Chương : Vẫn không nói sao?
Tiếng bước chân truyền tới bên tai, Tần Ý Nùng đưa một tay ra quấn lấy eo của Đường Nhược Dao, sau đó kéo thấp vành mũ của cô xuống, khiêm tốn rời khỏi gốc cây, trở lại làm cặp tình nhân không chút bắt mắt trong đêm tối.
Hai người còn mua vé xem phim, giờ chiếu giờ phút, cố tình tới muộn mấy phút, đợi sau khi rạp chiếu phim điều chỉnh đèn tối đi, tránh khỏi ánh mắt của mọi người, lặng lẽ vào phòng chiếu phim.
Phim là do Đường Nhược Dao chọn, một bộ phim nghệ thuật, số lượng khán giả không đông, hai người ngồi ở hàng cuối cùng, không có ai chú ý tới bọn họ.
Lần đầu tiên xem phim ở rạp chiếu phim, tiến hành buổi hẹn hò tới triệt để.
Hai người đều rất nghiêm túc với việc này, ánh mắt chuyên chú nhìn lên màn hình lớn, không nhắc tới chuyện có mấy phần tâm tư thật sự đặt trong bộ phim. Đường Nhược Dao xem một lúc, nhích lại bên tai cô ấy, nhỏ tiếng hỏi: "Chị thấy thế nào?"
Thân là người trong lĩnh vực điện ảnh, Tần Ý Nùng cảm thấy không quá ổn. Cho dù là đạo diễn hay diễn viên, đều không ổn, hai người chọn một rạp chiếu phim gần nhất, lựa chọn phim chiếu thích hợp với thời gian của cả hai, kết quả chính là... không có bất ngờ.
Nhưng lần đầu tiên hẹn hò chính thức, nên phải cho bộ phim này chút mặt mũi, thế là Tần Ý Nùng nói: "Cũng tạm."
Cô ấy nói cũng tạm, yết hầu Đường Nhược Dao động đậy, nuốt lại câu nói "Em thấy bình thường" lại.
Tần Ý Nùng xem một lúc, cũng nhớ ra, nhỏ tiếng hỏi cô: "Em thấy thế nào?"
Đường Nhược Dao đắn đo nói: "Cũng tạm đi."
Tần Ý Nùng nhướng mày, đẩy tay vịn giữa ghế của hai người lên, nắm một tay của Đường Nhược Dao vào tay mình.
Bàn tay của Đường Nhược Dao được người phụ nữ ấy nắm lấy, ngón tay dịu dàng vuốt ve, giống như ân cần, vô thanh vô thức gối đầu lên vai của Tần Ý Nùng.
Hai người cứ như thế xem tiếp bộ phim.
Diễn viên đều là những khuôn mặt mới, có thể thấy vô cùng nỗ lực trong khi diễn, thậm chí còn dùng sức quá đà. Tần Ý Nùng là diễn viên vô cùng thưởng thức những người bên cạnh, nếu không phàm là người không sánh bằng cô ấy sẽ bị cô ấy phủ nhận, vậy toàn quốc sẽ không có người nào có thể lọt mắt cô ấy. Nữ chính trong phim có một đoạn bùng nổ, đáy mắt Tần Ý Nùng lướt qua một tia bất ngờ, vừa định cúi đầu chia sẻ trao đổi với Đường Nhược Dao một chút, mượn ánh sáng tối tăm trong phòng chiếu phim, lông mi dài của Đường Nhược Dao rũ xuống, phủ lên đôi mắt nhắm chặt, hô hấp đều đều kéo dài.
... Đường Nhược Dao ngủ rồi.
Tần Ý Nùng ngẩn ra, sau đó nở nụ cười thật tươi.
Cô ấy sợ bản thân cười khiến lồng ngực động đậy, sẽ làm Đường Nhược Dao tỉnh giấc, liền dùng một tay chọc vào bản thân, khó khăn nhịn xuống.
Đường Nhược Dao ngủ chưa được bao lâu, bộ phim vừa chiếu tới nửa sau thì tỉnh lại. Cô ngẩng mặt lên, nhìn Tần Ý Nùng đang ngồi ngay ngắn, liền cẩn thận giơ tay vuốt ve môi mình, không có nguy hiểm, không chảy nước miếng.
Trái tim Đường Nhược Dao quay về vị trí, tiếp tục theo dõi bộ phim mà bản thân đã hoàn toàn không biết nói về cái gì.
Tần Ý Nùng thu hết động tác khẽ khàng của cô vào đáy mắt, không lên tiếng, chỉ rút một tay ra, đưa lên góc mặt của người phụ nữ trẻ tuổi, khẽ khàng miết lấy vành tai, miết lấy tóc của cô.
Tần Ý Nùng rất thích tiếp xúc thân thể với Đường Nhược Dao, không nhất thiết phải là kiểu thân mật nhất, những hành động ví dụ như nắm tay ôm ấp, hoặc hành động nhỏ thân mật như hiện tại, mới chiếm phần nhiều. Ban nãy Đường Nhược Dao ngủ mất, cô ấy lo lắng sợ làm đối phương tỉnh, không dám động đậy, đã nhịn rất lâu rồi.
Có Đường Nhược Dao để chơi, Tần Ý Nùng càng không có tâm tư xem phim.
Tần Ý Nùng cúi xuống bên tai Đường Nhược Dao, nhỏ tiếng nói câu gì đó.
Đường Nhược Dao mở to mắt, quay mặt sang, nghiêm túc lắc đầu.
Phòng chiếu phim có máy quay hồng ngoại, cho dù không nhất định có người nhìn thấy, nhưng ngộ nhỡ thì sao? Loại yêu cầu ngồi lên đùi chị ấy không khỏi có phần...
Tầm mắt của Đường Nhược Dao dịch chuyển xuống dưới, lặng lẽ nuốt nước bọt, tuy rằng đề nghị này quả thật rất mê người.
Tần Ý Nùng lấy lui làm tiến lại yêu cầu hôn môi, khi nghe thấy có máy quay, cách đối phó cô ấy đưa ra là dùng áo khoác phủ lên đầu, hai người triệt để trốn trong bóng tối hôn nhau.
Một vị khán giả hàng trước bất cẩn quay đầu, bị dọa tới nỗi suýt chút nữa bật dậy.
Tỉ mỉ quan sát, mới phát hiện là một cặp tình nhân.
Cô nàng nghĩ trong lòng: Hôn thì hôn đi, ai chưa từng hôn trong rạp chiếu phim, có cần thiết phải thần bí như vậy không? Hay đây là sở thích thịnh hành hiện tại?
Bộ phim chiếu xong.
Ánh đèn sáng lên.
Hai người đội mũ lên, đeo khẩu trang kín mít, gương mặt dưới khẩu trang đỏ bừng một mảng.
Tình tiết phía sau không ai theo dõi, chỉ quan tâm tới việc hôn hít.
Những người khác đã ra ngoài hết, hai người mới nắm tay nhau, cúi đầu ra ngoài.
Khu trung tâm thương mại này cách biệt thự không xa, hai người tản bộ về nhà, trêи đường không ai nói một tiếng nào.
Vào khu nhà, Tần Ý Nùng nhìn chằm chằm xuống đất, đột nhiên nhỏ tiếng nói: "Chị không thích xem phim ở ngoài."
Đường Nhược Dao: "Em cũng không thích."
Hai người đạt được nhất trí chung, loại bỏ hoàn toàn mục xem phim trong buổi hẹn hò.
Hai người thường xuyên xem phim, trong nhà có rạp chiếu phim chuyên dụng, thiết bị cùng âm thanh không kém hơn rạp chiếu phim. Có lúc xem bộ phim đứng đắn, có lúc xem bộ phim không đứng đắn, tự do tự tại, muốn làm gì thì làm.
Hai người ở bên ngoài chơi suốt một đêm, tới giờ sáng mới về đến nhà, tắm rửa rồi đi ngủ, ga giường được phơi phóng có hương thơm bồ kết dìu dịu.
Ngày hôm sau, "Ngẫu nhiên gặp được Tần Ý Nùng Đường Nhược Dao" lên hot search.
Hai người đều có độ quốc dân cùng độ nổi tiếng ngút trời, chỉ ngụy trang đơn giản không thể qua mắt tất cả mọi người, đặc biệt là sau khi vừa công khai, đám phóng viên nhìn chằm chằm vào họ nhiều không đếm xuể.
Những người may mắn gặp được bọn họ đều chu đáo, trước giờ chưa từng đến làm phiền, nhưng sau đó sẽ đăng bài lên Weibo.
Cô gái gặp ở nhà hàng kia đã đăng bài, ngoài ra còn có người tản bộ bên bờ hồ ngẫu nhiên gặp được, theo chia sẻ từ cư dân mạng: Cô nàng là dân cư ở gần đó, sau bữa tối hàng ngày có thói quen đến bờ hồ đi bộ tiêu cơm, đại khái là tầm , giờ, cô nàng đi bộ như thường lệ, nhìn thấy hai bóng người quen thuộc. Minh tinh và người bình thường không giống nhau, cho dù có ăn mặc bình thường, thì khí chất tỏa ra trêи người cũng khác biệt.
Cô nàng mặt đối mặt đi qua hai người một lần, lập tức nhận ra. Cô nàng sợ làm phiền bọn họ, không lên tiếng, chỉ coi như không thấy, đợi hai người đi xa rồi, mới cẩn thận chụp một bức ảnh lưng.
Trong bức ảnh hai người sánh vai bên nhau, bóng lưng hòa với bóng đêm chỗ sáng chỗ tối, từ đầu tới cuối đều nắm tay nhau.
Một cư dân mạng cũng ngẫu nhiên gặp được trong rạp chiếu phim, cư dân mạng chia sẻ: Tôi và bạn tới trung tâm thương mại ăn cơm, mua vé xem phim ủng hộ phim mới của thần tượng, sau khi phim chiếu hai người Tần Đường mới vào phòng. Lúc đó cô nàng không nhận ra, ánh đèn quá tối, không ai chú ý tới người ngồi ở hàng cuối cùng vừa vào.
Vậy sao cô nàng có thể phát hiện chứ? Theo cư dân mạng tiết lộ, cô nàng xem tới giữa phim, quỷ sai thần khiến quay đầu nhìn về máy chiếu phim trong rạp, kết quả nhìn thấy hai người trùm áo khoác trêи đầu, trốn trong đó hôn nhau. Cô nàng nghĩ trong lòng hai tên ngốc gì chứ, sau khi chiếu xong phim liền cố ý nhìn mấy cái, vừa nhìn liền không ổn, có chút quen mắt! Nhưng cô nàng vẫn không dám xác nhận, ra vẻ rời đi, thật ra cùng bạn mai phục ở lối ra của rạp chiếu, giả vờ ngắm phong cảnh.
Hai người Tần Đường ra cuối cùng, đội mũ cùng khẩu trang, rất khiêm tốn, nhưng hai cặp mắt, thân là fan hâm mộ tuyệt đối không thể nhận sai. Cuối cùng, khi hai người vào thang máy, Tần Hoàng giơ tay xoa đầu Đường Nhược Dao.
Còn có người gặp được ở cửa hàng bánh ngọt, hai người nồng nàn thắm thiết, đút đồ ngọt cho nhau, một miếng lại một miếng.
Vân vân, vân vân.
Trong một đêm, gần như cả thế giới đều gặp được Tần Đường.
Cư dân mạng bình luận:
[Tôi chua quá [Nước chanh chua.jpg]
[Sao tôi cảm thấy sau khi công khai hai người họ thoải mái tự do quá]
[Không phải sao? Trước đây phải che che đậy đậy, hiện tại có danh phận rồi tình tứ được bao nhiêu thì cứ tình tứ]
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha trùm áo khoác hôn nhau là thao tác ngạt thở gì chứ? @Tần Ý Nùng @Đường Nhược Dao]
[Thơm chết tôi rồi, thơm chết tôi rồi]
[Chương trình giải trí vợ vợ mau lên! Tôi muốn ăn cẩu lương!]
[Hiện tại tôi bay tới còn kịp để tình cờ gặp không?]
...
giờ trưa, Tần Ý Nùng ngủ tới tự tỉnh, Đường Nhược Dao trong vòng tay vẫn ngủ rất trầm, giống như con heo nhỏ, hoàn toàn không tỉnh. Tần Ý Nùng nghiêng đầu nhìn cô, vuốt ve lông mày, vuốt ve khuôn mặt của cô.
Đường Nhược Dao bị cô ấy làm ngứa, vừa hừ hừ vừa tránh tay Tần Ý Nùng đi.
Tần Ý Nùng không buông tha cô, như hình với bóng. Cuối cùng Đường Nhược Dao tỉnh lại, nắm lấy cổ tay trắng thon của Tần Ý Nùng, đè lên gối.
Khóe miệng Tần Ý Nùng mang theo nụ cười: "Em làm gì thế?"
Đường Nhược Dao chống khuỷu tay lên, từ trêи cao nhìn xuống, rất có cảm giác áp bức, ánh mắt nguy hiểm: "Chị nói xem em làm gì?"
Tần Ý Nùng chăm chú nhìn cô hai giây, giơ tay ôm lấy đầu cô, chủ động dẫn dắt về phía bản thân.
Đường Nhược Dao: "Ưm."
Không tránh khỏi một trận tranh đấu, người kĩ năng cao giành chiến thắng.
Chị tới em đi hai tiếng đồng hồ, cuối cùng Tần Ý Nùng nhờ mặt dày, trình độ dirty talk đạt tới thượng thừa, chiến thắng một chiêu.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong dậy ăn cơm, lười tự mình nấu nướng, liền bảo Quan Hạm mang đồ ăn tới, buổi chiều lên máy bay về thủ đô.
Tần Gia Ninh đi theo Đường Phỉ, đích thân ra cổng đón hai người.
Ngày tháng lại ổn định quỹ đạo, dường như không có gì khác biệt so với trước kia, nhưng người trong cuộc lại cảm nhận được biến hóa rõ rệt.
Tối đó, nhà họ Tần đang ăn cơm tối, Tần Ý Nùng đề nghị, nói: "Lát nữa đi tản bộ không?"
Ninh Ninh giơ tay đầu tiên: "Con đi ạ!"
Trước kia phạm vi hoạt động của cô bé bị hạn chế trong sân nhà, không được ra tới cổng. Sau khi thân thế bị lộ ra, dần dần có thể ra cổng, cảm giác mới mẻ còn chưa tan biến, mỗi lần đều vô cùng tích cực.
Tần Ý Nùng cười nhìn sang Đường Nhược Dao, nói: "Tối nay mommy cũng đi."
Đường Nhược Dao thoáng khựng người.
Ninh Ninh vỗ tay nói: "Tuyệt quá! Cuối cùng có thể cùng tản bộ với mẹ và mommy rồi, con muốn đi thay bộ quần áo đẹp nhất!"
Cô bé nhảy khỏi bàn, chạy về phòng mình như ngựa không dừng cương.
Tần Ý Nùng dịu dàng nói: "Em có muốn thay quần áo xinh đẹp không?" Cô ấy nhìn sang Đường Nhược Dao.
Đường Nhược Dao nói: "Em không phải trẻ con."
Cô đứng lên thu dọn bát đũa, Tần Ý Nùng dọn dẹp cùng cô, hai người vào phòng bếp.
Yên lặng một lúc, Đường Nhược Dao mím môi, giấu đầu lòi đuôi, nói: "Hình như tay áo của em bẩn rồi, hay là đi thay thôi."
Nói xong cũng không dám nhìn Tần Ý Nùng, trực tiếp vội vã rời đi.
Tần Ý Nùng nói cùng đi tản bộ, có nghĩa là muốn trịnh trọng giới thiệu quan hệ của hai người với từng người hàng xóm mà họ gặp. Chị ấy sẽ giới thiệu mình thế nào: Đây là vợ tôi? Đây là mẹ của con tôi?
Ha ha ha ha ha.
Đường Nhược Dao ở trong phòng thay đồ chọn quần áo, căn bản không khống chế được khóe môi cong lên, nụ cười ngày càng rộng.
Khi cô chìm đắm trong thế giới ảo tưởng của mình không thể thoát ra được, Tần Ý Nùng đẩy cửa bước vào, ôm lấy cô từ sau lưng. Cơ thể Đường Nhược Dao cứng lại, sau đó lại thả lỏng, vuốt ve bàn tay đang vòng lấy eo mình của Tần Ý Nùng.
Tần Ý Nùng duy trì tư thế ôm cô không buông, dính lại bên tai cô, nói: "Góc trái trong tủ quần áo, bên trong cùng, có một chiếc hộp lớn, màu hồng."
Đường Nhược Dao nhíu mày không hiểu, nhưng vẫn nghe lời ôm chiếc hộp lớn ra.
Tần Ý Nùng đứng thẳng lưng, dùng ánh mắt mang theo nụ cười nhìn Đường Nhược Dao, nói: "Mở đi."
Đường Nhược Dao mở hộp ra, bên trong là...
Đường Nhược Dao ngẩng mắt lên, ngập tràn bất ngờ vui vẻ.
Đường Phỉ nhìn cặp đôi nắm tay nhau đi từ trêи tầng xuống, khóe miệng trào lên ý cười. Chị gái và chị dâu của cậu bé vốn rất đăng đối, mặc đồ đôi càng xứng, áo sơ mi quần dài cùng loại, chiều cao cân nặng tương đương, chân dài eo thon, màu trắng cùng đen, vừa kinh điển lại vừa thời thượng, chỉ có thể phân biệt qua chi tiết.
Đường Phỉ đang cảm khái, Đường Nhược Dao đưa chiếc túi vào tay cậu bé, nói: "Thay đi."
Đường Phỉ: "Dạ?"
Cậu bé cúi đầu, bên trong túi có một bộ quần áo, còn là một bộ quần áo có cùng kiểu dáng với hai người họ.
Đường Phỉ: "???"
Ánh mắt của Đường Phỉ cổ quái.
Đường Nhược Dao cười lên, nói: "Trang phục gia đình."
Đường Phỉ hiểu ra, cũng cười theo.
Thì ra là trang phục gia đình, không phải đồ tình nhân.
Đường Nhược Dao đưa một bộ khác cho Ninh Ninh, Ninh Ninh vừa thay xong chiếc váy đẹp nhất, nhìn thấy bộ đồ kia có kiểu dáng giống đồ trêи người hai mẹ, lập tức vứt bỏ váy nhỏ.
giờ tối, một đoàn người đúng giờ ra cửa.
Tần Ý Nùng nắm tay Đường Nhược Dao, Đường Phỉ nắm tay Ninh Ninh. Gen di truyền của người bố rất mạnh, đều thuộc kiểu dáng người cao ráo, chân dài tay dài, không nói tới vẻ ngoài của hai diễn viên đã được màn ảnh rộng kiểm chứng là Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao, Ninh Ninh hoàn toàn là bản sao thu nhỏ của Tần Ý Nùng, trong bốn người, chỉ có quần của cô bé là quần yếm, áo sơ mi trắng kết hợp với quần yếm, ống tay áo cùng phần eo được trang trí hoa anh đào, tóc dài xõa trêи vai cũng được tạo hình với một chiếc kẹp tóc hoa anh đào, tăng thêm một phần ngây thơ đáng yêu.
Hiện tại Đường Phỉ đã cao m, vượt qua cả Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao, thiếu niên trời sinh cũng có vẻ ngoài sáng sủa, gương mặt đẹp đẽ, môi đỏ răng trắng, đặc biệt là khí chất chín chắn trêи người rất hiếm thấy ở những đứa trẻ cùng tuổi của cậu bé, khiến người ta nhìn ra sức hấp dẫn bước đầu của người đàn ông trưởng thành, nhưng gương mặt của cậu bé quả thực trẻ tuổi quá mức, loại cảm giác đan xen giữa đàn ông và cậu trai càng thêm sức hấp dẫn.
Tóm lại, một nhà bốn người đi trong khu nhà, tỉ lệ quay đầu là trăm phần trăm.
Tần Ý Nùng muốn thực hiện ý định của mình, đang định chuẩn bị, nhưng có lẽ khí chất trêи người bọn họ quá mạnh, có mấy người hàng xóm đi ngang qua, đối phương chỉ dám nhìn bọn họ từ xa, người tiến lên phía trước cũng chỉ gật gật đầu, không có bất kì ý định nói chuyện nào. Sau khi đi qua lại nhỏ tiếng thảo luận to nhỏ với nhau.
Tần Ý Nùng: "..."
Có chuyện gì có thể hỏi chính diện cơ mà!
Khó khăn lắm mới gặp được một quý bà trung niên đi một mình, quý bà dắt theo một chú chó Poodle, thong thả đi bộ.
Tần Ý Nùng liền bước tới, ba người còn lại cũng đi theo.
Quý bà nhìn bốn người khí thế hừng hực trước mặt đi tới, sắc mặt căng cứng, kéo lấy dây dắt, chú chó Poodle đi rất thong thả, không thèm nghe lời bà, đi về phía bốn người đang tới.
Quý bà bị chó dắt đi, không thể tự chủ đi tới trước mặt bốn người.
Tần Gia Ninh rất thích động vật, chú chó Poodle dừng lại trước mặt cô bé, cọ đầu vào chân Tần Gia Ninh, Tần Gia Ninh ngồi xổm xuống, dịu dàng vuốt ve đầu của chú chó.
Lúc này quý bà cũng dừng lại, nhận ra Tần Ý Nùng nhờ ánh đèn của khu nhà, chưa đợi bà lên tiếng, Tần Ý Nùng nhìn về phía bạn nhỏ đang chơi đùa cùng chú chó, dịu dàng giới thiệu: "Con gái cháu, Ninh Ninh."
Tần Gia Ninh ngẩng đầu, lúm đồng tiền lộ ra: "Cháu chào dì ạ." Âm thanh ngọt ngào mềm mại.
Sát thủ thu phục cô dì chú bác xuất trận, ngọn cỏ không thể mọc.
Quý bà lập tức trấn tĩnh lại.
Bà nhìn Tần Gia Ninh mấy giây, thật lòng thật dạ khen ngợi, nói: "Cháu thật có phúc, có cô con gái xinh đẹp ngoan ngoãn như vậy."
Coi như miếng trầu mở đầu câu chuyện.
Tần Ý Nùng nhường đường sang bên, để Đường Nhược Dao có thể thể hiện tốt hơn trước mặt bà.
"Đây là người yêu của cháu." Tần Ý Nùng giới thiệu với quý bà.
Nhịp tim Đường Nhược Dao đột nhiên đập nhanh một nhịp.
Tầm mắt của quý bà rơi trêи người người phụ nữ trẻ tuổi bên cạnh Tần Ý Nùng, chiều cao của cô và Tần Ý Nùng tương đương nhau, mặc áo sơ mi trắng giống nhau, chiếc quần dài bó màu đen, khí chất xuất trần thoát tục. Dường như tất cả ánh sáng xung quanh đều tập trung trêи mặt Đường Nhược Dao, làn da của cô trắng giống như ngọc thượng hạng, phát ra ánh sáng lấp lánh, càng không nhắc tới ngũ quan tinh tế, quý bà nhất thời nhìn ngẩn người.
Lại có người đẹp như tượng tạc như vậy.
Tần Ý Nùng che môi: "Khụ."
Cũng đủ rồi, còn chưa ngắm xong sao?
Quý bà lưu luyến không nỡ rời tầm mắt đi, nhìn sang người cuối cùng.
Tần Ý Nùng nói: "Em trai cháu."
Đường Phỉ có chút giống chị gái, đặc biệt là sau khi tới Bắc Kinh học hành, tuổi tác dần tăng lên, cảm xúc đã không bị lộ ra bên ngoài như trước, cậu bé gật đầu, lịch sự nói: "Em chào chị ạ."
Quý bà đã từng này tuổi, được cậu bé đẹp trai mười mấy tuổi gọi là chị, cười tới nở hoa trong bụng, suýt chút nữa không nhìn thấy trời đất trăng sao đâu.
Tần Ý Nùng cùng bà nói chuyện, cháu một câu bà một câu.
Trước khi rời đi, khuôn mặt bà lộ ra vẻ ngưỡng mộ, không phụ sự lại kì vọng của mọi người nói ra một câu Tần Ý Nùng muốn nghe: "Nhà các cháu thật hạnh phúc."
Bà dắt
chú chó rời đi xa.
Tần Ý Nùng bảo Đường Phỉ dắt Ninh Ninh đi trước mấy bước, nhân lúc hai đứa trẻ không nhìn thấy, cô ấy cắn lấy vành tai Đường Nhược Dao, ý tứ nói: "Em biết ban nãy người kia nhìn em bao nhiêu lần không?"
Đường Nhược Dao uốn nắn cô ấy: "Người đó là bà Lâm." Sau này sẽ thường xuyên đi qua ngã rẽ này, chắc chắn không thiếu giao tiếp, phải nhớ rõ xưng hô.
Tần Ý Nùng nói: "Chị mặc kệ bà ấy là bà Lâm hay là bà Liễu, em trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi."
Đường Nhược Dao lườm cô ấy, cô thấy hơi nóng, đưa tay vén tay áo lên, không nhanh không chậm nói: "Người dẫn em ra ngoài là chị, người ta thích ngắm em, em có cách nào chứ?"
Tần Ý Nùng chu môi, biển giấm dâng trào.
Miệng lưỡi của Đường Nhược Dao chuyển động, nói: "Cái này không phải chứng minh chị rất có nhãn quan sao?"
Khóe môi Tần Ý Nùng cong lên, lại bày mặt lạnh.
Đường Nhược Dao đề nghị: "Hay là lần sau ra ngoài, chị treo một tấm thẻ lên cổ em."
Tần Ý Nùng hỏi: "Bên trêи viết gì?"
Đường Nhược Dao nói: "Thì viết sở hữu của Tần Ý Nùng, người khác cấm nhìn."
Tần Ý Nùng chống cằm, làm vẻ mặt như đang nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu nói: "Ý hay."
Đương nhiên hai người chỉ đang trêu đùa, cơn ghen của Tần Ý Nùng đã vơi gần hết, chỉ còn lại chút đỉnh, sau đó miết ngón tay thon dài của Đường Nhược Dao, thở dài nói: "Trước đây chị còn nghĩ, đợi sau khi công khai, em chính là của mình chị rồi, chỉ cho mình chị ngắm nhìn. Không ngờ hiện tại em càng được người ta yêu thích, em biết trêи mạng nói về em thế nào không?"
Đường Nhược Dao hiếu kì: "Nói thế nào?"
Tần Ý Nùng nghiến răng, nhẫn nại nói: "Không có gì."
Trước đây là Đường Nhược Dao thích lướt Weibo, Tần Ý Nùng không thích lên mạng. Hiện tại hai người đảo ngược cho nhau, Đường Nhược Dao chìm đắm trong cuộc sống hiện thực, Tần Ý Nùng thích thể hiện tình yêu, lên mạng thấy mọi người nói bản thân và Đường Nhược Dao xứng đôi thì vô cùng vui vẻ, thường xuyên lướt mạng.
Bài chia sẻ về việc ngẫu nhiên gặp hai người ở nhà hàng tây nổi tiếng, cách ở chung của hai người cung cấp không gian tưởng tượng tương đối phong phú cho cư dân mạng. Đường Nhược Dao có hình tượng gì, đóa hoa trêи núi cao không ăn khói lửa nhân gian, lạnh lùng, trong nóng ngoài lạnh, từ đó tất cả nữ chính ngự tỉ mặt lạnh trong tiểu thuyết đều có khuôn mặt này.
CP có thể thu hút fan, là vì hình tượng thể hiện trong khi ở chung của cặp đôi đó, phong phú hơn, sinh động hơn bình thường rất nhiều, từ vẻ thận trọng khi đối xử với người ngoài tới vẻ ân cần dịu dàng khi ở cùng người yêu, sự tương phản trước sau của Đường Nhược Dao khiến fan CP đẩy thuyền tới rớt đầu. Chỉ riêng phần bình luận về vấn đề công thụ cũng đủ phủ lên một nghìn tầng.
CP mang tới nhiệt độ lớn, mà nửa lớn nhiệt độ này đều dành cho Đường Nhược Dao. Danh tiếng của Tần Ý Nùng đã không thể tăng thêm được nữa, nhưng Đường Nhược Dao thì khác, cô đang điên cuồng thu hút fan hâm mộ, đặc biệt là... fan bạn gái.
Cũng không biết cư dân mạng lúc này có chuyện gì, cán bộ già Tần Ý Nùng suy đi nghĩ lại cũng không thể hiểu, rõ ràng Đường Nhược Dao có chủ rồi, tại sao người bắt cô gọi chồng lại nhiều hơn trước kia? Trước kia trong phần bình luận của Đường Nhược Dao còn có mấy bình luận đứng đắn, hiện tại ngoài chồng thì chính là vợ, hoặc là a a a a a a a a a, còn có cầu xin chà đạp, không biết xấu hổ!
Tần Ý Nùng biết không thể tính toán với cư dân mạng, nhưng vẫn không vui vẻ.
Cô ấy có được bảo bối, vốn dĩ muốn nói cho mọi người biết bảo bối này là của mình, kết quả người tới ngắm nhìn bảo bối của cô ấy ngày càng nhiều, còn để người ta phát hiện cái tốt của bảo bối.
Tần Ý Nùng mím môi, không nói một lời đi về phía trước.
Đường Nhược Dao: "Bảo... Tần Ý Nùng."
Tần Ý Nùng vô duyên vô cớ tức giận, nói: "Hiện tại ngày nào em cũng gọi cả tên cả họ của chị!"
"..." Đường Nhược Dao nhỏ tiếng lại, nói, "Bảo bảo."
Cô thấy Tần Ý Nùng mím môi, dáng vẻ không vui, dịu giọng giải thích: "Không phải đang ở bên ngoài sao, về nhà chị muốn em gọi chị thế nào em sẽ gọi chị thế ấy."
"Ở ngoài thì làm sao? Không phải chúng ta công khai rồi sao? Cũng không cần che giấu quan hệ của cả hai." Tần Ý Nùng trào lên một bụng tức, nóng tim nóng phổi.
Đường Nhược Dao cười cười, không nhanh không chậm dịu dàng nói: "Em sợ bị người khác nghe thấy, bọn họ học em, cũng gọi chị là bảo bảo, vậy chẳng phải em sẽ tức chết sao?"
Tần Ý Nùng nói trong lòng, chị cũng tức chết rồi.
Cô ấy giận dỗi nói: "Em không nói thì làm sao bọn họ biết em chỉ yêu một mình chị."
Đường Nhược Dao mơ màng nói: "Hả?"
Cái gì gọi là không nói thì không biết? Bọn họ là ai?
Tần Ý Nùng ý thức được bụng dạ hẹp hòi của bản thân đã lao đầu vào bụi rậm, thớ cơ trêи mặt dần dần dịu lại, nói: "Không có gì, nhiệt độ bắt đầu tăng rồi, chị nóng tới nỗi không biết bản thân mình đang nói gì nữa."
Cô ấy lấy tay làm quạt, quạt gió cho bản thân.
Loại chuyện vặt này, tự cô ấy làm công tác tư tưởng là thông suốt, nói ra sẽ rất lúng túng. Tốt xấu gì cô ấy cũng là người của công chúng bước ra từ trong mưa gió, một nhóm fan hâm mộ cũng không chịu nổi sao?
Tần Ý Nùng giả vờ nhìn xung quanh ngắm phong cảnh, nhưng Đường Nhược Dao lại có thêm một suy nghĩ.
Bốn người tản bộ xong liền cùng nhau về nhà.
Tâm trạng của Tần Ý Nùng đã hồi phục triệt để, cô ấy đang ở sau lưng nhắc nhở Ninh Ninh chạy chậm lại, lại bảo Đường Phỉ đi theo nó, ánh mắt nhìn sang Đường Nhược Dao vẫn vô cùng dịu dàng.
Đường Nhược Dao vào cửa trước, đang thay giày ngoài cửa, xếp giày Tần Ý Nùng đã thay ra và giày của mình gọn lại cùng nhau.
Đường Phỉ về phòng tắm rửa, Ninh Ninh cũng lấy quần áo vào nhà tắm.
Hai người Tần Đường ngồi trêи sô-pha ngoài phòng khách, đợi bạn nhỏ tắm xong sẽ đưa nó về phòng đi ngủ.
Đường Nhược Dao đang xem điện thoại.
Trêи hot search vẫn có tin của hai người, hiện tại đã ở vị trí thứ ba mươi mấy, Đường Nhược Dao tiện tay nhấp vào, nhấp liên tục hết mười trang, nhớ lại câu nói kia của Tần Ý Nùng, vẫn như hòa thượng không sợ thấy tóc.
Cô không hề thấy trong bài chia sẻ có chỗ nào cô không yêu Tần Ý Nùng, những gì chủ bài đăng kia nói đều là sự thật căn bản.
"Bảo bảo."
Tần Ý Nùng quay đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng.
Đường Nhược Dao khóa màn hình điện thoại lại, quyết định hỏi thẳng: "Ai chọc chị giận à?"
Nhắc lại chuyện cũ, ánh mắt Tần Ý Nùng lóe lên, nói: "Không ai cả."
Đường Nhược Dao nghiêm túc nói: "Giữa chúng ta còn có chuyện không thể nói sao? Cho dù là một khúc gỗ, một bức tường khiến chị không vui, chị cũng phải nói với em, em đánh nó cho chị."
So với sự nghiêm túc của Đường Nhược Dao, cơn ghen của Tần Ý Nùng hiển nhiên là rất trẻ con.
"A." Tần Ý Nùng đột nhiên đỏ mặt, nói, "Thật không có ai mà."
Đường Nhược Dao đi tới ôm cô ấy, dịu dàng nói: "Nói đi mà."
Tần Ý Nùng càng xấu hổ, vành vai trắng bóc đã phiếm hồng, lắc đầu.
Đường Nhược Dao bất ngờ đột ngột cúi đầu hôn lên môi người phụ nữ ấy: "Có nói không?"
Cánh môi Tần Ý Nùng có chút tê dại.
Ấm, nóng, mềm. Rõ ràng không vào sâu, nhưng khiến cô ấy cảm nhận được cảm giác run rẩy từ trái tim.
Cô ấy ngẩn ra.
Đường Nhược Dao lại hôn Tần Ý Nùng thêm một cái: "Có nói không?"
Cô hôn xong cũng không rời đi, khoảng cách giữa hai người cực gần, có thể nhìn thấy cái bóng của bản thân trong đồng tử của đối phương.
Yết hầu Tần Ý Nùng căng cứng.
Một tay Đường Nhược Dao ấn cô ấy, đè Tần Ý Nùng xuống sô-pha, âm thanh trầm thấp nói: "Còn không nói sao?"