Chương : Em cũng sắp kết hôn rồi
Tần Ý Nùng nói xong câu kia, tỉ mỉ quan sát biểu cảm của Đường Nhược Dao, trong lòng có một tia căng thẳng không dễ phát giác.
Cô ấy rất ít khi trực tiếp dùng ngôn ngữ biểu đạt tình yêu của mình. Cô ấy yêu Đường Nhược Dao không chút nghi ngờ, Đường Nhược Dao cũng hiểu rõ Tần Ý Nùng yêu mình. Nhưng điều khiến Tần Ý Nùng lo lắng là, Đường Nhược Dao sẽ bị tình yêu quá mức mãnh liệt của bản thân dọa sợ.
Giống như buổi tối ngày diễn ra tiệc đóng máy "Bản Sắc", Đường Nhược Dao hoảng loạn bỏ chạy.
Giờ phút này, đương nhiên Đường Nhược Dao sẽ không bị dọa chạy, nhưng Tần Ý Nùng sợ cô có gánh nặng.
Vương Lâm khuyên cô ấy nên thử nói ra suy nghĩ của mình với đối phương, Tần Ý Nùng đã lọt tai. Đây chính là bước đi đầu tiên của cô ấy, nếu phản ứng mà Đường Nhược Dao dành cho cô ấy là hổ thẹn hay tự trách, vậy cả đời này có lẽ cô ấy sẽ không bước tiếp bước thứ hai.
Thực ra cũng... rất tốt, Tần Ý Nùng nghĩ, bản thân quen giấu giếm, cho dù phải giấu Đường Nhược Dao cả một đời, bọn họ mãi mãi ở bên nhau, những chuyện khác đều không quan trọng.
Nhưng phản ứng của Đường Nhược Dao là...
Tần Ý Nùng hơi khựng lại.
Cô không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ là ánh mắt nhìn cô ấy chăm chú, ánh sáng trong mắt rực cháy lên càng ngày càng sáng.
Trêи tay truyền tới cảm giác đau đớn, Tần Ý Nùng cúi đầu xuống, nhìn thấy bàn tay Đường Nhược Dao nắm tay cô ấy đã trắng toát, vẫn còn đang dùng sức, giống như căn bản không ý thức được. Mãi đến khi tầm mắt của Tần Ý Nùng dừng lại hai ba giây, đồng tử của Đường Nhược Dao thoáng hoảng hốt, mới đột ngột buông tay nhẹ nhàng mát xa làn da bị miết tới đỏ lên.
"Em..." Cô bật ra theo thói quen, "Xin..."
Ánh mắt Tần Ý Nùng nghiêm lại.
Đường Nhược Dao nuốt lại lời muốn nói, vẫn còn lắp bắp, nói năng không hoàn chỉnh, yêu thích nói: "Em..."
Vành mắt cô chầm chậm ngấn lệ, nước mắt rơi từ mi xuống, hiển nhiên là vui mừng quá độ mà rơi nước mắt.
Cánh tay trống không của Tần Ý Nùng nâng lên, ngón tay trắng nõn dịu dàng lau nước mắt trêи mặt cô.
Đường Nhược Dao sụt sịt, nói: "Em yêu chị."
Mặt mày Tần Ý Nùng cong cong: "Chị biết."
Đường Nhược Dao lắc đầu, lại nói: "Chị không biết." Chị vốn dĩ không biết em yêu chị tới nhường nào.
Trước giờ cô chưa từng nghĩ tới có một ngày ngôn ngữ cùng từ vựng sẽ trở nên nghèo nàn và bất lực như hiện tại, căn bản không đủ để biểu đạt tình cảm hừng hực sục sôi lúc này của mình.
...
Mấy lần liên tiếp, Tần Ý Nùng không chống đỡ được nữa, đưa tay đẩy vai Đường Nhược Dao ra. Đường Nhược Dao không tiếp tục, cũng không rời đi, vẫn ôm chặt cô ấy. Trong hai tiếng đồng hồ, cho dù Đường Nhược Dao làm gì, từ đầu tới cuối vẫn giữ tư thế một tay ôm cô ấy, khống chế trong lòng bàn tay, vô cùng chiếm hữu.
Tần Ý Nùng nuốt nước bọt qua yết hầu khô khốc, khàn khàn nói ra mấy chữ.
Đường Nhược Dao không nghe rõ, chỉ nghe thấy chữ "nước" cuối cùng, đoán cô ấy muốn uống nữa, nhưng cô không hề muốn rời khỏi cô ấy, cho dù chỉ không tới một phút đồng hồ, thế là nói: "Lát nữa rồi uống."
Tần Ý Nùng: "..."
Có phải cô ấy nghe nhầm không?
Đây có còn là Đường Nhược Dao ngoan ngoãn nghe lời cô ấy không?
Cô ấy nhớ lại kí ức trước đó, Đường Nhược Dao giống như phát điên, giống như không làm chết cô ấy sẽ không dừng lại. Nhất thời cảm thấy mấy chữ ngoan ngoãn thuận theo đã biến mất trong đầu óc mình từ lâu.
Tần Ý Nùng nhắm mắt nghỉ ngơi, hô hấp đều đều.
Cô ấy rất mệt, cơn buồn ngủ ập đến, có chút mơ màng.
Trêи trán truyền tới cảm giác tiếp xúc mềm mại ấm áp.
Tần Ý Nùng lười biếng ngẩng mí mắt lên, mê người cười khẽ, nói: "Em... hôn trộm chị."
Ý thức của cô ấy đã không còn tỉnh táo, chỉ dựa vào sự tin tưởng với người trước mặt, làm ra phản ứng theo bản năng. Lại vì cơn buồn ngủ, bất cẩn lộ ra mấy phần chân thực mà nội tâm đè nén.
Theo như Đường Nhược Dao thấy, Tần Ý Nùng giống như uống say, vô cùng đáng yêu.
Đường Nhược Dao cúi đầu hôn lên chiếc trán trắng bóc mịn màng của cô ấy, cố tình kiêu ngạo nói: "Hôn trộm chị đấy, sao nào?"
"Chị muốn..." Ánh mắt của Tần Ý Nùng có chút say, cười nói, "Mách bạn gái chị."
"Bạn gái chị là ai?"
"Đường Nhược... Dao."
"Ngoan." Ánh mắt của Đường Nhược Dao mềm nhũn, dọc theo trán, hôn lên lông mày, mắt, mũi của Tần Ý Nùng.
Tần Ý Nùng hé miệng, chủ động đón tiếp.
Nhưng Đường Nhược Dao không hôn, giả vờ không hiểu, nói: "Làm gì thế?"
Tần Ý Nùng chu miệng, không động đậy.
Đường Nhược Dao nhịn cười: "Nếu chị không nói, làm sao em... suỵt."
Vì cô ấy cúi đầu, mấy lọn tóc từ mái tóc dài màu xanh lá mạ rủ xuống bên người Tần Ý Nùng, người phụ nữ ấy tiện tay kéo một cái, trực tiếp kéo Đường Nhược Dao xuống.
Đường Nhược Dao: "..." Độc ác quá đi!
Hai đôi môi dán lại cùng nhau.
Trao nhau một nụ hôn mềm mại tươi đẹp.
Tần Ý Nùng chầm chậm mở mắt ra, nhìn thấy Đường Nhược Dao nhắm mắt hưởng thụ, lại chầm chậm nhắm lại.
"Phòng ngủ chính là phòng nào?"
Mắt Tần Ý Nùng nửa nhắm nửa mở, chỉ vào một cánh cửa phòng nào đó ở tầng một.
Đường Nhược Dao nhướng mày.
Căn nhà này rất ổn, phòng ngủ chính không ở tầng hai, cô liền bế Tần Ý Nùng đi về phía phòng ngủ.
Cô nào biết, vì để thuận tiện đủ chuyện, Tần Ý Nùng mới chọn nhà có vị trí phòng ngủ ở tầng một. Ví dụ như lúc này, cô ấy có thể không cần lo lắng an toàn, để Đường Nhược Dao trực tiếp bế cô ấy vào phòng tắm rửa.
Tiểu biệt thắng tân hôn, tắm rửa cũng tiêu hao không ít thời gian.
Lần này Đường Nhược Dao không ổn, lúc ra ngoài đừng nói sức lực bế người, ngay cả đi đường cũng không vững, phải để Tần Ý Nùng đỡ cô ra ngoài.
Tần Ý Nùng mặc áo ngủ lên, gọi điện thoại bảo Quan Hạm mua cơm tối, vừa quay đầu, Đường Nhược Dao đang ngồi trêи sô-pha, xoa bóp đầu gối hơi tím của mình, lông mày nhíu lại.
Tần Ý Nùng thấy vậy, ánh mắt lập tức trào lên tự trách, nhanh chân đi tới, tiếp nhận công việc, nhẹ giọng hỏi han: "Đau không?"
Đường Nhược Dao mất tự nhiên rũ mi mắt xuống.
Tần Ý Nùng: "Lần sau..."
Đường Nhược Dao cho rằng cô ấy sẽ bảo mình lần sau không được quỳ nữa, nào ngờ sau một khoảng im lặng lại nghe thấy người phụ nữ ấy nghiêm túc nói: "Đổi nơi mềm hơn chút rồi quỳ."
Đường Nhược Dao: "..."
Bên tai truyền tới một tiếng cười khẽ.
Trong lòng Đường Nhược Dao biết rõ bị đùa, nhưng mặt mũi đỏ ửng lên, ngay đến cả vành tai trắng mịn cũng nhuộm lên một tầng hồng nhạt.
Tần Ý Nùng đưa tay ra đùa nghịch cằm cô: "Xấu hổ à?"
Đường Nhược Dao sắp chui xuống lỗ, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn cô ấy.
Tần Ý Nùng thở dài.
Trái tim Đường Nhược Dao thắt lại, lập tức ngẩng đầu, nhưng lại nhìn thấy nụ cười đắc ý trêи mặt người phụ nữ ấy.
Đường Nhược Dao: "..."
Ánh sáng trong mắt Tần Ý Nùng lấp lánh, giống như ánh trăng chiếu trêи ngọc đen thượng hạng.
Người phụ nữ ấy nhìn cô giống như mê luyến, nói: "Em đáng yêu."
Đường Nhược Dao đỏ mặt, nhất thời không biết nên nhận lời khen của cô ấy, hay nên tiếp tục cúi đầu ngượng ngùng.
Yết hầu của Tần Ý Nùng khẽ động, đột nhiên nhỏ tiếng nói: "Ít nhất nửa tiếng nữa Quan Hạm mới tới đây."
Đường Nhược Dao: "???"
Tần Ý Nùng quay người kiểm tra rèm cửa được kéo kín, đến khi không có một khe hở. Sau đó lại đi về phía cửa, khóa trái cửa lại.
...
Tân Tinh bị Quan Hạm lôi đi bốn tiếng đồng hồ, cô nàng cũng đã quen thuộc với chuyện này. Trong bốn tiếng này, cô nàng cùng Quan Hạm đi lòng vòng trêи đường một lúc, ăn bữa cơm, nhìn Quan Hạm chơi game, cuối cùng hai người còn đi xem phim.
Ra khỏi rạp chiếu phim, hai người ngồi trong cửa hàng bánh ngọt, gọi một phần chè xoài bưởi, Quan Hạm mời Tân Tinh.
Tân Tinh thấy trời sắp vào đêm, hỏi: "Tối nay em ở đâu ạ?"
Quan Hạm nói: "Lúc trước cô ở đâu?"
Tân Tinh báo cáo tên khách sạn.
Quan Hạm nói: "Cô Đường cũng ở đó à?"
Tân Tinh gật đầu.
Quan Hạm nhàn nhạt nói: "Trả phòng đi."
Tân Tinh mở to mắt: "Chị nói gì ạ?"
"Sau này em kết thúc công việc thì ở căn nhà này." Tần Ý Nùng mở cửa sổ thông gió, hai người cũng quay lại phòng khách, phòng ngủ không phải là nơi có thể nói chuyện nghiêm túc.
Đường Nhược Dao: "Vậy chị..."
Tần Ý Nùng uống xong một cốc nước, lười lấy thêm cốc khác, trực tiếp đưa cốc bản thân vừa dùng rót nước cho Đường Nhược Dao.
Đường Nhược Dao dùng hai tay bưng lên, uống một ngụm nhỏ.
Tần Ý Nùng dùng giọng điệu đương nhiên, nói: "Chị ở đây cùng em."
Động tác của Đường Nhược Dao khựng lại: "Mỗi ngày?"
Tần Ý Nùng chắc chắn nói: "Mỗi ngày."
Đường Nhược Dao nhíu mày: "Không quản lí công việc ở thủ đô nữa sao?"
Tần Ý Nùng không quan tâm: "Không phải có máy bay sao?"
Đường Nhược Dao không nghĩ ngợi, nói: "Không được!"
Mỗi này ngồi máy bay bay qua bay lại, người sắt cũng không chịu được, ý tưởng xa rời thực tế gì đây? Thế mà chị ấy cũng nghĩ ra!
"Tại sao không được?" Ngữ điệu của Tần Ý Nùng trầm xuống.
Ngay cả Tần Ý Nùng cũng không phát hiện, trong ánh mắt bản thân lướt qua một tia u ám.
Đường Nhược Dao không chú ý, kiên nhẫn tính toán với cô ấy: "Bay từ thủ đô tới đây mất ít nhất hai tiếng, còn phải ra sân bay trước hai tiếng, quãng đường hai đầu, mỗi lần mất năm tiếng, vừa đi vừa về đã mười tiếng, đây là tính trong điều kiện giao thông thuận lợi không tắc đường. Chị lấy đâu thời gian để nghỉ ngơi?"
"Chị có thể ngủ trêи đường." Tần Ý Nùng không chút do dự, hiển nhiên là đã tính sẵn rồi.
Ngoài ra, cô ấy còn ngụy biện: "Trước đây lúc chị bận rộn đều ngủ trêи xe, không phải em cũng quen rồi sao?"
Đường Nhược Dao nghẹn lại, dịu giọng nói: "Chất lượng giấc ngủ trêи đường không tốt."
Tần Ý Nùng nói trong lòng: Vậy em có biết lúc không có em, đến ngủ chị cũng không ngủ nổi không?
Nhưng nếu nói ra những lời này, Đường Nhược Dao sẽ buồn, chỉ sợ quay phim cũng không thể yên tâm.
Tần Ý Nùng đã quyết tâm, Đường Nhược Dao đang tính toán nên thuyết phục cô ấy thế nào, tiếng chuông cửa liền vang lên.
Đường Nhược Dao dừng chủ đề lại, đi mở cửa.
Quan Hạm đứng trước cửa, xách theo hộp thức ăn.
Đường Nhược Dao nhận lấy, lịch sự nói cảm ơn, sau đó mời Quan Hạm vào nhà ngồi.
Quan Hạm liếc nhìn áo ngủ trắng tuyết trêи người cô, cùng dấu vết thấp thoáng sau cổ áo, trong lòng yên tâm. Quan Hạm thu lại cảm xúc kϊƈɦ động, thức thời nói: "Không ngồi đâu, tôi phải về ngủ rồi."
Đường Nhược Dao nói vất vả rồi, ra ngoài tiễn mấy bước, mới quay người vào trong.
Sắc mặt Tần Ý Nùng đã hồi phục bình thường, giúp cô mở cơm canh trong hộp, những món được chuẩn bị đều là ít dầu ít muối, Đường Nhược Dao từ tốn ăn mấy miếng, phát hiện nửa đĩa thức ăn trước mặt Tần Ý Nùng đã hết.
Đầu đũa của Đường Nhược Dao khựng lại, đột nhiên cảm nhận được vô vàn cảm xúc.
Lực khống chế của Tần Ý Nùng rất mạnh, không có ham muốn ăn uống, chỉ khi cô đích thân vào bếp mới ăn nhiều một chút. Cô ấy giống như lúc này, hoặc là những ngày qua không ăn uống đầy đủ, hoặc là nhìn thấy cô quá vui vẻ, hoặc là cả hai điều trêи.
Cô ra ngoài quay phim mười mấy ngày, trêи mạng tin tức của Tần Ý Nùng mỗi ngày một tin, mãi tới hôm nay, đó là vì Tần Ý Nùng một bước lại một bước để nhanh chóng gặp được cô. Những cuộc điện thoại mỗi ngày, quá nửa là Đường Nhược Dao kể chuyện về đoàn làm phim, Tần Ý Nùng im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại cô.
Tính cách của Đường Nhược Dao lạnh, nhưng trước nay chưa từng thiếu bạn bè, mỗi lần vào đoàn làm phim đều có thể thuận lợi hòa nhập, làm quen bạn mới. Càng không nói tới đoàn làm phim "Tiêu Hồng", từ Phàn Hồng tới diễn viên đều rất thích nói chuyện, không khí vô cùng tốt, ban ngày quay phim, vui vẻ rồi về khách sạn. Buổi tối sẽ đọc kịch bản, vì muốn nghiền ngẫm kịch bản để diễn tốt cảnh quay ngày hôm sau hơn.
Thời gian dành cho Tần Ý Nùng thực tế không nhiều, thậm chí có thể nói là rất ít. Với tính cách của Tần Ý Nùng, sẽ không chủ động bám dính dây dưa muốn Đường Nhược Dao phải ở bên cạnh mình khi cô bận bịu, có thể nhận ra từ nhật kí trò chuyện trong điện thoại, phần lớn thời gian đều là Đường Nhược Dao nói rảnh rỗi trước, Tần Ý Nùng mới nói bản thân có thời gian, hoặc là vừa làm xong chuyện gì đó, trùng hợp tới vậy sao?
Có phải chị ấy cầm điện thoại mãi, khiến cho nó nóng bỏng, là vì đợi một tin hồi âm đáng thương không biết sẽ xuất hiện lúc nào?
Khoảng thời gian mình không có mặt, không phải chị ấy vui vẻ mỗi ngày, mà là không quá vui vẻ, không chừng trước giờ chưa từng vui vẻ.
Đường Nhược Dao nhìn Tần Ý Nùng ăn uống vui vẻ trước mặt, muốn đặt đũa xuống, nhưng sợ phá hỏng sự ngon miệng của cô ấy, nên vẫn cùng cô ấy ăn xong cơm tối dù không cảm nhận được mùi vị.
Tần Ý Nùng dừng đũa lại.
Đường Nhược Dao thức thời đưa giấy tới, Tần Ý Nùng nhận lấy, khẽ ấn lên khóe môi, nói: "Bên phía công ty không nhất định phải đích thân chị làm, trước đây khi chị đi quay phim, đều là do An Linh quản lí, bây giờ cũng có thể tạm thời giao cho chị ấy, có chuyện quan trọng thì về cũng được. Cho nên..."
Tần Ý Nùng nhìn cô, mang theo chút trưng cầu ý kiến cẩn thận: "Chị có thể ở lại đây cùng em không?"
Ban nãy Đường Nhược Dao mới nghĩ tới tình cảnh Tần Ý Nùng ở một mình, trái tim liền chua xót không thôi, lúc này nào có thể chịu được ánh mắt như van nài của cô ấy, vành mắt lập tức nóng lên, nói: "Có thể."
Tần Ý Nùng còn không biết bản thân đã trở thành đứa trẻ đáng thương trong lòng người yêu của mình.
Đứa trẻ đáng thương nhận được sự cho phép, vui vẻ nói: "Ban nãy chị mới nghĩ tới ý định ở lại, An Linh còn chưa biết, ngày mai chị sẽ thương lượng với chị ấy."
Đường Nhược Dao cười lên uốn nắn: "Là thông báo."
Tần Ý Nùng nói: "Mặc kệ đi, giống nhau cả mà."
Hi sinh một An Linh, đổi lại hạnh phúc cho hai người, có lẽ An Linh sẽ rất vui vẻ, nhưng không vui vẻ cũng không có cách nào, Tần Ý Nùng mới là bà chủ.
Đứa trẻ đáng yêu và đứa trẻ đáng thương thu dọn bàn ăn, về phòng ngủ, khi nhìn thời gian, ánh mắt cả hai đều lộ ra vẻ khó mà tin được.
Đường Nhược Dao hỏi: "Em tới đây lúc nào?"
Tần Ý Nùng nghĩ nghĩ, nói: " giờ hơn."
Đường Nhược Dao hỏi: "Vậy sao lúc này đã giờ rồi?"
Tần Ý Nùng cười nói: "Ha ha ha chị không biết."
Trong trong ngoài ngoài ra ra vào vào, cứ thế mà tới giờ này.
Màn đêm nồng đượm, nhưng không muốn ngủ, Đường Nhược Dao nằm ngửa, Tần Ý Nùng gối đầu lên cánh tay cô, hai người câu được câu chăng nói chuyện.
"Sao chị nhờ được Kỷ Vân Dao giúp đỡ thế?"
"Cô ấy cảm thấy chơi vui, thế là đồng ý, không tốn chút sức nào."
"Ồ, vậy cũng tính là nợ cô ấy một ân tình rồi."
"Không sao, ân tình chồng chất, nhất thời không trả hết, nên không cần lo lắng." Âm điệu uể oải của Tần Ý Nùng.
Đường Nhược Dao nghe xong, ngạc nhiên cúi đầu nhìn người phụ nữ ấy, Tần Ý Nùng hiếu kì nói: "Sao thế?"
Đường Nhược Dao lắc đầu nói: "Không có gì."
Cô mạnh mẽ cong mắt lên, chỉ là không ngờ Tần Ý Nùng sẽ nói ra những lời như thế, sao chị ấy có thể đáng yêu như thế chứ!
Chụt.
Tần Ý Nùng đột nhiên thu hoạch được một nụ hôn, có chút hoang mang.
Trước mắt cô ấy tối lại, Đường Nhược Dao hôn cô ấy như cún ɭϊếʍ, vô cùng nhiệt tình, khiến cả mặt cô ấy đều là nước bọt.
Tần Ý Nùng ôm lại cô, cũng cười lên.
Tứ chi của Đường đại cẩu quấn lấy Tần Ý Nùng, vẫy đuôi, dính người không thôi, âm thanh cũng ngọt ngào: "Bảo bảo."
"Ừm." Tần Ý Nùng khó khăn giãy một tay ra, cười lên xoa đầu cô.
"Chị tới thăm em, em rất vui, vui hơn mỗi ngày ở đây." Gặp nhau lâu vậy rồi, Đường Nhược Dao mới nhớ ra câu này nên nói ngay lúc gặp nhau.
Tần Ý Nùng chầm chậm cười lên: "Chị cũng thế."
"Em..." Đường Nhược Dao hé miệng, nhưng đột nhiên kẹt lại, rất lâu sau, tinh thần ảo não nói, "Em không biết muốn nói gì."
Tần Ý Nùng chăm chú nhìn vào mắt cô, ngón trỏ chạm lên môi cô, khẽ nói: "Vậy thì đừng nói nữa."
Ánh trăng lặn xuống từ giữa trời, hai người vô cùng mệt mỏi, nặng nề tiến vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Đường Nhược Dao bị đồng hồ báo thức gọi dậy, đầu óc cô như dây đàn, ngay khi đồng hồ báo thức vang lên liền mở mắt ra, kịp thời đưa tay tắt đi. Cô vội vàng nhìn Tần Ý Nùng đang ngủ bên cạnh, mặt mày Tần Ý Nùng trầm tĩnh, không hề có lấy một phản ứng.
Đường Nhược Dao thăm dò hơi thở của người phụ nữ ấy, ấm áp đều đều, mới thở phào một hơi, khẽ đặt một nụ hôn lên trán Tần Ý Nùng, đứng dậy đi đánh răng rửa mặt.
Động tác của cô rất khẽ, nhưng tiếng nước không hề nhỏ, giữa chừng Đường Nhược Dao không cẩn thận còn làm đổ sữa rửa mặt, cô căng thẳng ra ngoài nhìn Tần Ý Nùng, đối phương vẫn giữ nguyên tư thế ngủ khi cô vừa vào trong, không hề động đậy.
Đường Nhược Dao chầm chậm nhíu mày lại.
Cô gọi điện thoại cho Quan Hạm.
Hai mươi phút sau, Quan Hạm mang bữa sáng tới.
"Chị Tần đâu?" Quan Hạm đặt đồ ăn sáng lên bàn ăn, âm thanh đặc biệt thấp xuống.
"Còn đang ngủ." Đường Nhược Dao nhàn nhạt hỏi, "Chị ăn chưa?"
Quan Hạm nói: "Chưa."
Đường Nhược Dao làm ánh mắt mời: "Ăn chung đi."
"Cảm ơn cô Đường." Quan Hạm ngồi xuống.
Đường Nhược Dao gắp một đĩa sủi cảo cho Quan Hạm, thậm chí đích thân cho dấm vào giúp Quan Hạm, Đường Nhược Dao ghét ngửi mùi giấm, nhưng lúc này sắc mặt hết sức bình thường.
Quan Hạm khẽ cạch một tiếng trong lòng, cảm giác không ổn.
Ăn một miếng sủi cảo, Đường Nhược Dao cười khẽ với Quan Hạm.
Cô nói: "Chị Quan Hạm."
Quan Hạm: "!!!"
Báo cảnh sát! Cảnh sát cấp !
Quan Hạm rũ mí mắt xuống, bình tĩnh không gợn sóng, nói: "Cô Đường gọi tên tôi là được."
"Ừm, Quan Hạm." Đường Nhược Dao ngoan ngoãn sửa xưng hô, "Thời gian này cô Tần bận lắm sao?"
Quan Hạm: "... Rất bận."
Đường Nhược Dao: "Cái này còn phải nghĩ sao? Không phải chị luôn đi theo chị ấy à?"
Quan Hạm: "Đang nhớ lại những chuyện chị Tần đã làm gì."
Đường Nhược Dao ồ một tiếng, nhàn nhạt nói: "Vậy chị ấy đã làm những gì?"
Quan Hạm xây dựng tuyến phòng ngự vững chắc, rũ mắt nói: "Hay là cô đích thân hỏi chị Tần đi, như vậy sẽ tốt hơn."
Đường Nhược Dao hừ lạnh: "Chị không nói em cũng biết."
Trong lòng Quan Hạm thấp thỏm, Đường Nhược Dao biết cái gì? Chị Tần an phận thủ thường ở Bắc Kinh, không hề trêu hoa ghẹo nguyệt.
Đường Nhược Dao chạm đũa vào thành bát, một tiếng ting vang lên.
Quan Hạm ngẩng mắt lên.
Đường Nhược Dao nhìn chằm chằm sang, ánh mắt sắc bén, đột nhiên trầm giọng xuống, nói: "Có phải chị ấy lại không ngủ không?"
Ánh mắt Quan Hạm lấp lánh, không đáp lời.
Đường Nhược Dao đập đũa xuống, nổi giận đùng đùng nói: "Em thấy chị ấy muốn em tức chết rồi, khổ nhục kế có ý nghĩa gì chứ?"
Quan Hạm đột ngột ngẩng đầu lên, muốn nói lại thôi.
Ánh mắt Đường Nhược Dao nhìn thấy, lại nói: "Em vừa đi quay phim không lâu, liền cố ý biến bản thân thành dáng vẻ này, có phải lại muốn ngã bệnh, khiến em..."
Quan Hạm không nhịn được ngắt lời cô: "Không phải."
Nội tâm Đường Nhược Dao thở phào, thức thời dừng chủ đề lại, cô nhắc tới cũng không hề dễ chịu.
Đường Nhược Dao lạnh lùng nói: "Không phải cái gì?"
Quan Hạm nói: "Không phải cố ý không ngủ, chỉ là mất ngủ mà thôi, nếu có thời gian chị ấy sẽ cố gắng ngủ, mỗi ngày cũng cố gắng ngủ trưa, không ngủ được chị ấy cũng không biết làm thế nào."
Đường Nhược Dao: "Bắt đầu từ bao giờ?"
Quan Hạm nói: "Ngày đầu tiên cô đi."
Đường Nhược Dao: "Sau đó thì sao?"
Quan Hạm ý thức được mình trúng kế, nhưng đã muộn mất rồi.
Tần Ý Nùng ngủ một giấc tới gần trưa, đưa tay ra sờ vị trí bên cạnh, một mảng lạnh lẽo, mới đột ngột mở mắt ra. Rèm cửa chắn sáng rất tốt, cô ấy nhìn căn phòng tối tăm xa lạ có chút hoang mang chưa hoàn hồn.
Rất lâu sau, kí ức tối qua mới chậm chạp quay lại.
Tần Ý Nùng đưa tay vơ lấy điện thoại nhìn thời gian, sau đó nhấp vào thông báo tin nhắn, bỏ qua những tin nhắn khác, chỉ thấy tin nhắn đầu tiên của Đường Nhược Dao gửi tới.
giờ sáng.
[Em ra ngoài rồi, thấy chị ngủ say nên không gọi chị]
[Em để Quan Hạm vào nhà rồi, có lẽ cô ấy vẫn chờ ngoài phòng khách]
giờ phút.
[Tới phim trường rồi]
giờ.
[Chuyện tối qua em không về khách sạn, mấy người hóng hớt trong đoàn làm phim biết cả rồi, lấy em làm trò vui. Em đang nói với người phụ trách sinh hoạt về chuyện trả phòng khách sạn, buổi chiều kết thúc công việc sẽ về đó thu dọn hành lí, có lẽ về muộn một chút]
giờ.
[Cảnh quay đầu hoàn tất, thuận lợi. Hôn chị]
Tần Ý Nùng nhìn tới tin nhắn này, khóe mắt cong lên, đầu ngón tay sờ khẽ lên bờ môi mình.
Đọc tới tin nhắn cuối cùng, điện thoại rung lên, tin nhắn của Đường Nhược Dao đúng lúc gửi tới: [Vẫn chưa dậy à? Em sắp làm việc buổi chiều rồi]
Tần Ý Nùng vội vàng tới mức không kịp gõ chữ, lập tức gửi tin nhắn: [,]
Đường Nhược Dao gọi điện thoại tới.
"Dậy rồi à?" Âm thanh mang theo nụ cười khẽ.
Một tay Tần Ý Nùng đặt lên trán: "Ừ, vừa dậy." Mang theo âm khàn khàn vừa tỉnh giấc.
Đường Nhược Dao chỉ cần không mặt đối mặt, bản lĩnh miệng lưỡi cũng không thua Tần Ý Nùng, lúc này nghe
thấy âm thanh liền nói lời đường mật: "Bảo bảo, âm thanh của chị quyến rũ quá đi."
Vừa hay Tân Tinh ở bên cạnh cô, khẽ run lên một cái, da gà da vịt trêи hai cánh tay nổi lên từng tầng từng tầng.
Tần Ý Nùng khẽ trả lời cô: "Tối qua em đã nói rồi."
Đường Nhược Dao bỗng nhiên nghẹn lời.
Những chuyện khác cô đều rất cởi mở, duy chỉ có chuyện này, tạm thời không thể làm phong thái mặt không biến sắc như Tần Ý Nùng. Suy cho cùng chính là quá ít kinh nghiệm, luôn âm thầm cố gắng, thỉnh thoảng nói một câu yêu thương, bản thân đã bất ổn, vành tai đỏ ửng giống như muốn chảy máu.
Micro truyền tới tiếng cười vui tai của Tần Ý Nùng.
Đầu óc Đường Nhược Dao ngổn ngang, nhất thời mặt càng thêm đỏ.
"Em..." Cô nắm chặt lấy điện thoại, chật vật nói "Em phải đi quay phim rồi."
"Đi đi, chị dậy ăn cơm."
"Vâng."
"Về nhà sớm nhé." Tần Ý Nùng nghĩ nghĩ, nói, "Muốn chị đi đón em không?"
Đường Nhược Dao nói: "Như vậy có ổn không?" Đoàn làm phim tai vách mạch dừng, ngộ ngỡ bị nhìn thấy...
Tần Ý Nùng cũng cảm thấy quá nóng vội, đè thất vọng xuống, thỏa hiệp: "Vậy chị ở nhà đợi em."
"Vâng."
Chỉ là căn nhà thuê mà thôi, nhưng vì có đối phương bầu bạn, liền tự nhiên trở thành nhà.
Đường Nhược Dao ra khỏi phòng nghỉ, mặt mày hồng hào, giống như phát sáng, rất dễ bị các Sherlock Holmes ở đoàn làm phim nhìn ra, một nữ diễn viên trêu đùa cô, nói: "Gọi điện với đối tượng à?"
Mặt mày Đường Nhược Dao mang theo ý cười, nói: "Ngưỡng mộ không?"
Nữ diễn viên: "..."
Cô nàng có gì phải ngưỡng mộ, người ta kết hôn rồi!
Đường Nhược Dao giơ tay đè lên chiếc nhẫn trêи cổ, không nhịn được khoe khoang: "Em cũng sắp kết hôn rồi." Tháng Ba, cách hiện tại không tới một tháng nữa!
Nữ diễn viên: "..."
Nếu Lâm Nhược Hàn ở hiện trường, tuyệt đối có thể nhìn ra, dáng vẻ ân ái của hai người này y hệt nhau!
Đường Nhược Dao sắp có chuyện vui tinh thần sảng kɧօáϊ, hiện trường quay phim cũng giống như nở hoa theo đó, bạn diễn của cô bị cô đè ép tới nỗi không có sức trở tay, muốn khóc nhưng không có nước mắt, Phàn Hồng quay xong hai cảnh, không thể không dừng lại, bất đắc dĩ nói: "Tiểu Đường."
Đường Nhược Dao đứng đắn, chỉ thiếu cung kính, vô cùng lễ phép: "Đạo diễn Phàn!"
Phàn Hồng cười nói: "Biết em vui vẻ rồi, chúng ta cất bớt cho cảnh quay đi, được không?"
Đường Nhược Dao: "Vâng."
Cuối cùng kết thúc công việc trước thời hạn.
Phàn Hồng đặt loa phát thanh xuống, nhân trước khi Đường Nhược Dao biến mất tại hiện trường, đích thân tới cảm ơn Đường Nhược Dao: "Cảm ơn cô Đường, cô Đường vất vả rồi." Nhìn thế nào cũng ra cố ý trêu đùa cô.
Diễn viên ở bên cạnh lại bắt đầu hô lên "Ồ ồ ồ."
Đường Nhược Dao bị trêu tới mặt đỏ ửng, vội vàng chạy mất, thiếu chút nữa vấp ngã.
Đường Nhược Dao ngồi lên xe, nhắn tin thông báo cho Tần Ý Nùng một tiếng, về khách sạn thu dọn hành lí.
...
Biệt thự.
Tần Ý Nùng vừa an ủi xong An Linh đang bùng nổ vì bản thân đột nhiên vắng mặt mà lượng công việc tăng lên gấp bội, vừa nghe tổng quản thân tín của mình thỉnh tội, nói không cẩn thận tiết lộ chuyện tồi tệ của bản thân cô ấy trong thời gian qua.
Mặt mày có chút thư thái vì có giấc ngủ ngon của Tần Ý Nùng lại thấp thoáng đau đớn.
Quan Hạm cúi đầu đứng trước mặt cô ấy.
Tần Ý Nùng xua xua tay, bảo Quan Hạm lui đi.
Tần Ý Nùng nhìn thời gian tin nhắn Đường Nhược Dao gửi tới, đã qua một tiếng, có lẽ sắp về đến nơi. Với tính cách của Đường Nhược Dao, không nhịn được chuyện trong lòng, mùng một có thể giải quyết nhất định không giữ lại tới mười lăm, tối nay chắc chắn sẽ hỏi cô ấy những vấn đề này.
Cô ấy không muốn che giấu mãi, nhưng cũng không muốn nhanh bị bại lộ như thế.
Tần Ý Nùng nhìn Quan Hạm thêm một cái, Quan Hạm cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào cô ấy. Tần Ý Nùng buồn bực nghĩ: Một người bình thường rất chín chắn, tại sao động vào Đường Nhược Dao lại trúng kế hết lần này tới lần khác, bị em ấy dẫn dụ, rốt cuộc Quan Hạm là trợ lí của ai?
Thôi bỏ đi, binh tới tướng chặn nước tới dân ngăn, Tần Ý Nùng thở dài, đi vào phòng ngủ, mở chiếc vali nhỏ có cài mật mã ở góc phòng ra, khẽ cắn môi dưới.
Cùng lắm thì mặc cho Đường Nhược Dao xử lí.
+++++++++
Chương : Người yêu của em ơi, đó chỉ là giấc mơ thôi