Chương : Người lớn kém thông minh nhất
Mỗi ngày ở nhà Ninh Ninh đều ăn mặc xinh đẹp, váy nhỏ tất trắng, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, da dẻ thật sự thổi qua là xước, trắng như sữa, nhìn thế nào cũng thấy như đang tỏa sáng.
Theo tỉ lệ khuôn mặt thu nhỏ của Tần Ý Nùng, mắt thanh mày tú, môi đỏ răng trắng, Đường Nhược Dao vừa nhìn thấy đôi mắt của cô bé, trái tim liền muốn đập nhanh.
Không phải loại tim đập nhanh kiểu tình yêu như với Tần Ý Nùng, mà là không khống chế được cảm xúc phập phồng.
Cô vừa nghĩ, đây là con gái của cô và Tần Ý Nùng, tương lai cũng sẽ gọi cô là mommy. Cả người cô đều không ổn, không ngăn nổi nụ cười, sợ bị bạn nhỏ cảm thấy cô giống như bà cô kì quái, lưu lại ấn tượng đầu tiên không tốt, chỉ đành khổ sở nín nhịn, cũng không thể làm mặt lạnh, phải làm ra biểu cảm dịu dàng nhất, tạo quan hệ tốt với Ninh Ninh.
Đường Nhược Dao được rất nhiều đạo diễn lớn khen ngợi kĩ năng diễn tốt, đang gặp phải trận chiến Waterloo trước mặt bạn nhỏ, ngoài ngốc nghếch, chính là lắp bắp, không thể tin nổi, cô nói một câu "Chào buổi sáng", lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.
Tần Gia Ninh có chút sợ người lạ, cô bé đi từ cửa phòng ra, chỉ trộm đánh giá Đường Nhược Dao, liền đi về phía Quan Hạm. Quan Hạm thành thục đưa cô bé tới phòng đàn tập đàn – khoảng thời gian này Quan Hạm lo lắng cho sức khỏe của Tần Ý Nùng, ngày ngày đều chạy tới từ sáng sớm, chỉ còn thiếu bước vào đây ở.
Đường Nhược Dao nhìn bóng lưng rời đi của hai người, Quan Hạm nắm lấy tay nhỏ mềm nhũn của bạn nhỏ, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhỏ tiếng nói gì đó với cô bé, không biết tại sao lại trào lên một tia đố kị.
An Linh trong điện thoại: "Alo? Alo một hai ba bốn alo?"
Hai người này có chung một tật xấu sao? Nói mãi nói mãi rồi không thấy đâu nữa.
Đường Nhược Dao thu lại biểu cảm, nói: "Em đây, chị nói tiếp đi."
Nhiệt độ một chuyện trêи mạng căn bản chỉ đủ duy trì một ngày, bởi vì ánh mắt cư dân mạng luôn bị những sự vật mới mẻ hơn thu hút, cho nên thời gian vàng để bác bỏ tin đồn, chính là đợi nhiệt độ chuyện này từ trêи đỉnh hạ xuống, đợi trước khi nó tan đi, hiện tại vẫn đang trong thời gian này, hiệu quả bác bỏ là tốt nhất.
Liên quan tới tin tức và ảnh của Ninh Ninh trêи mạng cơ bản đều đã được thu hồi, điều này không cần thương lượng với Tần Ý Nùng. Đương nhiên có một số người cố ý lưu lại ảnh cùng tin tức để bυ" fame, An Linh cũng có cách, lợi dụng dư luận.
Từ khi sự việc bại lộ, An Linh vừa đè hot search xuống, vừa làm một chuyện khác. Cộng đồng mạng dễ dàng bị dẫn dắt tiết tấu, tiếu tấu xấu cũng thế, tiết tấu tốt cũng vậy, dư luận là con dao hai lưỡi, chính là phải xem người ta sử dụng nó thế nào. Ninh Ninh là bạn nhỏ chưa tới bốn tuổi, tin tức của cô bé bị lộ ra vốn dĩ là thử thách quan trọng về giới hạn đạo đức trong lòng đại bộ phận công chúng, chỉ là trong quá trình phát ngôn quá khích ngập mắt, tiêu chuẩn đạo đức trong bản năng lựa chọn ngậm miệng không lên tiếng, chính là nguyên lí "Lý thuyết vòng xoáy của sự im lặng". Thực tế người im lặng là đa số, An Linh chỉ cần để người dẫn dắt tiết tấu chính diện, kϊƈɦ động sự phẫn nộ của đa số, vấn đề tự nhiên có thể dễ dàng giải quyết.
Truyền thông phía mình, tài khoản chính thức cá nhân lần lượt ra văn bản, biểu thị cho dù đạo đức nghệ sĩ thế nào, hành vi tiết lộ trẻ em đều khiến người ta hết sức coi thường, truyền thông vô đạo đức vô lương tâm, vì để tăng nhiệt độ mà không từ thủ đoạn, một số cư dân mạng thối nát càng như con sâu làm rầu nồi canh, không xứng làm người.
An Linh đứng phía sau châm dầu vào lửa.
Sau này không biết có người nào tiếp tục lấy những hình ảnh này ra bàn luận hay không, nhưng hiện tại tối thiểu nhất còn dám tiếp tục công khai hình ảnh của Ninh Ninh trêи các diễn đàn, không phải bị ứng dụng xóa sổ, chính là bị những người đồng tình mắng cho đầu rơi máu chảy, lặng lẽ xóa tài khoản.
Hiện tại vẫn còn đang trêи hot search, tiêu đề con gái riêng đã biến mất, chỉ lưu lại "Phản ứng của Tần Ý Nùng", nhiệt độ hạ xuống, nhưng vẫn đứng đầu bảng, cùng chữ "HOT". Có kẻ đối đầu trả tiền tiếp tục duy trì, An Linh lười tiếp tục vung tiền vào đó, huống hồ nhiệt độ còn, càng có lợi cho việc thanh minh của phía mình.
Phương án quan hệ công chúng mà An Linh chuẩn bị chính là thanh minh sự việc Tần Ý Nùng giở thói ngôi sao ném micro.
Đoạn đường Tần Ý Nùng từng đi qua có camera, Quan Hạm đã nghĩ cách lấy được, không đủ rõ nét, nhưng đã đủ để nhìn ra tình hình đại khái. Ngoài việc này, An Linh còn lấy được một đoạn video được quay bởi phóng viên hiện trường, hoàn chỉnh quay lại toàn bộ quá trình, mỗi câu chữ của Tần Ý Nùng đều có thể nghe rõ ràng.
Hỏi cô lấy thế nào à? Có tiền có thể sai khiến quỷ thần, ra một cái giá hợp lí, đừng nói là video, ngay cả người cùng máy móc đều có thể trực tiếp đào lên. Người ta thật sự muốn đổi công việc, An Linh không lọt mắt hắn.
Video tài liệu cùng phương án bác bỏ tin đồn An Linh đều đã chuẩn bị xong, bao gồm cả thủy quân, chỉ đợi tới ban ngày khi nhiệt độ cao, một chiêu giáng xuống.
Đường Nhược Dao nhíu mày, hỏi: "Như thế là kết thúc rồi sao?"
"Ừm?" An Linh nghi hoặc nói, "Cô nói vấn đề làm sáng tỏ của Ninh Ninh sao? Cái này phải hỏi Tần Ý Nùng, cô ấy có suy nghĩ gì không?"
"Em không nói chuyện này." Đường Nhược Dao rũ mắt, khẽ nói, "Những chuyện bị tiết lộ, những lời đặt điều, ác ý sỉ nhục, không nên trả giá sao?"
Dựa vào cái gì người tốt thì bị vu khống, nhưng những người kia vẫn tiêu dao ngoài vòng pháp luật, không chịu trách nhiệm, nhẹ nhàng tìm kiếm người bị hại tiếp theo, nếu ông trời không có mắt, cô sẽ tự mình thay trời hành đạo.
"Ý cô là..."
"Giết gà dọa khỉ." Đường Nhược Dao ngẩng mí mắt lên, đáy mắt lạnh lẽo.
An Linh ngẩn ra mấy giây.
Sau đó An Linh nói: "Được, làm theo cách của cô. Tôi đi chuẩn bị chút, có lẽ cần chút thời gian."
An Linh ngắt điện thoại, quay vòng bút bi trong tay, đột nhiên cười lên.
Ngây người cùng Tần Ý Nùng lâu ngày, cô đã vô thức bị nhiễm thói quen của đối phương, nhẫn nhục chịu đựng, không nghĩ tới muốn phản đòn, mặc người ta giẫm đạp lên mặt mình, trước giờ không phải tác phong của An Linh, nếu không năm đó cô cũng không nổi giận mà rời khỏi công ty cũ.
Điều khiến cô ngạc nhiên chính là, rõ ràng Đường Nhược Dao là người do một tay Tần Ý Nùng chỉ bảo, nhưng phong cách hoàn toàn khác biệt với cô ấy, ra tay quyết đoán, có phong cách của đại tướng quân. Tới khoảnh khắc này, An Linh mới thật sự tiếp nhận Đường Nhược Dao với tư cách là bạn đời tương lai của Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng quá lương thiện, im lặng nín nhịn quá mức, cô ấy cần một người gánh mũi chịu sào, bảo vệ cô ấy.
An Linh gọi điện thoại nội bộ, nói: "Bảo người của phòng Pháp vụ đến phòng họp... Mấy giờ? Ngay bây giờ?"
An Linh nâng cốc cà phê bên tay lên, uống một hơi cạn, nhấc giày cao gót ra ngoài, giày cao gót vang lên tiếng vội vã trêи sàn.
...
Ninh Ninh được dắt tay đưa đến phòng tập đàn, ngồi lên ghế đàn piano, cô bé nhìn Quan Hạm khom lưng lật tới khổ nhạc thứ năm thay mình, nhỏ tiếng nói: "Dì Quan Hạm."
Quan Hạm dịu dàng: "Sao thế?"
Ninh Ninh nhìn một cái về phía cửa phòng đóng chặt, vẫn nhỏ tiếng nói: "Mặt cô Đường làm sao thế ạ?"
Quan Hạm nói: "Bị chút vết thương nhỏ, lát nữa bác sĩ sẽ tới."
Ninh Ninh: "Nhìn trông rất nghiêm trọng." Cô bé nhớ lại, xác nhận, "Thật sự không sao chứ ạ?"
"Không sao." Quan Hạm có kinh nghiệm.
Ninh Ninh vâng một tiếng, ngồi nghiêm túc trêи ghế, hai tay đặt lên phím đàn đen trắng, chuẩn bị tập đàn.
Quan Hạm đột nhiên hiếu kì, lên tiếng hỏi: "Ninh Ninh thích cô Đường không?"
Ninh Ninh nghiêng đầu nhìn cô một cái, mím miệng lại, không nói thích, cũng không nói không thích.
Trong lòng Quan Hạm khẽ cạch một cái, thuyền bè của cô sẽ không tiếp tục gặp một kiếp nạn nữa ở đây chứ?
Ninh Ninh đưa ngón cái và ngón trỏ ra, nói: "Một chút chút." Ninh Ninh vẫn cảm thấy, tuy cô Đường xinh đẹp, nhưng không quá thông minh, dáng vẻ luôn chậm nửa nhịp, ngốc nghếch, hơn nữa sẽ không nói xấu sau lưng người ta, cô bé chỉ nói thật lòng khi ở trước mặt Tần Ý Nùng.
Quan Hạm nhìn khe hở ít ỏi mà cô bé làm ra, thầm lau mồ hôi cho Đường Nhược Dao ở trong lòng, nếu thật sự chỉ có một chút chút, đồng nghĩa với không có gì.
Trước nay Ninh Ninh hiểu chuyện, không chừng một chút chút này đều là tính lịch sự.
Ninh Ninh tự giác, nhìn Quan Hạm, trêи khuôn mặt trắng bóc nhuộm lên một tia nghiêm túc, nói: "Cháu phải tập đàn rồi, dì Quan Hạm. Xin đừng làm phiền cháu."
Quan Hạm tự giác lui ra ngoài.
Đường Nhược Dao gọi điện xong, thấy Quan Hạm liền hỏi: "Ninh..." Ngay cả gọi một câu "Ninh Ninh" cô cũng lúng túng, sửa thành, "Cô bé đi đâu rồi?"
Quan Hạm đáp: "Đang ở phòng đàn tập đàn. Mỗi ngày sáng tối đều luyện một lần."
"Tập đàn sao?" Âm thanh của Đường Nhược Dao vừa rơi xuống, tiếng đàn piano du dương liền truyền tới từ hướng phòng đàn.
Đường Nhược Dao vui vẻ nói: "Đây là cô bé đang đàn sao?"
Quan Hạm không biết cô vui mừng cái gì, đáp lại cô bằng một câu vô nghĩa: "Đúng thế."
Đường Nhược Dao cảm thán nói: "Đàn tốt quá."
Quan Hạm nói: "Đúng vậy." Rõ ràng cũng chỉ là đồ rê mi pha son.
Đường Nhược Dao đè kϊƈɦ động xuống, nói: "Cô bé thông minh quá, nhỏ như vậy cũng biết đàn piano."
Quan Hạm: "Đúng."
Câu trả lời của cô như cái máy không có cảm xúc.
Đường Nhược Dao lặng lẽ bước tới gần phòng đàn, cẩn thận dán lỗ tai lên cửa phòng, vẻ mặt vừa hưởng thụ vừa say mê.
Quan Hạm: "..."
Không cần thiết, thật sự không cần thiết, cô Dao.
Đường Nhược Dao cầm lòng chẳng đặng lộ ra nụ cười, cô vẫy vẫy tay với Quan Hạm, Quan Hạm tiến lên phía trước, Đường Nhược Dao dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe được hỏi han Quan Hạm: "Em có thể nhìn cô bé một cái không?"
Quan Hạm: "..."
Quan Hạm nói: "Cố gắng đừng phát ra âm thanh, đừng làm phiền cô bé."
Đường Nhược Dao không ngừng gật đầu, đẩy cửa phòng ra một khe hở, hai mắt cô chầm chậm mở to.
Ánh nắng chiếu ngập phòng đàn, những nốt đàn nhảy nhót lưu loát vui tai trêи phím đàn trắng đen.
Cô bé mặc váy công chúa ngồi thẳng tắp trước đàn, lông mi đen láy vừa dày vừa dài, đường cong góc mặt nghiêng tinh tế như búp bê, giống như tiểu thiên sứ hạ xuống nhân gian.
Đường Nhược Dao có chút choáng váng.
Rồi lại nghĩ, đây là con gái cô, triệt để choáng váng mặt mày.
"Cô Đường." Quan Hạm đỡ lấy một tay cô, nhỏ tiếng gọi lí trí của cô về.
Linh hồn của Đường Nhược Dao nhập lại thể xác, lắc lắc đầu, nói: "Em không sao."
Tiếng đàn đột nhiên dừng lại.
Tần Gia Ninh quay đầu nhìn lại, ánh mắt của Đường Nhược Dao và cô bé cứ thế chạm vào nhau.
Đường Nhược Dao: "!!!"
Trêи khuôn mặt trắng bóc của Ninh Ninh không có bất kì biểu cảm nào.
Cô bé nói: "Cô làm phiền cháu tập đàn."
Đường Nhược Dao lập tức nói: "Xin lỗi."
Ninh Ninh nhìn cô, mắt vừa to vừa long lanh.
Đường Nhược Dao mất hồn nghĩ: Đẹp mắt, nhìn thật sự hệt như Tần Ý Nùng, giống quá đi mất.
Ninh Ninh khẽ nhíu mày.
Một tay Quan Hạm kéo lấy tay Đường Nhược Dao, nhanh chóng đóng cửa phòng lại.
Đường Nhược Dao hiển nhiên vẫn còn đang chìm trong sự công kϊƈɦ từ vẻ đẹp của bạn nhỏ, ánh mắt có chút hoang mang, khóe miệng vẫn còn cong lên nụ cười si mê. Quan Hạm nghĩ cho cô, không thể không lên tiếng nhắc nhở, nói: "Ninh Ninh không thích có người làm phiền nó."
Đường Nhược Dao nhìn Quan Hạm, nhìn đủ mười giây mới ý thức được ý nghĩa trong câu nói của Quan Hạm là gì.
Cô khẽ "a" một tiếng, nhất thời hoảng hốt, hoang mang lo sợ, nói: "Vậy phải làm sao?"
Quan Hạm vỗ vỗ vai cô, đồng cảm nói: "Đi một ngày đàng học một sàng khôn." Ngừng một lúc, Quan Hạm uyển chuyển nói, "Cô có thể điều chỉnh biểu hiện, đừng làm quá vì chuyện vặt vãnh như thế lại."
Dáng vẻ như chưa từng thấy thế giới bên ngoài.
Tuy quả thật đây là lần đầu tiên Đường Nhược Dao có con gái.
Đường Nhược Dao ghi lại, chân thành nói: "Em sẽ chú ý."
Cô liếc một cái về phía phòng đàn, lo lắng mím môi lại.
Hi vọng Ninh Ninh không ghét cô.
Quan Hạm thấy cô có chút lo lắng, nói: "Ban nãy tôi dẫn con bé vào phòng đàn, nó hỏi về vết thương trêи mặt cô."
"Hỏi em sao?" Đường Nhược Dao lập tức tràn trề sức sống, kϊƈɦ động nói.
Quan Hạm: "..." Quan Hạm lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết.
Đường Nhược Dao thu lại vẻ mặt quá mức thả lỏng của mình, nói: "Thế này được chưa?"
Quan Hạm nói: "Tàm tạm."
Đường Nhược Dao xoa xoa mặt mình, nói: "Cô bé còn nói gì nữa không?"
"Hết rồi." Quan Hạm ân cần nuốt lại câu "Một chút chút" kia, cô đoán chừng Ninh Ninh lúc này một chút chút kia cũng hết rồi. Cô nghĩ đi nghĩ lại cũng không hiểu, ở trước mặt Tần Ý Nùng, Đường Nhược Dao có thể lươn lẹo đủ trò, thế mà đối phó với đứa trẻ hơn ba tuổi lại giống như mất não.
Đường Nhược Dao bình tĩnh lại trạng thái đang hưng phấn, cứ cảm thấy quên chuyện gì đó, tầm mắt của cô nhìn một vòng cả căn nhà, híp mắt lại, đột nhiên hỏi: "Bác gái đâu ạ?"
Quan Hạm "ừm" một tiếng, sau đó mất hai giây để phản ứng, mới nói: "Bác gái?"
Đường Nhược Dao nói: "Hình như không nhìn thấy bác ấy từ sớm rồi."
Quan Hạm nhíu mày: "Tôi cũng không thấy, tôi đi hỏi dì Phương."
Dì Phương nói: "Lúc tôi dậy đã không thấy bà chủ rồi."
Đường Nhược Dao hỏi: "Bác ấy đi đâu rồi ạ?"
Dì Phương lắc đầu.
"Có số điện thoại của bác ấy không ạ?" Đường Nhược Dao vội vàng hỏi.
"Có." Dì Phương lau tay lên tạp dề, tìm số điện thoại của Kỷ Thư Lan trong danh sách liên hệ, ba người tại hiện trường nhìn nhau một cái, Đường Nhược Dao thong dong nhấn điện thoại, đã kết nối với số điện thoại được đặt tên là "Thư Lan".
May mắn, đối phương nghe máy.
Đường Nhược Dao thở phào, dịu dàng nói: "Bác gái, cháu là Đường Nhược Dao, bác đang ở đâu ạ? Cháu đi đón bác?"
Đương nhiên cô không có bất kì tình cảm gì với Kỷ Thư Lan, nhưng cho dù đối phương làm gì, bà ấy vẫn là mẹ ruột của Tần Ý Nùng, Đường Nhược Dao không thể vượt quyền xử lí việc nhà của bà ấy, Kỷ Thư Lan là một bà lão tàn tật, không biết ra ngoài từ lúc nào, ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không thể tưởng tượng được.
Kỷ Thư Lan nghe được âm thanh của Đường Nhược Dao, vành mắt đỏ lên, nói: "Họa do tôi mang tới, tôi sẽ bù đắp, cháu bảo Tần Ý Nùng yên tâm, cho dù tôi có phải vứt bỏ bộ xương già nua này, tôi cũng sẽ không để gia đình gặp chuyện."
"Bác gái? Bác muốn làm gì?" Âm thanh của Đường Nhược Dao đột nhiên cao lên.
"Cháu giúp tôi chuyển cho con bé một câu, là do lương tâm mẹ bị chó tha, mẹ xin lỗi con, cho dù con có tin mẹ hay không, lần này mẹ thật sự biết sai rồi." Kỷ Thư Lan khóc thút thít, cúp điện thoại.
Căn phòng vang lên tiếng gõ cửa, Kỷ Thư Lan lấy giấy lau khóe mắt, lê đôi chân què quặt mở cửa, người làm khom lưng, thái độ cung kính, nhưng sâu trong ánh mắt lại ẩn giấu một tia kinh thường.
"Cô Thư Lan, ông chủ cho mời."
Đã rất lâu rồi Kỷ Thư Lan không nghe thấy xưng hô này, thứ bà cảm nhận được không phải là vinh quang, mà là bí bách. Loại bí bách này khiến toàn thân bà như bị trăm nghìn con kiến bò lên, đặc biệt là chiếc chân lành lặn sau khi gãy, rõ ràng ngắn đi một đoạn, không chỉ ngứa, mà còn đau.
Nơi đây là nhà lớn của nhà họ Kỷ.
Sau khi Kỷ Thư Lan dẫn Tần Ý Nùng nhận tổ quy tông, cũng chưa từng bước chân tới nơi này.
Bà là người phản bội nhà họ Kỷ, chạy trốn cùng người, kết quả gặp người không tốt, lỡ dở nửa đời. Bà không có mặt mũi đối diện với liệt tổ liệt tông nhà họ Kỷ, càng không có dũng cảm ngẩng đầu trước mặt người nhà họ Kỷ xán lạn đẹp đẽ, tiếp nhận một câu "bà Lan" trước mặt tôn trọng sau lưng cười nhạo của đám hậu bối. Ngay cả người từng là anh cả, hơn hai mươi năm qua đi, cũng đã từ bỏ cô em gái đần độn là bà.
Mọi người đều xem thường bà, trong lòng bà biết rõ.
Người làm đi được mấy bước, phát hiện bà không đi theo, thúc giục, nói: "Cô Thư Lan, mời đi theo tôi."
Bước chân của người đó rất nhanh, Kỷ Thư Lan phải rất vất vả mới có thể theo kịp, bà cắn răng không hề lên tiếng. Khi lên tầng gặp được một tiểu bối, tiểu bối này là thiếu niên mười mấy tuổi, không biết thuộc chi nào, vừa thấy bà liền ngây ra, Kỷ Thư Lan miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, tiểu bối kia hé miệng, quên mất phải gọi bà là gì, nói một câu: "Chào bà."
Kỷ Thư Lan muốn đáp cậu một câu, người làm lại giục, bà vội vã rời đi.
Đến trước cửa phòng đóng chặt, người làm gõ cửa, phát ra tiếng cung kính từ nội tâm: "Ông chủ, người đã đến rồi."
Một âm thanh già nua không nghe ra cảm xúc nói: "Mời bà ấy vào đi."
Kỷ Thư Lan một mình tiến vào, bà nhìn người ngồi sau bàn sách, chủ nhân nhà họ Kỷ, mặt không cảm xúc, thẳng đơ quỳ xuống, nặng nề dập đầu lên sàn, vang lên một tiếng cốc.
"Anh ba, cầu xin anh giúp con gái em..."
...
Đường Nhược Dao đã đứng trước cửa phòng ngủ của Tần Ý Nùng hai phút, tay nắm lấy tay nắm cửa co chặt lại thả lỏng. Không thấy Kỷ Thư Lan đâu, cô sợ nói với Tần Ý Nùng sẽ kϊƈɦ thích cô ấy, không nói với Tần Ý Nùng, cô sợ ngộ nhỡ có mệnh hệ gì.
Đường Nhược Dao cắn răng, vẫn quyết định nói cho cô ấy, tay nắm lấy tay nắm cửa của cô vừa vặn xuống, cửa phòng đột nhiên bị mở từ trong ra, Đường Nhược Dao và Tần Ý Nùng bốn mắt nhìn nhau, thuận thế ôm lấy cô ấy, đặt cằm lên vai cô ấy.
"..." Tần Ý Nùng giơ tay vòng lấy cô, hỏi, "Em đứng đây một lúc rồi đấy, có chuyện gì muốn nói với chị sao?"
"Sao chị biết?"
"Cảm giác."
Đường Nhược Dao cười: "Có phải chị có mắt xuyên thấu không?"
"Có lẽ vậy." Tần Ý Nùng lui ra một bước, nhìn cô ấy từ trêи xuống dưới, ý vị sâu xa.
Vành tai Đường Nhược Dao nóng lên, vội vàng che mắt cô ấy lại.
Tần Ý Nùng bị cô che mắt, khóe môi im lặng cong lên.
"Được rồi." Cô ấy cười cười lấy tay Đường Nhược Dao xuống, nắm lấy tay cô đi xuống nhà, hỏi, "Nói đi."
Đường Nhược Dao vừa nói đem toàn quyền chuyện này giao cho cô, lúc này lại chạy tới hỏi cô ấy, có chút không giữ được mặt mũi, nhưng lại không thể không hỏi, nói: "Không thấy mẹ chị đâu nữa, em gọi điện thoại cho bác ấy, bác ấy nhờ em chuyển lời cho chị, nói bác ấy có lỗi với chị, bác ấy biết sai rồi. Còn nói họa do bác ấy gây ra bác ấy nhất định sẽ bù đắp, sẽ không để gia đình này xảy ra chuyện."
Lông mày Tần Ý Nùng khẽ nhíu lại.
Cô ấy nhanh chân xuống nhà, khởi động điện thoại mới mà Quan Hạm vừa mua, đi tới một bên nghe điện thoại. Đường Nhược Dao nghe được mấy chữ ngắt quãng mấy chữ, hình như hỏi có phải Kỷ Thư Lan đang ở nơi nào đó hay không, đối phương trả lời, lông mày Tần Ý Nùng liền giãn ra, cô ấy gật đầu, nhìn ba người đang nhìn cô ấy, nói: "Không sao."
Tần Ý Nùng gọi điện thoại xong liền bắt đầu xử lí tin nhắn chưa đọc trong điện thoại, ngón tay gõ chữ nhanh như bay, lòng bàn tay Đường Nhược Dao che lại màn hình điện thoại của cô ấy, không vui hỏi: "Chị đang làm gì thế?"
"Chị xử lí chút việc." Tần Ý Nùng không ngẩng đầu, lại gọi Quan Hạm, "Gọi điện thoại cho An Linh."
Đường Nhược Dao giơ tay ngăn cản động tác của Quan Hạm, hỏi người phụ nữ đang cúi đầu: "Quan trọng lắm không? Bây giờ không xử lí liệu có vấn đề gì không?"
"Không."
Hai ngón tay của Đường Nhược Dao khẽ rút ra, nắm lấy điện thoại của cô ấy vào trong lòng bàn tay mình.
Trong tay Tần Ý Nùng trống không, hoang mang ngẩng đầu.
Đường Nhược Dao mỉm cười, cười lộ cả hàm răng, hỏi: "Em có thể tắt máy không?"
Tần Ý Nùng im lặng, nói: "... Có thể."
Mặt mày Đường Nhược Dao lộ ra vẻ hài lòng, tước bỏ điện thoại của cô ấy, cong lên ý cười, hỏi: "Buổi sáng Ninh Ninh tập đàn bao lâu?"
"Nửa tiếng."
Đường Nhược Dao giơ tay nhìn đồng hồ, nói: "Còn ba phút nữa, chúng ta chuẩn bị ăn sáng? Bưng lên là vừa."
"Ừ." Tần Ý Nùng đặt tay lên lòng bàn tay đang xòe ra của Đường Nhược Dao.
Đường Nhược Dao dắt cô ấy đi về phía nhà bếp, dịu dàng nói: "Cẩn thận nhìn đường."
Tần Ý Nùng hắng giọng, cắn môi nhịn cười.
Quan Hạm ở một bên nhìn mà ngẩn tò te.
Cảnh tượng thần tiên vợ ca vợ phụ là gì chứ!
Nhưng tại sao chị Tần lại vào vai này? Không phải cô đã để lọt tình tiết quan trọng nào chứ?
Tiếng đàn dừng lại.
Đường Nhược Dao thời thời khắc khắc chú ý đến động tĩnh phòng đàn, chỉ còn thiếu nước lắp hai cần ăng-ten trêи tai mình, lúc này bước chân cũng khựng lại, nhịp tim bắt đầu khác thường, Tần Ý Nùng bưng hai bát cháo trêи tay, đặt xuống bàn, cố tình cho Đường Nhược Dao một cơ hội thể hiện, cô ấy nói: "Em đi gọi Ninh Ninh?"
Đường Nhược Dao nói: "Vâng."
Cô đi đến phòng đàn.
Tần Ý Nùng gọi cô lại: "Dao Dao."
Đường Nhược Dao quay đầu: "Dạ?"
Ánh mắt của Tần Ý Nùng dịch xuống dưới, nói: "Trêи tay em vẫn còn cầm khay."
"Ờ ờ ờ." Đường Nhược Dao như người vừa tỉnh mộng, quay lại đặt khay xuống, cô lại đi mấy bước, lại quay lại, nhìn Tần Ý Nùng, sắc mặt khó giấu căng thẳng, nói, "Chị xem giúp em xem đầu tóc
em có hỗn loạn không?"
"..." Tần Ý Nùng sửa sang tóc cho cô, nói, "Không hỗn loạn."
"Thế em..." Đường Nhược Dao hít sâu một hơi.
"Không cần đi nữa." Tần Ý Nùng ngắt lời cô, nhìn người sau lưng cô, dịu dàng nói, "Ninh Ninh."
Đường Nhược Dao hóa đá tại chỗ.
"Mẹ." Ninh Ninh đi qua Đường Nhược Dao đang cứng ngắc, nhào vào lòng Tần Ý Nùng đang ngồi xổm xuống, mặt nhỏ dán lên mặt Tần ý Nùng, vừa làm nũng vừa lo lắng hỏi, "Tối qua mẹ không nói chuyện với con, có phải cơ thể không thoải mái không ạ?"
"Không có, chỉ là mẹ ngủ sớm thôi." Tần Ý Nùng kéo bạn nhỏ quay người, biểu thị nó nhìn Đường Nhược Dao: "Gọi người chưa?"
Ninh Ninh giòn tan nói: "Buổi sáng con đã gọi rồi."
"Buổi sáng gọi rồi bây giờ liền không cần gọi nữa sao?" Tần Ý Nùng nhướng mày, phối hợp với giọng nói mềm mại của mình.
Ninh Ninh mím môi, ngoan ngoãn nói: "Cô Đường."
Cô Đường có khổ không nói được, nói: "Ninh Ninh ngoan."
Ninh Ninh quay đầu lại nhào vào lòng Tần Ý Nùng, giọng điệu ngọt ngào như kẹo đường bông: "Mẹ, con muốn đi rửa tay."
"Ừ." Tần Ý Nùng thơm lên má mềm mịn của bạn nhỏ.
"Chị dẫn con bé đi rửa tay." Tần Ý Nùng nói với Đường Nhược Dao, không bỏ qua một tia buồn bã lướt qua nơi đáy mắt cô. Lông mày cô ấy khẽ nhíu lại, sao lại thế này?
Tần Ý Nùng bỏ lỡ lần gặp mặt thứ nhất, thứ hai, thứ ba của Đường Nhược Dao và Ninh Ninh, không thấy được dáng vẻ chân tay luống cuống của Đường Nhược Dao trước mặt đối phương, khiến cô ấy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra tại sao hình ảnh ở chung của hai người lại thế này.
Cô ấy cho rằng dựa vào sự thông minh xinh đẹp của Đường Nhược Dao, cho dù Ninh Ninh sợ người lạ, tạm thời không thân với cô, cũng không đến mức lạnh nhạt như thế.
Tần Ý Nùng đóng cửa nhà vệ sinh lại, lấy nước rửa tay cho Ninh Ninh, nhìn cô bé vân vê bong bóng trắng, đè giọng hỏi: "Có phải con ghét cô Đường không?"
"Không ạ." Ninh Ninh thật thà nói, "Buổi sáng cô ấy làm phiền con tập đàn, con còn đang tức giận."
"Là vậy à?" Tần Ý Nùng như có suy nghĩ.
Ninh Ninh rửa sạch bong bóng dưới vòi nước, Tần Ý Nùng giúp cô bé lau khô tay, liền dẫn nó ra ngoài, Ninh Ninh kéo tay cô ấy, biểu cảm thần thần bí bí. Tần Ý Nùng biết ý, cong lưng, Ninh Ninh nói bên tai cô ấy, từng câu từng chữ: "Cô Đường thật sự rất không thông minh, cô ấy là người lớn kém thông minh nhất mà con từng gặp."
Tần Ý Nùng suýt chút nữa cười thành tiếng.
Rốt cuộc Đường Nhược Dao đã làm gì, khiến cô bé sinh ra hiểu lầm lớn như vậy?
Cô ấy nắm lấy hai tay Ninh Ninh, dáng vẻ nghiêm túc dạy dỗ nó, nói: "Vậy con vì nguyên nhân cô ấy không thông minh nên ghét cô ấy sao?"
Ninh Ninh lắc đầu: "Không ạ, cô giáo nói không thể coi thường bất kì ai."
Tần Ý Nùng suy nghĩ, nói: "Con xem đi, nếu cô Đường không thông minh như thế, chắc chắn rất ít người thích cô ấy, rất ít người thích cô ấy, cô ấy sẽ buồn, buồn rồi sẽ một mình trốn đi trộm khóc nhè, con nói xem cô ấy có đáng thương không?"
Ninh Ninh đồng cảm nói: "Đáng thương."
Tần Ý Nùng chớp chớp mắt: "Vậy Ninh Ninh nên làm thế nào?"
Ninh Ninh lập tức nói: "Thích cô ấy, cho cô ấy ấm áp, khiến cô ấy cảm nhận được thế giới này rất tươi đẹp."
Tần Ý Nùng dịu dàng thơm lên trán cô bé: "Ngoan quá."
Ninh Ninh lộ ra nụ cười ngượng ngùng.
Tần Ý Nùng giơ lòng bàn tay ra, Ninh Ninh dán lên, hai mẹ con đập tay, đạt được nhận thức chung.
+++++++++
Chương : Cô ấy là bạn gái của mẹ