Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ta ngượng ngùng cười, cho Tạ Oánh một ánh mắt, cô ấy đúng lúc ngậm miệng lại.
Nhưng Tạ Oánh tâm tình không tốt, biểu tình cũng uể oải, cuối cùng quăng lại dĩa đồ ăn trên bàn, đứng lên nói: "Chi Chi, ngươi giúp dọn rửa chén dĩa nha, ta đi tắm ngủ trước."
"Ừa."
Ta đáp ứng, trong phòng khách chỉ còn lại ta và Kim Lâm, hai người giương mắt nhìn nhau. Ta liếm liếm môi, ý đồ đem bầu không khí nhẹ nhàng một chút, sau khi ho khan một tiếng, ta nói: "Chuyện đó...".
Kim Lâm nhìn ta chằm chằm, cắt ngang lời ta, ngữ khí nghi hoặc, "Chị...Sao hôm qua lúc trên xe chị không nói chuyện này?".
Trong lòng ta thiên hồi bách chuyển, cuối cùng đành nói dối: "Muốn chờ đến lúc theo đuổi được mới nói em nghe, như vậy càng có cảm giác kinh hỉ, không phải sao?".
Không thể không nói dối a, nếu chân tướng bị phanh phui, hình tượng của ta trong mắt Kim Lâm khẳng định sẽ sụp đổ.
Kim Lâm vẫn có vẻ không tin, ta đứng dậy thu thập bàn ăn, em ấy cũng giúp một tay.
Ta suy nghĩ một chút, nói: "Kim Lâm Lâm, chị Tạ Oánh là lỡ miệng, em ở trước mặt bạn gái không nên giống vậy nha, cần phải bảo mật chuyện này như chuyện chị giả làm chị họ em vậy đó, trăm ngàn lần không thể nói."
"Tại sao chứ?" Kim Lâm phát ra nghi vấn, "Nếu Sầm Toàn nói cho cô cô biết, như vậy không phải hai chị sẽ có thể mau chóng bên nhau sao? Tụi em còn có thể trợ lực giúp chị."
Ta: "......" quả nhiên là còn con nít.
Ta nhìn em ấy, tận tình khuyên bảo: "Đúng là chị muốn theo đuổi chị ấy, nhưng lỡ chị ấy không thích chị thì sao? Em ngẫm lại đi, nhiều năm như vậy, chị ấy vẫn luôn độc thân, có thể thấy được lúc trước cô người yêu kia để lại tổn thương nghiêm trọng cỡ nào, hơn nữa mấy năm qua khẳng định càng có nhiều người đẹp hơn chị ưu tú hơn chị theo đuổi chị ấy, họ còn chưa thành công, vì cái gì chị sẽ thành công chứ?".
Ta đem suy nghĩ bản thân nói vào, còn đặc biệt tán đồng mà bổ sung câu: "Đúng không?".
Kim Lâm cái hiểu cái không gật gật đầu, em ấy mấp máy môi, tựa hồ còn có chuyện muốn nói, ta ôm chén dĩa trong tay, nghiêm túc nói: "Chuyện chị với chị ấy, em giữ trong lòng được rồi, vẫn là câu nói kia, không thể nói cho Sầm Toàn." Ta dừng một chút, nhè nhẹ thở dài, "Chị của em đó hả mấy năm nay không có nói yêu đương với gái nào, chị cần thời gian, để chị chậm rãi từ từ đuổi tới."
Nhìn bộ dáng Kim Lâm có vẻ đã bị ta thuyết phục, hơn nữa trước giờ em ấy rất nghe lời, em ấy gật đầu, "Được rồi, em đã biết."
Vào phòng bếp, ta rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, lừa dối thật không dễ dàng.
Biết được người cũ của Thi Cảnh Hòa là con gái, quả thực là niềm vui ngoài mong đợi.
Ta phảng phất thấy một ngàn vạn ở phía xa hướng đến gần, vẫy tay nói: Lục Chi, mau tới, ta chờ ngươi đã lâu.
Để một ngàn vạn chờ lâu như vậy thật là tội lỗi, ta cười chạy vội về phía nó, kết quả nó lại biến mất.
Ta cũng tỉnh.
Quá mức vui vẻ khi biết được chân tướng sự tình, ngay cả giấc mơ cũng thể hiện đầy đủ tâm tình của ta.
Nếu cuối cùng một ngàn vạn không có biến mất thì tốt quá, ta buồn bã mất mát, rời giường rửa mặt.
Kim Lâm ngủ ở phòng khách, sô pha cũng đủ lớn, chăn cũng đủ mềm mại, ta từng thử nằm qua, thật sự không có gì khác so với nằm trên giường.
Em ấy còn ngủ, thực an tĩnh, nửa khuôn mặt vùi trong chăn, hươu cao cổ cũng ở bên cạnh đầu nằm.
Ta rón rén đi qua chỉnh lại chăn, đem cái mũi em ấy lộ ra bên ngoài để hô hấp thông thuận hơn.
Đứa em gái này thật sự đáng yêu hiểu chuyện, lại trẻ trung thanh thuần.
Ta sờ sờ mặt mình, cảm thấy bản thân gần đây làm lụng vất vả quá nhiều, da ngày càng thô ráp.
Nội tâm kêu rên một tiếng, nhận mệnh đi phòng tắm nghiêm túc rửa mặt.
Hiện tại mới giờ sáng, so với bình thường, hôm nay đã tính là dậy sớm.
Từ phòng tắm ra tới, Tạ Oánh đã ngồi ở bàn ăn, cô ấy gọi đồ ăn mang đến, cháo trắng bánh quẩy linh tinh, ngoắc tay ý bảo ta ngồi xuống cùng nhau ăn.
Ta nhìn đầu tóc rối bù của cô ấy, giảo giảo cháo, hỏi: "Oánh Oánh, hôm nay ngươi có việc gì không?".
"Có."
"Oh?". Ta chờ cô ấy tiếp tục.
Tạ Oánh nhéo nhéo mi tâm, có vẻ mỏi mệt, nhẹ nói: "Chiều nay ra sân bay giơ bảng hiệu đón người."
Vậy đây là đơn hàng thuỷ quân mới nhất của cổ, sẽ mau chóng hoàn thành thôi.
Ta gật gật đầu: "Tốt." Ta hồi tưởng một chút, nói, "Nhắc mới nhớ, lần trước ta làm thuỷ quân......là vào tháng tám đi đón Tiêu Chu."
"Ừ, ta cũng thấy ngươi đã thật lâu không có làm thuỷ quân."
"Có hơi mong nhớ a. Đỡ tốn thời gian, tiền lương lại cao, dạo này không có diễn viên tuyến nào tới Vân thành nữa sao? Thần ca cũng không tìm ta đề nhiệm vụ."
Tạ Oánh nhướng mắt nhìn ta, mỉm cười nói: "Chi Chi, biết đâu chừng mấy người đó ra giá quá thấp, Thần ca mới không cho ngươi ra mặt."
Ta cùng Tạ Oánh công tác giống nhau, nhưng đối tượng khác biệt, đầu lĩnh thuỷ quân cũng khác nhau.
Dù sao đều là người trong nghề, nhắc đến mấy thứ tài nguyên này, quan hệ tốt cỡ nào cũng vẫn nên kiêng dè một chút.
Lúc Kim Lâm thức dậy, Tạ Oánh đã trở về phòng bồi bổ giấc ngủ, mấy ngày nay cổ không ngủ ngon lắm cũng bởi vì chuyện Lý Tử.
Kim Lâm rửa mặt xong xuôi cũng ra bàn ngồi, tóc con trên đầu còn hơi dựng lên, ta duỗi tay giúp em ấy vuốt xuống.
Em ấy nói cảm ơn, ta xua tay, hỏi: "Đúng rồi, vẫn là đưa em về trường vào buổi chiều hay sao?".
"Dạ." Kim Lâm húp một muỗng cháo, nhìn ta, "Đã hẹn Sầm Toàn đến cùng một giờ."
Ta gật đầu: "Chị biết rồi, giống lần trước chứ gì."
Em ấy không nói nữa, yên tâm ăn cháo, ta nhìn đỉnh đầu em ấy, nói: "Hôm nay chị muốn đi gặp cô của Sầm Toàn, chút nữa sửa soạn xong sẽ đi."
Kim Lâm ngẩng đầu lên, đôi mắt phát sáng, hỏi: "Chị, lúc nhìn thấy chị ấy, chị có vui không?".
"A?" Ta sửng sốt, không hiểu rõ, "Sao hỏi vậy?".
"Nhìn thấy người mình thích, chẳng lẽ không nên vui vẻ sao?"
Tư duy này cũng thực bình thường, nhưng lại làm ta cứng họng, vô pháp trả lời.
Bởi vì ta theo đuổi Thi Cảnh Hòa cũng không phải xuất phát từ bản thân yêu thích.
Tối hôm qua ta nhắn tin cho Tạ Oánh, nói Kim Lâm không biết ta theo đuổi Thi Cảnh Hòa là đang làm nhiệm vụ, Tạ Oánh lại không ngốc, tự nhiên minh bạch ý tứ của ta, còn nói về sau cô ấy sẽ chú ý hơn.
Đã là như vậy, ở trước mặt Kim Lâm ta phải biểu hiện ra là mình thực thích Thi Cảnh Hòa, ta đã thật lâu không diễn kịch, ta phải tập luyện mới được, bằng không trông sẽ rất mất tự nhiên.
Ta lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, khuỷu tay chống trên bàn, tay che miệng cười, "Đừng nói chuyện này nữa, em mau ăn cho xong, chị đi trang điểm."
"Dạ."
Thật tệ khi ai cũng bị ta lừa gạt. Nhìn Kim Lâm tươi cười, ta không hề thấy thoải mái.
Nhưng thực tình mà nói, nghĩ đến sẽ gặp Thi Cảnh Hòa, trong lòng ta vẫn có chút vui vẻ.
Bởi vì ta biết nàng không phải gái thẳng, làm ta cảm thấy hi vọng rất lớn, tiền cách ta cũng càng gần, ta vui vẻ là khó tránh khỏi.
Thậm chí nhìn chính mình trong gương, khoé miệng tự nhiên cong lên tạo nên một nụ cười xinh đẹp ta cũng không còn thấy chói mắt.
Biết được xu hướng tính dục của nàng làm ta cảm thấy tiến độ thực hiện một bước bay vọt, ta không còn rối rắm mờ mịt, dự định bắt đầu những quy tắc theo đuổi mà Tiểu Tự đã chỉ dạy.
Ta biết kha khá sở thích của Thi Cảnh Hòa, này liền đủ rồi, còn lại về sau từ từ hiểu cũng không muộn.
Người với người kết giao chính là một quá trình nhận thức lẫn nhau, những gì ta thấy đều là mặt ngoài, những thứ chôn sâu cần khai quật còn rất nhiều.
Ngày tháng , chủ nhật, tiết trời âm u.
Nội tâm sáng sủa của ta cùng thời tiết hôm nay thật tương phản, thời điểm ta ra cửa, Kim Lâm đang ngồi ở sô pha làm bài tập, lần này con bé có mang theo bài tập về nhà, thấy ta đổi giày, em ấy ngẩng đầu nhìn, cười nói: "Chị tôi cố lên!".
Ta nhấp môi cười cười, gật nhẹ, "Biết rồi. Em chăm chỉ làm bài đi."
Ta có gửi một cái tin cho Thi Cảnh Hòa, nàng nói hiện giờ nàng đang ở văn phòng cửa hàng kẹo, kêu ta đến thẳng đó là được.
Ta lái xe trực tiếp đến đó, dừng tốt xe, đi vào tiệm.
So với lần trước tới đây, giống như cũng không có thay đổi gì, khách khứa ra vào cũng tương đối, vẫn là trường hợp trẻ con đang đòi người lớn mua loại kẹo mà chúng nó thích.
Trước khi chia tay Khâu Vũ, ta cảm thấy ăn kẹo là một chuyện hạnh phúc, sau chia tay ta liền rất hiếm đụng tới thứ này.
Hương vị thơm ngọt tản mát trong không khí, ta lại được nhân viên nữ lần trước dẫn tới cửa, tiếp theo cửa mở ra, bạn ấy bảo ta có thể đi vào liền trở về vị trí công tác.
Lần này thì chiếc cửa sổ duy nhất trong văn phòng các nàng đã được mở ra, sắc trời bên ngoài khá là u ám, bởi vậy cũng không có hiệu quả chiếu sáng cho mấy, vẫn là dựa vào ánh sáng từ những ngọn đèn trên trần.
Điều hòa đang mở, nhưng không có làm người thấy lạnh như lần trước.
Sau khi ta bước vào, có mấy đôi mắt dán lên người ta, lúc này đây mỗi bàn làm việc đều có người ngồi, lần trước bởi vì tới quá trễ nên chỉ có Bùi Khả Nhiên cùng Thi Cảnh Hòa đợi ta.
Bùi Khả Nhiên thấy ta vào cửa, thoạt nhìn thật cao hứng, cô ấy đứng dậy đi tới trước mặt ta đón chào, "Chi Chi, đã lâu không gặp nha ~".
Cô ấy lôi kéo cánh tay ta đến ngồi xuống bộ ghế sô pha dành cho khách, ta cười nói: "Đã lâu không gặp."
Thanh âm Bùi Khả Nhiên vẫn là như vậy, ngọt ngào như con nít, hôm nay cô ấy trang điểm tone màu hồng đào, phi thường tươi tắn xinh đẹp.
Nếu không phải đã biết tuổi cô ấy, ta thật sự sẽ không tin cô ấy lớn hơn ta tới bốn tuổi.
Thi Cảnh Hòa ngồi ở vị trí có hơi hẻo lánh, đương nhiên khả năng bởi vì nàng là sếp, cái bàn cũng muốn lớn một chút, chỗ nàng ngồi nên dùng từ yên tĩnh để hình dung thì thích hợp hơn là hẻo lánh.
Trong lúc Bùi Khả Nhiên đi châm trà, ta đưa mắt nhìn Thi Cảnh Hòa, nàng đang chăm chú nhìn màn hình máy tính, cũng chưa xem tới ta.
Chỉ có lúc ta vào cửa, nàng có cho ta một ánh mắt nhàn nhạt, tiếp theo lại tập trung vào công việc.
Ánh sáng từ màn hình chiếu lên mặt nàng, ngay cả động tác nhấp môi cũng thấy đến rõ ràng.
Bùi Khả Nhiên đặt tách trà lên bàn cho ta, ta hỏi: "Nhiên Nhiên, gần đây cửa hàng các chị rất bận ha?".
Bận đến mức hôm qua Thi Cảnh Hòa nói bản thân không có thời gian, bận đến mức địa điểm mà Thi Cảnh Hòa hẹn gặp ta cũng là tại cửa hàng, bận đến mức ta tiến vào nàng cũng chỉ cho ta một ánh mắt mà thôi.
Bùi Khả Nhiên nhìn một vòng xung quanh, nhìn nhìn các đồng nghiệp đều đang vùi đầu làm việc, cô ấy gật đầu: "Ừ khá bận. Trước đó Thi muội đi Liễu thành, nhiều việc còn để dồn lại đợi nàng về mới xử lý được, mà nàng cũng mới trở về không bao lâu."
Ta ngượng ngùng nở nụ cười, mang theo ý xin lỗi, "Vậy thật ngại quá, mọi người bận rộn, em lại còn tới quấy rầy."
Hôm nay là chủ nhật, dựa theo quy định thời gian công tác bình thường, bọn họ không nên xuất hiện ở văn phòng.
Ta vừa mới nhìn quanh, trừ bỏ Thi Cảnh Hòa cùng Bùi Khả Nhiên, còn có một cô gái khác, ba người còn lại đều là trai.
Tính tổng cộng là ba nam ba nữ, rất cân bằng.
Tiếng gõ bàn phím lạch cạch lạch cạch vang lên, hết đợt này đến đợt khác.
Ta nói với Bùi Khả Nhiên: "Chị bận thì làm việc trước đi, không cần tiếp em."
"Ừ, vậy em ngồi chơi đợi chút ha". Bùi Khả Nhiên không khách sáo, liền đứng lên trở về bàn làm việc.
Ta ngồi đợi trên sô pha, chán đến chết, trong nháy mắt có loại ảo giác mình đang đợi đối tượng tan tầm.
Ta lắc lắc đầu, loại bỏ ý nghĩ này, có thể là ta quá nhàn rỗi, gần đây cũng không nhận đơn hàng, đầu óc liền dễ nghĩ vớ vẩn.
Thi Cảnh Hòa ngồi ở phía đối diện ta, ta nhìn điện thoại di động một lát, lại đem tầm mắt đặt trên mặt nàng.
Đã qua hai ngày, ta kỳ thật vẫn không thể trăm phần trăm mà đem chữ "Gay" liên hệ Thi Cảnh Hòa.
Ta sắp xếp lại các thông tin quan trọng trong đầu, phát hiện đối với quá khứ Thi Cảnh Hòa, ta vẫn là không hiểu biết gì hết, chỉ biết nàng ở đại học có bạn gái mà thôi.
Vì sao chia tay? Mấy năm nay không yêu đương có phải thật sự bởi vì cô gái kia hay không? Có thể nào là vì thất tình đau đớn nên Thi Cảnh Hòa không bao giờ muốn yêu đương nữa?
Ta nhận ra ta cùng Thi Cảnh Hòa hoàn toàn là kiểu người cực đoan. Bởi vì Khâu Vũ, ta trải qua một đoạn thời gian cực kỳ tiêu cực, sau đó tuy vẫn có các mối quan hệ nhưng ta thay đổi hết người này tới người khác.
Thi Cảnh Hòa lại là một dạng khác, nàng sau khi chia tay liền không hẹn hò yêu thích ai, thậm chí làm ta cảm thấy lãng phí gương mặt này.
Dùng sắc đẹp gây án vẫn luôn là chuyện mà ta thích làm.
Có lẽ do ta nhìn nàng quá lâu, nàng cảm nhận được ánh mắt của ta, bất ngờ nhìn lại làm ta trở tay không kịp.
Ta khẩn trương đến nuốt nước miếng, xả ra một cái tươi cười, còn giơ tay lên vẫy vẫy.
Thi Cảnh Hòa nghi hoặc nhìn ta, chưa tới hai giây nàng liền đứng lên đi đến sô pha ngồi xuống bên cạnh ta.
Nàng mặc đồ rất casual, áo hoodie quần jean, chân mang dép lê.
Ta khách sáo hỏi một chút: "Chị không lạnh sao?".
Bởi vì da nàng rất trắng, cho nên ta thấy rõ cả mạch máu trên bàn chân nàng.
Ta nhớ rõ nàng sợ lạnh, lần trước tới đây nàng còn cầm ly nước giữ ấm tay.
Nàng nhắm mắt lại, xoa xoa giữa lông mày, trả lời: "Còn chịu được."
Nàng thoạt nhìn rất mệt, ta buông tách trà trong tay xuống, lại hỏi: "Mệt lắm hả?".
Thi Cảnh Hòa khẽ hé mắt nhìn ta, nhẹ nhàng gật gật đầu: "Có chút." Nàng bổ sung, "Chơi nhiều ngày như vậy, công việc sẽ không tha cho chị."
Nàng đại khái đi Liễu thành ngày , tới ngày mới trở về, tính là gần hai tuần, đúng là một kì nghỉ dài.
Làm chủ đúng là tuỳ hứng, ta nhíu nhíu cái mũi, trong lòng thoáng chốc hâm mộ.
Bất quá ta nghĩ lại, giống như ta cũng không có quá bận, thậm chí thời gian ăn chơi còn nhiều hơn Thi Cảnh Hòa.
Thi Cảnh Hòa lại nhắm hai mắt, ngửa đầu ra sau dựa thành ghế, nàng đã không còn xoa giữa mày mà là bắt đầu...mát xa mắt.
Ta liếm môi dưới, dè dặt mở miệng: "Chị muốn em giúp mát xa một chút không?".
Đúng! Chính là như vậy! Ta cần phải chủ động lên, không thể cứ lười biếng.
Thi Cảnh Hòa sửng sốt: "Cái gì?".
Ta nhanh chóng giải thích: "Em nói là mát xa huyệt thái dương, có thể sẽ giúp chị dễ chịu một xíu."
Ta nhớ tới Thi Cảnh Hòa cho ta hộp thuốc nhức đầu kia, điều này có nghĩa là Thi Cảnh Hòa cũng có chứng đau đầu đi?
Thủ pháp mát xa của ta cũng không cao siêu, bởi vì thật lâu không có ấn qua, lần trước ấn cho người khác là từ hồi năm hai đại học, giúp Khâu Vũ bởi vì áp lực học tập của cô ấy quá lớn.
Trong nháy mắt gợi lên hồi ức, ta thầm mắng chính mình không tiền đồ, lại nỗ lực mà đem Khâu Vũ đuổi ra khỏi đầu.
Thật là, đừng tới quấy rầy ta làm chính sự.
Nhưng con đường theo đuổi này, ta vừa bắt đầu đã bị từ chối, Thi Cảnh Hòa lắc đầu nói: "Không cần, cảm ơn em."
Ta chớp chớp mắt, không có kiên trì: "Vậy thôi."
Không khí đột nhiên chuyển biến, an tĩnh rất nhiều, ta nói ra ý đồ đến đây, "Vì chuyện ở Liễu thành, em muốn mời chị đi ăn để cảm ơn, chị muốn đi quán nào không? Em có thể đặt bàn bây giờ."
Hiện tại đã sắp giờ, cũng nên đến giờ ăn trưa.
Thi Cảnh Hòa vẫn đang xoa xoa mắt, hô hấp phập phồng không lớn, nếu không phải bởi vì tay nàng đang cử động, ta sẽ hoài nghi là nàng ngủ rồi.
Ta đang đợi nàng trả lời, qua vài giây nàng kêu ta: "Lục Chi". Dừng một chút, nàng cười nói tiếp, "Học muội."
Ta: "......"
Ta nhận mệnh, "Sao đó?".
Thi Cảnh Hòa mở mắt ra, hơi nghiêng đầu nhìn ta: "Chị không muốn động."
"......"
Ta chưa từng nghĩ ta sẽ là chân chạy vặt, đặc biệt là không nghĩ tới mình sẽ có ngày giống mấy anh trai đi giao cơm hộp, tay xách nách mang mấy túi cơm.
Thi Cảnh Hòa nói nàng làm việc quá mệt mỏi không muốn động, nếu ta không ngại phiền thì có thể đến tiệm cơm đối diện mua đồ ăn nàng thích mang về văn phòng.
Hello?
Tiệm cơm chỉ ở đối diện thôi đó! Tại sao không muốn động! Tại quá lười hả?
Ta vừa lầm bầm vừa mua đồ ăn, giống như trừ bỏ chuyện mời ăn, ta không thể nghĩ ra được cái gì khác để thể hiện cảm ơn.
Tới giờ nghỉ trưa, tấm biển "Mở cửa đón chào" trước cửa tiệm kẹo cũng đổi thành "Đang nghỉ trưa", nhân viên trên cơ bản đều đi ra ngoài, trong văn phòng ngoài Thi Cảnh Hòa cùng Bùi Khả Nhiên, cũng không còn ai khác.
Ta đặt túi lên bàn trà, ngồi xuống sô pha thở dốc.
Phải nói là...xách đồ thật sự mệt lắm đó.
Bùi Khả Nhiên mở mấy cái túi ra, nói với Thi Cảnh Hòa: "Thi muội, nghỉ tay ăn cơm, ăn xong làm tiếp."
Thi Cảnh Hòa đáp lời, giọng nói mang theo điểm uể oải: "Khả nhiên hấp dẫn đến chết được."
Ta ở một bên nghe các nàng trêu ghẹo nhau, im lặng vặn nắp chai nước suối, Thi Cảnh Hòa cầm theo cái ghế nhỏ đi qua ngồi xuống.
Trong lúc ăn, Bùi Khả Nhiên quan tâm đến công việc của ta, cô ấy hỏi: "Chi Chi, em chừng nào thì tìm việc? Hiện tại còn không vội sao? Đã qua gần hai tháng rồi đó."
"Không vội, em còn có thể thu tiền thuê nhà".
Ta không có khả năng nói ra chuyện ta tiếp đơn nhiệm vụ, bằng không đến cuối cùng Thi Cảnh Hòa khẳng định sẽ hoài nghi ta.
Bởi vậy ta lại tìm cái cớ, nói chính mình bây giờ còn có tiền thuê nhà phụ trợ, chuyện tìm việc không cần gấp.
"Trời? Thiệt luôn?". Bùi Khả Nhiên cười nói, "Biết cái meme kia không?".
"Cái nào?"
Bùi Khả Nhiên mở ra hai tay: "Phú bà, ôm ta một cái."
"......Từ chối."
Thi Cảnh Hòa ở bên cạnh nhấc lên khoé môi, khả năng công việc thật sự làm nàng quá mệt mỏi, nàng không nói thêm gì nữa.
Bùi Khả Nhiên thành người đảm đương đề tài câu chuyện, nhưng bình thường thì cô ấy là người nói nhiều sẵn rồi, cổ nói: "Chị nghe Cảnh Hòa nói trước kia cả hai học chung đại học hả?".
"Đúng vậy, bất quá không cùng khoa, em học kế toán, chị ấy khoa kinh tế."
Ta nói như vậy là cố ý, có vẻ ta thực hiểu biết, rõ ràng mọi chuyện.
Ngay sau đó ta lại bổ sung: "Hơn nữa hẳn là chung trường cao trung nữa, đúng không?". Ta cười một cái, nhìn Thi Cảnh Hòa, "Cảnh Hòa học tỷ."
Thi Cảnh Hòa nhướng mày, ta nghe nàng mở miệng nói: "Chị không biết."
"Cảnh Hòa ở Nhất Trung." Bùi Khả Nhiên lúc này trợ giúp.
Ta cong lên đôi mắt: "Em cũng vậy."
Ta lại mở ra đề tài tiếp theo: "Chiều nay em còn phải đưa đứa em họ về trường, em ấy cũng ở Nhất Trung."
Bùi Khả Nhiên hiểu rõ cười: "Chị cảm thấy thông thường ai có khả năng vào Nhất Trung đều sẽ chọn ở Nhất Trung."
Ta gật gật đầu, lại chủ động đề cập tới Thi Cảnh Hòa đang an tĩnh ăn cơm, "Cảnh Hòa học tỷ, chị có đưa cháu chị đi học không?".
Nói xong ta còn làm bộ dáng tò mò.
Thi Cảnh Hòa nhìn ta, nheo nheo đôi mắt, giọng điệu hồ nghi: "Lục Chi, hôm nay em đặc biệt nói nhiều."
Ta giả ngu giả ngơ: "Có sao?".
Đương nhiên là có, từ lúc cùng nàng nhận thức tới nay, hiếm khi ta có thời điểm chủ động như vậy.
Thi Cảnh Hòa chớp mắt nhìn ta, qua hai giây, nàng cười một tiếng: "Chị hiểu rồi."
Ta cho rằng nàng nhìn ra manh mối gì, không tự chủ cảm thấy hồi hộp, Thi Cảnh Hòa lại cố ý không nhanh không chậm nói: "Có phải dạo này thiếu tiền nên muốn tìm chị vay tiền hay không?".
"......"
Nội tâm đột nhiên nhảy ra cảm giác thất bại khiến cho ta không khoẻ, ta phát hiện còn có một vấn đề quan trọng mà hai ngày nay bởi vì cao hứng mà ta nhất thời quên mất.
Đó chính là, ở trong mắt Thi Cảnh Hòa ta là gái thẳng, cho nên nàng sẽ không nghĩ đến phương diện khác.
Sự ra khác thường, tất có yêu.
Ta đắc ý vênh váo, quên đi trọng điểm, lời Thi Cảnh Hòa vừa nói lập tức hất tỉnh ta từ trong ảo tưởng.
Mấy năm trước, nàng cũng coi như là người chứng kiến chuyện tình của ta và Dư Mặc, mà vài năm sau nàng cũng chứng kiến chuyện ta "bị gay lừa tình cảm", "bị tra nam chia tay".
Có chút khó giải quyết, bởi vì một người thẳng nhiều năm như vậy, đột nhiên liền cong queo, nghĩ đến cũng không có dễ dàng như vậy đi?
Cũng may là ta biểu hiện không có khác người, đều còn trong phạm vi bình thường, làm nàng không đến mức hoài nghi.
Nhưng này cũng cho ta một cái cảnh cáo, ta chăn đệm còn chưa trải tốt lại cứ tùy tiện triển khai hành vi theo đuổi mà ai thấy cũng có thể nhìn ra, khẳng định sẽ nhận lấy thất bại.
Ta phải uyển chuyển mà nói cho Thi Cảnh Hòa, ta, Lục Chi, không thẳng.
Nhưng ta cẩn thận tự ngẫm, lại cảm thấy chuyện này có điểm khó khăn, bởi vì thật sự......hình tượng gái thẳng của ta đã ăn sâu bén rễ trong đầu
»