Làm Càn Sủng Nịnh

chương 20

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thời tiết tháng bảy khô nóng, nhưng chung cư ở trên tầng cao nên cũng đủ mát mẻ, Lương Tri bọc chăn kín mít an tâm nằm trên giường.

Cách đó không xa trên sô pha, Phó Kính Thâm mặc áo ngủ bằng tơ lụa màu xanh đen, vải dệt xa hoa, thoạt nhìn thập phần quý khí, toát lên vẻ sang trọng của người giàu có.

Phòng ngủ có sô pha thật ra cũng rất lớn, nhưng mà nam nhân thân hình cao lớn, rèn luyện nhiều, bộ dáng ngủ trên sô pha thoạt nhìn có chút nghẹn khuất.

Hắn một tay làm gối để sau đầu, tay kia thì tùy ý đặt lên bụng, phòng ngủ to như vậy, thêm một người hô hấp, Lương Tri cảm thấy an tâm vô cùng.

Cô vừa mới khóc một trận, nam nhân ôm cô dỗ dành hồi lâu, vì dời đi lực chú ý của cô, ngồi ở đầu giường cách chăn thật dày vỗ về cô, kể cho cô rất nhiều chuyện lý thú ở thương trường mà hắn gặp được trong mấy năm nay.

Dĩ vãng Lương Tri nếu nói ngủ không được, Phó Kính Thâm chính là tinh trùng lên não, không nói hai lời đem người đè trên giường lớn, hung hăng đặt ở dưới thân khi dễ, làm vài lần liền không có sức lực, tự nhiên có thể dễ dàng đi vào giấc ngủ, chính là cách làm này buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại tránh không được bị vật nhỏ trên giường quyền đấm cước đá một chút.

Phó Kính Thâm cũng chưa từng kể chuyện dỗ người khác ngủ bao giờ, mặc dù hắn là ngậm thìa vàng mà sinh ra, nhưng mà cha mẹ đều quá mức bận rộn, căn bản là không có thời gian chăm sóc con cái, càng không có giai đoạn kể chuyện để dỗ hắn ngủ, nay lại vì dỗ dành cô, vắt óc suy nghĩ, chỉ có thể đem những cái mình biết, thương trường rối loạn phức tạp, biến đổi biện pháp để nói thành sự việc thú vị hơn một chút, hy vọng cô không vì chuyện ban nãy mà sợ hãi nữa, ngoan ngoãn nghe hắn kể.

Lương Tri thực nể tình, lòng hiếu kỳ mười phần, Phó Kính Thâm rốt cuộc vẫn là người có chỉ số thông minh hơn người, mặc dù kể rất nhiều chuyện cô cũng chưa tiếp xúc qua nên nghe không hiểu lắm, nhưng hắn sinh động so sánh cùng nêu ví dụ liền có thể gợi lên hứng thú của người khác.

Tiểu cô nương nghe kể chuyện, hai mắt nhìn về phía nam nhân đều nhiều hơn vài phần sùng bái, tỏa sáng như sao trời.

Nghe không hiểu cũng hiểu được rất lợi hại nha! Ông xã của cô, tựa hộ là một nam nhân đặc biệt xuất sắc!

Một lát sau, nam nhân phát hiện cô gái trong lòng có một tia buồn ngủ, nhìn đầu nhỏ của cô không để ý mà dựa vào hắn, hắn cong miệng cười cười, trấn an cô nằm xuống.

Rồi sau đó nhẹ nhàng từ giường đứng lên, lúc muốn xoay người, phía sau trong ổ chăn, cánh tay nhỏ bé gắt gao mà nắm tay áo của hắn, tiểu cô nương vẻ mặt bất an xác nhận: "Phó tiên sinh, anh nói, anh sẽ ngủ lại ở sô pha.."

Bộ dáng thực sự là cái tiểu đáng thương khiến người thích, mắt bởi vì lúc trước đã khóc, đuôi mắt còn hơi hơi hồng hồng, miệng mếu máo, ủy khuất sợ hãi nhìn về phía hắn, sợ hắn lại để lại một mình cô.

Phó Kính Thâm nhịn không được mà cười ra tiếng, nữ nhân của chính mình bày ra bộ dáng cầu mình ở lại, hắn làm sao lại có tâm tư muốn đi, bàn tay to ấm áp phủ lên bàn tay nhỏ bé của cô an ủi, nặng nề mà bảo đảm: "Yên tâm, anh ở bên cạnh sô pha ngủ, em xoay người nằm là có thể thấy anh, được không?"

Lương Tri lúc này mới an tâm gật gật đầu, nhu thuận mà đáp ứng.

Hắn từ giường bên trái mà vòng đến bên phải, trong quá trình, tầm mắt cô gái vẫn luôn dính phía sau lưng hắn, từ bên giường, vẫn luôn theo tới bên sô pha.

Phó Kính Thâm quay đầu lại, cô gái ngại ngùng mà hơi hơi đem mặt vùi vào ổ chăn mềm mại, nhưng mà cô xấu hổ nhưng vẫn mang theo sợ hãi, nhìn chằm chằm như dính vào người hắn, toàn bộ bị nam nhân thu vào đáy mắt.

Hắn tâm tình vô cùng tốt, đã là là nam nhân ai cũng đều hưởng thụ bị nữ nhân của chính mình toàn tâm toàn ý mà ỷ lại, chẳng sợ cao ngạo như Càn Thị Phó thiếu, một chút cũng không ngoại lệ.

"Anh thực sự không đi, ngủ đi." Tiếng nói tràn ngập từ tính ở phòng ngủ yên tĩnh vang lên, Lương Tri ngay từ đầu làm bộ như bộ dáng ngủ, nhưng là nghẹn nửa ngày, vẫn là nhịn không được đáp lại hắn, đầu nhỏ lắc lư, vẻ mặt đỏ bừng.

Trong bóng đêm, cô mở to mắt vụng trộm nhìn hắn, bức màn chỉ kéo đến một nửa, ngoài cửa sổ mỏng manh ánh trăng chiếu vào trên người nam nhân, Lương Tri có thể thấy hắn bởi vì hô hấp mà ngực hơi hơi phập phồng, không hiểu sao có cảm giác đặc biệt an toàn.

Cô gái thu góc chăn, thỉnh thoảng liếc hắn một cái, cơn buồn ngủ dần dần kéo đến, lông mi mềm mại khép lại lúc nào không hay, lúc ngủ thời điểm, khóe môi vẫn hơi hơi cong.

Nửa đêm tiểu cô nương vì sợ hãi mà dày vò hắn hồi lâu, nhưng sau khi được nam nhân dỗ dành ngủ cũng không được ngon giấc như vậy.

Giường lớn nhô lên thân hình nho nhỏ, cô gái cuộn mình, trên mặt biểu tình khó chịu, môi cũng nhấp chật, tựa hồ như đang nhẫn nại cái gì đó.

Sau một lúc lâu, lông mày cô gái vẫn nhăn lại, khuôn mặt trắng nõn cũng toát ra một tầng mồ hôi, nửa mê nửa tỉnh, tiểu cô nương khó khăn tràn ra một tiếng nói mỏng manh: "Phó tiên sinh.."

Phó Kính Thâm từ trước đến nay vốn là ngủ không sâu, huống chi phòng ngủ còn có Lương Tri, hắn lo lắng nàng nửa đêm nếu là tỉnh lại sẽ sợ hãi, vẫn không thể đi vào giấc ngủ, chỉ là nằm ở trên sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi.

Giờ phút này cô gái vô ý thức nói mơ rất nhẹ, nhưng mà nam nhân vẫn là lập tức mở hai mắt.

Thời điểm hắn ngồi dậy, Lương Tri đang xoay người, trong miệng tựa hồ vẫn còn không ngừng thoát ra một ít thanh âm không lớn.

Hắn mới đầu nghĩ đến là cô đang gặp ác mộng, chờ đến lúc đi đến đầu giường mới thấy khuôn mặt nhỏ bé của Lương Tri tái nhợt, răng trên của cô cắn chặt môi dưới, đôi tay cũng đau đến mức mắm chặt thành quyền.

"Tri Tri?"

"Ừm.. Đau.."

Nam nhân mới khó khăn đem tay lau đi tầng mồ hôi mỏng trên mặt cô gái, tiểu cô nương hai tay giống như là bắt được cọng rơm cứu mạng, cầm thật chặt tay hắn.

"Đau.."

Cô còn nói lại một lần, thoạt nhìn đau đến không chịu được.

Bộ dáng này giống y hệt thời điểm kì kinh nguyệt của cô tới, Phó Kính Thâm trong lòng nhớ kỹ ngày, cau mày ôn nhu hỏi: "Có phải hay không bụng đau?"

"Ừm.." Cô gái mếu máo miệng, một chút khí lực đều không có.

Lương Tri bắt đầu đau bụng kinh là từ khi tiến vào vòng giải trí, lúc ấy Phó Kính Thâm tuy rằng thương cô, nhưng vì cô không muốn để cho người khác biết quan hệ giữa hai người, cho nên giấu thật sự kín mít.

Nhưng mà một tiểu cô nương còn nhỏ tuổi, vừa mới xuất đạo liền có vô số tài nguyên làm người ta đỏ mắt, bên ngoài đương nhiên không có lời nói gì dễ nghe.

Trong giới có không ít người tai to mặt lớn, lăn lộn không biết bao lâu mới có được vị trí này, nếm qua bao nhiêu khổ chỉ có chính mình biết, vốn không quen nhìn loại nữ nhân dựa vào thủ đoạn mà đi lên, chẳng sợ lời đồn không có bằng chứng, nhưng như cũ vẫn có không ít người rất tin tưởng không một chút nghi ngờ mà khắp nơi làm khó dễ cô.

Dù sao một cô nương dung mạo tuyệt sắc lại gặp may mắn, nếu còn sạch sẽ, đó là chuyện đương nhiên làm người khác đố kỵ.

Lương Tri tiến vào vòng giải trí được nửa năm, vào một mùa đông, liền gặp cảnh yêu cầu xuống nước diễn, đối thủ cũng dùng thế thân chuyên nghiệp, nhưng mà Lương Tri lại bởi vì cô ta khinh bỉ nhẹ nhàng mà nói một câu "Người mới đừng quá yếu ớt", ở dưới khe núi thời tiết - -°, tự mình xuống nước.

Diễn đi diễn lại đến cảnh, thế thân đều đã thay đổi hai người, nhưng mà Lương Tri cũng ngang bướng, mấy giờ diễn đều dựa vào toàn bộ sức mình mà chống đỡ dưới nước, lúc ấy có mấy nhân viên công tác đều nhanh sốt ruột, rốt cuộc là đừng khinh thường người ta không quyền không thế, tiểu cô nương khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế khiến người ta phải ghen tị, mọi người trong lòng cũng hiểu được, đại gia sau lưng nếu là thật sự muốn sủng, sau này tất nhiên có thể trong vòng giải trí gây lên sóng gió.

Đạo diễn cũng thức thời lặng lẽ cho người đi báo tin, đương thiên ngay sau đó tin tức liền rơi vào tai Phó Kính Thâm.

Nam nhân thủ đoạn ngoan tuyệt, kia nhưng là ảnh hậu đã lâu đại diện cho một thương hiệu có tiếng, ngày hôm sau tin xấu của cô ta bay tứ tung, cơ hồ là cộng đồng mạng quay lưng nhổ nước bọt, nhiều năm khổ sở xây dựng thanh danh liền hủy hoại chỉ trong chớp mắt, chẳng những khuynh gia bại sản còn phải bồi thường cho thương hiệu cô ta quảng cáo một khoản lớn, từ đó mai danh ẩn tích.

Nhưng mà mấy giờ bị ngâm trong nước lạnh, Lương Tri rốt cuộc vẫn là bệnh căn không dứt, dĩ vãng cô chưa từng đau bụng kinh, sau chuyện đó xảy ra liền vô cùng đau đớn, mỗi khi đến kỳ kinh nguyệt đều giống như đau muốn nửa cái mạng.

Phó Kính Thâm đau lòng vô cùng, hận không thể thay cô chịu khổ, tìm chuyên gia về phương diện này, định kỳ cho cô làm kiểm tra, phối thuốc, nam nhân không yên tâm, liền ngay cả mẹ Lâm cũng không dặn, mỗi ngày tự mình sắc thuốc, nhìn chằm chằm cô uống.

Chuyên gia dù sao cũng là chuyên gia, kê thuốc hiệu quả, thân thể cô chậm rãi điều dưỡng cũng khỏe mạnh hơn, không còn thường xuyên đau nữa.

Nhưng mà sau khi mất trí nhớ, Phó Kính Thâm quả thật có một thời gian không về nhà, Lương Tri lại căn bản không nhớ rõ kì sinh lí rốt cuộc có bao nhiêu đau, mặc dù mẹ Lâm ngàn dặn dò vạn dặn dò, cô như cũ vẫn không uống được, thuốc thật sự quá khó uống, cô uống được vài ngày, khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn đến dúm dó, rất nhiều lần thừa dịp mẹ Lâm không chú ý, vụng trộm đổ đi.

Trước mắt thấy phản ứng trên người, mới biết được hối hận.

Cô gái ở trên giường rầm rì, hữu khí vô lực.

Phó Kính Thâm đau lòng muốn nổi điên, cũng không để ý được mặt khác, bàn tay to chui vào ổ chăn, thuần thục dưới thân cô tìm kiếm.

Tiểu cô nương vô cùng đau đớn, cũng không để ý giờ phút này hắn rốt cuộc làm cái gì mình, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, thoạt nhìn đáng thương hỏng rồi.

Quần cô một mảnh ướt, đến khi Phó Kính Thâm rút tay ra, trên tay nhiễm một chút máu đỏ chói mắt, hắn nhíu mày nhìn cô, trên mặt thương tiếc rõ ràng có thể thấy được.

Buổi tối thời điểm đi dạo phố, cô uống một cốc trà sữa lớn lại cho thêm đá, giờ phút này đau đớn so với mấy lần trước tất nhiên chỉ có hơn chứ không kém.

Phó Kính Thâm đi vài bước đến buồng vệ sinh, động tác lưu loát xả nước ấm, ngâm khăn mặt cho ấm rồi nhanh chóng trở lại.

Hắn đem quần lót của cô rút ra, mang khăn lông ấm áp tiến vào ổ chăn, một chút một chút thay tiểu nữ nhân chà lau sạch sẽ.

Khăn mặt giặt qua vài lần, một chậu nước ấm đều phiếm hồng, trong lòng hắn nói không nên được có bao nhiêu đau.

Trên giường cô gái bị hắn mềm nhẹ hầu hạ một lát, dưới thân không khoẻ hơi dịu đi.

Phó Kính Thâm lúc nãy cũng chỉ chuẩn bị một bộ quần áo, vừa mới đều đưa cô, giờ phút này đương nhiên không có cách nào đổi sang bộ mới.

Nửa giờ sau, bác sĩ tư nhân cùng Lâm mẹ đều chạy tới.

Bác sĩ kê thuốc, thời điểm dặn dò, Phó Kính Thâm nghe được so với ai khác đều cẩn thận.

Lâm mẹ từ biệt thự mang đến quần áo của Lương Tri, trên mặt cũng tràn đầy đều là lo lắng, dù sao Phó Kính Thâm tính tình kiên nhẫn đều không được tốt, Lâm mẹ chiếu cố từ nhỏ đến lớn, cũng là tương đương hiểu biết.

"Chuyện sinh lí này đối với nữ nhân đều tương đối đau đớn, phu nhân còn nhỏ, tiên sinh ngài đừng ngại nàng." Lâm mẹ dặn dò được một câu, nói ra miệng cũng hiểu được chính mình lắm miệng, này Phó tiên sinh yêu thương phu nhân như tâm can bảo bối, không có người có thể so sánh với hắn lo lắng, càng đừng nói ghét bỏ.

Bà quay đầu nhìn cô gái đang nhắm mắt trên giường, lại lo lắng Phó Kính Thâm rốt cuộc là cái nam nhân, đối nữ hài tử việc này hiểu biết không lớn, sợ chiếu cố không chu toàn, vì thế mở miệng: "Ngày này tới, cần rửa sạch sẽ, nếu không thân mình phía dưới sẽ khó chịu, người cũng chịu theo khổ sở."

Ánh mắt bà hướng Lương Tri trên người ngó ngó, trong lòng nghĩ thay Lương Tri chà lau một phen.

Lâm mẹ tận tâm hết sức chiếu cố Phó Kính Thâm, nhìn hắn từ một tiểu hài tử non nớt đến khi trưởng thành, hiện tại là người đàn ông có thể một mình đảm đương một phía, xem như tương đương thân cận, hắn cũng tôn trọng bà, nam nhân hé miệng gật gật đầu: "Tôi đã thay cô ấy rửa sạch qua."

Lâm mẹ dời mắt, lại nhìn quần lót trên tay: "Này.. Tôi thay cho phu nhân nhé?"

Hắn thế này mới đem tầm mắt nhìn đến trong tay bà, đứng dậy tiếp nhận, thản nhiên nói: "Để tôi là tốt rồi."

Lâm mẹ cũng không nói thêm cái gì, dù sao người ta cũng là vợ chồng son, bà gật gật đầu, rời đi phòng ngủ đem không gian trả lại cho Phó Kính Thâm.

Sau đó bà đi vào phòng bếp, nấu nước đường đỏ, thu thập xong liền chuẩn bị cùng Phó Kính Thâm nói một tiếng rồi rời đi.

Hành lang hơi tối, chỉ có phòng ngủ tràn ra một tia ánh sáng nhu hòa, cửa phòng khép hờ hơn phân nửa, nhưng mà qua ánh sáng khe cửa vừa lúc có thể thấy vị trí của giường lớn, Lâm mẹ ở trước cửa dừng một chút, mặt mày mềm mại không ít.

Trên giường Lương Tri dựa vào trong lồng ngực của Phó Kính Thâm, bộ dáng nhu thuận, nhưng trên mặt lại đối thuốc Đông y đen ngòm lại thập phần kháng cự.

Lại nhìn đến Càn Thị Phó thiếu từ trước lạnh lùng vô tình đỡ ở phía sau cô, ngữ khí nhu hòa tuân lệnh làm người giận sôi, hắn nhẹ giọng lừa gạt người trong lòng yếu ớt uống thuốc, uống một ngụm khen một câu.

"Rất khổ.."

"Ngoan, cuối cùng một ngụm, uống hết sẽ không đau nữa."

"Nhưng là thật sự rất đắng.. Ân.. Phó tiên sinh ngươi gạt người, anh nói đây là một ngụm cuối cùng.."

"Lúc này thật là một ngụm cuối cùng, Tri Tri ngoan nhé."

Thật thật là coi như đầu quả tim mà yêu thương..

Lâm mẹ không vào cửa quấy rầy nữa, lắc đầu cười cười, duỗi tay đem cửa phòng khép lại, nghĩ đến cũng là, Phó Kính Thâm chiếu cố cẩn thận tỉ mỉ, căn bản không cần bà nhiều lời dặn.

Non nửa bát dược uống xuống bụng, Lương Tri khổ đến đôi mắt đều không mở ra được, hai tay thẳng tắp chống Phó Kính Thâm ngực muốn đẩy hắn ra, không nghĩ ngửi thấy vị thuốc trên tay hắn, nam nhân than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ cười cười, đứng dậy đem bát thuốc thả lại phòng bếp, cố ý đổi áo ngủ khác rồi mới tiến vào, trên mặt cô bộ dáng ghét bỏ mới thoáng rút đi một ít.

Rửa sạch bát thuốc, lăn lộn cũng mất khá nhiều thời gian, đợi đến khi thời điểm Phó Kính Thâm trở lại phòng, Lương Tri đã chính mình ôm chăn ngủ rồi.

Thiếu nữ tóc dài đuôi tóc còn mang theo một chút màu xanh, tùy ý rối tung, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào gối đầu mềm mại, hàng mi cong cong, đôi môi phấn nộn còn mang giận dỗi hơi bĩu bĩu, hô hấp đều đều, ngủ ngon lành, ủy khuất lại đáng yêu.

Phó Kính Thâm vòng đến bên mép giường, lặng lẽ đem đèn ngủ trên đầu tắt đi, nhìn cô yên tĩnh ngủ, hắn thế này mới thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng hơi nhếch lên, cúi người vụng trộm hôn khóe miệng cô.

Lương Tri vẫn luôn yếu ớt, lại lăn lộn đến rạng sáng, cả đêm khổ sở, không đau nữa nên mới ngủ thật sự say, lúc Phó Kính Thâm hôn cô, cô gái một chút phản ứng đều không có.

Một chút không đủ, tựa hồ nghiện, hắn lại nhịn không được hôn lâu một lát, Lương Tri bị hắn hôn theo bản năng hé mở miệng, nam nhân nhân cơ hội xâm chiếm khoang miệng cô, cuốn lưỡi cô thương tiếc mà nhẹ nhàng hôn.

Nhưng mà đầu lưỡi còn lưu lại hương vị thuốc đắng chát, đúng là rất khổ, Phó Kính Thâm liếm liếm môi, lại cười đến thỏa mãn.

Hắn thừa dịp Lương Tri ngủ thời điểm, tay chân nhẹ nhàng mà đem tàn cục trong phòng đơn giản thu thập một phen, hết thảy sửa sang lại đến thỏa đáng, nam nhân trong tay cầm túi chườm nóng trở lại.

Túi chườm nóng nóng bỏng, hắn lo lắng trực tiếp để vào ở trong ổ chăn, độ ấm sẽ không thích hợp, vì thế quan tâm nằm bên cạnh cô, dùng túi chườm nóng để ở lòng bàn tay, lại chậm rãi dùng tay dán bụng nhỏ của cô gái dịu dàng xoa xoa.

Cái này phục vụ tựa hồ có chút thoải mái, cô gái đang ngủ say lơ đãng hừ hừ hai tiếng, nghe ra có lẽ là tương đương hưởng thụ.

Phó Kính Thâm sủng nịch cong khóe miệng, hưởng thụ cảm giác canh giữ ở bên người cô mỗi phút mỗi giây, đừng nói là xoa bụng, cho dù là muốn mạng của hắn, hắn cũng vui vẻ chịu đựng.

Nhưng mà ở trong không gian yên tĩnh, hai người cùng chỗ một ổ chăn, Phó Kính Thâm là một nam nhân bình thường, hắn đương nhiên sẽ có nhu cầu, hiện giờ tiểu cô nương yếu ớt vô cùng, không giống lúc trước tùy ý hắn xâm chiếm, lại gặp tình huống không thể động tay động chân, chịu khổ gian nan như muốn mạng người.

Ngày hôm sau, Lương Tri ngủ thẳng gần giữa trưa mới hơi hơi tỉnh lại. Tỉnh lại thời điểm, bức màn dày kéo đến không kẽ hở, đem ánh nắng buổi sáng tươi đẹp của Càn thị che lại hoàn toàn.

Đêm qua cô ngủ quá muộn, lại bởi vì kỳ sinh lý, giờ phút này mặc dù tỉnh lại cũng vẫn như cũ hỗn loạn, yếu ớt không còn sức lực.

Phó Kính Thâm so với cô ngủ còn ít hơn, nhưng theo thói quen vẫn như không có việc gì. Tiểu cô nương ban đêm theo bản năng hướng nam nhân mang lại cảm giác an toàn cho cô mà ôm ấp, Phó Kính Thâm nhẫn nhịn đến khó chịu, lại cũng chỉ có thể chịu đựng để cô gắt gao ôm.

Đêm qua ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, hắn ôm cô, đây là lần đầu tiên sau khi mất trí nhớ Lương Tri nằm cùng một giường với hắn. Trong trí nhớ đều là hình ảnh trước kia cô gái khóc yếu ớt, lại nài nỉ xin tha.

Buổi sáng tỉnh lại thời điểm là hơn tám giờ, là thời gian tiêu chuẩn ngày thường hắn rời giường, nam nhân rũ mắt nhìn tròng mắt xanh đen của cô gái trong lòng, đau lòng một lát, lại vẫn là nhịn không được hung tợn dán bờ môi của tiểu cô nương hôn một trận.

Hắn hôn cô một lát, cô cư nhiên cũng không tỉnh.

Nam nhân luyến tiếc lại quấy rầy cô ngủ, động tác nhẹ nhàng chậm chạp đem người nào đó ôm chặt người hắn nhét vào ổ chăn, rồi sau đó tự thân vào buồng vệ sinh.

Cô gái hai mắt vô thần nằm ở trên giường lớn, nghiêng đầu hướng sô pha bên cạnh nhìn nhìn, không có nhìn thấy Phó Kính Thâm, chỉ là trong không khí có chút kỳ quái lại không thể nói rõ được hương vị, Lương Tri không nghĩ nữa, ôm chăn một lát mới miễn cưỡng chậm rì rì đứng dậy rời giường.

Dù sao tập đoàn của Phó Kính Thâm cũng nuôi toàn là nhân tài, tuy nói chính mình là ông chủ, nghỉ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng rất nhiều đại sự cần hắn thông qua, nghỉ cũng không được thoải mái như vậy, hắn rốt cuộc vẫn là bận, chẳng qua là không giải quyết công việc trước mặt Lương Tri, đặt cô lên hàng đầu.

Buổi sáng thừa dịp cô còn đang ngủ, hắn đơn giản rửa mặt, liền đi thư phòng cách vách đem công việc đọng lại xử lý.

Lương Tri thời điểm đi đôi dép hồng phấn xù lông tìm hắn, nam nhân một tay đút túi quần, đang ở ban công thư phòng nghe điện thoại.

Hôm nay hắn không không như ngày bình thường mà mặc bộ âu phục chỉnh tề, mà là thay đổi một bộ quần áo đơn giản màu xám, thiếu một tia lạnh lẽo, hơn vài phần lười biếng, nhưng mà nam nhân thân hình cao lớn đĩnh bạt, cánh tay vai lưng cơ bắp đều rắn chắc, cho dù là bộ quần áo rộng thùng thình ở nhà không có gì đặc biệt, bị hắn mặc lên vẫn là thập phần đẹp mắt.

Lúc Lương Tri vào cửa, hắn đưa lưng về phía thư phòng, cô gái đứng ở cửa, vụng trộm nhìn vài lần.

Không thể không nói, Phó Kính Thâm này bề ngoài tuấn tú, lừa lừa tiểu nữ sinh là một chuyện rất nhẹ nhàng, Lương Tri nghĩ vậy, hơi hơi ngẩn ra, nhưng mà lúc cô còn đang bĩu môi suy nghĩ miên man, Phó tiên sinh đã xoay người thấy cô.

Điện thoại trong tay nam nhân còn chưa tắt, ánh mắt lại dịu dàng mà nhìn cái đầu nhỏ còn lấp ló ngoài cửa.

Lương Tri ngượng ngùng mà dời tầm mắt, thẹn thùng trốn phía sau bức màn, Phó Kính Thâm khẽ cười một tiếng, di chuyển bước chân đi thẳng về phía cô.

Đầu dây điện thoại bên kia là người cùng hợp tác nhiều năm nên quan hệ cũng tương đối thân thiết, nghe thấy nam nhân cười khẽ, đối phương tựa hồ cũng rất kinh ngạc, Càn Thị Phó thiếu được mệnh danh là Diêm Vương mặt lạnh, cư nhiên cũng có thời điểm cười đến ôn nhu như vậy.

Hình như người ở đầu dây điện thoại bên kia hỏi gì đó, Lương Tri không nghe thấy, nhưng mà lời nói của Phó Kính Thâm, cô lại nghe được rõ ràng.

"Ừ.. Không có gì, tiểu cô nương nhà ta tỉnh, nơi nơi tìm người đâu, đến hầu hạ nàng, lát nữa thương lượng sau."

"Tiểu cô nương nhà ta", "Hầu hạ nàng", vài cái từ ngay cả cùng một chỗ, Lương Tri xấu hổ đến mức cắn cắn môi dưới.

Nhưng mà nam nhân chạy tới bên người cô, cô muốn trốn cũng không có chỗ trốn.

"Tỉnh?" Nam nhân tùy ý đưa điện thoại di động đặt một bên trên bàn, vừa lúc ánh Mặt Trời chiếu xuống, khóe miệng hắn mang ý cười, vài bước đã đi đến chỗ cô.

"Vâng."

"Bụng còn có đau hay không?"

"Hả?" Lương Tri hơi hơi ngửa đầu, thân hình hắn cao lớn che đi một nửa ánh Mặt Trời, Lương Tri bị hắn như vậy hỏi, mới bỗng nhiên nhớ tới tối hôm qua là ai thay cô lăn lộn một đêm, nhưng mà càng nghĩ lại càng cảm thấy xấu hổ vô cùng, hắn dỗ cô uống thuốc, còn thay cô lau người..

Đêm qua cô chỉ biết đau, hiện giờ nghĩ đến lại thẹn thùng, cúi đầu nhìn chằm chằm ngón chân bất an cuộn lại, căn bản ngượng ngùng không dám ngẩng đầu nhìn hắn, hai má hồng rực, tiếng nói cũng rầu rĩ: "Vâng, bây giờ không còn đau nữa.."

"Không chăm chỉ uống thuốc." Nam nhân quở trách một câu.

Thời điểm cô đau, hắn cũng sốt ruột chỉ lo dỗ dành, giờ phút này không có việc gì, nhớ lại việc này, tự biết cô sợ thuốc đắng không muốn uống, ngay cả hắn đều phải dỗ hơn nửa ngày, khẳng định mẹ Lâm không có cách nào với cô.

Lương Tri một bộ dáng như học sinh tiểu học làm sai, ngoan ngoan ngoãn ngoãn, tùy ý hắn phê bình.

"Có đói bụng không?"

Phó Kính Thâm cũng không nỡ mà nói nhiều hơn vài câu, trở lại trước bàn, cúi người di chuyển con chuột, chuẩn bị đem máy tính vừa làm việc đóng lại.

Lương Tri nghiêng đầu nhìn hắn, nhu thuận đáp: "Còn tốt nha."

"Ăn cơm trước, anh đã muốn làm tốt, ở phòng bếp, cùng đi?"

"Anh nấu cơm?" Lương Tri một đôi mắt hạnh sũng nước trong suốt nhìn hắn.

Hắn "Ừ" một tiếng, lại thuận miệng nói thêm một câu: "Cơm nước xong còn phải uống thuốc một lần nữa."

"!" Kia thuốc rất đắng, Lương Tri bây giờ khỏe hơn nhiều nên đã quên đau, giờ phút này bụng không có cảm giác, dạ dày lại bắt đầu kháng cự.

Cô gái dò xét thò người ra hướng máy tính của hắn xem vài lần, ngữ khí ôn nhuyễn: "Công sự có phải hay không bề bộn nhiều việc nha, kia em còn là trước đi ra ngoài đi, không quấy rầy anh nữa."

Cô nói xong liền muốn hướng ngoài cửa trốn, nhưng mà còn chưa đi hai bước, cổ tay mảnh khảnh liền bị nam nhân năm lấy, cô quay đầu, nhìn lại Phó Kính Thâm, chợt nghe hắn thản nhiên nói: "Thời kỳ kinh nguyệt của nữ nhân không thể ăn đồ ngọt, để anh cho người làm trà sữa mang lại đây, trong chốc lát nếu em uống thuốc xong thì sẽ được uống."

Hắn mắt thấy cô gái sắc mặt như phát ra hào quang, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Thưởng cho."

Lương Tri trong lòng mỹ mãn vô cùng, kỳ thật cô biết, ở dưới mí mắt của hắn không có giống như mẹ Lâm bên kia có thể dễ dàng lừa dối, khẳng định là trốn không thoát đâu, nhưng là không nghĩ tới uống thuốc xong còn có thể uống hai miếng trà sữa, cô đã muốn cảm thấy thực vui vẻ, trên mặt mừng thầm đều giấu không được.

Tiểu cô nương đôi mắt tròn xoe tỏa sáng, do dự một lát, ngọt ngào hướng hắn cười cười: "Phó tiên sinh thật tốt."

Truyện Chữ Hay