Làm Càn Sủng Nịnh

chương 26

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong phòng khách đang chiếu một bộ phim, Lương Tri lấy bộ phim cô đã đóng ra xem, tua đi tua lại đoạn cô xuất hiện. So với nhiều diễn viên đã từng đóng vai của cô, diễn xuất của cô quả thực tựa như cái chê cười.

Cô gái ôm Cầu Cầu ngồi một mình trên sô pha, phòng khách rộng lớn cao ba tầng, cả một đêm dài, chỉ có tiếng nói của nhân vật chính trong phim.

Cô xem đi xem lại mấy lần, ngoại trừ kết luận kỹ năng diễn xuất kém, cô cũng không có tâm tư gì để suy nghĩ nữa.

Cầu Cầu đêm nay rất yên tĩnh, đôi mắt to tròn cứ chằm chằm nhìn cô, cuối cùng nhẹ nhàng cuộn tròn trong vòng tay cô, lòng bàn tay mềm mại của Lương Tri vuốt ve bộ lông trắng như tuyết của nó, đôi môi hồng mọng mím lại, trong lòng buồn rầu không lý do.

"Phó tiên sinh, anh ấy đã về chưa?" Cô nhỏ giọng hỏi.

Lâm mẹ từ ngoài cửa trong sân đi vào, Lương Tri rõ ràng đang ngồi ở đại sảnh lầu một, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi.

Lâm mẹ lắc đầu, vẻ mặt có chút không nỡ, bà cười với cô:

"Phu nhân đi ngủ sớm một chút."

Cô ngoan ngoãn gật đầu, nhưng vẫn ngồi ở chỗ cũ.

Một lúc sau, cô hỏi lại:

"Anh ấy về chưa?"

Lâm mẹ vẫn lắc đầu.

Lương Tri lần này nở nụ cười, cô ấy cười cũng làm động lòng người, là bộ dáng đẹp nhất của thiếu nữ ở độ tuổi này, cô cũng biết rằng nếu mình vẫn cứ chờ ở đây, Lâm mẹ cũng không đi ngủ mà chờ cùng cô, vì vậy cô ngoan ngoãn từ sô pha bước xuống, nói: "Mẹ Lâm, bà đi ngủ đi, con cũng lên lầu ngủ đây."

Bà gật đầu rồi cùng cô lên lầu, nhìn cô leo lên giường lớn rồi mới yên tâm đi xuống dưới lầu.

Đèn ở phòng ngủ chính tầng này vẫn sáng, Phó Kính Thâm đã từng dặn dò Lâm mẹ, Lương Tri nhát gan, tất cả đèn ở tầng này đều không được tắt, đề phòng cô ấy thức dậy ban đêm không thấy đèn, cô sẽ sợ hãi.

Cô gái nhỏ ở trong phòng ngủ đợi đã lâu, đợi đến khi cảm thấy Lâm mẹ gần như đã ngủ say, cô mới lặng lẽ mở cửa, dựa vào ánh sáng của đèn hành lang, đi xuống cầu thang.

Tầng một tối om, nhưng dù trong lòng rất hoảng sợ nhưng cô cũng không yếu ớt như mọi khi, cô nắm chặt hai lòng bàn tay, nhẹ nhàng bước từng bước xuống lầu. Cầu Cầu vừa trở về chuồng của nó đã ngửi thấy mùi cô đến, nó lại giống như khi nãy, chạy tới làm bạn với cô.

Cô cũng không biết bản thân đang chờ đợi điều gì, cô vừa tỉnh dậy sau vụ tai nạn xe hơi, thậm chí Phó Kính Thâm còn không sống trong biệt thự. Ngoài quan một lớp hệ vợ chồng hợp pháp, nhưng nói thật ra, họ thậm chí còn không phải là người yêu chính thức.

Cuộc sống về đêm ở Tiếu Dạ Loan vẫn tiếp tục.

Nhóm bọn người Sở Cựu cũng đều là công tử của các gia đình giàu có, tiền nhiều nên chi tiêu lại càng hào phóng, gặp mọi người tính khí cũng tốt, hắn hào phóng gọi rất nhiều loại rượu nổi tiếng. Đến được Tiểu Dạ Loan cũng đều là người có tiền, đương nhiên cũng toàn là người biết hưởng thụ, vì vậy đồ tốt ở đây cũng rất nhiều, bất luận là rượu hay người.

Ly rượu màu xanh lam mà Tiếu Tâm Vũ muốn mời Phó Kính Thâm vừa rồi có thể so được với số tiền mồ hôi nước mắt mười năm, tám năm phấn đấu của đám cô nương phía sau.

Biểu cảm trên mặt Phó Kính Thâm thật sự nhìn không ra tâm trạng của hắn. Dù sao cũng sống trong môi trường này, tâm tư cũng rất sâu xa. Người bình thường gần như không thể nhìn thấu được. Tiếu Tâm Vũ biết rằng cô ta cũng không có cái bản lĩnh này, nhưng cô hiểu được nếu Phó Kính Thâm không thích, nếu anh không ngầm đồng ý, thì cô cũng sẽ không có cơ hội ở lại đây lâu như vậy.

Nội tâm cô không ngừng đưa ra an ủi tâm lý cho chính mình, nụ cười trên khuôn mặt cũng trở nên rạng rỡ hơn.

Sở Cựu gọi cô đến ngồi bên cạnh Phó Kính Thâm, đột nhiên cô nghĩ đến Lương Tri, sau ba năm bắt chước, cô ta thậm chí hiểu rõ Lương Tri hơn chính mình, biết rằng nếu Lương Tri ở đây vào lúc này, cô có lẽ sẽ không ngồi gần Phó Kính Thâm đến thế, vì vậy cô mỉm cười hào phóng với người đàn ông bên cạnh, thản nhiên ngồi vào chiếc ghế cách hắn hai chỗ.

Phó Kính Thâm nhướng mày không nói gì.

Chu Tĩnh Hàng lại không hiểu nổi, tự hỏi cô gái này có ngốc hay không a, một cơ hội hiếm có như vậy, còn học cái dáng vẻ con gái nhà lành gì chứ, để cho ai xem vậy.

Sở Cựu bước đến phía trước pha trò để khuấy động bầu không khí:

"Tiếu đại mỹ nhân, cô có biết hát không? Hát một bài cho mọi người nghe thử đi."

Tiếu Tâm Vũ cúi đầu làm bộ ngại ngùng, len lén liếc mắt nhìn Phó Kính Thâm, phát hiện người đàn ông ấy cũng không nhìn mình, mà thờ ơ không chút để ý, thản nhiên bắt chéo chân lên hút thuốc, hút từng điếu từng điếu một.

Tiếu Tâm Vũ cắn môi, quả quyết, cầm lấy micro mà Sở Cựu đưa qua.

Nhóm người Sở Cựu trong trường hợp này thích nghe những bài hát không đứng đắn bất nhập lưu, nhưng những bài hát của Tiếu Tâm Vũ bài nào cũng rất trong sáng.

Cho dù mấy vị công tử khác bản thân đối với ca từ bài hát không chút hứng thú, nhưng rốt cuộc cũng là mỹ nữ có chút danh tiếng hát, nên trên mặt họ đều nở nụ cười mà cổ vũ cho cô ta.

Nhưng cô biết rằng từ đầu đến cuối, Phó Kính Thâm thậm chí còn không không thèm ngẩng đầu lên.

Ca hát thực ra bắt chước rất tốt, nhưng Lương Tri rất ít khi hát ở bên ngoài, cái cô ta có thể học được thực sự quá ít, chỉ có thể dựa trên suy đoán của bản thân, bắt truớc một cách đại khái. Giọng hát của Tiếu Tâm Vũ nhẹ nhàng tao nhã, nhưng Phó Kính Thâm biết một chút cũng không giống.

Hắn đã từng nghe Lương Tri hát, cô gái nhỏ này mỗi khi tắm cho Cầu Cầu, bởi vì nó quá ồn ào, thân hình nhỏ bé của cô không thể giữ chặt được nó, liền nghĩ cách làm cho nó yên tĩnh hơn, vì vậy cô đã dỗ dành nó như một đứa trẻ, hát cho nó nghe.

Hắn đã nghe mấy lần rồi mà Lương Tri không hề hay biết. Ngũ âm của cô gái có chút không hoàn chỉnh, có thể nghe ra cô không am hiểu ca nhạc. Giọng ca nãi nãi hát hầu hết những bài hát thiếu nhi, cô cứ hát rồi lại hát, giai điệu liền không biết đã chạy đến đâu rồi. Khó trách Cầu Cầu nghe thấy liền trở nên ngoan ngoãn.

Tuy nhiên, ngay cả giai điệu hát bừa lung tung khiến người ta không biết là nên khóc hay nên cười khi cũng hay hơn cái dáng vẻ làm bộ làm tịch giả vờ trước mặt kia.

Ít nhất thì Phó Kính Thâm đã nghe đến mê mẩn, và không thể nói tại sao, chính là yêu đến tận xương tủy.

Sau khi bài hát kết thúc, những người đàn ông còn lại biết rằng sau này đây có thể là người phụ nữ của Phó Kính Thâm, cho dù thời hạn sử dụng không dài, nhưng trước mắt vẫn phải nâng đỡ, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

Lời khen ngợi suýt chút nữa khiến Tiếu Tâm Vũ choáng váng, cũng may cô ta cũng đủ thủ đoạn, nên không lập tức nhận lời xu nịnh của mọi người, cô ngượng ngùng đưa lại micro, nhẹ nhàng nói:

"Hát không hay, mọi người chê cười rồi."

Sở Cựu nụ cười có chút khinh bỉ, cầm ly rượu chạm vào cô một chút, Tiếu Tâm Vũ biết được thân phận của hắn, cũng không từ chối.

Sở Cựu nói đùa nói:

"Tiếu đại mỹ nhân, cô hát rất hay, nhưng diễn xuất chỉ có thể nói là có tài nhưng không phát huy được, không được trọng dụng rồi."

Chu Tĩnh Hàng không hiểu nổi, đầu tiên quả là hắn muốn dâng vật quý tới. Nhìn Phó Kinh Thâm có vẻ có chút hứng thú liền thuận nước đẩy thuyền, thế nhưng hiện tại tiếp xúc với anh, chính hắn cũng không hiểu được, cô gái này nào xuất chúng như vậy, khen đến mức thiên hoa loạn lạc, sợ là chưa từng thấy qua nữ nhân?

Những lời này của Sở Cựu nói ra, nhưng tất cả mọi người có mặt đều có thể nghe thấy, nhưng có phải là có tài, có được trọng dụng hay không, chỉ có nhà đầu tư trung tâm lão làng mới đủ tư cách đánh giá. Tiếu Tâm Vũ nghe vào tai, lặng lẽ quay đầu nhìn về phía Phó Kính Thâm, khao khát hiến dâng dục vọng trong mắt cô ta, có vẻ nó không giống như một cô gái đơn thuần trong trắng.

Phó Kính Thâm từ đầu đến cuối vẻ mặt đều như mỉm cười nhưng hình như cũng không phải anh đang cười, Tiếu Tâm Vũ không thể đoán ra được suy nghĩ của anh, trong lòng không khỏi có chút kích động, khó chịu.

Cô mỉm cười trong chốc lát, vô tình nhắc tới:

"Khi còn nhỏ, thích ca hát nhảy múa. Khi lớn lên thì đi ra diễn xuất, quả thực trong lòng vẫn có một ước mơ, nhưng không biết có được cơ hội này không thôi."

Đàn ông có thể lăn lộn được trong ngành này, trong tâm đều có một cán cân, Tiếu Tâm Vũ đã nói như vậy, điều đó ai cũng hiểu, và Phó Kính Thâm cũng không ngoại lệ.

Hắn khịt mũi cười lên một tiếng chế nhạo, không hiểu vì sao trong lòng lại cảm thấy phiền muộn, một nữ nhân lần đầu gặp mặt, ý đồ trong ánh mắt mãnh liệt đến mức không thể che giấu được, nhưng Lương Tri đã ở bên cạnh hắn lâu như vậy rồi, ba năm, cho dù là trước khi mất trí nhớ hay là sau khi mất trí nhớ, yêu cầu duy nhất mà cô đối với hắn là rời khỏi hắn.

Trước đây là vậy, hiện tại cũng là vậy, nhưng đây lại là điều duy nhất mà hắn không thể chấp nhận cũng không thể đồng ý. Nhiều khi hắn tự nghĩ, nếu như tiểu tổ tông của hắn có thể giống như một người phụ nữ bình thường một chút, đối với hắn ý đồ một chút, dã tâm lớn hơn một chút, tham lam một chút, có lẽ hắn còn có thể an tâm hơn.

Ám chỉ của Tiếu Tâm Vũ rất rõ ràng, mọi người đều có thể nhìn rõ, nhưng Phó Kính Thâm không nói một lời, mọi người đành phải chủ động khuấy đảo không khí để giảm bớt sự bối rối.

Có người bắt đầu la ó, nói rằng để cho Tiếu đại mỹ nữ cùng Phó thiếu hát một bài tình ca, thiếu nữ lúc này thật xấu hổ cũng thật sợ hãi, nhưng đối tượng là Phó Kính Thâm, trong lòng cô vẫn không kìm nén được một sự kỳ vọng.

Đôi mắt không thuần khiết kia tràn đầy hi vọng nhìn về phía anh, biểu cảm trên mặt nam nhân không chút rung động.

Ai đó đã chọn bài rồi, khúc dạo đầu dài và du dương, người đàn ông mặt lạnh, điện thoại trong túi rung lên hai lần.

Anh lấy điện thoại ra, theo bản năng dập tắt điếu thuốc trong tay, dãy số này chỉ có một người biết, màn hình sáng lên, trên đó là tin nhắn của Lương Tri gửi tới.

"Phó tiên sinh, tối nay anh vẫn về nhà đấy chứ?"

Sau đó tựa hồ cảm thấy mình không có tư cách quản ảnh, lại gửi tới một tin khác.

"Xin lỗi, em không cố ý làm phiền anh."

Màn hình điện thoại tối sầm lại, lúc này trong phòng riêng có tiếng ồn ào, nhưng người đàn ông tay cầm điện thoại ngồi trên sô pha, một chút âm thanh cũng không nghe thấy.

Một lúc sau, anh đứng dậy, mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng nghe bản tình ca của hai người họ, nào ngờ nhân vật chính đột nhiên có bộ dáng muốn rời đi.

Sở Cựu hỏi: "Thâm ca? Không hát nữa sao?"

Tiếu Tâm Vũ sững sờ, mặt tái mét vì xấu hổ.

"Chi phí tối nay ghi vào tên tôi, mọi người cứ thoải mái chơi." Hắn thản nhiên nói một câu, sau đó thuận tay cầm bộ vest lên.

Chu Tĩnh Hàng nhìn thời gian, giờ mới mấy giờ chứ: "Thâm ca? Công ty có chuyện gì sao?"

Phó Kính Thâm lười biếng nhìn lướt qua, tay nắm chặt điện thoại di động: "Về nhà."

Truyện Chữ Hay