Chương : Khúc cử hành hôn lễ
Ngày diễn ra hôn lễ, ngay cả ông trời cũng tác thành, là một ngày trời quang hiếm thấy.
Bầu trời xanh thẳm quang đãng không một gợn mây, sắc xanh trong veo, giống như một lớp kính trong suốt.
Buổi chiều mới diễn ra hôn lễ, cho nên tới chiều khách mời mới tới, nhưng vừa đúng giờ sáng, trong sân đã vô cùng náo nhiệt.
Căn nhà của Hàn Ngọc Bình là căn tứ hợp viện ba sân, phân thành sân trước, nhà ở và sân sau, sân trước vốn để không tạm thời dùng để tiếp khách, nhà ở vốn là nơi diễn ra tất cả các hoạt động sinh hoạt thường ngày của hai người già, hiện tại trở thành nơi cử hành hôn lễ, bày tiệc đãi khách, sân sau là nơi ở của Đường Nhược Dao và bạn cùng phòng của cô, phòng tân hôn cũng được sắp xếp ở đây.
Đường Nhược Dao ở trong phòng, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, giống như tiếng nhạc, lại pha trộn âm thanh hỗn tạp của mọi người, muốn ra ngoài xem thử. Cô vừa có suy nghĩ này, Văn Thù Nhàn "xì" một tiếng nhìn về phía phía cô, cảnh giác nói: "Cậu muốn làm gì?"
Đường Nhược Dao: "..."
Không phải lúc trước nhân lúc hai người không để ý muốn lén lút đi ra sân trước xem thử chứ? Hơn nữa cô đang đùa thôi! Không định đi thật!
Thôi Giai Nhân ngẩng đầu khỏi điện thoại, nói: "Bố già tới rồi."
Đường Nhược Dao: "Tôi..."
Văn Thù Nhàn ngắt lời cô: "Tôi đi đón! Cậu thành thật ngồi đây đi!"
Cô nàng giao cho Văn Thù Nhàn trông chừng cô, lướt ra ngoài như một cơn gió.
Đường Nhược Dao im lặng giây lát, mới bổ sung nửa sâu sau: "Tôi chỉ muốn biết phía trước đang náo nhiệt cái gì thôi mà."
Thôi Giai Nhân nói: "Lát nữa hai người kia về là biết."
Cô nàng không nghịch điện thoại nữa, chuyên tâm trông coi cô.
Đường Nhược Dao: "..."
Văn Thù Nhàn đi rất lâu mới quay lại, phía sau là Phó Du Quân chín chắn đoan trang, hai người Phó Du Quân và Đường Nhược Dao chào hỏi đơn giản, mặt mày Văn Thù Nhàn ngập ánh đỏ, đôi mắt phát sáng nhìn hai người ở phòng không ra ngoài, hiển nhiên đang kìm lại những lời muốn nói.
Trêи đường tới đây Phó Du Quân cũng đã nhìn thấy, biết cô nàng muốn nói gì, không vội hàn huyên, tìm vị trí ngồi xuống trước.
Cùng với câu nói "Có chuyện gì thì nói mau" của Thôi Giai Nhân, Văn Thù Nhàn bật chế độ luôn miệng lên, kϊƈɦ động nói: "Bên ngoài... bên ngoài toàn là người! Rất nhiều, rất nhiều."
Đường Nhược Dao nghi hoặc: "Khách tới rồi sao?" Không phải nói buổi chiều mới tới sao?
Văn Thù Nhàn nói: "Không phải, không phải, có rất nhiều người mặc quần áo đỏ, tôi cũng không biết cụ thể đang làm gì, ờ, có một dàn nhạc! Mang theo rất nhiều nhạc cụ! Cái gì mà hạc cầm, cổ cầm, đàn tranh, sáo, tiêu, còn có cả kèn."
Thì ra những âm thanh kèn sáo ban đầu Đường Nhược Dao nghe được là dàn nhạc đang luyện tập.
Văn Thù Nhàn nói: "Còn có kiệu! Đang dừng ở sân trước."
Đường Nhược Dao còn chưa lên tiếng, Thôi Giai Nhân liền cướp lời: "Kiệu tám người khiêng à?"
Văn Thù Nhàn mạnh mẽ gật đầu.
Thôi Giai Nhân không muốn nghe cô nàng nói nữa, hưng phấn chạy ra ngoài xem, vừa chạy vừa "A a a a a kiệu ơi ta tới đây!"
Mắt rưng rưng Đường Nhược Dao nhìn: "..." Cô chỉ có thể hoạt động tự do trong một phần ba phạm vi sân sau.
Văn Thù Nhàn thao thao bất tuyệt, Đường Nhược Dao nghe tới hiếu kì lại không khống chế được nóng mặt lên, cuối cùng Phó Du Quân lên tiếng ngắt lời cô nàng: "Cậu nói hết rồi, lát nữa Đường Đường còn gì để bất ngờ đây?"
Văn Thù Nhàn nghẹn lại, vội nói xin lỗi: "Xin lỗi."
Đường Nhược Dao nói: "Không sao, dù sao tôi cũng phải phủ khăn trùm đầu, không nhìn được gì hết."
Văn Thù Nhàn: "Ha ha ha ha ha."
Phó Du Quân lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
Vành mắt Phó Du Quân là một mảng xanh đen nhạt, Đường Nhược Dao đề nghị: "Hay là cậu ngủ một lúc đi?"
Tối qua Phó Du Quân có cảnh quay, quay tới rạng sáng lại lên máy bay tới đây, đã một ngày một đêm không được chợp mắt, lập tức nghe theo: "Ừ."
Văn Thù Nhàn: "Ngủ ở phòng chúng tôi đi, phòng bên cạnh, tôi dẫn cậu đi."
Phó Du Quân đứng lên: "Đi thôi."
Văn Thù Nhàn đi trước dẫn đường, đi ra đến cửa đột nhiên dừng chân, kéo Đường Nhược Dao khỏi ghế, quấn lấy một tay cô.
Phó Du Quân: "... Đây là?"
Văn Thù Nhàn: "Tôi sợ cậu ấy chạy mất!"
Phó Du Quân: "???" Bỏ trốn? Đường Nhược Dao đã tha thiết muốn gả thành thế này rồi, sẽ không làm vậy chứ?
Đường Nhược Dao: "..."
Phó Du Quân nhét bông cách âm vào trong tai, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, Đường Nhược Dao tiếp tục ở trong phòng chờ đợi, giữa chừng Ninh Ninh và Đường Phỉ tới thăm cô hai lần, Kỷ Thư Lan và dì Phương thì không, theo lễ nghi, hai người là trưởng bối bên Tần Ý Nùng, đợi khi bái đường mới có thể gặp.
Cô nhàm chán không thôi, liền nhắn tin cho Tần Ý Nùng, rất lâu không thấy trả lời.
Tần Ý Nùng ở sân trước bận tới nỗi chân không chạm đất.
Đối chiếu danh sách khách mời, xác nhận thời gian chính xác đến nơi vào buổi chiều, có cần xe đưa đón hay không, có dẫn theo người nhà hay không? Dẫn theo mấy người, vợ chồng hay là trẻ nhỏ; sân ngoài bày ngập của hồi môn... có thể nói là sính lễ, tóm lại đều là hòm thắt lụa đỏ, sơn son thếp vàng, lấp lánh chói mắt, trêи mặt hòm còn bày đủ các loại vật phẩm cát tường, kim ngân ngọc khí, thành đôi thành cặp.
Còn phải bàn bạc lịch trình buổi chiều với người chủ trì hôn lễ, bên Đường Nhược Dao thì đơn giản, phủ khăn che đầu, lên kiệu hoa, xuống kiệu hoa, bái đường, đưa vào động phòng, sau đó ra ngoài chúc rượu bạn bè khách quý, bên Tần Ý Nùng phức tạp hơn nhiều, cô ấy phải dắt Đường Nhược Dao không nhìn được đường, nên không thể sai sót dù chỉ một bước.
Trí nhớ của Tần Ý Nùng rất tốt, nhưng cô ấy sợ sai, người chủ trì hôn lễ kiểm tra cô ấy, mỗi trình tự đều trả lời lưu loát, người chủ trì hôn lễ nói được rồi, cô ấy vẫn muốn nhớ kĩ hơn. Máy hôn chạy bằng sức người Tần Gia Ninh cũng có nhiệm vụ của mình, cô bé làm "cô gái xuất kiệu", sau khi kiệu dừng, cô bé sẽ dùng tay kéo nhẹ lấy tay áo của cô dâu ba lần, cô dâu mới xuống kiệu, đây là một nhiệm vụ vô cùng quan trọng, khuôn mặt như ngọc của Ninh Ninh căng thẳng, nghiêm túc nghe chú chủ trì và Tần Ý Nùng nói chuyện, sau đó không ra sân sau nữa, chạy đi kéo tay áo này, kéo vạt áo kia, tiến hành mô phỏng.
Người phụ trách xướng lễ trong hôn lễ do đích thân Lão Giang đảm nhiệm, Lão Giang là diễn viên lão làng, trình độ đọc thoại rất tốt, còn có phong cách của người xưa, đọc lên vang vọng lưu loát, ý vị sâu xa.
Mười giờ, Lão Giang đã tới, Tần Ý Nùng đích thân đi đón, tự nhiên hàn huyên một lúc, còn chưa ngồi nóng ghế, người làm lại vội vàng gọi cô ấy đi. Tần Ý Nùng vốn lo lắng mười tiếng đồng hồ sẽ trôi qua khổ sở, lúc này chỉ cảm thấy sao không nhiều thời gian thêm chút nữa để cô ấy chuẩn bị, ngộ nhỡ không thể cho Đường Nhược Dao một hôn lễ hoàn hảo thì phải làm sao?
Mười một giờ, Đường Nhược Dao ăn bữa trưa sớm, ngồi trước gương chải tóc.
Ngoài cô, trong phòng còn có Lương Thục, ba người bạn phòng , Đường Phỉ và Ninh Ninh, đều rất yên tĩnh không ai nói chuyện.
Mái tóc Đường Nhược Dao đen dài thẳng tắp, mượt mà tản ra sau lưng, người già Lương Thục nhã nhặn với hai bên tóc mai đã hoa râm, nở nụ cười khe khẽ trêи khóe môi, lấy một chiếc lược gỗ, chải tóc cho cô giống như con gái xuất giá thời xưa, vừa chải vừa đọc:
"Một chải chải tới đầu, phú quý không cần sầu;
Hai chải chải tới đầu, không bệnh cũng không lo;
Ba chải chải tới đầu, nhiều phúc lại nhiều thọ;
Sau đó chải tới đuôi, kính trọng yêu thương nhau;
Hai chải chải tới đuôi, chắp cánh cùng bay cao;
Ba chải chải tới đuôi, mãi đoàn kết đồng lòng;
Có đầu lại có đuôi, đời này cùng phú quý."
Trong phòng chỉ có âm thanh của người già, mang theo lời chúc phúc chân thành cả một đời, không nhanh không chậm, khẽ lướt qua trái tim của tất cả mọi người như dòng nước chảy.
Đường Phỉ nhìn cảnh tượng trước mắt này, đầu mũi chua, vành mắt cũng đỏ lên.
Cậu bé ngửa mặt lên, cổ họng yên lặng thút thít, buông tay Ninh Ninh ra, nhỏ tiếng gọi "Chị Văn", bảo Văn Thù Nhàn trông Ninh Ninh, còn bản thân mở cửa ra ngoài.
Tầm mắt Đường Nhược Dao nhìn thấy, trái tim cũng trào lên cảm giác đau lòng thoang thoảng.
Cô muốn gả cho Tần Ý Nùng tới vậy, nhưng lúc này lại không nỡ xa nhà mẹ đẻ, chẳng trách thời xưa lại có nhiều "biệt đội khóc thuê" tới vậy.
Lương Thục chải tóc cho Đường Nhược Dao xong, thợ trang điểm mà Tần Ý Nùng mời tới tiến lên phía trước, tỉ mỉ trang điểm cho Đường Nhược Dao, mấy người Văn Thù Nhàn ở bên cạnh nói chuyện với cô, Ninh Ninh không chờ được, ngồi một lúc liền chạy tới sân trước, báo cáo với Tần Ý Nùng bận trăm công nghìn việc khó khăn lắm mới tìm được thời gian uống ngụm nước: "Mommy đang trang điểm ạ!"
Tần Ý Nùng ôm cô bé ngồi lên đùi mình, nói: "Đã trang điểm được gì rồi?"
"Chải tóc!"
Tần Ý Nùng nói: "Còn gì nữa?"
Hàn Ngọc Bình đi qua nghe thấy, thổi râu trợn mắt: "Cháu lại gian lận!"
Tần Ý Nùng cười hai tiếng, đặt công cụ gian lận xuống, nói: "Đi chơi đi, đừng chạy xa quá nghe chưa."
Hàn Ngọc Bình: "Hừ!"
Tần Ý Nùng trả lời ông bằng biểu cảm "lêu lêu lêu".
Hàn Ngọc Bình lại "hừ" thêm một tiếng thật nặng, đợi sau khi Tần Ý Nùng rời đi, liền cười thành tiếng.
Mười một rưỡi, dàn nhạc cùng nhóm rước kiệu được mời tới mở tiệc ăn cơm, bồi dưỡng tinh lực cho buổi chiều cùng buổi tối bận rộn. Hàn Ngọc Bình, Lương Thục, Lão Giang, Kỷ Thư Lan, phòng mở một bàn tiệc khác, Tần Ý Nùng ngồi bên bàn này, chúc rượu phù dâu.
Cô ấy có chút căng thẳng, nói mấy câu cảm ơn cũng ngắc ngứ hai lần, cuối cùng một hơi uống cạn chén rượu, úp ngược chén, không sót một giọt, rất đủ thành ý.
Tần Ý Nùng đi sang bàn còn lại chúc rượu, Văn Thù Nhàn và Thôi Giai Nhân nhỏ tiếng rì rầm: "Cậu có thấy Ảnh hậu Tần đỏ mặt không?"
Thôi Giai Nhân xác nhận: "Thấy rồi."
Hai người Văn Thù trao đổi ánh mắt, hi hi hi.
Phó Du Quân bưng cốc nước hoa quả lên uống một ngụm, che đi ý cười lướt qua nơi đáy mắt.
Một giờ chiều, khách mời lần lượt tới.
Người đến đầu tiên là người không ai ngờ tới, Kỷ Vân Dao.
Kỷ Vân Dao vốn dĩ không nằm trong danh sách khách mời, nhưng quả thật cô đã giúp Tần Ý Nùng một chuyện lớn, Tần Ý Nùng đã quy hoạch vào phạm vi người mình, lại lo lắng tương lai Kỷ Vân Dao biết được sẽ lật mặt với mình, nên thêm cả cô vào.
Kỷ Vân Dao đưa thiệp mời cho người gác cổng mặc bộ Mã Quái đỏ, một người gác cổng thánh thót nói: "Mời cô Kỷ." Sau đó đi trước dẫn đường.
Một người gác cổng còn lại chạy bước nhỏ vào trong thông báo.
Kỷ Vân Dao vừa đi vừa quan sát, khắp nơi đều chăng đèn kết hoa, trong mắt hưng phấn lấp lánh.
Tần Ý Nùng đã chuẩn bị đi trang điểm, nghe thấy tên Kỷ Vân Dao, lại ra ngoài, đến nửa đường thì gặp cô.
Kỷ Vân Dao không còn vẻ lập dị, lại còn chắp tay chào hỏi ra hình da dáng với cô ấy, khóe miệng mang theo nụ cười, nói: "Cô nhỏ."
Tần Ý Nùng cười đáp lễ, làm động tác tay "Mời."
Kỷ Vân Dao: "Vất vả rồi."
Đi đến nửa đường, người làm mang theo mệnh lệnh của Hàn Ngọc Bình, giục Tần Ý Nùng đi trang điểm, Tần Ý Nùng còn chưa nói, Kỷ Vân Dao đã chủ động: "Cô nhỏ mau đi đi, cháu tự nhiên đi vòng quanh thăm thú là được."
Tần Ý Nùng sợ không kịp, liền vội vàng rời đi.
Kỷ Vân Dao nhàn nhã dạo bước mấy vòng trong sân, sau đó dừng chân cởi chiếc nơ đỏ trêи cây ra, rồi lại thắt lại theo nguyên trạng, cô kéo một người làm đang vội vàng trong sân, hỏi: "Cô dâu ở đâu thế?"
Người có thể vào đây không phải người mình thì là khách quý, đối phương sảng kɧօáϊ đáp: "Ở sân sau."
"Làm thế nào để tới đó?"
"Tới kia thì rẽ trái, có một cái cửa, đi thẳng là tới." Người làm chỉ đường cho cô.
"Cảm ơn."
Kỷ Vân Dao đi theo hướng người làm đã chỉ, đi xa khỏi sân trước ồn ào, tới sân sau tương đối yên tĩnh. Sân sau còn rực rỡ hơn sân trước rất nhiều, Kỷ Vân Dao đi rất chậm, tay thỉnh thoảng sờ lên những cột trụ treo đầy đèn lồng đỏ trêи hành lang, ngón tay lướt qua lụa đỏ lành lạnh.
Sân sau rất ít người qua lại, căn phòng dán chữ "Hỷ" yên lặng không có lấy một âm thanh. Chỉ có tiếng nói chuyện truyền tới từ một căn phòng, Kỷ Vân Dao tới gần, nghe được âm thanh thuộc về Đường Nhược Dao.
Kỷ Vân Dao vừa định đẩy cửa bước vào, nhớ lại những lễ nghi mà bản thân biết, cô là thân thích phía Tần Ý Nùng, không thể vào trong, nhưng cô lại rất muốn xem, ở trước cửa chần chừ không quyết.
"Này." Sau lưng đột nhiên truyền tới một âm thanh.
Kỷ Vân Dao quay đầu.
Một người phụ nữ trẻ tuổi đứng trước mặt, đôi mắt vừa to lại tròn, rất có hồn, trong tay cầm theo quả táo đỏ rực.
Kỷ Vân Dao nhìn có chút quen mắt, nhưng không nhớ ra là ai.
Không đợi cô lên tiếng, đã thấy dáng vẻ người trước mắt như thể gặp ma giữa ban ngày, rất lâu sau mới lùi sau hai bước, chừng mực nói: "Tổng giám đốc Kỷ."
Một tay Kỷ Vân Dao đưa ra sau lưng, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Trả lời là được rồi, hoàn toàn không cần thiết phải biết đối phương là ai.
Văn Thù Nhàn: "Sao tổng giám đốc Kỷ lại ở đây ạ?"
Kỷ Vân Dao: "Tôi tới làm khách."
Văn Thù Nhàn: "Ồ." Cô nàng không muốn ở chung với Kỷ Vân Dao, nói, "Làm phiền cô nhường đường được không ạ?"
Kỷ Vân Dao nhường đường.
Văn Thù Nhàn đi tới trước cửa, vừa muốn đẩy cửa bước vào, nghe thấy người sau lưng hỏi: "Cô là gì của Đường Nhược Dao?"
Văn Thù Nhàn nín thở: "Tôi là bạn cùng phòng của cậu ấy."
Cô nàng cũng muốn hỏi "Cô thì sao", nhưng thực sự không có lá gan này.
"Cô tên là gì?"
"Văn Thù Nhàn."
Kỷ Vân Dao vẫn ừ một tiếng, biểu thị bản thân đã biết.
Văn Thù Nhàn đợi một lúc, không nghe được lời dặn dò của tổng giám đốc Kỷ, vội vàng mở cửa vào trong.
Kỷ Vân Dao nhanh chóng thò đầu nhìn vào trong qua khe hở lúc Văn Thù Nhàn mở cửa, thấy một bóng người mặc đồ cưới đỏ rực ngồi trước gương trang điểm, có lẽ là Đường Nhược Dao.
Cảnh tượng đột nhiên biến mất, Kỷ Vân Dao mất hứng thu tầm mắt lại.
Văn Thù Nhàn đóng cửa lại.
Phó Du Quân nhận lấy táo trong tay cô nàng, khẽ nói: "Bảo cậu đi lấy đồ mà cậu đi cả nửa ngày thế."
Văn Thù Nhàn nói: "Không phải tôi gặp chút chuyện ngoài ý muốn sao."
Vào lúc này, không ai rảnh rỗi để ý xem bất ngờ mà cô nàng gặp phải là gì, nhìn biểu cảm của cô nàng không phải chuyện lớn, Văn Thù Nhàn càng không muốn nói tới chuyện mất hứng này, liền lướt qua.
Phần trang điểm đã cơ bản hoàn tất, mọi người quây xung quanh Đường Nhược Dao.
Đường Nhược Dao căng thẳng nói: "Thế nào?"
Ba người cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, nhưng không lên tiếng, khiến Đường Nhược Dao càng thêm thấp thỏm, ngón tay vô thức muốn nắm lấy vạt áo, vừa chạm tới chất liệu trơn nhẵn lại sợ làm nhàu, liền thu tay về nắm thành quyền.
Lúc này Văn Thù Nhàn mới thật thà hỏi: "Hôn lễ của hai người có được cướp dâu không? Cô dâu đẹp quá đi, tôi muốn cướp dâu."
Thôi Giai Nhân giơ tay: "Cộng một."
Phó Du Quân: "Thêm chứng minh nhân dân."
Đây đã là lời khẳng định, nhưng Đường Nhược Dao vẫn không yên tâm: "Thật không?"
Ba người đồng thanh: "Thật!"
Văn Thù Nhàn nói: "Cậu tuyệt đối là cô dâu xinh đẹp nhất, sau này Thôi Giai Nhân lấy chồng chắc chắn cũng không sánh được với cậu."
Thôi Giai Nhân đột nhiên trúng đạn: "..." Cô nàng nuốt xuống bụng máu trào lên cổ họng, vì đại nghĩa diệt thân, "Đúng thế."
Phó Du Quân chín chắn đáng tin, xác định cuối cùng: "Rất xinh đẹp, Tần Ý Nùng nhìn thấy chắc chắn sẽ sửng sốt vì sắc đẹp này."
Đồ cưới như ngọn lửa, mặc lên người bình thường cũng đã nâng cao n phần độ xinh đẹp, huống hồ là Đường Nhược Dao vốn đã xinh đẹp.
Đường Nhược Dao buông lỏng nắm đấm đang nắm chặt, lúng túng cười lên: "Cảm ơn."
Ông trời ơi, lại xấu hổ rồi. Vẻ mặt Văn Thù Nhàn "trời muốn mưa, Đường muốn gả" thở dài một hơi.
Thôi Giai Nhân âm thầm chọc cô nàng, báo mối thù cô nàng tổn thương bản thân ban nãy.
Phó Du Quân đưa tay ra vén tóc qua tai cho Đường Nhược Dao, ánh mắt dịu dàng bình yên, mang theo chút không nỡ.
Ba giờ chiều, khách khứa đã đến đủ.
Người trong phòng Đường Nhược Dao bắt đầu chạy tới chạy lui, âm thanh của Văn Thù Nhàn vang lên không ngớt: "Bắt đầu chưa? Bắt đầu chưa? Hình như tôi nghe thế tiếng pháo rồi, các cậu nghe thấy chưa? Tôi ra ngoài xem thế nào."
Phó Du Quân bị cô nàng lắc tới chóng mặt, nói: "Cậu đừng truyền nhiễm cảm xúc căng thẳng."
Văn Thù Nhàn dứt khoát đứng ngoài cửa không vào nữa.
Đường Nhược Dao ngồi trêи ghế, không khống chế được khẽ run lên, Phó Du Quân đưa chiếc khăn mùi xoa khô tới, Đường Nhược Dao lau đi mồ hôi trong lòng bàn tay, nhỏ tiếng nói: "Cảm ơn."
Phó Du Quân nói: "Đừng căng thẳng."
Đường Nhược Dao ừ một tiếng, nhưng vẫn run.
Phó Du Quân quay đầu uống cốc nước thứ ba, ngón tay nắm chặt, cả một phòng ai nấy đều căng thẳng muốn chết.
Cuối cùng, tiếng pháo nổ rõ ràng truyền tới từ sân trước, đoàng đoàng đoàng.
Người làm chờ ở cửa sân sau tới báo tin: "Kiệu hoa xuất phát rồi!"
Văn Thù Nhàn: "Mẹ kiếp, mẹ kiếp! A a a a
a!" Cô nàng xông vào phòng, "Kiệu hoa sắp tới rồi! Làm sao đây?"
Phó Du Quân hoang mang giây lát, lập tức trấn tĩnh lại: "Ồn ào cái gì thế, mau đóng cửa lại đi."
Thôi Giai Nhân cảm thấy không đúng, đi giở xem lịch trình đã in ra, vội nói: "Không được đóng kín, phải đóng hờ."
Văn Thù Nhàn đổi cánh cửa đang đóng chặt thành đóng hờ, sau đó đứng nguyên tại chỗ, chân tay không biết làm sao.
Phó Du Quân: "Mũ phượng đâu?"
Văn Thù Nhàn tiến lên phía trước, hợp sức cùng Phó Du Quân nâng chiếc mũ phượng đính ngọc trai đá quý lên, cẩn thận chầm chậm đội lên đầu Đường Nhược Dao. Bọn họ đã nhấc thử thứ đồ chơi này lên, rất nặng, Phó Du Quân hỏi: "Nặng không? Nếu không ổn thì chúng ta đợi trước khi lên kiệu rồi đội sau."
Đường Nhược Dao lắc đầu, đồ trang trí trêи mũ phượng cũng khẽ lắc lư theo động tác của cô, mặt mũi như sen mày như liễu, da như tuyết, khuôn mặt Đường Nhược Dao được mũ phượng hào hoa làm bật lên, càng thêm phần diễm lệ không gì sánh được.
Đặc biệt là loại cảm giác thuộc về cô dâu mới không có từ ngữ nào có thể diễn tả, thật sự trăm hoa đua nở cũng không sánh bằng, khiến mọi người đồng loạt ngây ra.
Văn Thù Nhàn nhét quả táo đỏ cô nàng đem về vào tay Đường Nhược Dao, ngụ ý bình an.
Văn Thù Nhàn nhớ tới "Hoàn Châu Cách Cách", cười nói: "Cậu không được ăn đâu đấy."
Đôi môi Đường Nhược Dao mím lại, nhe thấy tiếng kèn trống của dàn nhạc đón dâu ngày càng gần, ngón tay không kìm được chảy mồ hôi, ngay cả táo cũng sắp không cầm chắc.
Cô không biết bản thân hi vọng nhanh một chút, hay là chậm một chút.
Tiếng nhạc dừng trước cửa.
Theo phong tục, lần này Tần Ý Nùng không thể đích thân đón dâu, phải cử bà mối tới, dù sao đều là hai cô dâu, bà mối cũng không theo tục lệ cũ, người tới đón dâu chính là Lâm Nhược Hàn.
Lâm Nhược Hàn nhận được công việc này khiến cô vô cùng hưng phấn, nửa đêm mất ngủ giống hệt Tần Ý Nùng, tới sáng mới ngủ được hai tiếng đồng hồ. Lâm Nhược Hàn trước giờ rất hoạt náo, việc này giao cho cô không thể phù hợp hơn, lúc này liền giơ tay, cười ha ha nói: "Nào! Thổi to nữa lên cho tôi! Để cô dâu nghe được!"
Dàn nhạc biểu diễn càng phấn khởi, đặc biệt là người thổi kèn, một mình độc diễn.
Đường Nhược Dao bên trong mặt mày đỏ ửng: "..."
Thật sự không thể cầm chắc táo được nữa.
Văn Thù Nhàn: "Ai thế? Sao nghe giọng lại quen thế nhỉ?" Cô nàng liếc qua khe cửa, giật nảy mình.
Không phải cô nàng nói, quả thật hôn lễ của Đường Nhược Dao quá phô trương rồi, trước có Kỷ Vân Dao, sau có Lâm Nhược Hàn. Căn cứ theo trình tự, bọn họ phải "chặn kiệu", bây giờ cô nàng lại có chút nhũn chân.
Đàn ca sáo nhị một lúc, kiệu hoa được đặt xuống, cửa kiệu hướng ra ngoài.
Lâm Nhược Hàn nói: "Dừng."
Âm nhạc dừng lại.
Trong tay Lâm Nhược Hàn cầm một tệp lì xì, nhét qua khe cửa phòng đóng hờ, nói: "Tới đón dâu đây, mau mở cửa nào!"
Văn Thù Nhàn chân tay lanh lợi đã nhận xong lì xì, nhìn sang Phó Du Quân, Phó Du Quân thở ra một hơi, nói: "Mở đi."
Lâm Nhược Hàn hô tới tiếng thứ ba, cửa phòng liền mở ra.
Lâm Nhược Hàn nhấc chân vào trong, không đi tới phía trước, mà cách đó bốn năm bước, khẽ khom lưng, cười khúc khích nói: "Tân nương, lên kiệu thôi."
Đường Nhược Dao lúc này phải giả vờ như không tình nguyện xuất giá, cô vui vẻ gả đi không thôi, không giả vờ được, may mà mấy người bạn tốt rất không nỡ, kéo lấy cô dặn dò đủ chuyện.
Lâm Nhược Hàn lại nói: "Tân nương, lên kiệu thôi."
Sau ba lần giục, Văn Thù Nhàn và Thôi Giai Nhân đều buông tay ra, ánh nước lóe lên, Phó Du Quân phủ khăn trùm đầu cho cô, nhỏ tiếng nói: "Đi thôi."
Đường Nhược Dao không biết tại sao đột nhiên vành mắt nóng lên.
Đường Phỉ chờ trước cửa, vành mắt đỏ ửng, đã không rõ trộm khóc bao nhiêu lần, cậu bé khom lưng ở trước mặt Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao nhìn bờ vai mỏng manh của thiếu niên trước mặt, chầm chậm trèo lên.
Đường Phỉ cõng chị gái lên, đi tới kiệu hoa.
Đường Nhược Dao đã ngồi vững vàng, cánh tay của thiếu niên vẫn không buông, nắm chặt lấy, Đường Nhược Dao đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve vành tai của cậu bé, Đường Phỉ chầm chậm buông tay, quay lưng với cô rồi ra ngoài.
Nhóm Văn Thù Nhàn lấy lá trà, gạo đã chuẩn bị sẵn, tản lên đỉnh kiệu, tiếng pháo vang lên.
Lâm Nhược Hàn kéo dài âm thanh, hoan hỉ vui vẻ nói: "Tân nương lên kiệu..."
Nhóm nâng kiệu dùng sức, tám người nâng kiệu lên.
Âm nhạc vang lên.
Kiệu hoa đi ra cửa sau, nhà gái đi cùng, vòng một vòng ngoài khu nhà ở rộng lớn, đi vào cửa chính.
Nhóm Văn Thù Nhàn đến sân trước tham dự hôn lễ, Đường Phỉ đi theo kiệu hoa, giữa chừng lại quay lại, gọi là "Tiễn kiệu".
...
Sân trước.
Tần Ý Nùng cũng không tốt hơn Đường Nhược Dao đang ngồi trêи kiệu. Bộ đồ cưới cô ấy mặc trêи người hôm nay, như ráng đỏ phía chân trời, tóc dài quấn hết lên, dùng dải lụa đỏ làm dây buộc, tóc đen nơ đỏ, diễm lệ vô song, trời đất cũng bị phai mờ.
Tiếng nhạc dường như gần ngay bên tai, lại như xa tận chân trời, nghe thấy rõ, nhưng chậm chạm không thấy tung tích của kiệu hoa.
"Chú." Tần Ý Nùng đè giọng xuống, nhích lại gần Hàn Ngọc Bình, lo lắng bất an, nói, "Chú xác định đoàn khiêng kiệu không lạc đường đấy chứ?"
Làm mất cô dâu của cô ấy thì làm sao đây?
Hàn Ngọc Bình: "..."
Chỉ đi vòng một một vòng còn có thể lạc đường, đây phải là thiên tài tầm cỡ nào!
Lương Thục và Hàn Ngọc Bình đứng cạnh nhau, liền nghe được, nhịn lại không cười thành tiếng, nói: "Yên tâm đi, sẽ không mất đâu."
Tần Ý Nùng đứng thẳng, vẫn chăm chú nhìn về phía cửa, gương mặt không giấu nổi vẻ lo lắng.
Lúc này Tần Ý Nùng nào giống Ảnh hậu quốc tế ung dung thành thục, hoàn toàn là cô gái lần đầu rơi vào bể tình.
Bạn khách nhìn thấy, thầm cười trộm.
Ba vị phòng tới trễ, nhìn thấy dáng vẻ mất hồn của Tần Ý Nùng, cũng vô thức sinh ra cảm giác yên lòng, thở phào một hơi. Tần Ý Nùng càng như vậy, chứng tỏ rất để tâm tới Đường Nhược Dao, hình thức hôn lễ phô trương hay không không quan trọng, quan trọng là một tấm chân tình.
Tiếng nhạc thấp thoáng dần dần rõ ràng hơn, đội ngũ cầm đèn lồng đỏ dẫn đường xuất hiện trước cửa, Tần Ý Nùng nhướn cổ ra.
Lâm Nhược Hàn còn chưa thấy người, đã thấy tiếng: "Kiệu hoa vào cửa đây..."
Nhịp tim của Tần Ý Nùng đột nhiên lạc mất một nhịp.
Pháo hoa đón kiệu, đỏ rực một khoảng trời.
Kiệu hoa dừng trêи thảm đỏ không thấy được điểm cuối, Đường Nhược Dao rũ mắt nhìn rèm kiệu bị gió vén lên khi hạ kiệu, ra sức nắm chặt lấy quả táo trong tay, nín thở, nhịp tim dần dần tăng tốc.
Ninh Ninh trang điểm rực rỡ ra trận.
Cô bé quay đầu nhìn Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng thu tầm mắt đang nhìn kiệu hoa về, cho cô bé một ánh mắt cổ vũ. Ninh Ninh hít sâu một hơi, cọ lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi của mình, đi về phía kiệu hoa trong sự quan sát của mọi người.
Ánh sáng dưới khăn phủ đầu đột nhiên sáng lên, Ninh Ninh vén rèm kiệu lên, nhìn người phụ nữ che mặt trước mắt, chần chừ hai giây, nhỏ tiếng gọi một câu: "Mommy?"
Đường Nhược Dao căng thẳng ừ một tiếng.
Ninh Ninh lại nhỏ tiếng nói: "Tần Ý Nùng muốn lấy mommy rồi."
Đường Nhược Dao còn ngồi trong kiệu, trái tim đã nhảy lên trời nổ thành pháo hoa.
Ninh Ninh tuyệt đối sẽ không gọi thẳng tên của mẹ, cô bé nói như vậy, chỉ có khả năng là Tần Ý Nùng đích thân dạy nó.
Ninh Ninh nắm lấy tay áo của cô, kéo khẽ ba cái.
Đường Nhược Dao hít sâu một hơi, được Lâm Nhược Hàn đỡ lấy, khom lưng xuống kiệu.
Lão Giang, người xướng lễ cao giọng hát: "Thuận theo ý trời, vừa lòng ý đất, xuôi theo ý cha mẹ, từ nguyện vọng con trẻ. Cô dâu Tần Ý Nùng, Đường Nhược Dao, hôm nay cử hành lễ kết hôn, kết thành vợ vợ, hợp thành một gia đình.
Tới nay: Tần Đường kết hôn, thề ước đồng lòng, mãi không xa rời. Trọn đời ân ái, tương kính như tân. Đồng sức đồng lòng, chắp cánh liền cành. Trời đất chở che, tổ tiên chứng giám, thông báo tới bạn bè gần xa."
Bạn bè gần xa vô cùng phối hợp, lập tức cất tiếng hô vang: "Được!"
Bàn tay của nhóm người Văn Thù Nhàn sắp nát ra tới nơi.
Tiếng nhạc lại nổi lên.
Trong tay Tần Ý Nùng cầm tú cầu bằng lụa, từ đầu thảm đỏ bên này đi tới trước mặt Đường Nhược Dao, đứng vững. Thật sự đã gần ngay trước mắt, trái tim cô ấy lại bình tĩnh khác thường, chỉ có ánh mắt nhìn Đường Nhược Dao là sáng rực.
Cô ấy đưa tay trao lại một đầu dải lụa đỏ, Đường Nhược Dao đưa táo cho Ninh Ninh, ngón tay thon dài trắng bóc nhận lấy dải lụa, lặng lẽ nắm chặt.
Tần Ý Nùng đột nhiên làm một động tác khiến mọi người rơi mắt kính.
Cô ấy bất ngờ khom lưng, mắt chạm mắt với Đường Nhược Dao ở dưới khăn che đầu.
Đường Nhược Dao: "!!!"
Đường Nhược Dao: "..."
Tần Ý Nùng đứng thẳng lại, tinh thần phấn chấn, khóe miệng không khống chế được cong lên.
Là cô dâu của cô ấy, không sai.
Mọi người mài giũa ra ý nghĩa hành động này của Tần Ý Nùng lũ lượt che mặt, rất lâu sau, tiếng cười vang lên không ngớt.
Trước mặt Đường Nhược Dao đặt một chiếc yên ngựa bằng gỗ được sơn đỏ, trêи yên ngựa đặt một quả táo, với ngụ ý bình an.
Hai người phải cùng nhau bước qua yên ngựa này, Tần Ý Nùng sợ Đường Nhược Dao bị ngã, đưa một tay đang trống không nắm lấy cô, Đường Nhược Dao vừa hay cũng tìm kiếm tay Tần Ý Nùng.
Hai lòng bàn tay ướt nhẹp nắm lại với nhau.