Rõ ràng biết đối phương không thích nhưng vẫn cứ lặp đi lặp lại, loại hành vi này gọi là gì đây?
Gây hấn hoặc là đang khiêu khích? Trước mắt ta chỉ có thể lý giải như vậy.
May mắn trước khi tới đây ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý, ta không thể lại tức giận, không thể lại tuỳ hứng, không thể lại ở trước mặt Thi Cảnh Hòa bộc lộ ra con người thật của mình. Ta nên tuỳ thời tuỳ chỗ mang tốt mặt nạ của ta, chứ không phải bày ra bản ngã trước đối tượng mà ta cần theo đuổi.
Bùi Khả Nhiên nghe thấy Thi Cảnh Hòa hỏi liền kinh ngạc, cổ chớp mắt nhìn ta hỏi: "Chi Chi có bạn trai rồi hả?".
Vốn dĩ trước đó ta còn ôm hy vọng, cầu cho Thi Cảnh Hòa không có nghe thấy câu nói của Tần Ất Văn, nhưng hiện tại xem ra nàng đã nghe rành mạch.
Ta lắc đầu cười: "Không có."
Ta nhìn Thi Cảnh Hòa, bình thản cười nói: "Không phải tối nay chúng ta đã định là gặp nhau sao? Làm gì lại còn đi lừa em."
Không phải sao? Ban đầu ta đã nói muốn mời nàng đi ăn. Chẳng qua địa điểm từ quán ăn chuyển sang nơi này mà thôi, người không thay đổi thời gian cũng không thay đổi. Ta tẩy não chính mình như vậy, chuyến đi này cũng không phí công, ta đến tiệm kẹo cũng không có bị lừa gạt.
Ta bỏ qua không tính đến chuyện Bùi Khả Nhiên tìm ta muốn chụp quảng cáo là giả, vậy thì mới có thể làm ta dễ chịu một chút. Ngược lại ta cũng không tổn thất cái gì, một chuyến tới đây coi như khỏi phải mời nàng đi ăn.
Tính toán ra, ta lời được tiền ăn một bữa.
Thật giá trị.
Thi Cảnh Hòa từ ghế làm việc đứng lên, chậm rãi đi về phía ta.
Nàng phối áo sơ mi cùng quần jean ôm màu sậm, triển hiện rõ đôi chân dài miên man, dưới chân mang dép bệt, móng chân sơn màu đỏ làm nổi bật làn da trắng nõn. Ta đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên xem trang Weibo nhà nàng, ta đã liền cảm khái dáng người nàng.
Nàng đứng bên cạnh Bùi Khả Nhiên, bàn tay đặt trên vai cô ấy, đồng điếu ẩn hiện, nàng lại hỏi ta: "Không có bạn trai mới sao?" Nàng làm ra vẻ suy ngẫm, "Chẳng lẽ mấy ngày hôm trước chị đã nghe nhầm?".
Ta không lộ biểu cảm, hỏi lại nàng: "Chị nghe thấy cái gì?".
Thi Cảnh Hòa nhìn thẳng vào mắt ta, qua vài giây, nàng cười xua xua tay: "Không có gì." Nàng chốt vấn đề, "Khả năng trùng hợp mà thôi, chắc là nam sinh nào đó có bạn gái vừa vặn có họ đọc nghe giống em."
Ta thấy may mắn vì Tần Ất Văn muốn thể hiện bản thân khác biệt nên không kêu ta "Chi Chi", mà kêu ta là "Lục Lục". Nếu là "Chi Chi" thì không dễ dàng lừa gạt cho qua chuyện rồi. Đồng thời ta cũng thấy may mắn vì tính chất công việc đã rèn cho ta một bộ mặt nói dối không đổi sắc, cực kỳ tự nhiên.
Cho dù...ta cảm thấy Thi Cảnh Hòa sẽ không tin lời giảo biện của ta.
Bùi Khả Nhiên có lẽ cũng mệt, cô ấy đã ngồi xuống chiếc ghế ở phía sau, ngẩng đầu hỏi ta, "Chi Chi, ăn kẹo không? Muốn ăn cứ tuỳ ý lấy bên ngoài nha". Rồi giống như nhớ ra điều gì, cổ lại đứng bật dậy, gấp gáp nói, "Quên mất, còn chưa cho em xem thành phẩm, để chị đi lấy."
Dứt lời cổ liền hấp tấp rời khỏi văn phòng, ta cũng thu hồi tầm mắt khi cánh cửa vừa khép.
Thi Cảnh Hòa khoanh tay đứng dựa vào bên cạnh bàn, trong tay không biết khi nào đã cầm một cái ly, hơi nước vẫn còn đang toả ra.
Thấy ta nhìn, nàng nhướng lông mày, giơ lên cái ly, mở miệng nói: "Làm ấm tay?".
Ta sửng sốt: "Hở?".
Nàng đến gần ta, nói: "Đưa bàn tay ra."
"......"
Ta nghe lời mà vươn tay ra.
Nàng áp mặt bàn tay lên lòng bàn tay của ta, tạm dừng vài giây liền rời ra, theo sau là biểu tình kinh ngạc, "Lục Chi, em là bếp lò chuyển thế à?".
Mặt bàn tay của nàng thật lạnh, hoàn toàn bất đồng với độ ấm ở lòng bàn tay ta.
Giống như là hai cực trái ngược.
Ta trả lời: "Em một đường lái xe đến đây, ma sát sẽ sinh ra nhiệt lượng."
Ta bĩu môi, lại nói: "Còn chưa tới tháng mười, tuy rằng chưa phải mùa đông nhưng chị cũng mặc quá ít đi, ở đây còn mở điều hòa, chị không bị lạnh mới là lạ đó."
Máy điều hoà vẫn đang chạy, lúc ta mới tiến vào đã cảm thấy có điểm quá mức mát mẻ, may là áo ta mặc cũng tương đối dày.
Ta thật nghi ngờ bản thân mình là thích giả bộ nai tơ, hôm nay lại là đuôi ngựa áo hoodie quần jean cùng giày vans, lúc ra cửa Tạ Oánh còn nói ta giống nữ sinh viên. Ha, có thể làm chính mình nhìn trẻ ra một chút cũng tốt.
Thi Cảnh Hòa lại áp tay vào ly nước, nàng nhếch miệng cười, gật đầu nói: "Cũng phải, lát nữa ra ngoài chị sẽ mặc áo khoác."
Như là hai người bạn đang chào hỏi hoặc đồng nghiệp đang tán gẫu trong lúng túng, ta hiện tại đứng ở chỗ này cảm thấy có điểm nhạt nhẽo.
Cũng may Bùi Khả Nhiên rất nhanh trở lại, tay cầm một cái túi vải, bên trong đựng rất nhiều kẹo. Thần sắc có vẻ đắc ý, cô ấy kéo ta ngồi xuống ghế, mở túi ra: "Chi Chi, đây là dùng ảnh chụp của em làm bao bì, em xem thử, hôm trước gửi hình cho em coi mà lại quên gửi hình sản phẩm."
Lòng bàn tay bày ra mấy viên kẹo, vị mật đào màu hồng nhạt, vị trái vải màu trắng, vị dưa hấu màu xanh nhạt.
Ta tùy ý cầm một viên, mở giấy gói kẹo, căng nó thẳng ra, ở góc phải bên dưới có nửa khuôn mặt của ta. Ta từng lo lắng không biết có nhìn khó coi lắm hay không, bởi vì hình ảnh là một chuyện, thực tế sản phẩm là một chuyện, nhưng bây giờ hiệu quả xem ra cũng không tệ lắm.
"Cảnh Hòa nói tên nhãn kẹo của tụi chị không quá chính thống, hơn nữa giấy gói trước đó cũng nhàm chán không thu hút, cho nên mới lên kế hoạch đổi bao bì phù hợp cùng tên gọi". Bùi Khả Nhiên nhe răng cười, "Chi Chi, chỉ bằng nửa khuôn mặt này thôi, chị tin tưởng ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy viên kẹo này ngọt ngào."
Ta hơi giật mí mắt, nghi hoặc: "Kẹo cũng có đắng sao?".
Biểu cảm ngưng trọng, Bùi Khả Nhiên chăm chú suy ngẫm câu trả lời: "Chị cảm thấy là...".
Thi Cảnh Hòa vẫn còn đang làm ấm tay, trong lúc Bùi Khả Nhiên chưa nói ra đáp án cụ thể, nàng mở miệng: "Làm sao mà không có?" Nàng đưa mắt nhìn ta chằm chằm, tiếp tục nói, "Kẹo mừng cưới của người mình yêu."
Nàng lại tiếp ba chữ: "Không đắng sao?".
Nói xong nàng giơ cái ly lên uống nước, gương mặt bị che khuất làm ta không thấy rõ biểu cảm.
Bùi Khả Nhiên quay đầu nhìn nàng, "Ha ha" cười một tiếng, tựa hồ là để che giấu cái gì, cổ chụp lấy bả vai của ta nói sang chuyện khác, "Đói quá đi, Chi Chi ăn cơm chưa? Đi ăn chung không?". Trong giọng nói mang theo ủy khuất, "Lần trước tách ra, em không có thời gian, Cảnh Hòa thì đi đón em gái, làm chị ngồi ăn có một mình, thật muốn khóc nha."
"Đừng diễn nữa, đã rồi, còn ở đó giả nai."
"Thi Cảnh Hòa ta uýnh ngươi bây giờ."
"Chậc."
Thi Cảnh Hòa buông cái ly, đến trước ghế làm việc, khom người lấy áo khoác, đưa lưng về phía chúng ta nói: "Đi ăn thôi."
Ta muốn từ chối, ta chỉ nghĩ đi qua đây một chuyến là tốt rồi, như thế nào còn muốn cùng nhau ăn cơm? Chuyện này ngoài dự định của ta, cho nên ta vuốt vuốt đuôi ngựa, làm ra bộ dáng rối rắm: "Ngại quá, em còn có việc, khả năng phải đi trước."
Thi Cảnh Hòa vừa mặc áo khoác vừa nhíu mày hỏi ta: "Thật đúng là muốn cùng bạn trai đi hẹn hò sao?".
Ta: "......"
Ta biết ngay! Nàng căn bản không tin lời nói dối của ta.
Nhưng ta vẫn cố gắng trấn định: "Thật không có bạn trai mà, em mới thất tình chưa đến một tháng......".
Bữa đó ta ở nhà hàng cơm Tây khóc thương tâm thế kia, như những người bình thường khác, trong một tháng khẳng định sẽ không lại tìm đối tượng mới.
Cũng may lúc đó ta diễn xuất đủ tốt, không uổng công ta rơi nước mắt nhiều như vậy.
Bùi Khả Nhiên ở một bên cười: "Ha, một tháng là quá lâu rồi, chị thật hy vọng Chi Chi có thể sớm chút thoát khỏi bóng ma thất tình, đừng cùng Cảnh......" Thi Cảnh Hòa trừng mắt một cái, cổ trực tiếp chuyển đề tài, "Dù sao cũng chúc phúc em, hy vọng em sẽ sớm gặp được người mình thích tiếp theo."
Ta cong khóe miệng, tỏ vẻ cảm ơn lời chúc phúc chân thành của cô ấy, "Em cũng mong vậy."
Thi Cảnh Hòa mặt vô biểu tình, nàng nghiêng nghiêng đầu, ý bảo nên ra cửa: "Đi thôi Nhiên Nhiên, nếu Lục Chi không đi được thì đừng miễn cưỡng."
Tạm biệt các nàng xong, ta không về nhà mà chạy đến nhà Mạnh Nhất Sênh.
Mấy ngày nay tâm tình ta không ổn, làm bạn tốt Mạnh Nhất Sênh không khỏi lo lắng, nhưng ta sợ gián tiếp ảnh hưởng đến con gái nuôi của ta, nên không cho phép cổ đến thăm ta. Chứ mạnh khoẻ như Tiểu Tự thì ta vẫn hoan nghênh.
Mạnh Nhất Sênh bảo ta hôm nay qua nhà, bởi vậy ta không có nói dối Thi Cảnh Hòa, ta thật sự có việc.
Nghiêm Hà cùng Mạnh Nhất Sênh tuổi cũng không phải lớn, một người , một người , hai người sau khi tốt nghiệp liền tiến vào cuộc sống hôn nhân.
Hai người bọn họ từ cao trung liền ở bên nhau, vẫn luôn thuận lợi, rốt cuộc về chung một nhà làm bạn bè hâm mộ không thôi. Nghiêm Hà lớn lên không tồi gia cảnh không tồi thành tích cũng không tồi, các phương diện đều thực không tồi, hơn nữa lại không hoa tâm, đối với một ít nữ sinh theo đuổi, hắn từ chối rất kiên quyết, một lòng cưng chiều Mạnh Nhất Sênh lên tận trời.
Ta tới dưới nhà Mạnh Nhất Sênh đã gần giờ. Hôm nay ba mẹ hai bên đều không ghé thăm mà Nghiêm Hà hiếm có dịp không tăng ca, bởi vậy cô ấy mới kêu ta tranh thủ đến, bằng không lần tới ta lại bị mấy người lớn hỏi khi nào kết hôn sinh con.
Nếu đến thăm mà gặp người lớn chắc ta sẽ bỏ chạy mất dép, lần nào ta cũng bị hỏi những chuyện đó.
Hơn nửa năm trước, khi ta còn có bạn trai, Mạnh Nhất Sênh thì chuẩn bị mang thai, ta đến nhà liền gặp cô chú ở đó.
Thấy ta tới, bọn họ rất vui vẻ, dù sao ta với Mạnh Nhất Sênh là bạn tốt đã nhiều năm. Huống hồ trước kia chúng ta còn là hàng xóm, từ khi ba mẹ ta mất, ba mẹ cô ấy vẫn thường xuyên gửi tin hỏi thăm quan tâm cho ta ấm áp, nhưng tính chất qua mạng không thể so cùng với gặp trực tiếp.
Cô chú cứ luôn tay hết rót nước lại đưa trái cây, ta còn chưa kịp nói chuyện thì đã bị hỏi một đống vấn đề. Hỏi ta khi nào tìm bạn trai, ta nói ta đã có, lại hỏi ta khi nào kết hôn, ta nói không biết nữa, lại nói có thể kế hoạch một chút. Hết cô hỏi rồi đến chú hỏi, một người tiếp một người, tương lai của ta liền bị an bài đến rõ ràng. Tuy bọn họ có ý tốt, hy vọng ta có thể có một gia đình êm ấm, nhưng nói nhiều cũng sẽ làm ta thật sự cảm thấy đau đầu.
Hiện tại muốn thăm Mạnh Nhất Sênh cũng phải chọn thời điểm không có người lớn ở nhà, có thể tránh được một kiếp. Ta ra thang máy, liền thấy Mạnh Nhất Sênh đang đứng chờ ở một bên, cô ấy mặc váy dài rộng thùng thình, bụng gồ lên.
Ta buồn cười: "Chỉ mới không gặp có mấy ngày, không cần thiết phải chờ mình như vậy đi?".
"Sao mà không chờ được chứ? Nếu không phải bạn không cho mình đi tìm thì mình làm gì phải đứng đây chờ?".
Ta chắp tay trước ngực, cười cúi đầu xin lỗi: "Thỉnh Mạnh tiểu thư tha thứ, đều là mình sai."
Mạnh Nhất Sênh "Hừ" một tiếng, tiếp theo quàng tay ôm eo ta đi vào nhà.
Căn hộ này được mua lúc cô ấy vừa tốt nghiệp, đã hơn ba năm, nhưng cả nhà cô ấy đều thích sạch sẽ cho nên phòng ở nhìn vẫn rất mới.
Đèn phòng khách sáng choang, trong không khí mùi đồ ăn lượn lờ, ta thay đổi giày, nghe thấy thanh âm của Nghiêm Hà, "Vợ à em đợi chút nha, món này xong ngay thôi". Tiếp theo hắn ở phòng bếp, nhô đầu ra, "Em với Lục Chi ăn trái cây trước đi."
"Biết biết." Mạnh Nhất Sênh gật đầu hưởng ứng.
Ta ngồi ở sô pha, trên bàn trà thủy tinh đã có sẵn một ly nước, Mạnh Nhất Sênh cầm cái ly đưa cho ta, "Lúc đi quên thoa son hay sao vậy? Môi bị khô rồi kìa."
Ta gật đầu: "Ừ quên mất."
"Vừa lúc lần trước có người bạn ở nước ngoài du lịch mang về cho mình mấy thỏi, chút nữa mình đưa cho, nhớ nhắc mình đó."
"Ừa". Ta cùng Mạnh Nhất Sênh dĩ nhiên là không khách sáo, nếu có đồ tốt ta cũng chia cho cô ấy.
"Không biết bạn có nhớ người đó hay không, là bạn cùng phòng đại học của mình."
Ta ngẫm nghĩ nói, "Thẩm Huân?".
"Đúng vậy, là cô ấy."
Ta thuộc khoa kế toán, Bồ Hinh cũng giống ta, nhưng Mạnh Nhất Sênh và Nghiêm Hà thì theo khoa quản trị kinh doanh. Có điều ra trường chỉ có Nghiêm Hà là đi làm theo đúng chuyên ngành mà thôi.
Nói cái này làm ta nhớ tới Thi Cảnh Hòa, nàng theo khoa kinh tế, hiện tại nàng đã là bà chủ, làm người nổi tiếng trên mạng chỉ là kiêm chức. Hơn nữa nàng không có tiếp quảng cáo cũng không mở cửa hàng taobao, đơn giản chỉ phát ảnh chụp.
Ta nhẹ giọng thở dài, Mạnh Nhất Sênh vỗ vỗ bả vai ta: "Chi Chi, ăn thôi."
"Ừ."
Đối với chúng ta, Nghiêm Hà là hình mẫu đàn ông tốt. Đặc biệt để nuôi Mạnh Nhất Sênh, hắn còn đi học nấu ăn, điểm này làm chúng ta nhịn không được muốn phát cờ thưởng cho hắn.
Bữa ăn chỉ có ba người, hắn cũng không làm quá nhiều, trên cơ bản đều là dựa theo khẩu vị của Mạnh Nhất Sênh, chứ "người ngoài" như ta thì hắn không cần lo tới, hơn nữa chúng ta cũng coi như là ăn ý, thời gian này bất luận chuyện gì cũng đều nghĩ cho Mạnh Nhất Sênh trước tiên.
Nghiêm Hà liên tục gắp đồ ăn cho Mạnh Nhất Sênh, đến lúc chén cơm chất đầy như núi mới ngừng.
Ta không nhịn được bật cười, "Nghiêm Hà, nhìn coi biểu cảm của vợ anh kìa, đừng gắp nữa."
Mạnh Nhất Sênh đờ mặt ra, cô ấy nhìn Nghiêm Hà nói, "Nghiêm Hà, anh là đang cho heo ăn hả?".
"Anh sai anh sai, em chậm rãi ăn."
Đúng lúc này di động trong túi vang lên, ta nói: "Mình đi nghe điện thoại". Tiếp theo cầm di động đi ra chỗ sô pha.
Nhạc chuông hai cái di động được cài khác nhau, cái đang vang lên là dành cho công việc.
Ta nhìn màn hình hiển thị là Tần Ất Văn. Từ lần kia ta nói mình không có thời gian, chúng ta coi như không liên hệ.
Ta không muốn tiếp tục nhận việc từ hắn, cũng không muốn dây dưa thêm. Ta nghĩ chắc hắn sẽ không tìm ta nữa, ai ngờ bây giờ lại gọi đến.
Ta ngồi xuống vị trí bên cạnh cửa sổ, chuẩn bị tốt ngữ khí đạm nhạt, nhấn phím nghe.
Ta nói: "Alo, xin chào." Đây luôn là câu mở đầu khi ta nghe điện thoại khách hàng.
"Lục Lục......" Thanh âm Tần Ất Văn nghe không bình thường, như là vừa mới uống rượu, hắn ở đầu bên kia tiếp tục nói, "Anh có thể gia hạn hợp đồng hay không?".
Ta hơi cúi đầu, nói: "Xin lỗi, không thể."
Những người khác có lẽ có thể, nhưng hắn không được. Xét đến cùng ta là đang đổ tội cho hắn.
Nếu không phải bởi vì câu nói kia, ta sẽ bị
Thi Cảnh Hòa đề ra nghi vấn sao? Nhiệm vụ của ta cũng trở nên ngày càng khó khăn sao? Cái mác "Gái Thẳng" quá rõ ràng trong mắt Thi Cảnh Hòa, ta nghĩ đến liền giận sôi máu.
Hắn lại tiếp tục nói cái gì đó, giọng vẫn mang theo men say, ta nghe không được rõ cho lắm, cuối cùng nghe thấy tiếng khóc.
Ta: "......"
Ta hít sâu một hơi, mở ra dịch vụ sau bán hàng: "Nếu anh có khó khăn gì thì có thể thừa dịp này nói với tôi."
Xung quanh hắn rất an tĩnh, làm cho tiếng khóc càng thêm rõ ràng. Ta yên lặng lắng nghe, mắt nhìn ngoài cửa sổ. Qua vài phút, hắn mới đứt quãng nói: "Anh...anh sớm nên biết...em không phải cô ấy."
Giọng mũi hắn dày đặc, ta "Huh?" một tiếng tỏ vẻ khó hiểu, chờ đợi hắn nói tiếp.
"Hồi cao trung, anh có bạn gái, cô ấy họ Lộ - Lộ trong con đường dài thênh thang, anh kêu cô ấy là Lộ Lộ". Tần Ất Văn rầu rĩ nói, "Yêu nhau năm lớp , anh cùng cô ấy không chung lớp, lúc ở trường không đủ thời gian bên nhau, chỉ có giờ tan học hoặc nghỉ lễ này kia mới gặp được."
Ta nhấp môi không nói chuyện, Mạnh Nhất Sênh thấy ta không động tĩnh nên đi đến xem ta, ta ra dấu yên lặng, chỉ vào di động ý bảo đang nghe, cô ấy gật gật đầu trở lại bàn cùng Nghiêm Hà.
"Thời gian ở bên nhau đặc biệt tốt đẹp, sẽ lén lút ở những chỗ không có camera mà hôn nhau, sẽ cùng nhau lặng lẽ đan ngón tay giữa dòng người đông đúc ở sân vận động, sau đó..." Hắn nấc lên một cái, qua một lát mới tiếp tục nói, "Sau đó năm lớp , cũng không nhớ tháng mấy, cô ấy lên sân thượng." Hắn ngưng một giây ra kết luận, "Cô ấy không cần anh."
Hắn lặp lại: "Cô ấy không cần anh". Hắn nói xong câu này lại khóc, tiếng khóc càng lúc càng lớn, tâm tình của ta cũng theo đó trầm trọng lên.
Ta vẫn không nói chuyện, hắn khóc một hồi sau nói, "Lục Chi, đôi mắt của em rất giống cô ấy, đặc biệt là mỗi khi nhìn anh, làm anh cho rằng cô ấy vẫn ở đây."
Vậy là hắn làm gì có chứng sợ hãi yêu đương? Hắn chỉ là vì trải qua một đoạn tình yêu khắc cốt ghi tâm cho nên trong lòng mới không dung nhập thêm được người nào nữa. Ta nhớ hắn tuổi, trước đó còn thấy hắn ấu trĩ, còn cảm thấy giữa ta và hắn chênh lệch ba tuổi thật là khác xa, nhưng thực tế hắn lại không giống như trong tưởng tượng của ta. Không thể nói là trưởng thành nhưng tuyệt đối cũng không ấu trĩ.
Giọng hắn ngày càng thấp đi xuống, ở đầu bên kia vẫn tiếp tục lầm bầm: "Đường dài thênh thang...cô ấy là bị lạc đường sao? Em nói cho anh nói cho anh biết...".
Nói tới đây, hắn liền cắt đứt cuộc gọi, hoặc là do không cẩn thận mà đụng trúng, bởi vì ta cảm thấy hắn thật vất vả tìm được người để phát tiết, hẳn là sẽ có rất nhiều lời muốn nói.
Ta nặng nề buông lỏng tay xuống, thấy tư vị trong lòng cũng khó nuốt. Có những chuyện một khi dính cùng hai chữ tử vong liền không thể nhẹ nhàng được rồi. Giống như hiện tại nghĩ đến ba mẹ, ta vẫn sẽ khổ sở, tâm tình không tốt.
Ta trở lại bàn ăn, trước khi nghe điện thoại ta vẫn còn đang cười, lúc này thần sắc lại âu sầu.
Mạnh Nhất Sênh nắm tay ta, ánh mắt quan tâm: "Chi Chi, phát sinh chuyện gì sao?".
Nghiêm Hà cũng hỏi ta: "Làm sao vậy?.
Ta lắc đầu, miễn cưỡng cười nói: "Không có gì. Có khách hàng kể cho mình nghe một chuyện bi thương thôi."
Thật sự bi thương, bi thương đến mức khi ta về đến nhà mình rồi, ta vẫn còn mặt ủ mày chau.
"Ta đã trở về." Ta ở phòng khách hô to báo với Tạ Oánh, cô ấy chắc đang ở trong phòng.
Sau khi tắm, ta sấy tóc, nghĩ đợi một lát khô liền ngủ. Mấy ngày nay ta ngủ không tốt lắm, ta phải dần dần khôi phục lại trạng thái sinh hoạt bình thường.
Di động cá nhân trên giường chợt vang lên, ta vắt khăn lông trên cổ, đi qua cầm lấy xem.
Là Thi Cảnh Hòa, hôm nay tính ra đây đã là lần thứ ba chúng ta nói chuyện điện thoại.
Nhưng ta có thể làm bộ đã ngủ? Không nghe có được không?
Bởi vì nghĩ tới chuyện nàng truy vấn hôm nay, ta liền có chút chột dạ.
Nhưng ta không có lựa chọn nào khác, vì thời gian đã trôi qua một tháng rồi, ta vẫn chưa có điểm đột phá. Đối với chuyện khát cầu tiền bạc, ta vốn không quá vội vàng, tiến độ vì thế rất chậm. Nhưng tiếp tục thế này là không được, phải nỗ lực vì một ngàn vạn thôi.
Ta ho khan hai tiếng mới nhấn tiếp cuộc gọi. Ta mở lời trước: "Alo?".
"Bây giờ em có tiện ra ngoài không?"
"......" Ta giơ điện thoại ra trước mắt xác nhận lại thời gian, đã gần giờ khuya.
Ta trả lời: "Hơi muộn rồi."
Ta cho là chỉ nghe điện thoại mà thôi, không nghĩ tới còn phải đi ra ngoài?!
"Cũng phải."
Ta hỏi: "Có chuyện gì sao?".
"Có". Thanh âm Thi Cảnh Hòa vẫn là như vậy, mang theo tia giọng mũi, nàng nói, "Muốn nói lời xin lỗi với em."
"......"
Ta: "Vì cái gì?".
"Mấy ngày hôm trước lừa em, hôm nay cũng lừa em, mai mốt chị sẽ không như vậy nữa."
Ta cúi đầu miết lấy góc chăn, "Thật ra em đang hỏi là vì cái gì muốn gạt em."
"Hiểu lầm em."
Ta sửng sốt: "Hở?".
"Ngay từ đầu lúc gặp em, em bị gay lừa, khi đó chị là xuất phát từ cảm thông mới giúp em, lần thứ hai gặp em, em lại bị tra nam nói lời tổn thương, chị cũng là xuất phát từ cảm thông mà đưa em khăn tay. Lúc đó thấy em khóc quá thương tâm, cho rằng đoạn tình cảm này đối với em mà nói đặc biệt quan trọng, nhưng lần trước lúc chị đi công tác ở Liễu thành, chị nghe có người kêu em...". Thi Cảnh Hòa ngừng lại.
Ta vẫn chờ nghe, qua hơn mười giây, mới nghe thấy nàng tiếp tục: "Thực xin lỗi, hiểu lầm em, lúc ở trong tiệm không có tin lời em nói."
"Không sao". Ta nói.
Nghe đối phương xin lỗi, ta đã cảm thấy dễ chịu hơn, tuy ngoài miệng ta chưa từng nói, nhưng ta vẫn luôn đợi nàng. Ta là kiểu người thích ghi thù, như lúc trước nàng kêu ta "Tiểu muội muội", ta sẽ đáp trả lại là "Đại tỷ tỷ".
"Hơn nữa chị vốn dĩ nên hiểu rõ, mỗi người đều không giống nhau, bản thân chị mất rất lâu mới có thể thoát ra khỏi một chuyện nào đó, người khác không nhất định sẽ giống như chị, chị không thể dựa vào trải nghiệm bản thân mà yêu cầu người khác cũng vậy. Cho nên......" Nàng dừng một chút, "Xin lỗi em."
Ta ngẩn ra, bắt giữ được tin tức mấu chốt, chần chờ hỏi: "Chị...... chuyện nào đó mà chị nói chính là thất tình sao?".
"Ừ."
"Người cũ của chị đã kết hôn."
"Ngày đó kẹo thật sự rất đắng."
Nàng khe khẽ thở dài: "Khó ăn muốn chết."