Chương : Đưa vào động phòng
Vừa nói tới ném tú cầu, âm nhạc tinh nghịch kết hợp, mọi người đều động đậy, từ trong phòng tới ngoài sân.
Ngoài nhóm phù dâu, khách mời được mời tới cũng có không ít nam thanh nữ tú. Tú cầu tượng trưng cho may mắn của cặp đôi mới cưới, cho dù không muốn kết hôn, nhận được phần may mắn này cũng là chuyện tốt, thế là ai nấy đều rất nhiệt tình.
Trong đó có Lâm Nhược Hàn là người tích cực nhất, tranh được vị trí đẹp nhất, còn không ngừng cho Tần Ý Nùng ánh mắt, đáng tiếc ánh mắt này lại trao nhầm đối tượng, tú cầu là do Đường Nhược Dao ném, Tần Ý Nùng nhún vai với Lâm Nhược Hàn, biểu thị bản thân lực bất tòng tâm. Nhưng trong lòng cũng âm thầm sung sướиɠ: Ai bảo Lâm Nhược Hàn nhiều lời, hôm nay còn chứng kiến không ít chuyện tấu hài của cô ấy.
Lâm Nhược Hàn không nói về tiến triển tình cảm của mình với cô ấy, nhưng nhìn việc ra sức cướp tú cầu, có lẽ mọi chuyện đã trở nên tốt đẹp. Suy nghĩ của Tần Ý Nùng chuyển động, ném cho Lâm Nhược Hàn cũng không tệ, không chừng cô ấy cũng nhanh được tham dự hôn lễ của Lâm Nhược Hàn rồi.
Cô ấy nhìn Đường Nhược Dao bên cạnh, Đường Nhược Dao cầm tú cầu, đúng lúc nhìn về phía cô ấy, cô cũng có chút dè dặt khi đối diện với nhóm người này, làm khẩu hình miệng nói: "Hay là chị ném nhé?"
Tần Ý Nùng cười cười lắc đầu.
Hai tay Đường Nhược Dao bèn nắm chặt lấy tú cầu, mím môi căng thẳng nhìn dòng người ồn ào bên dưới.
Ninh Ninh kéo tay Tần Ý Nùng, non nớt nói: "Mẹ ơi, con có thể đi không ạ?"
Tần Ý Nùng muốn nói "Không được, con còn nhỏ", nhưng lời nói trào tới cổ họng, lại cảm thấy chẳng qua chỉ là một trò vui trong hôn lễ, những người đứng phía trước có người tóc đã bạc trắng, cũng muốn nhận chút may mắn của người trẻ tuổi, liền dịu dàng nói: "Có thể chứ, chú ý an toàn, đừng chen vào dòng người kia nhé."
"Vâng ạ!" Ninh Ninh trả lời, chạy xuống khỏi bậc thang, chạy về phía Kỷ Vân Dao dường như đang đứng trong góc giữa dòng người kia.
Kỷ Vân Dao không hứng thú với tú cầu, không tham dự hoạt động nhìn trẻ con tới đòi mạng này, nhưng Ninh Ninh xông tới, nắm lấy tay cô đi vào giữa dòng người.
Kỷ Vân Dao: "..."
Cô còn có thể làm gì? Chỉ có thể đứng như trời trồng ở bên trong.
Phó Du Quân bị Văn Thù Nhàn đụng một cái, ánh mắt lại nhìn tới Quan Hạm đứng ở một nơi xa, căn bản không trong phạm vi của tú cầu, Quan Hạm vẫn trưng bộ mặt lạnh, nhưng ánh mắt nhìn lên hai cô dâu trêи bậc thềm, giống như đang mất hồn.
Quan Hạm đang hồn lìa khỏi xác, bị một câu của người phụ nữ trước mặt gọi hồn về: "Sắp ném tú cầu rồi, chị không qua đó sao?" Mềm mại uyển chuyển, giống như gió xuân phà vào mặt nước Giang Nam mà tới.
Quan Hạm chăm chú nhìn Phó Du Quân hai giây, lịch sự từ chối: "Không đi, cảm ơn."
Thần tiên ném tú cầu, một người phàm như cô làm sao xứng để nhận.
Phó Du Quân nhìn cô: "Đi đi."
Quan Hạm bị đôi mắt trong veo nhìn tới nhất thời dao động, nhưng cô vẫn nói: "Không đi đâu."
Phó Du Quân đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy cổ tay cô, tự nhiên dắt cô về phía dòng người.
Quan Hạm ngẩn ngơ.
Từ khi cô làm trợ lí kiêm vệ sĩ bên người Tần Ý Nùng, cũng không có ai dám kéo cô đi, trong tình huống chưa được sự đồng ý của cô. Dây thần kinh phòng ngự trong cơ thể cô đột nhiên đều bị kϊƈɦ hoạt, nhưng nửa giây sau đều biến mất.
Thôi bỏ đi, ở chốn công cộng, dĩ hòa vi quý.
Phó Du Quân kéo cô tới giữa liền buông tay, tập trung tinh thần nhìn lên bậc thềm, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Quan Hạm dùng tay phải xoa lên cổ tay trái của mình.
Hôm nay thời tiết quang đãng, tố chất sức khỏe của Quan Hạm tốt, đã cởi áo khoác ra, bên trong chỉ mặc chiếc sơ mi trắng dài tay, chất vải mỏng, da thịt đã tiếp xúc với những ngón tay kia có chút nóng lên.
Tất cả mọi người đều sẵn sàng.
Lâm Nhược Hàn nói: "Chuẩn bị xong rồi, ném nào."
Đường Nhược Dao quay người, quay lưng với mọi người, ra sức ném.
Quả cầu hướng về không trung, tạo thành một đường cong, đạt đến vị trí cao nhất rồi rơi xuống, mọi người ngẩng cao cổ, nhìn tú cầu nhanh chóng hạ xuống, Lâm Nhược Hàn nhảy lên, không chạm được, đầu ngón tay của cô chạm vào vị trí tú cầu chưa được ba xen-ti-mét.
Hai tay giơ cao, tấm lụa lại trơn, không dễ cầm chắc, lại nhiều đôi tay đồng thời nắm lấy như thế, kết quả là – tú cầu giống như bóng nước, ào ào lướt qua mấy đôi tay, sau đó nhảy nhót rồi lăn đi.
Mãi tới một chỗ trống, mới rơi xuống.
Kỷ Vân Dao căn bản không đỡ lấy tú cầu từ trêи trời rơi xuống này, vì để tránh cho nó rơi xuống đất, tiếp lấy theo phản xạ có điều kiện. Sau khi nhìn rõ mặt mũi của thứ đồ này, cô lại phản xạ có điều kiện, nhét cả cho Tần Gia Ninh.
Tần Gia Ninh mới thật sự là góp vui, đột nhiên nhận được tú cầu: "Oa!"
Cô bé buông tay Kỷ Vân Dao ra, hai tay giơ tú cầu lên cao, vui vẻ lớn giọng hô: "Mẹ, mommy, là con! Là con!"
Cô bé là trẻ con, còn là đứa trẻ xinh đẹp được mọi người yêu thích, mọi người tại hiện trường cũng rất vui vẻ vỗ tay cho cô bé.
Tần Ý Nùng cũng khen nó: "Giỏi quá!"
Lâm Nhược Hàn tìm chuyện: "Gian lận mà, ai lại ném cho con gái mình!"
Tần Ý Nùng: "..."
Văn Thù Nhàn và Lâm Nhược Hàn cùng một tính cách, lúc trước còn vỗ tay, lúc này lập tức phản bội, nói: "Không công bằng! Ném thêm lần nữa!"
Kỷ Vân Dao cách cô nàng không xa, lạnh lùng nói: "Quy định nói không cho phép bạn nhỏ đỡ tú cầu sao?"
Văn Thù Nhàn sợ hãi, trốn sau lưng Phó Du Quân.
Lâm Nhược Hàn không sợ, tiếp tục nói: "Ném thêm lần nữa!"
Chỉ đành ném lần nữa, lần này là Tần Ý Nùng ném, Lâm Nhược Hàn ra sức, cuối cùng lấy được tú cầu như tâm nguyện, ôm lấy chụp một tấm hình rồi lại một tấm, lại chụp riêng một tấm, rồi chụp ảnh chung với hai cô dâu.
Ninh Ninh có chút không vui, nhưng cô bé cũng biết tú cầu ném lần đầu tiên là của Kỷ Vân Dao cho nó, theo lí mà nói không nên đòi, nhưng cảm xúc trẻ nhỏ vẫn không có cách nào khống chế.
Sắp bắt đầu vào tiệc, cô bé ngồi ở vị trí của mình, khẽ mím môi lại, bất ngờ trước mắt nhòe đi, Lâm Nhược Hàn nhét thứ gì đó vào lòng nó, chính là tú cầu kia.
Ninh Ninh rất muốn, nhưng nhận lấy rồi lại trả về, nói: "Dì Lâm, cái này là của dì, cháu không thể lấy."
Dì Lâm có lí luận riêng của mình: "Bây giờ dì tặng đồ của dì cho cháu." Cô là người lớn, đương nhiên không tranh với trẻ nhỏ, hơn nữa cô tranh tú cầu này là có mục đích, bây giờ đã đạt được mục đích rồi, vốn dĩ tú cầu không quan trọng.
Tần Gia Ninh bị cô quay lòng vòng có chút choáng váng, kiên trì nói: "Cháu không thể nhận."
Lâm Nhược Hàn đang muốn nghĩ cách làm thế nào để thuyết phục bạn nhỏ có nguyên tắc này, Kỷ Vân Dao cầm miếng bánh đậu xanh trong tay, nói: "Nhận đi."
Tần Gia Ninh sửa thành: "Cảm ơn dì Lâm."
"Hi." Lâm Nhược Hàn xoa mặt bạn nhỏ, vui vẻ nói: "Cháu nghe lời chị gái quá nhỉ."
Tần Gia Ninh lúng túng cười lên, quay mặt nhìn Kỷ Vân Dao, Kỷ Vân Dao đút bánh đậu xanh cho nó.
Lâm Nhược Hàn không biết rằng, tuy Tần Gia Ninh đã cởi mở hơn lúc trước rất nhiều, nhưng trong lòng nó, trong thời kì trẻ thơ không dài tới nay đã kết thúc, đã từng bầu bạn với nó trong những lúc cô độc, ví dụ như Kỷ Vân Dao, có lẽ có thể tính cả Đường Phỉ, là sự tồn tại mãi mãi không thể thay thế.
Rõ ràng biết đối phương đang ở buổi biểu diễn, Lâm Nhược Hàn vẫn không nhịn được mở điện thoại lên nhìn lại bài đăng trêи trang cá nhân thiết lập quyền "Chỉ một người nhìn thấy" thêm lần nữa, sau đó khóa màn hình, ngồi lên bàn tiệc phía thân thích của Tần Ý Nùng.
Hiện trường vang lên bài ca Bách Điểu Triều Phụng, chính thức khai tiệc.
Người làm đeo thắt lưng đỏ lần lượt bưng đồ ăn lên, món nào món nấy đều tinh tế, hương sắc vẹn toàn. Ở bên ngoài là những nhân vật có quyền có thế, ngồi vào bàn liền biến thành người bình thường, Hàn Ngọc Bình đang chúc tụng, mấy người bạn già lại ở trước mặt ông thương lượng làm thế nào để chuyển nhà bếp của ông đi.
Hàn Ngọc Bình vui vẻ phấn khởi, uống một ngụm rượu trắng, lắc đầu chỉ cười cười, thỉnh thoảng còn hừ vang đôi câu hát, bạn già trêu đùa ông: "Phiêu rồi đúng không?"
Hàn Ngọc Bình nói: "Phiêu rồi, thì sao nào?"
Hai người Tần Đường nắm tay nhau ra ngoài, một người làm bưng khay đi phía trước dẫn đường, trêи khay có hai chén rượu, một vò Nữ Nhi Hồng.
Người chủ trì hô: "Tân nương kính rượu..."
Ba bàn quan khách, những người khác cũng gộp thành ba bàn, hai người Tần Đường đi kính tất cả mọi người.
Sau đó, Tần Ý Nùng bảo Đường Nhược Dao ngồi vào bàn nhóm Văn Thù Nhàn, nơi đã giữ chỗ cho cô từ trước. Cô ấy còn phải tiếp đãi hàn huyên với khách khứa, buổi chiều khi mọi người tới, Tần Ý Nùng đã đi trang điểm, sắp tới giờ cử hành hôn lễ mới ra ngoài, không tránh khỏi tiếp đón không chu đáo.
Đường Nhược Dao kéo lấy tay áo Tần Ý Nùng, ân cần dặn dò: "Uống ít một chút."
Tần Ý Nùng đáp lại cô bằng một nụ cười hết sức xinh đẹp.
"Chị biết rồi."
Đường Nhược Dao nhìn cô ấy rời đi, lưu luyến không thôi thu lại tầm mắt, nhưng nhìn thấy ánh mắt trêu đùa của mọi người lũ lượt nhìn sang, Văn Thù Nhàn học cô, nắm lấy tay Thôi Giai Nhân, dịu dàng nói: "Uống ít một chút."
Thôi Giai Nhân cũng rất phối hợp, nắm lấy tay Văn Thù Nhàn, hai người nhìn nhau đắm đuối.
Thôi Giai Nhân mới tình cảm nói: "Chị biết rồi."
Văn Thù Nhàn không đi bước nào nhưng quay đầu ba lần: "Chị... đi đây."
Ánh mắt Thôi Giai Nhân lóe lên tia nước: "Đi đi."
Mặt mày Phó Du Quân bất đắc dĩ.
Đường Nhược Dao: "..."
Văn Thù Nhàn buông tay Thôi Giai Nhân ra, hận rèn sắt không thành thép: "Chị cả, chị làm em thất vọng quá!"
Thôi Giai Nhân lặp lại: "Thất vọng!"
Văn Thù Nhàn: "Sao chị lại giống cô vợ nhỏ như vậy chứ?"
Thôi Giai Nhân: "Cô vợ nhỏ!"
Văn Thù Nhàn: "Uổng cho em luôn gọi Ảnh hậu Tần là chị dâu!"
Thôi Giai Nhân: "Chị dâu!"
Lỗ tai Tần Ý Nùng động đậy, cười nói với trưởng bối trước mặt: "Thất lễ rồi ạ." Quay trở lại, dịu giọng hỏi nhóm bạn phòng : "Sao thế? Tìm tôi có việc gì?"
Thôi Giai Nhân vội nói: "Không có gì ạ."
Tần Ý Nùng nhìn Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao biểu thị thật sự không có việc gì, Tần Ý Nùng mới rời đi.
Văn Thù Nhàn vô tình trào phúng: "Ha ha ha."
Thôi Giai Nhân liền trở tay chọc cô nàng, công cuộc hợp tác chung chiến tuyến của hai người lập tức tan đàn xẻ nghé.
Phó Du Quân sớm đã biết tình hình của hai người Tần Đường, Tần Ý Nùng nào có giống chị dâu, là em vợ mới đúng – Phó Du Quân lớn hơn Đường Nhược Dao mấy tháng. Cô nàng tự nhận vẫn có đôi phần nhãn quang nhìn người, tham dự xong hôn lễ này, cũng tương đối yên tâm.
Phó Du Quân và Văn Thù Nhàn đổi vị trí, tới ngồi cạnh Đường Nhược Dao.
"Hai người định khi nào công khai?"
"Có lẽ là năm sau chăng?" Đường Nhược Dao không xác định nói, "Ý của chị ấy là đợi bình luận liên quan tới chị ấy ổn định lại, hoặc là sự nghiệp của tôi phát triển thêm một bước, chúng tôi sẽ công khai."
Phó Du Quân thông minh cỡ nào, vừa nghe được một câu của cô liền nhớ tới Tần Ý Nùng giống như đại khai sát giới trêи mạng mấy tháng trước, khẽ nói: "Những chuyện này đều là do tự cô ấy tiết lộ à?"
"Ừm."
"Vì cậu sao?" Phó Du Quân nhíu mày.
Đường Nhược Dao gật đầu, lại mím môi, có chút bối rối.
Phó Du Quân cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Người quản lí của cô nàng đương nhiên cũng từng nói tới chuyện này, đối phương còn phân tích Tần Ý Nùng có lẽ sẽ còn hành động lớn, nhưng không nghĩ ra vì sao Tần Ý Nùng đã ở địa vị này, còn có gì đáng để cô ấy hao tâm tốn sức cho việc rửa sạch những tin đồn xấu xí căn bản không cần thiết như thế.
Loạt thao tác này của Tần Ý Nùng, đừng nói tới ngoài giới, ngay cả người trong giới cũng đều ʍôиɠ lung.
Thì ra là như vậy... thật không ngờ tới.
Rất lâu sau, mặt mày Phó Du Quân thả lỏng, yên lòng nói: "Cô ấy rất tốt với cậu."
Đường Nhược Dao nói: "Đúng thế." Sẽ không có người thứ hai yêu cô giống như Tần Ý Nùng.
Đường Nhược Dao nhìn Văn Thù Nhàn và Thôi Giai Nhân vẫn đang đâm chọc nhau, nhỏ tiếng nói: "Bố già, tôi muốn thương lượng với cậu một chuyện."
Phó Du Quân: "Cậu nói đi."
...
Bữa cưới này uống rượu rất hăng say, đến khi kết thúc, rất nhiều người đã uống say.
Hàn Ngọc Bình là một trong những người say nhất, tan bữa rượu điên cuồng, đã được đưa về phòng nghỉ ngơi từ lâu, nhiệm vụ tiếp khách rơi lên vai một mình Tần Ý Nùng.
Đường Nhược Dao muốn làm cùng cô ấy, Tần Ý Nùng lấy lí do "Em còn có việc của em", bảo cô về phòng tân hôn trước. Đường Nhược Dao quả thật bận không rút ra được thời gian, giáo viên, bạn học, bạn bè cô ấy mời tới, lúc này đều muốn tới tham quan phòng tân hôn, thuận tiện ôn lại chuyện cũ cùng cô.
Vị giáo viên nhập viện mà lần trước hi vọng cô suy nghĩ lại quan hệ với Tần Ý Nùng cũng tới, cũng tham dự hôn lễ, giáo viên cũng không thể nói tiếp những lời mất hứng, chỉ vỗ lấy tay cô, hi vọng cô được mọi sự như ý, sau này bình an viên mãn.
Những người bạn trẻ tuổi liền vây quanh Đường Nhược Dao, hóng hớt câu chuyện tình yêu của cô và Tần Ý Nùng.
Đường Nhược Dao chỉ nói vì phim sinh tình, tổng thể mà nói cũng không tệ, nhóm bạn đều đồng thanh "Ồ ồ ồ". Cô nói một câu, liền nháo nhào một câu, tôi một câu cậu một câu, khiến Đường Nhược Dao vô cùng chật vật.
Tần Ý Nùng dành chút thời gian tới đây một lần, bưng cốc nước của Đường Nhược Dao lên uống một ngụm, rồi quay về sân trước.
Khi Tần Ý Nùng ở đây, mọi người đều im lặng không lên tiếng, cô ấy vừa đi, liền ríu ra ríu rít như pháo rang.
"Để uống một ngụm nước mà đi xa như thế, làm như tôi tin ấy hả."
"Oa! Ảnh hậu Tần sợ chúng tôi bắt nạt cậu sao?"
"Ban nãy mọi người có nhìn thấy ánh mắt của Ảnh hậu Tần không? Cái gì gọi là ngàn vạn lời lẽ, tất cả cất giấu trong đó không cần nói ra!"
"A tôi chết rồi."
"A, tôi bị đút cơm chó chết rồi."
"Ai không muốn có người yêu như Ảnh hậu Tần chứ?"
"Không phải người yêu, là bà xã!"
"Ha ha ha ha ha ha."
So với mặt dày mày dạn của Tần Ý Nùng được tôi luyện trước mặt đám đông, Đường Nhược Dao vẫn còn kém xa, chỉ có thể lặng lẽ đỏ mặt, tiếp nhận những lời trêu đùa của bạn bè. Cô không nói gì, nhưng trong lòng rất vui vẻ.
Gần tới giờ, ngôi nhà náo nhiệt cả một ngày cuối cùng cũng yên tĩnh.
Phòng tân hôn chỉ còn lại bạn cùng phòng của Đường Nhược Dao, Thôi Giai Nhân ở lại nhà họ Hàn một tối, Văn Thù Nhàn và Phó Du Quân có chuyến bay sáng, phải quay về phim trường quay phim.
Đèn lồng đỏ trước phòng, cặp nến long phụng trong phòng lặng lẽ cháy lên, ngọn lửa đột nhiên lắc lư một cái.
Tần Ý Nùng mở cửa vào phòng.
Cô ấy gật đầu với ba người bạn cùng phòng, có một chút căng thẳng khó mà phát giác.
Những người khác cũng đáp lại cô ấy bằng một nụ cười thân thiện, đứng cả dậy.
Phó Du Quân đi tới trước mặt cô ấy, quay đầu nhìn Đường Nhược Dao ngồi bên mép giường, nghiêm túc nói: "Chúng em giao cậu ấy cho cô, mong cô chăm sóc cậu ấy thật tốt."
Vẻ mặt Tần Ý Nùng trịnh trọng: "Nhất định."
Văn Thù Nhàn và Thôi Giai Nhân trước giờ đều coi Phó Du Quân là thủ lĩnh, cô nàng đã nói, hai người cũng không tiện lên tiếng, ba người cùng nhau ra ngoài, Phó Du Quân đóng cửa lại từ bên ngoài, dành không gian cho cặp tình nhân mới cưới.
Tần Ý Nùng đứng tại chỗ bất động, chăm chú nhìn Đường Nhược Dao với bộ đồ cưới đỏ rực trêи người.
Mới một chập tối không gặp, cô ấy lại cảm thấy
Đường Nhược Dao trở nên xinh đẹp hơn, da dẻ đều phát sáng, xinh đẹp đến nỗi cô ấy căn bản không thể di chuyển tầm mắt, quên mất cả việc đi đường, hoặc cũng có thể là... hoài nghi tất cả những chuyện này có chân thực hay không.
Đường Nhược Dao ngồi nhích sang một bên, nhường ra khoảng trống. Thấy Tần Ý Nùng không động đậy, không nhịn được dịu dàng thúc giục: "Chị ngây người gì thế?" Tới đây nào.
Tần Ý Nùng đi tới, ngồi xuống, nắm lấy tay cô, cười lên một tiếng.
Đường Nhược Dao cũng cười theo.
Tất cả trở nên mềm mại.
Tay Tần Ý Nùng phủ lên mu bàn tay cô, luồn sâu qua kẽ tay từ bên trêи, nắm lấy, cười nói: "Lâm Nhược Hàn muốn tới quấy nhiễu động phòng, chị đuổi cô ấy về rồi."
"Vậy bây giờ cô ấy ở đâu?"
"Đi hẹn hò rồi chăng?" Một tay Tần Ý Nùng chống cằm.
"Dạ?"
"Nhâm Tinh Nguyệt tới tìm cô ấy."
"Ở đâu?" Cảm xúc của Đường Nhược Dao lập tức dậy sóng, âm thanh có chút cao lên.
Tần Ý Nùng nhìn cô, đôi mắt híp lại, trong ánh mắt có một tia nguy hiểm.
Hôm ngay là ngày vui của hai người, nhắc đến Nhâm Tinh Nguyệt mà Đường Nhược Dao hưng phấn như vậy làm gì?
Đường Nhược Dao vội vàng giải thích để giữ mạng sinh tồn: "Chỉ là em hiếu kì, hiếu kì của những người hóng chuyện."
Tần Ý Nùng không thật sự tức giận, đặc biệt là... Cô ấy xua tay nói: "Đã đi rồi."
Đường Nhược Dao ra sức điều chỉnh biểu cảm của bản thân không hiện lên thất vọng, nói: "Cô Lâm và cô ấy đi cùng nhau sao?"
"Ừ." Tần Ý Nùng hỏi, "Em biết tại sao Lâm Nhược Hàn muốn tranh tú cầu không?"
"Tại sao?"
"Cô ấy nói, cướp tú cầu đại diện cho tái hợp, không cướp được thì coi như bỏ."
Giống như việc tung đồng xu, khoảnh khắc đồng xu được tung lên trời, trong lòng đã có quyết định. Đường Nhược Dao nói: "Cho nên lần đầu cô ấy không cướp được, lại bắt chị tung lần hai."
Tần Ý Nùng nói: "May mà lần hai cô ấy bắt được, nếu không chúng ta phải tung tú cầu cả tối cho cô ấy mất."
Đường Nhược Dao dễ dàng bị chọc cười: "Ha ha ha."
Tần Ý Nùng nhích lại gần cô, lông mi dài gần như muốn chớp trêи mặt Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao ngừng cười, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của người phụ nữ ấy, trao nhau một nụ hôn miên man.
Cầm lòng chẳng đặng.
Hai tay Đường Nhược Dao đưa ra sau chống lên giường, bàn tay Tần Ý Nùng nắm lấy mu bàn tay của cô, dần dần ngả người. Đột nhiên Đường Nhược Dao nghiêng đầu, Tần Ý Nùng đang lúc hào hứng, bỗng lại trống không, liền mở mắt ra.
Đường Nhược Dao ngửi người cô ấy, hỏi: "Chị uống bao nhiêu?"
Tần Ý Nùng: "... Cũng không bao nhiêu."
Đường Nhược Dao: "Không bao nhiêu là bao nhiêu?"
Tần Ý Nùng thành thật nói: "Không nhớ nữa." Cô ấy cũng cúi đầu ngửi chính mình, nói, "Khó ngửi lắm sao?"
Đường Nhược Dao giơ ngón cái và ngón trỏ ra so sánh: "Một chút chút."
Thật ra cũng không quá khó ngửi, chỉ là dù cho rượu có ngon hơn thơm hơn cũng có mùi rượu, cả buổi tối Tần Ý Nùng quay vòng vòng trêи bàn rượu, không biết đã uống bao nhiêu chén. So với mùi rượu, Đường Nhược Dao còn lo lắng cho dạ dày của cô ấy hơn: "Có khó chịu không?"
"Không."
"Lần sau không cho phép uống nhiều rượu như vậy nữa."
"Chị biết rồi, trừ khi em muốn kết hôn với chị thêm lần nữa." Đôi mắt Tần Ý Nùng long lanh, hai đồng tử đen láy giống như đắm mình trong dòng nước suối, lộ ra một loại ngây thơ gần như của con trẻ.
Đường Nhược Dao trước giờ chưa từng nhìn thấy ánh mắt như vậy của cô ấy.
Đường Nhược Dao nhìn cô ấy, trào lên một suy nghĩ to gan, đột nhiên hỏi: "Bảo bảo, chị uống say rồi à?"
Âm thanh của Tần Ý Nùng thánh thót nói: "Bảo bảo không say."
Đường Nhược Dao cười to trong lòng: Ha ha ha ha ha ha.
Đây là say rồi sao? Nhất định là say rồi.
Tần Ý Nùng ngàn chén không ngã! Thế mà lại! Say! Rượu! Rồi!
Đường Nhược Dao đột nhiên kϊƈɦ động.
Biểu cảm của Đường Nhược Dao trở nên huyền ảo, âm thầm vui vẻ, rất lâu không lên tiếng.
Tần Ý Nùng nghiêng đầu, hỏi: "Em sao thế?"
Đường Nhược Dao nói: "Không có gì." Cô nhớ lại bước chân chắc chắn lúc Tần Ý Nùng vừa vào phòng, không có một chút lảo đảo lắc lư nào, trong lòng lại gióng trống, thăm dò nói, "Bảo Bảo?"
Tần Ý Nùng: "Có bảo bảo."
Đường Nhược Dao choáng váng mặt mày, cũng mặc kệ mùi rượu trêи người cô ấy, ấn Tần Ý Nùng xuống liền càn rỡ hôn môi. Tần Ý Nùng biểu hiện vô cùng nghe lời, suốt cả quá trình ngoan ngoãn, làm ra phản ứng vô cùng chân thật.
Đường Nhược Dao dường như muốn lập tức chìm đắm, nhưng Tần Ý Nùng lại ngăn cản cô: "Chị muốn tắm rửa."
Âm thanh ngoan ngoãn, nhỏ nhẹ, giống như vuốt mèo đang cào.
Đường Nhược Dao nghe lời mới lạ, cô tản mạn hôn lên tóc mai của cô ấy, càng quấn chặt lấy cô ấy không buông, liên tục nói: "Đợi lát nữa... rồi đi... nhanh thôi... nghe lời..."
Tần Ý Nùng cố chấp nói: "Chị không muốn, muốn đi bây giờ."
Rất ít khi không nói lí lẽ. Một người trưởng thành lí trí, lại mắc tật xấu như trẻ con này, sẽ không khiến người ta cảm thấy ghét bỏ, ngược lại càng thêm phần yêu thương.
Dù sao Đường Nhược Dao cũng lập tức dừng lại, cô kéo Tần Ý Nùng ngồi dậy cùng mình, nắm lấy cổ áo hỗn loạn, dịu dàng nói: "Biết phòng tắm ở đâu không?"
Tần Ý Nùng rất dứt khoát lắc đầu: "Không biết."
Cô ấy không nhìn lấy một cái đã nói không biết, Đường Nhược Dao nghi hoặc giây lát, còn chưa kịp nắm bắt được điều gì, Tần Ý Nùng lại nói: "Không nhìn rõ."
Đường Nhược Dao lập tức vứt vấn đề phía trước ra sau đầu, vội vàng hỏi: "Không nhìn rõ cái gì?"
Tần Ý Nùng nói: "Mắt không nhìn rõ."
Đường Nhược Dao hỏi: "Choáng đầu sao?"
Tần Ý Nùng im lặng cảm nhận một lúc, nói: "Hình như là vậy." Cô ấy học Đường Nhược Dao lấy ngón cái và ngón trỏ để so sánh, nói, "Một chút chút."
Đường Nhược Dao lại cười lên.
Ngoài mấy ly rượu đi kính mọi người, Đường Nhược Dao căn bản không uống, tới lúc này đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua, cơn chuếnh choáng đã tan đi sạch. Cô tìm quần áo ngủ cho Tần Ý Nùng, nói: "Nào, em dẫn chị tới nhà tắm."
Tần Ý Nùng ngồi bên mép giường, cách cô khoảng ba bước chân chưa tới bốn bước, cho dù là bước đầu tiên ngã xuống, Đường Nhược Dao cũng có thể đỡ lấy cô ấy. Nhưng Tần Ý Nùng cứ ngồi đó, dang hai tay, miệng chu ra, tủi thân nói: "Tại sao em không ôm chị?"
Đường Nhược Dao: "!!!"
Đường Nhược Dao: "???"
Cô nhìn lại lần nữa, vành mắt Tần Ý Nùng đỏ ửng, đã sắp muốn khóc, thiếu chút nữa vứt quần áo đi, xông tới ôm lấy cô ấy: "Ôm, ôm, đừng khóc, đừng khóc mà."
Nước mắt Tần Ý Nùng sắp rơi xuống, vô cùng đáng thương nói: "Em vẫn chưa hôn chị."
Đường Nhược Dao lại hôn cô ấy.
Khó khăn lắm mới dỗ người xong.
Cô dắt Tần Ý Nùng say rượu bước chân nhẹ tễnh vào nhà tắm, mở vòi hoa sen trong vách tắm kính cho cô ấy, điều chỉnh nhiệt độ nước vừa vặn.
Tần Ý Nùng ngồi trêи ghế xếp bên bồn tắm, hai mắt đờ đẫn, giống như men rượu xông lên, càng say hơn. Ánh mắt cô ấy không tỉnh táo, nhưng tư thế ngồi vẫn rất ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp, hai tay đặt bằng lên đầu gối, giống như học sinh tiểu học chăm chú nghe giảng bài.
Đường Nhược Dao hỏi cô ấy: "Có thể tự tắm rửa không?"
Tần Ý Nùng giống như nghe thấy, lại giống như không nghe thấy, nghiêng đầu sang bên này một chút, vẫn ngẩn ngơ nhìn về bức tường trước mặt.
Đường Nhược Dao liền hiểu ra, đáp án là không thể.
Hai người thường tắm chung, nhưng trước đây Tần Ý Nùng tỉnh táo lại nắm quyền chủ động tuyệt đối, đi vào bế ra. Đường Nhược Dao không cởi mở ở phương diện chủ động được như Tần Ý Nùng, để cô tắm rửa giúp Tần Ý Nùng... Đường Nhược Dao cắn môi.
Cô giơ tay lên, vẫy vẫy tay trước mặt Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng chậm chạp nâng mí mắt lên, lại chậm chạp rũ xuống, dường như thần kinh phản ứng bị làm chậm lại, con lười còn nhanh hơn cô ấy.
Đường Nhược Dao: "..."
Đường Nhược Dao giúp ma men tắm rửa, vì đối phương vô cùng ngoan ngoãn, suy nghĩ thoáng động đậy, nhưng bị cô nhanh chóng đè xuống.
Cô mặc quần áo cho Tần Ý Nùng xong rồi dẫn ra ngoài, sấy tóc cho cô ấy, nhét vào trong chăn, bản thân quay lại phòng tắm tắm rửa.
Cô nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi nhà tắm, cho rằng sẽ nhìn thấy một Tần Ý Nùng đang ngủ say, kết quả Tần Ý Nùng tỉnh táo dựa vào đầu giường, chiếc chăn bông đỏ rực, tóc dài màu đen, khuôn mặc trắng bóc, đôi môi đỏ tươi, thị giác vô cùng có lực tấn công.
Đường Nhược Dao ngẩn ra: "Chị tỉnh rượu rồi à?"
Tần Ý Nùng lại lộ ra ánh mắt ngây thơ như con trẻ, nói: "Bảo bảo không say."
Đường Nhược Dao bật cười.
Thế này còn nói không say?
Tần Ý Nùng nhích sang một bên, vỗ tay vào khoảng trống bên cạnh mình, dùng rất nhiều sức, vang lên tiếng bộp bộp.
"Tới đây."
Đường Nhược Dao nghe lời cởi dép lên giường.
Tần Ý Nùng nói: "Ôm."
Đường Nhược Dao ôm lấy cô ấy.
Tần Ý Nùng nói: "Hôn."
Đường Nhược Dao liền hôn cô ấy, nụ hôn dây dưa vô tận.
Lúc tách ra, hai má Tần Ý Nùng nhuộm lên một mảng phiếm hồng, ánh mắt ʍôиɠ lung hơi nước, giống như còn chìm đắm trong cảm nhận mà Đường Nhược Dao mang tới cho bản thân.
Còn Đường Nhược Dao cũng có chút chìm đắm trong một Tần Ý Nùng mới mẻ, một Tần Ý Nùng mà cô chưa từng thấy qua bao giờ.
"Bảo bảo." Đường Nhược Dao để cô ấy dựa vào lòng mình, năm ngón tay chầm chậm luồn qua mái tóc dài đen láy của Tần Ý Nùng.
"Có bảo bảo."
Đường Nhược Dao hỏi: "Có phải chị nghe lời em nhất không?"
Tần Ý Nùng nói: "Ừ."
Đường Nhược Dao rất hưởng thụ, nói: "Vậy chị nói chị thích em đi." Cô sợ Tần Ý Nùng nghe không hiểu, chuẩn xác nói, "Em thích chị."
Tần Ý Nùng không chút do dự: "Chị thích em."
Đường Nhược Dao cảm nhận được vui vẻ điên cuồng trong khoảnh khắc này. Sau đó cô hé miệng mấy lần, mới nói ra được một câu đã nghĩ xong, âm thanh có chút khàn khàn: "Nói... Em yêu chị."
Tần Ý Nùng không dừng lại dù chỉ một giây, nói: "Chị yêu em."
Rất bất ngờ, câu nói này thốt ra từ miệng Tần Ý Nùng không có bất kì chút lạ lẫm, giống như đã luyện tập trong lòng hàng trăm hàng ngàn lần từ lâu.
Tần Ý Nùng ngẩng đầu, nhìn vào mắt Đường Nhược Dao, chân thành nói lại một lần nữa: "Chị yêu em."
Đường Nhược Dao quá đỗi vui mừng, dường như muốn rơi lệ, một lúc sau lại mở to mắt, nói: "Chị không..."
Chữ "say" bị đôi môi nhấn chìm, Tần Ý Nùng hôn cô thật sâu.
...
Có thể bạn quan tâm:
Nữ Nhi Hồng: Là phong tục tập quán tại Thiệu Hưng, Trung Quốc, gia đình nào mà sinh con gái, thì người thân sẽ chọn ra vài vò rượu ngon nhất, dán kín miệng vò, đem chôn xuống đất, đợi cho tới khi con gái lớn lên rồi xuất giá, họ mới bới rượu lên làm quà đãi khách.
Đây cũng là nguồn gốc của từ "con gái rượu" (Không phải "con gái diệu" đâu nha mấy đứa).