Trans: Arteria
----------
Đương nhiên là tôi không hề nói về thời tiết.
Tôi thích khung cảnh mùa xuân với những tia nắng ấm áp, dịu dàng chiếu lên đôi gò má, được trông thấy những cây hoa anh đào men theo bờ sông từ trên tầng thượng của tòa chung cư, và các con đường được phủ kín màu hồng bởi cánh hoa. Cộng thêm việc vô cùng nhạy cảm trước cái lạnh và coi mùa đông như kẻ thù khiến tôi lại yêu mến mùa xuân đến vậy.
Vậy, vấn đề thực sự với mùa xuân là gì ?
“Ôi Khônggg! Ngủ quên mất rồi! Này, Maki, sao con lại không gọi mẹ dậy? Mẹ nhắc con phải đảm bảo mẹ dậy vào lúc 7 giờ cơ mà…”
“Con đã gọi mẹ dậy rồi đó. Chính mẹ còn nói rằng “đừng lo, mẹ sẽ ổn thôi, đúng chứ?”
“Con đừng có tin vào mấy câu từ tự nhận bản thân “ Không sao đâu” chứ. Có lẽ nó còn được viết lên trong quyển sách y học gia đình nữa đấy.”
“Thôi nào… Có thể nó được viết vào thật đi, nhưng bữa sáng của mẹ thì sao?”
“Chỉ một ly cà phê thôi nhé?”
“Được rồi, được rồi.”
Ngay tức khắc, tôi đưa ly cà phê nóng hổi cho người mẹ bận bịu của tôi, Masaki, đang chuẩn bị đi làm. Để đảm bảo cho người mẹ luôn bận rộn với công việc hằng ngày có một giấc ngủ đầy đủ nhất có thể, tôi đã đảm nhiệm việc chuẩn bị bữa sáng khi bình minh lên.
“Maki, con thấy đồng phục cấp 3 như thế nào?”
“Nếu mẹ hỏi về mặc thoải mái thì… nó khá ổn, con nghĩ vậy. Tàm tạm.”
“Con lúc nào cũng nói qua qua vậy hết.”
“Nếu mẹ đã nói như vậy, thì đồng phục của trường cũng chỉ là lựa chọn giữa gakuseifuku hoặc một bộ blazer thôi.” Tôi nhấn mạnh.[note53961]
Trong khi mẹ tôi còn đang ngáp ngắn ngáp dài một cách vui vẻ, tôi cũng đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ.
Tôi mặc một chiếc blazer màu xám nhàn nhạt. Trước khi trở thành học sinh trung học, tôi đã luôn mặc một bộ gakuseifuku do tôi luôn phải chuyển trường liên tục do tính chất công việc của ba mẹ, nên việc đeo cà vạt một khoảng thời gian dài khiến tôi cảm thấy khó chịu.
“Đó là đồng phục của trường, đúng không con? Đấy, phải trông như vậy chứ,”
“Ý mẹ là gì khi nói “ phải trông như vậy chứ”… Nếu mẹ thấy nó không hợp với con thì mẹ cứ nói thẳng ra”
“Nó có hơi to so với con hiện tại, chỉ thế thôi. Mẹ tin chắc rằng nó sẽ vừa với con vào năm sau hoặc năm sau nữa.”
“Con đã đo chiều cao cho lúc may đồng phục rồi, và con chỉ cao hơn có 1 Mi-li-mét so với hồi lớp 9 thôi.”
Tôi không muốn thừa nhận rằng bản thân tôi đã từng là một cậu bé phát triển sớm, mặc dù không có phát triển được mấy.
Nếu tôi cứ tiếp tục như thế này vào năm tới, thì tôi chả biết phải làm gì nữa.
“Không sao đâu, mẹ khá chắc con sẽ ổn thôi. Dù gì con cũng là con của mẹ mà,” Mẹ tôi trấn an.
“Đó là lời động viên thiếu thuyết phục nhất để nói lúc ra đấy, mẹ biết không?”
Có lẽ tôi nên bắt đầu nghĩ đến việc điều chỉnh ống tay áo và ống quần từ bây giờ thôi.
“Được rồi, Maki, mẹ đi làm đây.”
“Mẹ đi cẩn thận nhé. Mà công việc hôm nay có như thường ngày không mẹ?”
“Công việc thì vẫn là công việc thôi.”
Mẹ tôi làm việc tại một công ty xuất bản nhỏ cách trạm tàu gần nhất tầm 30 phút di chuyển. Mẹ tôi thường đi làm về vào tối muộn, và trong thời kì bận rộn, bà ấy còn phải ở qua đêm tại công ty. Tôi có lo lắng cho sức khỏe của mẹ, nhưng với tình cảnh hai người sống chung với nhau, tôi không thể nói thêm gì về khía cạnh tài chính được.
“Này, Maki,” mẹ tôi nhè nhẹ nói thầm, khi tôi đưa mẹ đến cửa ra để tiến bà ấy đi làm.
“Có chuyện gì vậy mẹ?”
“… Mẹ mong con sẽ kết thêm được vài người bạn.”
“Con có phải kiểu không thể sống nổi nếu không có họ đâu.”
“Ồ thôi nào, đừng có mà cứng đầu như vậy chứ. Sâu thật sâu trong thâm tâm con chỉ là một cậu bé cô đơn thôi.”
“Thôi được rồi… Vậy con sẽ cố gắng làm vậy trong hôm nay”
“Phải thực hiện được, thế nhé, mẹ đi đây.”
Sau khi tiễn mẹ tôi, người thường chạy dọc hành lang một cách vội vàng, tôi bắt tay vào dọn dẹp phòng bếp.
“Kết bạn à… Có lẽ chẳng có hại gì cho mình đâu, nhưng… dù gì thì…”
Giờ đang là mùa xuân, tháng Tư, mùa của những khởi đầu mới.
Đi qua thời điểm đầu xuân, nơi đánh dấu khoảnh khắc của sự chia li và khởi đầu cho những cuộc gặp gỡ mới sau khi bắt đầu học kì đầu tiên của năm học mới, tôi luôn có những trải nghiệm thậm tệ với mùa xuân này.
Sau khi lễ khai giảng kết thúc, là lúc cho buổi học chủ nghiệm đầu tiên. Tôi phải biết nắm bắt cái khoảnh khắc này nếu như muốn cuộc đời học sinh cấp ba của tôi trở nên tốt đẹp hơn.
Việc đầu tiên cần làm khi lần đầu gặp những người bạn cùng lớp mới, tất nhiên là giới thiệu bản thân rồi.
“Ờm… C-c-chào buổi… sáng, mọi người!”
“Sensei, sao cô có thể nói lắp bắp trong cái thời điểm quan trọng như này được chứ?”
Ngay khi các bạn học sinh, những người mà tên và khuôn mặt của họ tôi còn không nhớ nổi, pha trò, làm bầu không khí của lớp trở nên nhộn nhịp hơn.
“Xin lỗi các em, đây là lần đầu cô chủ nhiệm một lớp học, nên cô có hơi lo lắng… ừm, tên của cô là Yagisawa Miki. Cô sẽ là giáo viên chủ nhiệm của các em năm học này. Mong các em giúp đỡ… haizz… Cuối cùng đã nói ra được rồi.”
“Bọn em hiểu mà Sensei.”
Với cương vị là một giáo viên thì chuyện này khá đáng lo đấy, nhưng cũng nhờ pha tự hủy vừa rồi của cô, nên bầu không khí trong lớp học không đến nỗi tệ.
Theo như cô kể thì hồi trước cô chỉ là giáo viên phụ trách thôi, đây là lần đầu lên làm chủ nhiệm nên có hơi khó xử.
“…Rồi, cô giới thiệu đến đây thôi. Còn bây giờ, cô mong các em giới thiệu về bản thân mình nhé. Thế nên là, cứ theo lệ, thời gian còn lại là dành cho việc tự giới thiệu.”
Đây rồi, khoảng thời gian đáng sợ vào mỗi dịp đầu năm học. Tự giới thiệu bản thân là việc mà tôi đã làm biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không tránh khỏi lo lắng. Một sự kiện không thể tránh khỏi khi ánh mắt tất cả mọi người đổ dồn vào bản thân.
“Trước hết, cô nghĩ chúng ta sẽ theo thứ tự trong danh sách… nhưng trước đó thì, có ai muốn là người đầu tiên không nào?” Cô ấy hỏi.
“…”
Dù Yagisawa-sensei giơ tay lên nhìn xung quanh lớp, thì việc tất cả mọi người, bao gồm cả tôi tránh ánh mắt cô, không muốn trở thành tâm điểm sự chú ý là điều đương nhiên.
“Chà, cô biết mà. Nếu vậy, cô đã chuẩn bị cái này… Được rồi, mỗi người lấy một tấm rồi chuyền cho người đằng sau nhé.”
Từ chiếc phong bì đặt trên bục giảng, Sensei lôi ra một mảnh giấy nhỏ ngang tấm danh thiếp.
Oh, là cái này à…
Khi mảnh giấy chuyền đến chỗ tôi, tôi cảm thấy một sức nặng nào đó đè lên mình.
☆ Thẻ Tự giới thiệu bản thân:
Quê quán:
Thói quen và sở trường:
Sở thích (Đồ ăn, ai đó, vv):
Lời nhắn đến mọi người trong lớp:
“Hãy viết thông tin vào phiếu, rồi cô sẽ thu lại và bốc thăm. Tùy vào nội dung viết trên thẻ, cô sẽ hỏi nhiều câu hỏi khác nhau để các em trả lời… Vậy được chứ? Đây là một kế hoạch mà mãi cô mới nghĩ ra được để qua được giờ chủ nhiệm đầu tiên đấy.” Yagisawa-sensei giải thích.
Lờ đi những câu không cần thiết, thì việc hỏi chung các câu hỏi có vẻ công bằng, nhưng với người thuộc nhóm kiểu “Tôi là ○○ ,rất vui được gặp mọi người (hết)’ thì có hơi khó khăn. Mình tên và trường cũ thì dễ rồi, nhưng những mục còn lại khiến tôi do dự.
Cơ mà tôi cũng chẳng để trống được, nên với hy vọng chuyện này sẽ kết thúc êm đẹp, tôi điền vào từng chỗ trống.
Mà, với nấy học sinh trong lớp thì mỗi người chắc chỉ có một hai phút thôi, nên có lẽ không hỏi sâu đâu.
Nên là, nếu lượt của tôi vào tầm nửa sau khi mà sự chú ý của cả học sinh và giáo viên đều giảm đi rồi, tôi có thể trả lời qua loa…
“Được rồi, bắt đầu thôi. Người đầu tiên là… Ừm, Maehara-kun?”
“…”
Sao lại phải là tôi?”
“Maehara-kun? Em đâu rồi?”
“…Vâng.”
Tôi chưa bao giờ bị bốc thăm trúng như thế này trước đây, và đây đúng là một khởi đầu đáng lo ngại cho cuộc sống học đường sau này. Tôi còn chẳng nhớ gì nhiều về những gì đã xảy ra trong khi tôi giới thiệu nữa, vì quá lo lắng đi mà.
Ừ thì, chắc chắn là thất bại thảm hại rồi. Là một người chẳng có người quen chứ không nói đến bạn bè trong lớp này, trở thành người đầu tiên tự giới thiệu bản thân quả là một cực hình.
Sau khi hoàn thành vai trò của người đầu tiên với thất bại rõ rệt, tôi lơ đãng quan sát những phần giới thiệu còn lại.
Nhờ cú ngã của tôi mà họ có vẻ nhẹ nhõm hơn, nghĩ
rằng “Chẳng ai có thể tệ hơn cậu ta nữa đâu” và buổi tự giới thiệu trôi qua trong bầu không khí thoải mái.
Cụ thể thì tấm thẻ của tôi viết như sau:
Tên: Maehara Maki
Trường cũ: Sơ trung Matsubara
Thói quen và sở trường: Game, vv
Sở thích (Đồ ăn, ai đó, vv): không có gì cụ thể
Lời nhắn đến mọi người trong lớp: Rất vui được gặp mọi người
Giờ nghĩ lại thì, tôi có thể hiểu được tại sao cô giáo lại muốn đặt câu hỏi. Với người đầu tiên tự giới thiệu thế này, tiết chủ nhiệm sẽ trôi qua trong chớp mắt thôi.
Tôi mơ hồ nhớ lại những gì nói với cô giáo khi được hỏi , “Maehara-kun, Sơ trung Matsubara… Ở đâu thế nhỉ? Không ở khu gần đây phải chứ?”
“Ở tỉnh bên cạnh ạ. Em chuyển đến đây sống từ mùa đông năm lớp 9 vì chuyện gia đình ạ.”
“Ah, ra vậy… Về thói quen và sở trường, là game… chà, cô biết rằng mấy thể loại game mô phỏng giờ đang là trend này. Còn sở thích thì ‘Không có gì cụ thể’… Em không có gì mà mình mong đợi, như thể vào cuối tuần sao?”
“Ừm, nếu phải nói một thứ thì…”
“Oh, được thôi. Nói cho cô biết đi, là gì thế?”
“Ừm… Thì, vào thứ Sáu mẹ phải đi làm nên em ở nhà một mình. Em sẽ gọi pizza, uống cola rồi ngồi chơi game ở phòng khách hay xem video trên máy tính thôi…”
“Oh ~ Còn gì nữa không?”
“À-À thì… Chắc là, xem phim ạ.”
“Tuyệt đấy! Em xem thể loại gì thế?”
“P-Phim về cá mập hay cá sấu chăng… Em khá thích mấy loại phim hạng B… Chắc vậy…”
“O-Oh… Cá mập hay cá sấu hửm?”
Có lẽ tôi đã đi hơi sâu mục phim ảnh này rồi. Dù sao thì, sau vụ này vị trí của tôi trong lớp đã được quyết định rồi.
Dù một đứa cô độc như tôi có không hoàn toàn thất bại đi nữa thì kết quả vẫn vậy thôi.
“Được rồi, tiếp theo là… để xem nào, Amami-san?”
“Đây ạ!”
Khi còn tầm 10 người nữa, một giọng nói vui vẻ vang lên trong lớp.
Một cô gái xinh đẹp với mái tóc vàng óng và đôi mắt màu đại dương.
Cả lớp, hay chính xác hơn là hầu hết con trai đều bị ngoại hình của cô thu hút.
Tôi cũng không phải ngoại lệ, nhưng vẻ đẹp nổi bật đó khiến tôi cảm thấy không thật, như thể cô bước ra từ thế giới kỳ ảo vậy.
“Em tên là Yuu Amami, “Yuu” là mặt trời, còn “Amami” là ban đêm. Một lần nữa, tớ là Yuu Amami! Mong được Sensei và mọi người chiếu cố trong năm tới ạ!”
“Tốt lắm. Mà nhân tiện, tóc em đẹp thật đấy. Cô hỏi em về nó dược chứ?”
“Tất nhiên rồi ạ! Bà em là người nước ngoài, và em cũng được mọi người bảo rằng giống hệt bà khi còn trẻ.”
Ra vậy. Dù tôi đã học nhiều trường khác nhau từ bé đến giờ, nhưng cô ấy là người đầu tiên tôi gặp có vẻ ngoài nổi bật đến thế.
“Em đã từng học Trường nữ sinh Tachibana… Chẳng phải đó là ngôi trường liên cấp danh tiếng sao?”
“Vâng, đúng rồi ạ. Nhưng vì xung quanh chỉ có con gái, nên em nghĩ rằng sẽ rất tuyệt nếu học ở một trường cao trung bình thường… phải chứ Umi?”
“…Đừng có đột nhiên gọi tên tớ thế.” Umi, người đằng sau cô nói.
Với mái tóc cắt ngắn, cô mang lại cảm giác có phần giống con trai. Từ chỗ tôi ngồi thì chỉ có thể thấy gương mặt nhìn nghiêng thôi, nhưng có lẽ cô ấy cũng khá xinh đấy.
Nếu không có Amami-san thì cô ấy hẳn sẽ thành idol của lớp rồi.
‘Này, chẳng phải tầng lớp lớp mình hơi cao đấy à?’
‘Ừ, có lẽ chúng ta gặp may rồi.’
Những câu nói có thể nghe được từ đâu đó.
“Nào Umi, nhanh nào, sao không tận dụng cơ hội này mà tự giới thiệu luôn đi? Sensei, vậy có được không ạ?”
“Được chứ. Chúng ta cũng hơi chậm giờ rồi, nên em có thể giới thiệu không, Asanagi-san?”
“Thật luôn à… Thôi được.”
Umi được cô giáo gọi liền lịch thiệp đứng dậy.
Cô có dáng người mảnh khảnh, và hình như cao hơn tôi một chút… Chán thật.
“Tớ là Asanagi Umi. Trường cũ của tớ cũng là trường của nhỏ ngồi trước đây luôn. Nói thật thì tớ phát ngán việc học cùng lớp với nhỏ đó dù lên cao trung rồi. Tớ mệt mỏi lắm rồi nên mong mọi người giúp đỡ nhé.”
“Này Umi, thế có hơi ác đấy nhá. Cậu nói cứ như thể tớ là cún hoang bám theo cậu ấy.”
“
“Thế thì ‘Tớ là một người trầm tính và không cắn đâu’ thì sao? Cậu thấy sao?”
“Thế thì thành cún thật luôn rồi! Không, không có đâu nghe chưa!”
Những tiếng cười vang lên trong lớp. Dù nghe nội dung có vẻ căng thẳng nhưng nhìn thái độ vui vẻ kia thì chắc hẳn đó chỉ là kiểu đùa bình thường của họ thôi.
Hai người đó chắc chắn sẽ là trung tâm của lớp này trong năm nay đây. Mà, cũng chẳng liên quan gì đến tôi.
Và thế là, cũng phải thôi, tôi trở nên cô độc trong lớp vào vài tháng tới đó. Trong tình thế mà những vòng tròn quan hệ được lập ra chỉ trong tháng đầu, tôi trở thành kẻ ngoại lai trong vài tháng liên tục. Một tình thế tuyệt vọng.
Đi đi về về giữa trường và nhà, dành cuối tuần ở nhà cả ngày – cuộc sống của tôi dần trở nên buồn tẻ và đơn điều. Tôi đã quen ở một mình rồi, nhưng không đồng nghĩa với việc tôi thích sự cô đơn.
Có một thời gian tôi đã mong muốn những lúc sau khi tan học, tham gia vào những cuộc nói chuyện ngốc nghếch cùng bạn bè hay tham gia hoạt động câu lạc bộ với mọi người. Thật sự đấy, tôi đã từng mong muốn những thứ đó.
Tuy nhiên, xu hướng sống khép kín của tôi càng lúc càng nặng, và dũng khí để thay đổi đang dần biến mất.
Bạn bè không có cũng chẳng sao.
Tôi tự nhủ thế đấy, khi nhớ lại những gì đã từng nói với mẹ.
Asanagi:”Này Maehara, hôm nay đến chỗ cậu nữa không? Được chứ?”
Một tin nhắn gửi đến chiếc điện thoại mà lâu nay chỉ có liên lạc với phụ huynh của tôi.
Ừ, đúng vậy. Tôi đây, một thằng chưa bao giờ có bạn, đã kết bạn được lần đầu tiên.
Và đó là một cô gái.
Cô ấy là Asanagi-san.
Và là ‘cô gái đáng yêu thứ hai lớp.’