Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chiếc xe thể thao ngừng lại trước biệt thự của tôi. Tôi khẽ gật đầu với Vệ Túc Uyên, đang định xuống xe thì bị người ôm từ phía sau lưng, Vệ Túc Uyên ghé vào bên tai tôi nói: “Không có hôn tạm biệt sao?”
“……” Tôi trầm mặc một hồi, “Không có.”
Vệ Túc Uyên thở dài, lại có mấy phần hương vị cưng chiều: “Vậy tôi có là được.”
Tôi không cự tuyệt, vừa hôn xong liền mở cửa xuống xe, đang định xoay người từ biệt với Vệ Túc Uyên, chợt trước mắt nhoáng lên, tiếp theo đó không còn tri giác. Trước khi mất đi ý thức trong mấy giây cuối cùng, tôi nghe được Vệ Túc Uyên kêu tên mình.
“Trịnh Thư!”
Tôi đột nhiên mở bừng mắt, trông thấy Vệ Túc Uyên ngồi ngay bên cạnh, bản thân mình thì nằm trên một chiếc giường, bốn bề trắng toát, rõ ràng là đang ở trong bệnh viện.
“…… Sao lại thế này?” Tôi mở miệng nói chuyện, giọng có chút khàn khàn, sắc mặt Vệ Túc Uyên bỗng trở nên khó coi, tôi có trực giác sự tình không được tốt lắm.
“Anh bị bệnh.” Vệ Túc Uyên cầm lấy tay tôi, trực tiếp nói thẳng, “AIDS.”
Đầu tôi ong một tiếng, trong lòng sông cuộn biển gầm, sắp xếp lại manh mối, hơn nửa ngày vẫn là nhịn không được mà mắng một câu: “…… Móa.”
Tôi từ trước đến nay đều giữ mình trong sạch, đồ vật tiếp xúc bên người không được mấy trăm tên đàn em kiểm tra tuyệt đối sẽ không đưa đến tay tôi, có thể bị nhiễm AIDS, còn không đầu không đuôi không thể hiểu được như vậy, chỉ có một lý do.
—— tác giả của thế giới này phát hiện chuyện tôi và Vệ Túc Uyên yêu đương, muốn bỏ xe giữ tướng, giết chết một vai phụ thấp kém như tôi, đưa cốt truyện vòng trở về.
Tôi nhíu nhíu mày, cắn răng nói: “Tôi quả nhiên không phải là con ruột.”
Vệ Túc Uyên không nói lời nào, chỉ là siết chặt bàn tay tôi. Hắn lấy một cái dĩa đặt trên tủ đầu giường xuống, bên trong là một quả táo bị cắt thành sáu miếng hình dáng thỏ con, tôi hung tợn cầm một miếng bỏ vào trong miệng nhai hai ngụm, càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng giận.
Dựa vào cái gì bởi vì tôi do cô ta tạo ra nên cô ta mặc sức chi phối, không có nhân mà có quả, cô ta muốn tôi sinh thì sinh, muốn tôi chết thì chết, đây rốt cuộc là cái đạo lý gì?
Vệ Túc Uyên đưa tay xoa xoa mặt tôi, muốn sáp tới hôn tôi, tôi vừa ủy khuất vừa tức giận, thẳng tắp đẩy hắn ra, trong lúc nhất thời không khống chế được âm lượng: “Cậu còn muốn làm chuyện này, cậu không muốn sống nữa sao?”
Vệ Túc Uyên vẫn trầm mặc, chỉ là duỗi tay lau lau nước mắt cho tôi. Tôi lúc này mới phát hiện, thì ra tôi mới vừa khóc.
Tôi sững sờ nhìn Vệ Túc Uyên, không biết vì sao, trong nháy mắt tất cả cảm xúc đều xông lên đầu, tôi nức nở lấy tay đấm sống lưng to rộng của hắn, run rẩy nói: “Dựa vào cái gì dựa vào cái gì dựa vào cái gì dựa vào cái gì dựa vào cái gì, tôi cả đời này đều là tự mình nỗ lực đi tới, dựa vào cái gì cô ta chỉ cần động bút là thu lại hết toàn bộ……”
“Tôi không phục.”
Tôi cực kỳ ủy khuất.
Đúng lúc này, Vệ Túc Uyên đột nhiên dùng sức đè tôi xuống tấm chăn trắng noãn trên giường bệnh, đôi mắt hắn sâu không thấy đáy. Hắn nhìn nước mắt chảy lan tràn trên khắp mặt tôi, thấp giọng nói: “Tôi có cách cứu anh, anh có muốn thử hay không?”
Tôi sửng sốt: “Cái gì?”
Ánh mắt hắn lóe lên một tia sáng kỳ dị mà hung ác, hắn cong cong khóe môi, đột nhiên đưa tay kéo quần áo bệnh nhân của tôi ra.
“Đinh.” Cúc áo trắng bị giật đứt văng trên mặt đất phát ra tiếng va chạm khe khẽ, ngay lúc tôi đang vô cùng kinh ngạc, tôi nghe được Vệ Túc Uyên nói.
“Cùng làm với tôi.”
Tôi: “……”
Tôi trừng mắt nhìn hắn chằm chằm một lúc lâu, rốt cuộc xác nhận chữ “làm” của hắn đúng là chữ “làm” mà tôi đang nghĩ, tôi đoán biểu lộ trên mặt mình lúc này nhất định là rất buồn cười.
Tôi nói: “Cậu có bệnh hay là muốn chết?”
Vệ Túc Uyên cười cười, không biết vì sao tôi vậy mà nhìn ra từ trong đó có một tia ý vị tình nguyện ngọc nát đá tan. Hắn cúi đầu tiến đến một bên cổ của tôi, đang lúc tôi không hiểu gì cả muốn đẩy hắn ra, đột nhiên trên cổ tê rần, bị hắn cắn thủng một lỗ, máu tuôn ra ngoài.
Tôi sửng sốt, tiếp theo đó kịch liệt giãy giụa, lại bị Vệ Túc Uyên hung hăng ấn xuống, hắn cẩn thận mà liếm láp dòng máu mang bệnh của tôi, tựa như một con dã thú đang ưu nhã dùng bữa.
“Có phải cậu bị điên rồi không? Buông tôi ra! Vệ Túc Uyên cậu có bệnh sao!” Tôi la lớn, nước mắt tôi lại tràn ra, tôi liều mạng đấm lên sống lưng hắn, khóc giống như một đứa con gái: “Mẹ nó, cậu đừng có như vậy……”
Hắn xoay đầu lại hôn tôi, trong miệng đều là hương vị máu tươi, hắn cười nói: “Tốt rồi, bây giờ tôi cũng giống như anh.” Thời điểm tôi khóc đến muốn vỡ đê, trong lúc nhất thời trong lòng xoắn như cái bánh quai chèo, gần như hốt hoảng mà nghĩ: Tôi thề, nếu tôi có thể sống sót, tôi cái gì cũng không cần, tôi muốn kết hôn với Vệ Túc Uyên, tôi muốn đem những thứ mà mình có thể cho Vệ Túc Uyên toàn bộ đều trao cho hắn.
Tuy rằng hắn là một tên ngốc.
Vệ Túc Uyên hôn tôi, từ môi đến cổ, đến ngực đến vòng eo, tôi nhắm mắt lại gắt gao níu chặt cánh tay hắn, trong miệng vò đã mẻ không sợ rơi phát ra tiếng nghẹn ngào hoặc là thở dốc. Tôi giống như một giáo đồ thành kính, tôi nói, tôi nguyện ý trao cho hắn tất cả mọi thứ.
Trong lúc nhất thời, phòng bệnh như có sóng biển dồn dập. Tôi sống hơn ba mươi năm, bởi vì mấy câu thiết lập của tác giả, lần này chính là lần đầu tiên làm loại chuyện này, còn ở trong bệnh viện chơi kiểu bệnh nhân play vô cùng tình thú, ít nhiều có chút thẹn thùng. Cho dù biết nơi đây là phòng tốt nhất của bệnh viện, vẫn không tránh khỏi lo lắng cách âm không tốt bị người ta nghe được, cho dù có thoải mái cũng chỉ dám kêu nho nhỏ. Vệ Túc Uyên ở bên tai nhắc tôi kêu cho dễ nghe một chút, tôi không đáp ứng hắn, chỉ cào ra mấy vệt đỏ thật sâu trên lưng hắn mà thôi.
Không biết qua bao lâu, hai đứa tôi ôm nhau, tựa như hai con cá mắc cạn gần chết, an lòng và tuyệt vọng đều kịch liệt như nhau. Chúng tôi ướt đẫm đối mặt nhìn nhau, nhận ra trong mắt đối phương đều có mấy phần yêu thương, chỉ cần ngầm hiểu trong lòng mà không cần nói ra.
Chìm sâu trong tình yêu, hai kẻ ngốc nghếch tuyệt đỉnh.
Tôi xưa nay không tán thành yêu đương đồng tính, cũng không thích nhìn những kiều đoạn chết vì tình yêu trên phim ảnh, nhưng đến lúc thật sự đặt trên người mình, không ngờ lại động tâm.
Vệ Túc Uyên há miệng, dường như muốn nói gì đó, đúng lúc này, bên ngoài có người gõ cửa. Tiếng đập cửa cộc cộc cộc đánh gãy mạch suy nghĩ của hắn, hắn đứng lên đắp chăn đàng hoàng cho tôi, sau khi mặc vào quần áo có chút gọn gàng thì đi tới mở cửa.
Cửa vừa mở, bên ngoài là một bác sĩ mặc áo khoác trắng, sắc mặt tràn đầy vui mừng. Anh ta đang định nói chuyện, đột nhiên tựa như cảm giác được cái gì, trong chớp mắt sắc mặt trở nên phức tạp, lại thấy tôi quấn chăn kín mít trong ngày hè nóng bức, hơn nửa ngày mới nói: “…… Ừm, có một tin tức tốt.”
“Mời ngài nói.” Vệ Túc Uyên lên tiếng.
“Bị AIDS là do khám sai.” Bác sĩ thấy sắc mặt tôi biến đổi, vội vàng nói: “Bệnh viện của chúng tôi chưa từng khám sai lần nào, chúng tôi là bệnh viện tốt nhất cả nước, xác suất khám sai gần như bằng không, lần này…… Lần này nhất định sẽ điều tra rõ để trả lời cho quý vị.”
Vệ Túc Uyên nói: “Không cần, nếu chỉ là khám sai thì chúng tôi cũng rất vui mừng, nếu có thể lát nữa xin hãy làm giúp thủ tục xuất viện.”
Bác sĩ tất nhiên là mừng rỡ như điên, lại đưa mắt nhìn nhìn quần áo bệnh nhân bị xé rách nằm trên mặt đất, vội vàng đóng cửa phòng chạy đi mất.
Tôi nằm trong ổ chăn bao bọc bản thân thành một cái kén, thấy Vệ Túc Uyên xoay người đi tới, trên mặt đột nhiên có chút nóng lên.
“Khám sai?” Tôi nói câu vô nghĩa.
Vệ Túc Uyên cười: “Phải, nhưng cũng không tính là khám sai.”
“Sao lại nói như vậy?”
“Tôi vừa rồi đã đánh cuộc, tác giả có muốn giữ mạng của tôi lại hay không, hiện tại xem ra……” Hắn dừng một chút, “Tôi thành công rồi.”
Tôi tất nhiên là nghe hiểu ý tứ của hắn, tay cầm chăn càng thêm siết chặt.
Vệ Túc Uyên quả thật là đang lấy tính mạng của mình ra để đánh cuộc.
Tôi xác thật đã bị AIDS, nhưng nếu nam chính Vệ Túc Uyên bị tôi lây bệnh thì sao?
Nếu không muốn nam chính bệnh chết đi, biện pháp tốt nhất, còn không phải là để tôi —— nguồn lây bệnh được chữa khỏi sao?
“Vậy nếu…… Tác giả cũng bỏ rơi cậu……” tôi cúi đầu, “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Tôi làm việc này, vốn là có hai cái đáp án.” Vệ Túc Uyên nhìn tôi, trong ánh mắt lộ ra ôn nhu, “Tựa như con mèo của Schrödinger, bất kể là mèo còn sống hay đã chết, tôi đều sẽ mở cửa phòng ra. Bất kể là anh có thể viết lại vận mệnh được hay không, tôi đều phải thử xem.”
Vệ Túc Uyên dùng chính mình làm quả cân, đè nghiêng về phía bên tôi, nếu thắng, tất cả đều vui vẻ, nếu thua, chẳng qua là cùng đi cùng về.
Tôi nhìn Vệ Túc Uyên, hít vào một hơi thật sâu, duỗi tay về phía hắn: “Tới đây đi, tôi muốn hôn cậu.”
Lời tác giả:
Bác sĩ: Mẹ nó đi chết cũng gấp.
Tôi kéo xong rồi.
Có thể kết thúc được rồi, trong bản thảo lúc trước có cái phiên ngoại nhỏ Năm mới, ngày mai sẽ dọn lên.
—
FM: Con mèo của Schrödinger là một thí nghiệm tưởng tượng nghĩ ra bởi Erwin Schrödinger để cho thấy sự thiếu hoàn hảo của những cách hiểu về cơ học lượng tử vào thời của ông, khi suy diễn từ các hệ vật lý vi mô sang các hệ vật lý vĩ mô.
Tui đọc một hồi cảm thấy rất loạn não nên không biết tóm tắt thế nào. Quý độc giả nếu có hứng thú thì vào Wikipedia tìm hiểu thêm nha =_=|||