Trans: Arteria
----------
Chúng tôi đã suôn sẻ vượt qua bài kiểm tra. Sự kiện cuối cùng trước kỳ nghỉ hè là buổi lễ bế giảng. Dù vậy bọn tôi vẫn không thể lơ là, vì tùy vào kết quả bài kiểm tra vừa rồi, cũng có thể sẽ phải học phụ đạo cả tháng trời đấy.
Đặc biệt là Nozomu và Amami-san.
Gần tan học, chúng tôi chỉ còn tiết chủ nhiệm nữa thôi. Khi tôi đang dọn đồ thì Amami-san lại chỗ tôi.
“Maki-kun~Điểm cậu sao rồi?”
“Cũng ngang mọi khi, còn cậu thì sao? Nhìn cậu thế này thì có vẻ khả quan nhỉ?”
“Hehe, cậu thấy đấy.”
Nhìn cô ấy vui vẻ ôm bài kiểm tra trong lúc nói chuyện với tôi là biết rồi.
“Tuyệt ghê, điểm của cậu còn cao hơn trung bình của lớp nữa. Phạm vi bài kiểm tra này cũng khá lớn, cậu đã làm tốt rồi.”
“Cảm ơn ~ Hehe, tớ cũng là học sinh trường này chứ bộ, chỉ cần cố gắng một chút thôi là làm được ngay!”
“Ừ, cậu giỏi lắm. Dù mới chỉ có một môn.”
“Huh? Cậu nói gì vậy Maki-kun! Bài kiểm tra tiếng Anh là vấn đề duy nhất mà!”
“Quay lại thực tại đi Amami-san.”
Điểm tiếng anh thì cao đấy, nhưng cô ấy chỉ vừa đủ điểm đạt khoa học với toán thôi. Nói chung là, có cải thiện một chút ít so với bài giữa kỳ.
Mà thôi, ít nhất là vẫn qua được. Cũng chẳng thể so sánh với lần trước vì phạm vi đề lần này rộng hơn. Điểm trung bình của cả lớp vì thế cũng giảm xuống, nên cô ấy mới vượt qua điểm đấy được.
Nói chung là, việc học hành của cổ cũng có cải thiện.
“À phải rồi, về lớp học hè ấy, mẹ cậu nói sao Maki-kun.”
“Ah, mẹ tớ bảo là ổn. Tớ nói rằng mình sẽ đi học cùng mọi người và ngay lập tức được chấp thuận.”
Bọn tôi đã quyết định sử dụng ý kiến của Nitta-san, là tham gia lớp học hè thay vì trường luyện thi. Cả bọn sẽ học cùng nơi mà chị của Nitta-san, Yuna-san đã học. Lớp này chỉ mở có một tuần thôi, và học phí cũng rẻ nữa. Bằng cách này, bọn tôi có thể làm quen dần để chuẩn bị cho việc học tại trường luyện thi, trong khi vẫn có đủ thời gian để tận hưởng kỳ nghỉ hè.
Quả đúng như Umi nói, Nitta-san thi thoảng cũng có ích nhỉ. Đương nhiên là tôi nào dám nói trước mặt chính chủ như thế.
Vẫn sẽ là nhóm 4 người thường lệ. Nozomu thì bận câu lạc bộ nên không tham gia. Có nhiều khóa học để chọn, nhưng vì bọn tôi ở đây là để học cùng Amami-san, nên đã chọn một lớp mà cả bọn có thể ở cùng nhau.
“Hehe, tớ hóng đến kỳ nghỉ lắm đấy! Hơi tiếc một chút là bọn mình phải lên kế hoạch đi học trước, nhưng ít ra thì tớ vẫn được ở cùng các cậu! Giờ tớ đang tràn trề động lực đây!”
“Đủ động lực để làm hết bài tập hè rồi chứ?”
“…Giờ thì chẳng còn mống nào hết.”
“Thế thì 0 điểm nhé Amami-san.”
Học hè cũng tốt đấy, nhưng nếu vì thế mà bỏ làm bài tập của trường thì sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả. Có lẽ việc của tôi và Umi là phải để mắt đến việc học hành của cô nàng này rồi.
Vả lại, đây cũng sẽ là một cơ hội tốt cho Umi và tôi để xem lại những gì đã được học. Bọn tôi không được lơ là chút nào nếu muốn vào cùng đại học với nhau.
“Được rồi, các em ngồi xuống nào ~ Cô biết là mọi người ai cũng muốn nghỉ lắm rồi, nhưng cô vẫn có chuyện phải dặn dò đã.”
Yagisawa-sensei vào lớp với một chồng giấy, hẳn là cho cả lớp.
Khi mọi người đã yên vị, cô đưa chồng giấy cho bọn tôi chuyền xuống dưới. Tôi liếc nhìn qua và thấy dòng chữ “Hội thao” ở đấy.
…À ừ, còn cái đó nữa nhỉ.
“Chắc có vài người đã quên, nhưng vì năm ngoái chúng ta đã tổ chức lễ hội văn hóa, nên năm nay sẽ là hội thao. Lịch trình thì trên tờ in đã có… Ugh, cô không muốn nói xấu trường đâu, nhưng mà thật đấy? Tổ chức sự kiện này vào tháng 9 á? Họ đang nghĩ gì vậy chứ?”
Cả lớp đều có chung suy nghĩ với cô ấy. Vì lí do nào đó mà hội thao lại được tổ chức vào tháng 9 thay vì tháng 10 hay 11 như lễ hội văn hóa.
Nói cách khác, những ai muốn tham gia sẽ phải bắt đầu luyện tập ngay sau lễ Obon vào tháng 8 nếu muốn đạt kết quả tốt. Hội học sinh, ủy ban lễ hội và hầu hết các câu lạc bộ sẽ trở nên cực kỳ bận rộn.
“Hôm nay chúng ta sẽ quyết định luôn những người tham gia, nhưng trước đó thì, bầu chọn thành viên ủy ban đã. Nếu có ai xung phong thì giơ tay…”
Cô nhìn quanh lớp một vòng, nhưng đương nhiên là không có cánh tay nào đưa lên cả.
“…Được rồi, vậy bốc thăm nhé.”
Và thế là, giống như năm ngoái, lại là bốc thăm.
Lần này sẽ có tận 4 người được chọn. Hai người sẽ hỗ trợ cho hội học sinh và hai người sẽ phụ trách cho bảng lớp.
Nó là một tấm bảng lớn được đặt sau hàng ghế khán giả của lớp trong ngày diễn ra sự kiện, được ghép lên bởi những tấm hình do chính học sinh chọn. Bọn tôi có thể làm gì với nó cũng được, nhưng thường thì cả lớp sẽ chọn sẵn chủ đề rồi mới làm.
Tôi chưa từng thấy nó bao giờ, vì năm ngoái là lễ hội văn hóa, nhưng qua một tấm ảnh cũ thì bảng của lớp nào cũng khiến tôi thấy ấn tượng hết. Quy mô khác hẳn hồi sơ trung luôn.
…Và đương nhiên, vấn đề cũng là ở chỗ đó.
“Nhân tiện, những người phụ trách làm bảng sẽ được miễn việc tham gia sự kiện, vì sẽ cần rất nhiều thời gian để chuẩn bị. Nếu không giỏi khoản vận động nhưng vẫn muốn đóng góp cho lớp thì các em có thể xem xét vào vị trí này. Chúng ta sẽ bốc thăm để chọn người, nhưng nếu muốn thì các em vẫn có thể nói với cô. Hạn cuối là ngày 1 tháng 8.”
Từ tờ giấy được phát, chúng tôi phải chuẩn bị cho sự kiện này từ tận đầu tháng 8. Nói cách khác, kỳ nghỉ hè của chúng tôi thực tế ngắn hơn dự tính.
Giờ tôi có hai lựa chọn. Một là cứ thoải mái tận hưởng kỳ nghỉ mà kệ lớp, hoặc hai là chấp nhận nhún nhường để không ai phàn nàn.
…Sao cũng được, cứ bốc thăm đi cái đã.
“…”
Nếu dính thì tôi bắt buộc phải làm rồi, nên cầu mong lần này được thăm trắng. Nếu có Umi làm cùng thì tôi sẽ tự nguyện đấy, nhưng phải đợi đến tận năm sau bọn tôi mới có cơ may chung lớp được.
Tôi bốc một lá thăm rồi đưa cho Yagisawa-sensei.
“Ah, lần này em an toàn rồi ha Maehara-kun?”
“Em không ‘may’ đến mức thắng hai lần liên tục đâu ạ.”
Không bốc trúng khiến tôi nhẹ nhõm hẳn.
Không biết bên lớp Umi thế nào, nhưng vì chưa có tin nhắn nào gửi tới nên có vẻ bên đó cũng không gặp vấn đề gì.
Phần bốc thăm trôi qua suôn sẻ, hai người được chọn để làm thành viên ủy ban. Chỉ còn hai vị trí cho việc chuẩn bị bảng lớp.
Và chỉ còn 10 người là chưa bốc thăm, nên sẽ có một người được chọn sớm thôi.
“Ah, em trúng này…”
Và lần này, Amami-san là người rút trúng.
Ngay lúc ấy, đám con trai trong lớp lập tức trở nên ồn ào.
“Oh ~ Là Amami-san sao? Nào mấy cậu trai, vẫn còn một chỗ trống đấy ~ Ai trong số mấy đứa muốn cho Amami-san thấy sự men lỳ của mình nào?”
Dù chẳng có ai giơ tay, nhưng hẳn là có vài đứa đang nghiêm túc nghĩ về chuyện này rồi.
Đánh đổi kỳ nghỉ hè để lấy một cơ hội được gần gũi hơn với Amami-san, hẳn phải suy nghĩ kỹ lắm đây.”
Rốt cuộc, chẳng có ai giơ tay hết.
Việc bốc thăm lại được tiếp tục, và một cậu bạn đã rút trúng.
“Ừm, đây ạ…”
“Được rồi, chúc mừng nhé Ooyama-kun. Mà, em là người cuối cùng rồi nên cũng không có gì bất ngờ nữa nhỉ.”
“Haha, vâng… Em sẽ cố gắng hết sức.”
Ooyama-kun liền quay về chỗ của mình. Vài người nhìn cậu ta với vẻ ghen tỵ, nhưng dường như chính chủ cũng chẳng vui vẻ gì cho cam. Nhưng cậu ta cũng không hề có thái độ khó chịu.
“Xin lỗi nhé Maki-kun, thế này thì… Chúng ta làm sao giờ?”
“Đành chịu thôi chứ sao. Để báo cho mọi người biết sau vậy. Nếu cần thì bọn tớ cũng sẽ đến giúp cậu mà.”
Rồi tôi lập tức nhắn tin cho Umi.