Lắm Chuyện

chương 18: lạnh thật

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đường Tự Đình:

Lạnh thật.

Ban đêm ở Nội Mông lạnh hơn tôi tưởng nhưng nắng buổi trưa lại chói chang, trước đây Trần Tỷ nói với tôi không sai, đúng thật là sáng mặc áo bông trưa mặc vải mỏng.

Có vẻ như ngoại trừ tôi ra, mọi người đều chơi rất vui.

Một mình tôi đi tìm một dốc cỏ, đứng trên đồng cỏ mênh mông của Hulunbuir, những đàn gia súc và cừu đang rải rác trên đồng cỏ ở phía xa, nhìn từ xa như thể đang tiếp nối với bầu trời xanh ở tận cùng của thảo nguyên, như thể chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới những đám mây trên trời và đàn cừu.

Gió trên đồng cỏ lướt qua tai, tôi bịt tai lại cẩn thận lắng nghe, những tiếng gió đó vang lên như âm thanh ngoài bầu trời.

Rất đẹp, thật sự rất đẹp.

Tôi đã từng nhìn thấy phong cảnh như vậy trong album ảnh của Trần Tỷ, trước đây Trần Tỷ thường xuyên đến Nội Mông chụp ảnh, trong nhà có cả trăm tập ảnh.

Việc mà trước đây Trần Tỷ thích làm là ngồi trên thảm trong phòng làm việc và lật cho tôi xem những bức ảnh em ấy chụp, những năm gần đây em ấy đã ít mang album ảnh về nhà lại, nhiều khi tôi thậm chí còn không biết em ấy đã chụp những gì.

Em ấy cũng ít khi lật lại những bức ảnh cũ mà đều cất trong một chiếc thùng lớn trong phòng làm việc, bây giờ đã đóng bụi rồi.

Trước đó Trần Tỷ đã chuyển đồ đạc của mình đi nhưng những cuốn album ảnh vẫn còn trong phòng làm việc không đụng đến.

Đêm hôm kia tôi ném Diệp Tam Nhi vào phòng dành cho khách, tự tôi đã lôi những album ảnh trong thùng ra, ngồi dưới sàn xem hồi lâu, còn tìm thấy rất nhiều bức ảnh em ấy chụp ở Nội Mông.

Đương nhiên trong album không thể thiếu những bức ảnh bọn tôi đi chơi cùng nhau nhưng phần lớn những nơi tôi và Trần Tỷ đi cùng nhau nằm ở thời học đại học là nhiều. Sau này khi bắt đầu lập nghiệp, tôi liền trở nên bận rộn, sau khi ổn định lại thì do dịch bệnh, cộng thêm hai năm nay công việc của tôi càng ngày càng nhiều, mỗi lần đi chơi đều là công ty tôi tổ chức du lịch tập thể, lần trước Trần Tỷ còn nói hai đứa mình đã lâu rồi chưa ra ngoài.

Đúng thật là đã lâu rồi tôi không đi chơi riêng, khoảng thời gian trước tôi còn thường lướt các trang web du lịch, trong và ngoài nước gì đều xem cả, vốn dĩ định chọn một địa điểm trước, sau đó vẫn luôn không chọn được, bây giờ vẫn đang chọn nhưng vẫn luôn không chọn được.Trước đây là do không biết đi đâu, bây giờ thì không biết đi đâu mới tốt.

Vào năm Trần Tỷ tốt nghiệp muốn đi một chuyến du lịch tốt nghiệp, em ấy không đi cùng các bạn cùng lớp mà lại đi cùng tôi, sau đó em ấy phân vân giữa Nội Mông và Tây Tạng rất lâu, lúc đó Trần Tỷ chưa từng đến Tây Tạng nên cuối cùng tôi đã đề xuất em ấy chọn Tây Tạng.

Tôi không ngờ chứng say độ cao của em ấy lại nghiêm trọng đến vậy, sau khi xuống máy bay không lâu đã xuất hiện chứng say độ cao cấp tính, đau đầu chóng mặt, tim đập nhanh, lúc đó em ấy thật sự sắp dọa tôi chết khiếp.

Lúc đó bọn tôi lên chiếc xe đã đặt từ trước, Trần Tỷ ngồi ở ghế sau, vẫn luôn ôm ngực, dựa vào người tôi nói tim đau, mặt và môi em ấy trắng bệch, sau đó môi còn bắt đầu chuyển sang màu tím.

Tôi sợ đến mức chân mềm nhũn, lúc đó tôi suýt nữa là tưởng Trần Tỷ sắp chết đến nơi, tôi xây xẩm mặt mày, liên tục giục tài xế nhấn ga mau chóng đưa bọn tôi đến bệnh viện.

Tài xế có lẽ đã nhìn thấy tình huống này quá nhiều, quay đầu lại chậm rãi nói với tôi rằng đừng lo lắng, nhất định là say độ cao.

Tôi cầm bình oxy để Trần Tỷ hít thở liên tục, suýt thì cãi nhau với tài xế, sau đó tài xế mới chịu nhấn ga tăng tốc.

Thật ra tôi cũng hơi say độ cao một chút nhưng không nghiêm trọng bằng Trần Tỷ.

Trần Tỷ nằm trên giường bệnh mê man ngủ say, tôi ngồi ở đầu giường của em ấy, cầm bình oxy hít khí oxy, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác nhưng sau khi thấy em ấy tỉnh lại, bên trong cơ thể lại lập tức phát ra rất nhiều năng lượng, còn có hiệu quả hơn cả bình oxy.

Cường điệu thôi, sau đó tôi cũng phải thở oxy trong hai ngày.

Trần Tỷ nằm viện hai ngày, lúc xuất viện sắc mặt vẫn tái nhợt, sau khi xuất viện em ấy vẫn muốn đi chơi, tôi ở cùng em ấy ở Lhasa một tuần, mọi kế hoạch ban đầu đều bị hủy bỏ.

Trần Tỷ vẫn chưa khỏe hơn bao nhiêu, còn tôi thì cứ thấp tha thấp thỏm trong suốt quá trình, sau đó em ấy nói muốn đi núi tuyết, trước khi đến bọn tôi đã tra cứu tư liệu, núi tuyết cao hơn mét, ở độ cao hơn mét mà chứng say độ cao của Trần Tỷ đã nghiêm trọng như vậy rồi, tôi không thể để em ấy đi núi tuyết được.

Cuối cùng, bọn tôi chỉ đến chân núi tuyết và chụp rất nhiều bức ảnh từ xa, Trần Tỷ nhìn những ngọn núi tuyết phía xa với khuôn mặt trắng bệch, còn tôi thì nhìn Trần Tỷ với khuôn mặt trắng bệch.

Núi tuyết xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt dường như có một loại sức hấp dẫn nào đó, Trần Tỷ đứng đó cười, tôi nhìn em ấy mà cũng cười theo, tôi rất muốn khoảnh khắc đó sẽ kéo dài vô tận và mãi mãi rồi dừng lại ở giây phút đó, bao lâu cũng được, bao lâu cũng cảm thấy không đủ.

Bây giờ nghĩ lại, khoảnh khắc dưới chân núi tuyết dường như đã thật sự trải dài ra trước mắt tôi, gần đến đầu ngón tay nhưng cũng lại xa tận chân trời.

Trần Tỷ vẫn chưa quen với môi trường cao nguyên, ngày hôm sau sau khi chụp núi tuyết, tôi đã kéo em ấy lên máy bay, lúc em ấy lên máy bay còn chán nản không vui mà bơ tôi đi, đeo bịt mắt ngủ suốt trên máy bay, tôi phải dỗ dành mãi suốt mấy ngày trời.

Sau đó có lần Trần Tỷ nhắc lại là còn muốn đi lần nữa nhưng tôi vẫn luôn không đồng ý.

Tôi luôn cảm thấy một mình Tr ần Tỷ không thể lo được cho chính mình, em ấy có rất nhiều việc khiến người khác phải lo lắng, bây giờ nhớ lại vẫn khiến tôi thấp tha thấp thỏm.

Trái tim như đang lơ lửng giữa không trung, khi gió trên thảo nguyên vừa thổi qua lại trôi lơ lửng lên xuống vài lần, đứng cũng không yên.

-

-

Gió thổi hồi lâu, đầu óc cũng trở nên chậm chạp, tôi cũng lấy điện thoại ra chụp vài bức ảnh, đổi avatar WeChat thành hoa cách tang trên đồng cỏ.

Tôi mới nhận ra thế mà Trần Tỷ lại đã đăng một bức ảnh lên vòng bạn bè, là bức ảnh một bát canh thịt cừu.

[Caption: Miếng thịt cừu lớn ở thị trấn nhỏ rất ngon, bên cạnh có người còn giơ mấy ngón cái.]

Bên dưới có không ít bạn chung bình luận, còn có người ở ký túc xá của Trần Tỷ.

Ngón tay tôi cũng di chuyển, thả tim cho em ấy một cái ở bên dưới, nghĩ đi nghĩ lại lại muốn gỡ lượt thích đó đi nhưng cũng cảm thấy không cần thiết, vẽ vời thêm chuyện lại có vẻ quá cố tình.

Có một số môn phải chơi ở Nội Mông như cưỡi ngựa và bắn cung, bọn họ đều chơi rất đã.

Có người rủ tôi cưỡi ngựa cùng, tôi thấy bọn họ chơi gần xong, người nào người nấy mồ hôi đầm đìa nhưng dáng vẻ rất thoả thuê.

Tôi cất điện thoại rồi cũng lên theo, đến cũng đã đến rồi thì cứ chơi thôi, thư giãn một chút, cứ căng thẳng mãi cũng khó chịu.

Tôi chọn một con ngựa màu nâu đỏ dưới sự hộ tống của nhân viên ở trường đua, nhân viên trường đua dạy kèm 1:1 cho tôi, thị phạm cho tôi cách lên xuống ngựa và cưỡi ngựa vài lần, sau đó còn dặn tôi một vài kiến ​​thức an toàn.

Trường đua ngựa rất lớn và rất bao la, có thể chứa rất nhiều người, bốn phía đều được bao quanh bởi hàng rào cao, tôi tự lên ngựa thử xem, cưỡi ngựa đi chậm quanh trường đua ngựa hai vòng, mặc dù trước đây tôi chưa bao giờ cưỡi ngựa nhưng tôi đã mau chóng tìm ra bí quyết.

Sau đó tôi siết chặt dây cương, tăng tốc độ lên từng chút một, con ngựa đỏ bắt đầu nhấc vó chậm rãi chạy quanh trường đua, càng chạy càng nhanh.

Mặt trời đã lặn xuống ở bên kia thảo nguyên, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả một vùng trời rộng lớn, tiếng vó ngựa lộc cộc càng lúc càng nhanh, tiếng gió bên tai cũng càng ngày càng lớn.

Tôi cưỡi ngựa vòng quanh trường đua ngựa hết vòng này đến vòng khác, cơ thể căng cứng đột nhiên thả lỏng rất nhiều, như thể hoàn toàn mở ra trong gió, những phiền não trong cơ thể và trong đầu óc dường như bị gió thổi bay đi, tôi chỉ cảm thấy cả người thư giãn.

Buổi tối có lửa trại, tôi uống rất nhiều Kumis (*), trên bàn có bày biện thịt cừu xẻ tay.

(*) Kumis: là một sản phẩm sữa lên men thường được làm từ sữa ngựa. Thức uống này phổ biến với những người sinh sống tại các thảo nguyên Trung Á, như những người Kazakh, người Bashkir, người Kalmyk, người Kyrgyz, người Mông Cổ, và người Yakut.

Mãi cho đến trước khi đi ngủ, tôi vẫn đang suy nghĩ một vấn đề, không biết thịt cừu Trần Tỷ ăn có ngon không.

- --

Gin: chỗ thịt cừu xẻ tay ở trên theo mình tra Zhihu thì nó chỉ một phương pháp nấu ăn của nhiều dân tộc du mục ở Mông Cổ – Nội Mông – Đồng cỏ Đông Bắc và lưu vực Chuẩn Cát Nhĩ, họ sẽ luộc các phần thịt cừu có xương giàu chất béo như chân cừu hoặc sườn cừu với hành tây trong nước không nêm gia vị cho đến khi vừa chín, sau đó lấy dao nhỏ xẻ thịt ra. Mọi người có thể xem clip làm minh hoạ mình có up trên WordPress của chương này nha 🫶🏻

Truyện Chữ Hay