Đường Tự Đình:
Tình yêu đích thực.
Tôi thật sự rất yêu Trần Tỷ, sao có thể không yêu chứ? Trần Tỷ đã ở bên tôi bảy năm, hơn ngày đêm.
Kể từ sau khi gặp được em ấy ở độ tuổi bướng bỉnh và ngu ngơ về tình cảm, mãi cho đến bây giờ, nếu thời gian để lại dấu vết, vậy thì những dấu vết của tôi trong bảy năm này đều do Trần Tỷ cho tôi, bất kể là dấu vết trên cơ thể hay dấu vết trong lòng.
Nhìn thấy em ấy khóc, tim tôi gần như vỡ vụn, tôi chưa bao giờ cảm thấy nghẹt thở đến vậy, chính là vì đau lòng.
Trần Tỷ úp mặt vào ngực tôi, áo tôi đã bị em ấy khóc ướt một mảng lớn, em ấy chưa bao giờ khóc bên cạnh tôi như vậy.
Em ấy luôn là người tràn đầy năng lượng, chỉ cần cảm thấy không vui, Trần Tỷ sẽ đỏ mặt, bật dậy khỏi giường hoặc ghế sofa để cãi nhau với tôi.
Mấy ngày từ Nội Mông trở về đến này, tôi đã thấy em ấy khóc ba lần rồi, tôi vỗ lưng em ấy: "Ngoan, không khóc nữa..."
Tôi vừa dỗ xong thì Trần Tỷ càng khóc kinh khủng hơn, khóc đến mức sau lưng phập phồng, hơi thở cứ sụt sà sụt sịt.
Tôi vỗ lưng Trần Tỷ từng cái một, nói chuyện với em ấy một cách chậm rãi, nói về đủ thứ, nghĩ đến đâu thì nói với em ấy đến đó, tôi nói với em ấy rằng vết trầy trên cánh tay rất đau, em ấy đã thổi cho tôi, phàn nàn với em ấy về tên ngốc thực tập sinh trong công ty, em ấy còn mắng theo tôi vài câu, kể cho em ấy nghe về cuộc sống mấy ngày ở Nội Mông, cưỡi ngựa, ăn thịt cừu, uống rượu, nằm trên đồng cỏ một mình, ngắm sao trên bầu trời vào ban đêm ở thảo nguyên...
Trần Tỷ liên tục đáp lại, hình như còn nói vài câu rằng sau này là sẽ đi hái sao cùng tôi, tôi hỏi em ấy đi đâu hái nhưng tiếng trả lời của em ấy quá nhỏ, tôi không nghe rõ.
Tôi lay vai em ấy hỏi lại nhưng em ấy không còn trả lời nữa mà đã ngủ gục trên vai tôi, hai tay vẫn túm chặt cổ áo tôi như đứa trẻ ngủ không yên giấc.
Hồi tôi và Trần Tỷ mới ở bên nhau, lúc ngủ em ấy cũng toàn víu lấy tôi, mấy năm sau này đã không còn bám vào tôi ngủ nữa.
Giây phút này dường như thật sự quay trở lại trạng thái mấy năm trước, em ấy chỉ mới víu lấy một chút mà lồ ng ngực tôi đã đập thình thịch.
Tôi bế Trần Tỷ lên rồi đặt em ấy nằm thẳng trên giường, nước mắt vẫn còn đọng trên lông mi của em ấy, vài sợi còn dính vào nhau, chóp mũi đã khóc đến đỏ bừng, há miệng thở, hai tay vẫn bấu lấy áo tôi.
Tôi cử động ngón tay, em ấy lại siết chặt hơn không chịu buông, tôi cũng dứt khoát cởi giày đi lên giường, ôm em ấy ngủ tiếp.Tôi đoán hẳn là đêm qua Trần Tỷ không ngủ, đã lâu như vậy rồi, tôi suýt nữa thì quên mất Trần Tỷ là một người nhạy cảm đến vậy.
Em ấy nói đêm qua em ấy vẫn luôn ngồi trên tảng đá ngầm ở bãi biển lắng nghe tiếng sóng, đêm qua rốt cuộc em ấy nghĩ gì, tôi thậm chí không dám nghĩ kỹ, chỉ nghĩ thôi tôi đã đau lòng rồi.
Sau đó tôi cũng ngủ thiếp đi, trong mơ đã mơ hồ nghe thấy tiếng nức nở của Trần Tỷ, mở mắt ra thì phát hiện Trần Tỷ đang ngủ rất say trong lòng tôi, hóa ra là tôi nằm mơ, sau đó cứ liên tục tỉnh dậy rồi lại ngủ tiếp cho đến khi trời tối.
Sắp bảy giờ rồi mà Trần Tỷ vẫn chưa tỉnh lại, tôi vừa động đậy thì em ấy đã cuộn người lại chui vào lòng tôi, bị tôi làm ồn còn hơi không vui, khịt mũi hai tiếng phản đối.
Cả ngày nay em ấy chưa ăn gì cả, không thể để em ấy ngủ thêm được nữa nên tôi đã gọi em ấy dậy.
Trần Tỷ vừa mới ngủ dậy vẫn còn hơi ngơ ngác, tôi bật đèn nhỏ ở đầu giường lên, ánh sáng rất tối nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy mí mắt em ấy hơi sưng, nhìn chằm chằm tôi chớp mắt liên tục.
"Sao vậy? Ngủ khờ luôn rồi à?" Tôi gãi chóp mũi em ấy.
Một lúc sau, chắc là Trần Tỷ đã nhớ ra nên né tránh ánh mắt của tôi, mí mắt còn theo đó mà run lên.
Tôi mỉm cười sờ lên mí mắt em ấy: "Có đau không?"
"Shhh..." Trần Tỷ vỗ một cái lên mu bàn tay tôi, quay đầu đi vùi mặt vào trong chăn, "Đừng sờ, đau."
Trần Tỷ để lộ phần sau gáy với tôi, sau đầu còn có vài sợi tóc dựng lên, trông có vẻ rất ngốc, tôi nói gì em ấy cũng không phản ứng lại, vẫn luôn nằm sấp trong chăn.
Tôi sợ em ấy nghẹt thở nên nhéo phần thịt dễ nhột sau gáy em ấy: "Dậy đi, bọn mình đi ăn."
Trần Tỷ rụt cổ nhưng vẫn không ngồi dậy, nói oang oang: "Không dậy, không ăn, em chưa đói."
"Càng ngủ càng không thấy đói, càng ngủ càng mệt, em dậy hoạt động một chút là thấy đói thôi."
Tôi vén chăn lên, xoay người muốn xuống giường, kết quả là Trần Tỷ lại trực tiếp ôm lấy eo tôi từ phía sau, sau đó cũng áp mặt vào lưng tôi dụi mấy cái: "Không muốn dậy."
Giọng nói của Trần Tỷ mềm mại lại còn hơi khàn, có lẽ là do vừa mới trùm đầu dưới chăn.
Em ấy nói xong thì những ngón tay quanh eo còn di chuyển lên xuống, móng tay cào vào bụng tôi cách một lớp áo.
Cực kỳ... quyến rũ...
Tôi dường như, có hơi, không phải có hơi, là cực kỳ không kìm chế được...
Tôi cảm thấy cả người căng lên trong phút chốc, hít một hơi thật sâu, túm lấy cổ tay em ấy, không xuống giường nữa mà lật người lên giường lại, đè lên người em ấy, thì thầm vào tai em ấy: "Anh đói rồi, ăn em trước đã."
Tính toán thời gian thì đã lâu lắm rồi bọn tôi không làm, vừa nãy lúc Trần Tỷ đặt tay lên eo tôi, đầu tôi vang lên một tiếng nổ, mọi thứ trở nên trắng xóa giống như pháo hoa nổ tung.
Chuyện thân mật nhất luôn có thể nâng cao tình cảm một cách nhanh chóng.
Phản ứng của Trần Tỷ khiến cho tôi nhớ lại lần đầu tiên, ngây ngô, lúc đau em ấy sẽ cắn môi.
Tôi dừng lại ở thời điểm then chốt mà không tiếp tục nữa, cũng không cho em ấy dễ chịu, tôi hỏi em ấy: "Trần Tỷ, bọn mình đã quay lại chưa?"
"Đường Tự Đình," Giọng nói của Trần Tỷ khàn khàn, em ấy nheo mắt nhìn tôi, hơi thở rất nặng nề: "Anh nhất định phải hỏi em câu này vào lúc này sao?"
"Anh nhất định phải hỏi bây giờ đấy, vừa nãy em khóc dữ quá, sau đó lại ngủ quên, em còn chưa trả lời anh nữa, bọn mình bắt đầu lại nhé?"
"Anh..." Trần Tỷ mới nói ra một từ thì suýt nữa lại bật khóc, cắn môi rên hai tiếng, dùng sức di chuyển eo, muốn thay đổi tư thế: "Buông em ra, anh nhanh lên..."
Tôi không buông ra mà cúi đầu hôn lên mắt em ấy, sau đó cọ lên môi em ấy, lại hỏi dồn lần nữa: "Bọn mình bắt đầu lại từ đầu nhé? Trần Tỷ, anh yêu em, vẫn luôn yêu em, trước đây, bây giờ, ngay cả sau khi chia tay vẫn còn yêu, bọn mình đã quay lại chưa?"
"Quay lại rồi, quay lại rồi quay lại rồi..."
"Bọn mình bắt đầu lại nhé?"
"Bắt đầu, bọn mình bắt đầu lại..." Trần Tỷ lại khóc rồi, "Anh Tự, anh buông em ra..."
-
-
Đến mười giờ tối bọn tôi mới tắm xong rồi ra khỏi khách sạn, ăn hải sản nướng ở quán gần đó, còn gọi hai đ ĩa há cảo, cá thu và tôm.
Lúc đầu tôi không cảm thấy đói lắm, cứ ăn rồi lại ăn lại thấy đói, cuối cùng các món đã gọi không thừa lại chút nào.
Trần Tỷ nói từ tối qua em ấy đã không ăn gì rồi, trọn vẹn một ngày một đêm.
Buổi tối còn vận động trên giường nửa buổi, không đói mới là lạ, tôi cũng ăn ngấu nghiến, không còn chút hình tượng nào cả.
Tôi cảm giác như Trần Tỷ ngày xưa đã trở lại, nói nhiều hơn, em ấy lại kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện tối qua. Em ấy kể với tôi đêm qua ngồi trên tảng đá ngầm bên bờ biển nghe tiếng sóng, ngửi mùi biển, bầu trời không có sao cũng không có ánh trăng, mọi thứ trước mặt đều tối đen như mực.
Lúc đầu em ấy nói em ấy hơi sợ bóng tối, nhưng sau đó nghĩ đến tôi thì không còn sợ nữa.
Em ấy kể là em ấy nhìn thấy cô gái đi về phía biển, thấy cô ấy muốn tự tử nên không nghĩ gì mà đã lao vào cứu cô ấy, giữa chừng Trần Tỷ còn tưởng rằng mình không sống nổi rồi, lại bắt đầu hối hận vì đã xuống nước để cứu cô gái.
May mà vận may em ấy tốt, em ấy vẫn còn sống và cũng cứu được cô gái đó.
Tôi nghe mà cảm thấy cả người ớn lạnh nhưng cũng không thể nói được gì.
Đêm qua không có trăng nhưng đêm nay có, ăn tối xong, tôi và Trần Tỷ lại đi ra biển, còn mua mua một cái bánh trung thu ở siêu thị, ngồi trên tảng đá ngầm mà hôm qua em ấy ngồi, bẻ bánh trung thu ra làm hai, em ấy một nửa tôi một nửa rồi chậm rãi ăn từng miếng nhỏ.
Mặc dù ăn cái bánh trung thu này hơi muộn nhưng trăng trên trời vẫn tròn nên cũng không sao, đoàn tụ không bao giờ là quá muộn.
Đây là những gì Trần Tỷ đã nói với tôi trước đây.