kết luận cháu tôi là lăng nhăng? Mà nếu nó có bồ thật, chỉ cần dẫn về đây, tôi xem nó là con gái nhà ai, có hiền lành gia giáo hay không, tôi sẵn sàng nạp lẽ cho nó.
- Bà nội...
- Nói thế đủ hiểu rồi chứ? Đừng căng quá kẻo thiệt thân. Lát về tự đóng cửa suy ngẫm lại đi.
- Dạ bà.
- Còn con bé Su nó đâu? Tôi bảo cô dẫn con bé về đã dẫn chưa?
- Dạ con bé đang ngủ trên phòng thưa bà nội.
- Được rồi. Mọi chuyện giải quyết đã xong, mọi người dùng bữa đi.
Xong cái vụ hôm ghen tuông vớ vẩn đó thì Út Liên gần như không ra khỏi cửa phòng, chắc có lẽ một phần cũng không muốn người ta nhìn thấy cái mặt sưng đỏ của ả... Còn cô, cô vẫn đắn đo mãi về quyển sách bà tư tặng, tuy không tìm ra được điều gì khác thường nhưng linh tính mách bảo khiến cô chẳng yên.
Cô thẫn thờ suy nghĩ rồi ngồi phệt xuống xích đu, từ đâu một bé gái chạy tới ngồi kế bên cô. Cô cúi xuống nhìn con bé, chắc con bé chính là bé Su, con gái vợ chồng Út Liên đây mà. Từ ngày về đây cô được gặp loáng thoáng con bé có một lần, sau hôm cưới nghe đâu ông bà ngoại đón con bé xuống đó ở bữa giờ. Cô mỉm cười nhẹ nhàng nói với con bé.
- Con là Su đúng không? Con biết bác là ai không?
Con bé ngơ ngác lắc đầu.
- Bác là vợ bác Gia Minh. Cháu biết bác Gia Minh chứ?
- Dạ ( giọng nói nhỏ nhẹ dễ thương vô cùng)
- Su năm nay mấy tuổi rồi.
- 4 tuổi ạ... Su muốn ăn kem, Su muốn ăn bánh.
- Vậy để bác dẫn Su đi lấy bánh ăn nhé.
Con bé rụt rè gật đầu, cô cười tươi bế Su trên tay.
- Nào.. bác cháu mình cùng đi lấy bánh nhé.
Lúc này con bé mới nở ra nụ cười thật tươi, nhìn đáng yêu vô cùng.
Đi được một đoạn thì Út Liên đi tới giựt Su từ tay của cô, khó chịu mắng nhiếc con bé nhưng cô cũng hiểu Út Liên đang tức giận với mình.
- Con bé này.. có biết chạy đi linh tinh để mẹ tìm hay không? Hư này ( Út Liên phát một cái vào mông con bé)
Con bé oà khóc, cô thấy vậy lên tiếng.
- Thím Út. Trẻ con biết gì đâu mà thím đánh con bé vậy? Dù sao xung quanh đây cũng là nhà mình, có gì đâu mà thím đánh con bé thế, tội con nhỏ!
- Chị dâu, chị chưa có con thì làm sao chị hiểu được. Chị để yên cho em dậy con mình, em là em muốn dậy con bé không phải lúc nào cũng cho người khác tuỳ tiện động vào mình, người nhà thì không sao, người lạ thì ai biết họ có ý đồ gì.
- Ý thím Út nói tôi là người ngoài.
- Đó là tự chị nghĩ, người ta nói từ bụng ta suy ra bụng người mà.
Dứt lời Út Liên bế Su đi thẳng lên phòng, ánh mắt con bé ngoái nhìn cô trông thật tội nghiệp. Con bé nói thích ăn bánh mà còn chưa kịp lấy bánh cho con bé ăn nữa.
*******
Một tuần sau đó Gia Minh đi công tác không có nhà nhưng mọi hoạt động của cô đều có người báo cáo lại cho anh.Dạo gần đây tự dưng cô bị mất ngủ khiến tinh thần trở nên mệt mỏi, uể oải. Cô tự thấy mình không ổn, sáng khi thức dậy cô liền gặp bà hai để rãi bày.
- Mẹ hai... mẹ vào phòng con nói chuyện lát được không?
Bà hai để ý kỹ mới thấy nét mặt cô trở nên xanh xao thiếu sắc khí hơn thường ngày.
- Ừm. Vào phòng rồi nói.
- Mẹ hai... mẹ có biết tới con quỷ nước dưới sông gần đồi thảo nguyên không mẹ?
- Quỷ nước sao? Mẹ có nghe mọi người nói qua. Sao vậy?
- Dạo gần đây con hay nằm mơ thấy con quỷ đó, nó đuổi bắt con trong giấc mơ. Nó nói con phải thế mạng cho nó.
Bà hai trong lòng sớm đã rối như bù nhìn rơm, nhưng vẫn cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh nói.
- Cố gắng kể lại hết giấc mơ cho mẹ nghe.
- Con quỷ đó nó xấu xí lắm, nó đuổi con đi đến một ngôi mộ có một cô gái ngồi bên cạnh ngôi mộ, cô gái ấy dung nhan đẹp lắm mẹ. Mỗi lần quỷ nước đuổi là cô gái như kiểu bảo vệ con.
Nghe đến đây bà hai mới rút trong túi ra một lá bùa.
- Cầm lấy lá bùa này rồi giữ thật chặt bên mình, con sẽ thấy ngủ ngon hơn. Để chắc chắn ta nghĩ con nên đến nhà thầy Tuy một chuyến.
Trưa hôm ấy sau khi dùng bữa xong, cô xin phép bà nội ra ngoài một lúc rồi âm thầm rủ bé Cúc tới nhà thầy Tuy, trước khi đi cô vẫn không quên cầm theo quyển sách để kiểm nghiệm. Phần vì ám ảnh nên hai người đi đường trục chính.
Cô bước tới cửa, thầy Tuy đã lắc đầu thở dài.
- Khí sắc không ổn. Giống như ai đó hút mất sinh khí.
Ngày trước cô không tin vào những lời thầy Tuy nói nhưng dạo gần đây chính cô trải qua những cơn ác mộng đáng sợ đó nên bắt buộc cô phải tin.
Cô cúi đầu chào thầy rồi kéo ghế ngồi xuống đối diện thầy.
- Lần trước con chủ quan không tin lời thầy. Hôm nay con tới đây mong được thầy giúp ạ.
- Ta bấm số sớm đã biết cô tới. Có phải dạo gần đây hay gặp ác mộng lắm đúng không?
- Dạ vâng ạ.
- Biết vì sao hay gặp ác mộng không? Là vì trong nhà cô ở đang có hai tà thuật đối nghịch nhau đấy.
- Tà thuật ấy ạ?
- Phải. Ta nói chắc cô cũng chẳng hiểu.
- Nhưng sao lại ám vào con hả thầy?
- Mấu chốt muốn hại cô đó. Rất may là một bên muốn hại, một bên muốn bảo vệ.
Cô bần thần suy nghĩ, vẫn chưa hiểu rõ cơ sự. Thầy Tuy nói tiếp.
- Ta ví dụ thế này cho cô dễ hiểu. Tức là người ta điều khiển âm binh để hại cô ấy.
- Vậy giờ con phải làm sao hả thầy?
Thầy thở dài rồi lôi trong ngăn tủ ra một hộp màu nâu, chầm chậm nói.
- Cầm lá bùa này bên mình rồi ta sẽ nghĩ cách giải giúp cô. Người này điều khiển được âm binh cũng không phải dạng vừa. Cứ để lại tên tuổi và quê quán ở đây, ắt sẽ có cách giải.
- Dạ. Vậy con trăm sự nhờ thầy.
- À phải rồi. Thầy xem giúp con xem quyển sách này có gì bất thường không ạ?
Cô đặt quyển sách xuống bàn, thầy Tuy liếc mắt nhìn rồi đặt ngược quyển sách ra đằng sau, xé một lớp giấy bên ngoài ra, giờ cô mới biết bìa sách hai lớp. Ở bên trong là lá bùa màu vàng. Cô và bé Cúc tròn xoe mắt nhìn nhau.
Thầy Tuy cười nhạt nói.
- Bùa hại người, bùa này dễ khiến người sở hữu bị mất ngủ, tinh thần uể oải, đặc biệt là phụ nữ có thai.
Nói rồi thầy nói cô đặt tay lên bàn để bắt mạch. Thầy cau mày nói.
- Cô đã biết mình có thai hay chưa?
Nói đến đây cô mới sững người rồi hỏi lại lần nữa.
- Thầy nói con có thai ấy ạ?
- Ừ. Có mạch đập rồi này.
- Thầy chắc chứ ạ?
- Chắc..
Cúc mỉm cười nói.
- Thật tốt quá rồi mợ.
- Chớ mừng vội. Mạch này rất yếu nên cần phải nghỉ ngơi và uống thuốc an thai.
Thầy nói làm cô có chút lo lo, sau đó cô hỏi lại.
- Thuốc điều kinh lần trước thầy đưa con uống mấy hôm nay liệu có ảnh hưởng gì không ạ?
- Không.. cứ yên tâm nhé. Quan trọng giải trừ vụ bùa này thôi.
Nói rồi thầy mang lá bùa ra góc sân dùng bật lửa đốt, vừa đốt vừa lẩm bẩm câu gì đó.
Xong việc, trước khi ra về thầy có bốc cho cô ít thuốc an thai. Trên đường trở về, cô không ngừng mỉm cười, nghĩ mà vui quá là vui, vậy là cô sắp được làm mẹ rồi.
- Mà Cúc này. Chuyện bùa ngải khoan hãy nói cho ai nhé.
- Dạ mợ. Không biết ai ác tới mức rắp tâm hại mợ thế không biết.
- Người hại thì mợ đã đoán ra được là ai, có điều người cứu thì mợ chưa nghĩ ra ai cả.
Về tới cổng nhà là lúc đã xế chiều, bước tới sân vườn cô vô tình va trúng Gia Long, Gia Long vội cúi người xuống đỡ cô, trong vài giây ngắn ánh mắt anh nhìn cô khiến cô có chút giật mình, ánh mắt sắc lạnh đến rợn người. Nhanh chóng sau đó Gia Long buông tay ra khỏi người cô rồi đi thẳng về đằng trước.
Một lúc sau đó cô nghe tin mọi người nói bà tư ngã bệnh, lẽ nào vì đốt lá bùa ấy nên nó phản tác dụng không nhỉ?
Ngày hôm sau cô có nói cho mẹ hai nghe về chuyện quyển sách có yểm bùa bên trong,mẹ hai nghe xong giận đến tím người, mẹ nhất quyết muốn đi gặp mẹ tư giải quyết nhưng sau hồi nghe cô hết lời khuyên bảo mới khiến mẹ hai bình tâm hơn một chút.
- Đúng là độc phụ hại người!! Cậy bố mình làm thầy rồi đi làm bùa hại người ( mẹ hai nói)
- Mẹ vừa nói ba mẹ tư làm thầy ạ?
- Đúng rồi. Ba nó là người Mường, thầy nổi tiếng về bùa ngải.
- Bảo sao thầy Tuy nói cao tay. Nhưng con không hiểu sao lại làm vậy?
- Nó sẽ loại trừ hết khả năng sinh sản của những người cản đường con nó. Nó muốn nhắm vào cái gia tài này nè. Uổng công một thời mẹ đã tốt hết lòng với nó.
- Thì ra là vậy. Nhưng mẹ khoan hãy nói, kẻo bứt dây động rừng.
- Mẹ muốn giết ả ngay lập tức đây. Nhưng vì con mẹ sẽ nhịn.
- Con cảm ơn mẹ hai đã hiểu.
Từ ngày cầm lá bùa từ nhà thầy Tuy về khiến tinh thần cô cũng thoải mái hơn rất nhiều, giấc mộng kia cũng không xuất hiện trong giấc ngủ của cô nữa. Vài lần cô có tới thăm mẹ Tư nhưng bà đều từ chối gặp vì lý do mệt không muốn gặp ai. Hôm nay Gia Minh trở về nước sau chuyến đi công tác, cô háo hức muốn trực tiếp gặp anh để thông báo cô đã có thai, cô sắp làm mẹ và anh sắp được làm ba rồi.