Làm Càn

chương 158: mẹ đừng bỏ rơi cô ấy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Mẹ đừng bỏ rơi cô ấy

"Em đi rửa trái cây."

Mặt mũi Đường Nhược Dao đỏ bừng, quay người nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh.

Tần Ý Nùng nhìn bóng lưng hoảng hốt chạy loạn của cô, im lặng cười lên.

Hai tay Đường Nhược Dao đặt dưới vòi nước rửa, dòng nước lành lạnh, cô dùng đôi tay ướt át dính lên mặt mình, để nhiệt độ trêи mặt hạ xuống, khẽ thở ra hai hơi, lên tiếng hỏi cô ấy cách một bức tường: "Muốn ăn gì?"

Tần Ý Nùng đắc ý mất kiểm soát, không trải qua suy nghĩ của não bộ, chế độ đường mật khi làm "chị" chiếm ưu thế, buột miệng nói: "Ăn em."

Lông mày Đường Nhược Dao khẽ nhướng lên, còn chưa lau khô tay, trực tiếp đi ra ngoài, như cười như không nhìn cô ấy.

Trái tim Tần Ý Nùng đột nhiên giật lên, kéo cao chăn, lập tức che đi mặt mình.

Hai người có qua có lại, có thắng có thua.

Vẻ mặt Đường Nhược Dao nhuộm lên niềm vui, cong môi, quay vào nhà vệ sinh, không bao lâu đã bưng đĩa trái cây được rửa sạch ra ngoài.

Cô đặt trái cây sang một bên, Tần Ý Nùng đã chui vào trong chăn, Đường Nhược Dao đưa tay ra, quen thuộc miết lấy lỗ tai Tần Ý Nùng.

Đầu ngón tay trắng thon vừa chạm vào nước vẫn lành lạnh, Tần Ý Nùng bị lạnh tới mẫn cảm, nhưng tay Đường Nhược Dao vẫn không buông ra, sau đó độ ấm quay về, cô ấy lại dần dần sinh ra cảm giác ngứa ngáy khác thường, mất tự nhiên nghiêng đầu, muốn tránh đi.

Đường Nhược Dao mang theo ý đồ xấu, như hình với bóng, khiến cô ấy muốn trốn cũng không trốn được.

Tần Ý Nùng thẹn quá hóa giận, không vui lên tiếng trách móc.

Lá gan của Đường Nhược Dao phình to, thu tay về, nhưng khóe môi lại dính bên tai Tần Ý Nùng, học theo những lời tình ý nóng bỏng ngày trước của cô ấy với cô, nhỏ tiếng nói mấy câu lưu manh.

Tần Ý Nùng: "Em..." Cô ấy nín nhịn rất lâu, rít ra mấy chữ từ kẽ răng: "Em đợi đấy."

"Vâng, em đợi." Trêи mặt Đường Nhược Dao treo lên nụ cười tươi rói, có mấy phần càn rỡ.

Tần Ý Nùng hừ một tiếng, nhưng trong lòng cũng không tức giận.

Đường Nhược Dao cúi đầu hôn lên mũi cô, chầm chậm di chuyển xuống, hai đôi môi dán lại cùng nhau.

Tần Ý Nùng không ứng phó được với chuyện khác, nhưng hôn môi thì có thể, từ ấm áp vô thanh tới đốm lửa bắn tung tóe.

Tần Ý Nùng dần dần kϊƈɦ động, cánh tay vòng lấy Đường Nhược Dao, muốn sử dụng sức để đảo chiều, nhưng khi vừa dùng sức, hai người không hề động đậy, duy trì nguyên trạng.

Tần Ý Nùng: "..."

Hưng phấn bay màu không còn chút nào.

An Linh nói cô ấy liệt nửa người, cô ấy còn nói bản thân vẫn khỏe, xem ra bộ dạng lúc này, cũng không có gì khác với liệt nửa người.

Tần Ý Nùng đẩy vai người phụ nữ trẻ tuổi, Đường Nhược Dao căn bản không phát hiện cô ấy ôm mình làm hành động thử lật người, còn đang nghi ngờ, mới hôn một lúc như thế cũng đủ khiến cô ấy thỏa mãn rồi sao?

Tần Ý Nùng hỏi: "Bác sĩ có nói lúc nào thì chị có thể xuất viện không?"

Đường Nhược Dao hỏi: "Bây giờ chị có thể động đậy không? Ví dụ như tự mình đi lại."

Tần Ý Nùng nhíu mày: "Để chị thử?"

Đường Nhược Dao đỡ cô ấy dậy, Tần Ý Nùng thử chống tường đi lại mấy bước, mệt tới nỗi đầu đổ đầy mồ hôi hột, nếu không phải đôi chân thật sự có thể động đậy, có tri giác có cảm giác, biết đau biết mỏi, chắc cô ấy sẽ cảm thấy bản thân đã tàn phế.

Đường Nhược Dao thở dài: "Như này mà chị còn đòi xuất viện sao?"

Tần Ý Nùng thất vọng ngồi lên xe lăn.

Đường Nhược Dao hỏi: "Có phải chị chán ở viện rồi không?"

"Cũng không phải." Sắc mặt Tần Ý Nùng có mấy phần sầu muộn, nhỏ tiếng nói, "Chỉ là chị lo lắng bản thân liệu có thể hoàn toàn khỏe lại được không thôi."

Đường Nhược Dao muốn trách móc cô ấy một câu: Lúc chị làm tổn hại cơ thể mình sao không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay? Bây giờ biết hối hận rồi sao?

Nhưng thấy Tần Ý Nùng thật sự buồn bã, dịu dàng an ủi cô ấy, nói: "Không sao, bác sĩ nói cần điều dưỡng, chị cứ an tâm điều dưỡng một thời gian, sẽ khỏe lên mà."

"Em nói chị... liệu có..." Tần Ý Nùng muốn nói lại thôi.

"Dạ?" Đường Nhược Dao khom lưng, nghiêng người dính lỗ tai lại gần miệng cô ấy.

"Tương lai liệu có đoản mệnh không?" Tần Ý Nùng lo lắng nhỏ tiếng nói.

Âm thanh vừa cất lên, gò má đau đớn, Đường Nhược Dao đã cắn lên.

Tần Ý Nùng không dám kêu đau lấy một câu, lập tức tự giác nói: "Không đâu! Hai chúng ta sẽ sống tới trăm tuổi!"

Đường Nhược Dao thả lỏng, buồn bã.

Người phụ nữ chết tiệt, không nói ra miệng được câu hay ho.

Đợi sức khỏe của chị ấy tốt rồi, mình nhất định phải bắt nạt chị ấy đến mức chỉ có thể nói lời hay ý đẹp, không nghe lời thì... tiếp tục bắt nạt hung dữ hơn một chút.

Tần Ý Nùng khẽ đung đưa tay cô, dịu giọng nịnh nọt, nói: "Chị sai rồi."

Đường Nhược Dao không tha cho cô ấy, lạnh lùng nói: "Sai chỗ nào?"

Tần Ý Nùng không ngờ còn có vế sau, trong thời gian ngắn liền chui vào vỏ, trong ánh mắt chất vấn của Đường Nhược Dao, ấp a ấp úng hoàn thành những lời phía sau: "Không nên nói năng lung tung, những lời không tốt lành, khiến em... khiến em tức giận."

"Em là ai?" Đường Nhược Dao lạnh mặt.

"Bạn gái."

"Nói lại."

"Không nên khiến bạn gái tức giận." Tần Ý Nùng nghe lời, nói.

Khi cô ấy nói những lời này đã trực tiếp nhìn thẳng vào mắt Đường Nhược Dao, đồng tử sáng lên.

"Ngoan." Đường Nhược Dao thỏa mãn, thưởng cho cô ấy một nụ hôn.

Tần Ý Nùng sảng kɧօáϊ híp mắt lại trong ánh sáng tràn trề trước cửa sổ, vừa hưởng thụ nụ hôn chan chứa tình yêu của người trong lòng, vừa không tưởng tượng nổi mà nghĩ: Đây có còn là mình không?

Yêu đương khiến người ta hoàn toàn thay đổi.

Trước một đêm xa cách thời gian ngắn, cảm xúc của Tần Ý Nùng xuống thấp có thể quan sát bằng mắt thường, mà Đường Nhược Dao đang bấm điện thoại nói chuyện, thỉnh thoảng mới chủ động nói một hai câu với cô ấy.

Tần Ý Nùng càng không vui.

Cô ấy biết bản thân náo loạn vô lí, nhưng không khống chế được sự vô lí ấy. Náo loạn vô lí giữa người yêu, đại khái có thể dùng một cụm từ thay thế: Được yêu chiều sinh ra kiêu ngạo.

"Em đang nói chuyện với ai thế?" Tần Ý Nùng giả vờ hờ hững hỏi.

"Cô Lâm."

"Ai?"

"Lâm Nhược Hàn."

"Em có số liên lạc với cô ấy từ bao giờ thế?" Miệng lưỡi chua như giấm Lão Trần của Tần Ý Nùng vô thức trào lên, chua loét, nói.

Đường Nhược Dao cười nói: "Sau khi "Bản Sắc" đóng máy, cô ấy liên hệ với em mấy lần, hỏi em khi nào về Bắc Kinh, có thời gian mời chúng ta ăn cơm, em từng báo cáo với chị, chị quên rồi à?"

Tần Ý Nùng nghĩ nghĩ, quả thực có chuyện này, nhưng không liên quan quá nhiều tới việc cô ấy ghen tuông.

"Thế hiện tại em đang nói gì với cô ấy?"

"Hỏi cô ấy ngày mai có thời gian rảnh không."

"Không phải em phải chạy lịch trình sao?"

"Vâng ạ, cho nên em muốn hỏi cô ấy có rảnh không, tới đây chơi với chị." Đường Nhược Dao nắm lấy tay đang đặt bên giường của cô ấy, đứng đắn nhìn cô ấy, khẽ hỏi, "Nhưng em không nói với cô ấy về chuyện chị nhập viện, chị muốn nói cho cô ấy biết không?"

"Chị..." Ánh mắt Tần Ý Nùng lộ ra đôi phần hoang mang cùng không biết làm sao.

Cô ấy không nghĩ tới vấn đề này, trước đây bị bệnh hoặc gặp chuyện đều là một mình chống đỡ, bây giờ có thêm Đường Nhược Dao, là vì sinh mạng của hai người bọn họ hòa thành một thể. Nhưng Lâm Nhược Hàn chỉ là bạn của cô ấy.

Trong thời gian Tần Ý Nùng nhập viện, Đường Nhược Dao đã phát hiện, thuận tiện hỏi thăm Quan Hạm đã phản bội cách mạng, phát hiện cách xử lí tình cảm của Tần Ý Nùng tồn tại rất nhiều khuyết điểm. Không nói tới tình yêu, bản thân cô đích thân trải nghiệm, muốn thật sự bước vào trái tim cô ấy khó tới nhường nào. Lâm Nhược Hàn trêи phương diện tình bạn, cũng triệt để nhất quán với suy nghĩ của cô ấy, có thể cùng hưởng phúc, giúp đỡ nhau trong sự nghiệp, nhưng không cần chung hoạn nạn, có khổ đều tự mình nuốt vào trong bụng.

Giới hạn trong thế giới của người trưởng thành rất rõ ràng, vốn dĩ không thể giống như thời học sinh, hạt đỗ đổ ống trúc, biết chuyện gì đều nói ra, nói hết đầu đuôi ngọn ngành. Không phải Đường Nhược Dao không muốn để Tần Ý Nùng đối đãi với Lâm Nhược Hàn theo dạng không giữ lại chút gì, nhưng cô cũng không muốn Tần Ý Nùng giữ khư khư một mình.

Đầu óc trái tim Đường Nhược Dao cũng cho rằng một mình đương nhiên tốt hơn, nhưng chẳng phải tự vẽ ra ngục tù, xây dựng thành "chị gái" thứ hai. Cô hi vọng Tần Ý Nùng có được tình bạn vững bền, có tri kỷ đối xử chân thành, có thể bày ra mặt yếu ớt chân thực trước mặt bạn bè, giống như cô và nhóm bạn cùng phòng .

Tất cả tình cảm đáng quý, tất cả đồ vật đẹp đẽ trêи đời này, Đường Nhược Dao đều muốn dâng hai tay tới trước mặt Tần Ý Nùng, để cô ấy có được. Một mình cô làm sao có thể ích kỷ trở thành toàn bộ thế giới của Tần Ý Nùng đây, không thể.

Nhưng Đường Nhược Dao vĩnh viễn không lựa chọn thay cô ấy, không ép buộc cô ấy tiếp nhận ý tốt của mình, không lấy danh nghĩa của tình yêu chi phối cuộc đời cô ấy, khiến cho Tần Ý Nùng ái mộ cô ấy tới bước không có nguyên tắc.

Cô chỉ im lặng làm tốt chuẩn bị, sau đó dịu dàng hỏi cô ấy: "Chị có muốn không?"

Tần Ý Nùng suy nghĩ rất lâu, gật gật đầu.

Làm diễn viên, đặc biệt là diễn viên tận tâm với nghề rất ít người không trải qua tình trạng mệt tới ngã bệnh. Trước đây Lâm Nhược Hàn quay phim ở châu Úc, sốt cao liên tục suốt một tháng trời, nhân lúc đoàn làm phim nghỉ phép quay về nước, sau khi kiểm tra thì nhập viện. Tần Ý Nùng từng tới thăm bệnh, Lâm Nhược Hàn kéo lấy cô ôn lại chuyện xa xửa xa xưa, nói tới lúc ngáp liên hồi mới dừng lại. Con người lúc đổ bệnh càng cần người bầu bạn, cho dù là người yêu hay bạn bè.

Thăm bệnh là thứ yếu, quan trọng là thứ cô ấy bỏ ra, người có lòng sẽ hiểu được.

Lâm Nhược Hàn chính là người có lòng.

Tám giờ sáng, trước cửa phòng bệnh khu nội trú xuất hiện một bóng người thậm thà thậm thụt, đội chiếc mũ tai bèo rộng, phía dưới đeo kính râm cùng khẩu trang che chắn cẩn thận mặt mũi.

Lâm Nhược Hàn giơ tay gõ cửa, cửa phòng bệnh cách vách ở cách vách mở ra, một người phụ nữ đeo khẩu trang y hệt vẫy tay với cô, đè giọng nói: "Ở đây."

Lâm Nhược Hàn nhìn số phòng bên cửa rất lâu, bán tín bán nghi nhấc chân lên, đi vào phòng bệnh phía sau lưng cô cùng người phụ nữ trẻ tuổi.

Tần Ý Nùng mặc đồ bệnh nhân màu trắng xanh nằm trêи giường, sau lưng kê gối, chào hỏi Lâm Nhược Hàn: "Chào buổi sáng."

Đường Nhược Dao tháo khẩu trang xuống.

Lâm Nhược Hàn chín bỏ làm mười tháo lớp ngụy trang vứt sang một bên, trước tiên chỉ vào hai người, mắng một tiếng: "Tôi đã nói hai người yêu nhau rồi mà, ở đoàn làm phim diễn trò thú vị lắm sao?"

Đường Nhược Dao lịch sự hơn trước mặt người ngoài, ý cười nhàn nhạt.

Tần Ý Nùng không đổi bản tính độc mồm độc miệng, nói: "Cũng tạm, nhìn Ảnh hậu Lâm chị bị lừa quay vòng vòng, rất thú vị."

Lâm Nhược Hàn tức xì khói mũi: "Hừ!"

Sau đó hào phóng ngồi xuống ghế, tức đùng đùng.

Đường Nhược Dao cầm túi xách trêи ghế, đeo lên vai, nói: "Em đến công ty đây, hai người chậm rãi nói chuyện."

Lâm Nhược Hàn sửng sốt, nói: "Phải đi sao?"

Đường Nhược Dao vâng một tiếng, nói: "Có lịch trình."

Lâm Nhược Hàn lẩm nhẩm một câu: "Tôi còn nghĩ có thể ăn hai miếng cơm chó tại hiện trường, còn chưa kịp làm nóng người."

Tần Ý Nùng cách Lâm Nhược Hàn gần nhất, lỗ tai bắt được, nói: "Sau này có cơ hội cho chị"

Kiêng kị Lâm Nhược Hàn, Đường Nhược Dao không nói gì nhiều với Tần Ý Nùng, chỉ có ánh mắt giao nhau trong không trung một cái, nhìn nhau cười lên, mở cửa ra ngoài.

Lâm Nhược Hàn nín một bụng hóng hớt, Đường Nhược Dao vừa đi, cô liền bắt đầu nhả ra như súng liên thanh: "Chuyện con cái là sao hả? Cô và Đường Nhược Dao là thế nào? Yêu nhau lúc nào thế? Tại sao điện thoại luôn tắt máy, tôi suýt chút nữa đã đuổi giết tới văn phòng An Linh rồi cô biết không hả? Nhập viện là chuyện gì? May mà cô nói với tôi chuyện nhập viện, nếu không tôi sẽ tuyệt giao với cô!"

Tần Ý Nùng không nhanh không chậm trả lời: "Đứa trẻ là con của chị gái tôi, nói ra thì dài, tương lai có thời gian sẽ nói chi tiết với chị."

Lâm Nhược Hàn tạm thời nuốt xuống "nói ra thì dài", nói: "Tiếp tục, câu tiếp theo. Đường Nhược Dao."

"Cũng chưa bao lâu, hôm nay là ngày thứ sáu." Tần Ý Nùng linh hoạt chỉ nhắc tới trọng điểm.

"Vậy hai người trong đoàn làm phim... làm cái gì thế?" Lâm Nhược Hàn khó hiểu, nói.

"Thì..." Tần Ý Nùng tổ chức ngôn ngữ, bật cười nói, "Ám muội?"

Lâm Nhược Hàn giơ ngón tay cái về phía cô ấy: "Uyên thâm!"

Đáy mắt Tần Ý Nùng lướt qua một nụ cười lúng túng.

Lâm Nhược Hàn nhích cả người cả ghế tới trước mặt cô ấy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của Tần Ý Nùng.

Tần Ý Nùng nhìn lại cô, hỏi: "Chị làm gì thế?"

Lâm Nhược Hàn nói: "Xem cô." Chân ghế ma sát với sàn nhà vang lên tiếng động trong phòng bệnh, cô lùi về khoảng cách bình thường, cười híp mắt, "Phát hiện cô lại xinh đẹp hơn trước rất nhiều."

Tần Ý Nùng: "..."

Lâm Nhược Hàn nói: "Cô đừng có mà không tin, tôi nói thật đấy, có lẽ là sự tươi tốt của tình yêu chăng."

Tần Ý Nùng nhướng máy, đôi mắt mang theo ý cười: "Thật sao?"

Lâm Nhược Hàn thở dài, nói: "Chính là như thế, trước đây tôi trêu chọc cô, cô chắc chắn sẽ nói tôi nhàm chán, nếu không cũng không thèm để ý tôi. Nào có giống bây giờ, còn biết đùa giỡn với tôi."

Tần Ý Nùng: "..."

Oán thán trong lời nói, tại sao lại giống như mình là tên phụ bạc thế chứ?

"Nói thật lòng, tối qua tôi nhận được điện thoại của cô đã rất kinh ngạc, trong ấn tượng của tôi, cô là người dù trời có sập xuống cũng không kêu lấy một tiếng. Có một năm không phải cô xảy ra sự cố trong đoàn làm phim cho phim hành động sao, ngã từ trêи cao xuống gãy hai đốt xương, không thể không dừng quay, tin tức được che đậy rất kín, tới rất lâu sau đó tôi mới biết, lúc đó tôi tức tới nỗi trực tiếp rơi nước mắt."

"Không phải là đau lòng tới rơi nước mắt sao?"

"Ai đau lòng vì cô chứ?" Khóe mắt Lâm Nhược Hàn hiện lên màu hồng nhạt, tố cáo nói, "Cô là người phụ nữ vô tình vô nghĩa! Sau đó lúc tôi hỏi cô, cô còn che che giấu giấu, nếu không phải tôi ném video phỏng vấn của đạo diễn vào mặt cô, đoán chừng cô không chịu nhận lấy một chữ."

Tần Ý Nùng: "..."

Cảm giác bản thân càng giống tên bội bạc.

Tần Ý Nùng thở dài, nói: "Cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì."

Lâm Nhược Hàn sụt sịt mũi, hung hăng: "Tôi cứ muốn biết đấy, không được sao?"

Lâm Nhược Hàn nói: "Lần này cũng vậy, tôi vừa đọc được tin tức liền gọi điện thoại tới hỏi cô, muốn xem xem có thể giúp đỡ được gì không, cô thì tốt rồi, tắt máy tắt máy tắt máy, nghe được âm thanh kia khiến tôi muốn đập điện thoại. Khó khăn lắm liên hệ được người bận rộn An Linh, kết quả cô đoán xem An Linh nói gì? Cô ấy nói không thể tiết lộ, khiến tôi muốn bùng cháy đây này!"

Tần Ý Nùng im lặng, nghiêng người đi, dùng bàn tay duy nhất có thể cử động bình thường bưng cốc nước trêи tủ đầu giường lên: "Bớt giận."

Lâm Nhược Hàn nhận lấy, uống một hơi cạn cả cốc, tiếp tục liên hoàn trách móc cô ấy, nói tới căm phẫn, phình má trợn mắt, nghiến răng nghiến lợi, giống như ước gì có thể cắn cô ấy, để tiêu tan nỗi hận trong lòng.

Từ năm đầu tiên khi hai người quen biết, nói tới tận hôm nay, ở đây, giây phút này.

Trong khoảnh khắc này, Tần Ý Nùng giống như nhìn thấy bóng dáng của Đường Nhược Dao.

Cô ấy đột nhiên hiểu được, thì ra ý nghĩa của tình bạn, không nằm ở địa vị gia thế,

hoàn cảnh xuất thân, không nằm ở giá trị mà bản thân có thể cung cấp cho đối phương, không nằm ở biểu hiện mạnh mẽ bản thân tạo ra, không thể trao đổi bằng lợi ích.

Là tôi thích bạn, bạn thích tôi, hai bên gặp mặt liền vui vẻ, chân thành đối đãi lẫn nhau, cam tâm tình nguyện trả giá vì đối phương, không tính toán đền đáp.

Bạn bè chính là bạn bè.

"Cô thật sự làm tôi tức chết mất!" Lâm Nhược Hàn nói tới khô cổ bỏng họng, đã uống tới cốc nước thứ ba, đưa ra kết luận cuối cùng cũ rích.

Tần Ý Nùng khoan thai nhìn cô, khóe môi cong lên một nụ cười tản mạn.

Lâm Nhược Hàn lập tức xù lông: "Cô còn cười được? Có nhân tính không?"

Tần Ý Nùng nói: "Có muốn nhìn con gái tôi không?" Ngừng một lúc, bổ sung, "Video call."

Lâm Nhược Hàn mất khả năng ngôn ngữ suốt mười giây, hoàn toàn quên mất khoảnh khắc trước còn đang tố cáo cô ấy, hét lên một tiếng, che mặt vào nhà vệ sinh, một lát sau xông ra, cầm túi xách, vội vội vàng vàng: "Tôi dặm trang đã, xong ngay đây!"

Tần Ý Nùng ngây ra, một lúc sau, nghi hoặc chớp chớp lông mi.

Tại sao người nào người nấy gặp Ninh Ninh cũng đều căng thẳng như thế? Đường Nhược Dao như thế, Lâm Nhược Hàn cũng vậy, Ninh Ninh chỉ là một đứa trẻ thôi mà.

Lâm Nhược Hàn tô lại son môi, trang điểm, hào quang tỏa quanh người, chậm rãi bước ra ngoài.

"Lần đầu tiên nhìn thấy bảo bối, phải để lại ấn tượng tốt." Cô giải thích với Tần Ý Nùng, mím đôi môi căng tràn vừa mới tô son xong, trịnh trọng hỏi cô ấy: "Đẹp không?"

Tần Ý Nùng: "... Đẹp."

Nhân lúc cô dặm trang, Tần Ý Nùng đã thông báo trước với Ninh Ninh, nói muốn gọi video call với Ninh Ninh, đầu bên kia chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể nghe máy.

Tần Ý Nùng mở Wechat ra, đầu ngón tay nhanh chóng ấn vào "cuộc gọi video". Lại bị Lâm Nhược Hàn giật lấy, Lâm Nhược Hàn nhìn cô ấy, Tần Ý Nùng và cô bốn mắt nhìn nhau: "Sao thế?"

Lâm Nhược Hàn hé miệng, căng thẳng tới mức nói chuyện không lưu loát: "Liệu thế này có đủ nghiêm túc không? Tôi... tôi còn chưa chuẩn bị quà gì nữa, ngộ nhỡ con bé cảm thấy tôi hà tiện thì sao?"

"..." Tần Ý Nùng mất kiên nhẫn, nói, "Cuối cùng có nhìn không?"

Khí thế của Lâm Nhược Hàn yếu đi: "... Nhìn." Lúng túng buông ngón tay Tần Ý Nùng ra.

Lâm Nhược Hàn đã từng nhìn ảnh của Ninh Ninh trêи mạng, Lâm Nhược Hàn và Đường Nhược Dao khác nhau, cô đã tỉ mỉ quan sát dung mạo cô gái nhỏ hoàn mĩ có bộ dạng công chúa xinh đẹp mà cô nàng yêu thích.

Cuộc gọi video thông suốt.

Tần Ý Nùng dịu dàng chào hỏi Ninh Ninh: "Bảo bối."

Ninh Ninh vui vẻ nói: "Mẹ." Dùng âm thanh non nớt hỏi cô ấy, "Hôm nay sức khỏe của mẹ đã đỡ hơn chút nào chưa ạ?"

Lâm Nhược Hàn nghe xong trái tim cũng tan chảy, không nhịn được nụ cười của bà dì.

Lâm Nhược Hàn rất thích trẻ con, một dạo đã chuẩn bị sẵn kế hoạch sinh công chúa nhỏ, nếu cô không chia tay với người yêu cũ, bây giờ con của cô cũng sắp biết nói chuyện rồi cũng nên.

Lâm Nhược Hàn rũ mi mắt dài xuống, giấu đi một tia tối tăm lướt qua đáy mắt.

"Tốt hơn nhiều rồi." Tần Ý Nùng nói, "Mẹ giới thiệu một người cho con quen, được không?"

Ninh Ninh: "Vâng ạ."

Tần Ý Nùng tranh thủ từng giây từng phút cho Lâm Nhược Hàn ngồi bên cạnh một ánh mắt, camera phối hợp quay sang, giới thiệu, nói: "Đây là dì Lâm, đồng nghiệp của mẹ."

Lâm Nhược Hàn vẫy vẫy tay với camera, nhiệt tình nói: "Chào Ninh Ninh."

Ánh mắt Ninh Ninh kì lạ, mấy giây sau, mới nói: "Chào dì Lâm." Miệng nhỏ mím lại, không phải rất vui.

Mặt mày Lâm Nhược Hàn lộ ra vẻ lúng túng.

Hiển nhiên Tần Ý Nùng cũng không ngờ được sự việc tiến triển như thế, trước giờ Ninh Ninh đều rất ngoan, cho dù gặp người không thích, cũng sẽ không thể hiện ra cảm xúc kháng cự rõ ràng, huống hồ, Tần Ý Nùng không nghĩ ra cô bé có lí do gì để ghét Lâm Nhược Hàn.

Lâm Nhược Hàn biết ý rời khỏi camera.

Tần Ý Nùng kéo cổ tay cô, Lâm Nhược Hàn cười cười, làm khẩu hình miệng: Không sao, hai người nói chuyện đi.

Cô nàng không chờ Tần Ý Nùng níu giữ, trực tiếp ra ngoài hóng gió.

Khi đi tới cửa phòng liền ngửa mặt lên trời thở dài, dì Lâm bị đả kϊƈɦ sâu sắc.

Tần Ý Nùng: "..."

Cô ấy vô thức sinh ra một nghi vấn: Tần Gia Ninh là sát thủ của những bà cô bà dì sao? Đường Nhược Dao thông minh lanh lợi, Lâm Nhược Hàn hiểu nhiều biết rộng, đều gặp trận Waterloo ở đây, hay là vì chữ "Nhược" trong tên của cả hai không tốt lành?

Tần Ý Nùng hít sâu một hơi, chân thành đưa ra câu hỏi: "Bạn học Tần Gia Ninh, tại sao con không thích dì Lâm, có thể nói cho mẹ không?"

Tần Gia Ninh cúi đầu, mím môi, không lên tiếng.

Tần Ý Nùng rất dịu dàng: "Mẹ đang hỏi con, con không trả lời, con cũng không thích mẹ nữa rồi à?"

Ninh Ninh đột nhiên ngẩng đầu lên, âm thanh non nớt nói năng vô cùng khí thế, chất vấn cô ấy: "Vậy cô Đường phải làm sao ạ?"

Tần Ý Nùng đột nhiên nghẹn lời, cô ấy hoang mang hỏi: "Liên quan gì tới cô Đường?"

Vành mắt Ninh Ninh đột nhiên đỏ lên, kiềm chế tiếng thút thít, nói: "Có phải mẹ và cô Đường chia tay rồi không ạ?"

Tần Ý Nùng: "..."

Cái này là đống hỗn độn gì đây.

Phản ứng ra tư duy của bạn nhỏ, Tần Ý Nùng dở khóc dở cười: "Mẹ đang tốt lành thì chia tay cái gì, cô Đường là bạn gái của mẹ, dì Lâm chỉ là đồng nghiệp của mẹ thôi."

Ninh Ninh đỏ mắt: "Mẹ gạt người, trước đây mẹ cũng nói cô Đường là đồng nghiệp của mẹ."

Tần Ý Nùng: "..." Cô ấy từng nói những lời này sao? Nghĩ nghĩ, quả thật cô ấy từng nói.

Tần Ý Nùng bất đắc dĩ cười lên: "Con nghe mẹ giải thích."

Lúc này nước mắt Ninh Ninh đã rơi xuống, một hạt đỗ to, nặng nề trêи lông mi cong dài, rơi tách một tiếng xuống.

Tần Ý Nùng có chút bất ngờ.

Bởi vì Ninh Ninh không phải là đứa trẻ thích khóc, chỉ có mấy lần, đều là vì cô ấy đổ bệnh, hôn mê không tỉnh.

Ninh Ninh đột nhiên khóc oa lên một tiếng, vừa khóc vừa nói: "Xin lỗi mẹ, con không muốn điều khiển cuộc đời của mẹ, nhưng cô Đường thật sự, cô ấy rất thích mẹ, mẹ đừng bỏ rơi cô ấy."

Kỷ Thư Lan nghe thấy tiếng động liền chạy ra, Ninh Ninh quay đầu nhào vào lòng bà ngoại, khóc tới nỗi thở không ra hơi.

Tần Ý Nùng và Kỷ Thư Lan trong video nhìn nhau, Kỷ Thư Lan hé miệng, muốn hỏi cô ấy tại sao Ninh Ninh lại khóc, lại sợ cô ấy hiểu lầm trong lòng bà chỉ có đứa trẻ, im lặng rất lâu, ấp úng nói: "Buổi trưa con muốn ăn canh gì?"

Tần Ý Nùng dứt khoát trả lời: "Giống hôm qua là được."

Kỷ Thư Lan nói: "Ừ."

Tần Ý Nùng nói: "Hiện tại con bé không nghe lọt lời con, mẹ giúp con nói với Ninh Ninh, con và Đường Nhược Dao không chia tay, là nó hiểu lầm thôi."

Kỷ Thư Lan đồng ý, ôm lấy Ninh Ninh, nhẹ nhàng vỗ lên lưng dỗ dành nó.

Tần Ý Nùng giơ ngón tay miết ấn đường.

Vừa lo lắng cho bạn nhỏ, lại vừa vui vẻ cho Đường Nhược Dao.

Bên ngoài bạn nhỏ không nói ra, thì ra sau lưng sớm đã bị thu phục rồi. Nếu Đường Nhược Dao biết tin tức này, cái đuôi chắc sẽ vểnh lên. Thậm chí không cần viết luận văn nữa, lập tức ngừng lại, đứa trẻ mới mấy tuổi, còn chưa nhận hết chữ, đọc hiểu cái gì gọi là luận văn sao? Đường Nhược Dao cũng thế, cô ấy tùy tiện nói một câu cũng tưởng thật.

Kỷ Thư Lan giải thích xong, Ninh Ninh vẫn bán tín bán nghi, cô bé hỏi: "Vậy tại sao cô Đường không ở trong phòng của mẹ ạ?"

Tần Ý Nùng khẽ khàng giải thích: "Cô ấy ra ngoài làm việc rồi. Hiện tại mẹ bị bệnh nằm viện, cô Đường không kiếm tiền, làm sao có tiền trả tiền viện tiền thuốc đây? Con nói có đúng không?"

Ninh Ninh chầm chậm gật đầu, lại hỏi: "Vậy dì Lâm đâu ạ?"

Tần Ý Nùng: "Dì ấy... cũng ra ngoài rồi."

Ninh Ninh lập tức nói: "Dì ấy cũng đi kiếm tiền mua thuốc cho mẹ sao ạ?" Mặt nhỏ căng chặt.

Tần Ý Nùng: "..."

Logic của quỷ con!

Tần Ý Nùng nhọc lòng nói: "Không phải, dì ấy chỉ ra ngoài đi một vòng hóng gió thôi."

Đôi mắt Ninh Ninh ngấn lên, thút thít nói: "Mẹ, cho dù mẹ làm gì, con cũng tôn trọng mẹ."

Tần Ý Nùng nhắm mắt, nói: "Mẹ cúp máy đã, đợi lát nữa sẽ gọi cho con."

Đường Nhược Dao ngồi trêи xe tới sân bay, Mục Thanh Ngô cầm tài liệu của nhà tổ chức, đang trao đổi lịch trình hoạt động tối nay với cô, vẻ mặt Đường Nhược Dao nhàn nhạt, thỉnh thoảng gật đầu, điện thoại trong túi bất ngờ rung lên.

Cô lấy ra xem, là tin nhắn của Tần Ý Nùng.

[Có tiện gọi video không?]

Đường Nhược Dao liếc Mục Thanh Ngô, nói: [Em đang ở cạnh người quản lí, không tiện lắm, sao thế?]

Tần Ý Nùng: [Ninh Ninh muốn gặp em]

Đường Nhược Dao: [!!!]

Ánh mắt Đường Nhược Dao sáng rực, lập tức gõ chữ, nói: [Tiện]

Chân tay cô loạn xạ tìm tai nghe trong túi xách.

Tần Ý Nùng: "..."

Không tiện gọi video với cô ấy, nhưng tiện gọi video với con gái cô ấy?

Truyện Chữ Hay