Trans: Arteria
----------
Có tổng cộng 9 người, gồm cả tôi tập hợp tại nhà Amami-san.
Nhóm mọi khi gồm Umi, Nitta-san và Nozomu, đôi bạn Nitori-san và Houjou-san, Riku-san, Arae-san và bạn cùng lớp của Umi, Nakamura-san.
Tất cả mọi người giờ đang tập trung tại phòng khách. Khi tôi cùng Umi giúp Eri-san chuẩn bị đồ ăn thì đột nhiên Nakamura-san tiến đến.
Cũng khá lâu rồi tôi không gặp cổ, hình như cô ấy cao lên thì phải.
“Lâu rồi ha Maehara-kun. Thế, cặp vợ chồng yêu thích của mình sao rồi?”
“Bọn tớ đã cưới đâu… Hôm nay cậu đi một mình sao Nakamura-san?”
“Ừ. Ba người kia cũng được mời, nhưng bọn mình nghĩ cả lũ mà đến thì đông quá, nên với tư cách là người đại diện cũng như ứng cử viên cho chức hội trưởng hội học sinh kế nhiệm, mình đã đến đây.”
“Thua kéo búa bao hửm?”
“Đại loại thế.”
Umi dễ dàng vạch trần cô ấy. Nhưng có một thứ trong lời cô nói khiến tôi chú ý.
“Cậu đang ứng cử hội trưởng hội học sinh sao Nakamura-san? Tớ cứ tưởng cậu không hứng thú với mấy chuyện kiểu đó cơ.”
Cũng lâu rồi nên tôi không nhớ rõ nữa, nhưng tôi chắc rằng cô ấy đã từng nói vậy. Cô ấy đủ tải giỏi để tranh cử vị trí ấy, nhưng cô lại không thích nó lắm. Theo như tôi biết thì cô ấy còn không hề thuộc một bộ ban nào cả.
Umi hiểu điều tôi đang băn khoăn liền lên tiếng giải thích.
“Giáo viên chủ nhiệm lớp em là cố vấn của hội học sinh, nhưng thầy ấy không tìm được ai năm hai muốn gia nhập cả. Nakamura-san và em là những người còn lại không tham gia câu lạc bộ nào, nên thầy ấy hỏi bọn em xem có muốn gia nhập không. Nhưng em từ chối luôn rồi.
Hội trưởng hội học sinh hiện tại, Tomoo-senpai sẽ hết nhiệm kỳ mùa hè này, nên họ phải tìm người tiếp theo trước lúc đó. Ở trường tôi, cấu trúc hội học sinh không khác gì các câu lạc bộ bình thường hết.
Nói cách khác, hội trưởng hiện tại phải chọn một học sinh năm hai trong hội và chỉ định người đó làm hội trưởng tiếp theo, nhưng nghe Umi kể thì năm nay có vẻ khó.
Nakamura-san tiếp lời giải thích của Umi.
“Cậu cũng biết hội trưởng bận thế nào rồi nhỉ? Trong kỳ nghỉ hè, chị ấy vẫn phải đến trường chuẩn bị cho lễ hội, và sau khi kết thúc còn lo cho bữa tiệc Giáng sinh nữa. Vì bữa tiệc năm ngoái khá nổi, nên họ bảo năm nay sẽ tiếp tục tổ chức… Nói chung là, chị ấy không có thời gian thư thả đâu…”
“Năm nay vẫn tổ chức tiếp á? Woah.”
“Suỵt, chỉ bọn này biết thôi đấy nhé? Vẫn là tin mật đấy. Với lại, năm nay sẽ là trường khác chủ trì, nhưng chúng ta cũng sẽ phải giúp họ một tay nữa.”
Toomo-senpai vẫn sẽ còn ở lại giúp cho tân hội trưởng, nhưng cũng chẳng giảm được khối lượng công việc đi là bao.
Thấy hội trưởng bận bịu như vậy, thì đám học sinh năm hai hẳn cũng ngại ngồi vào vị trí đó.
Làm hội trưởng cũng có nhiều đặc quyền. Như được ưu tiên trong việc viết giấy giới thiệu lên đại học chẳng hạn. Nhưng nói gì thì nói, những đặc quyền đó cũng chẳng giúp gì nhiều nếu đang ngắm vào một trường danh tiếng.
“Được rồi, tớ hiểu tình hình rồi, chỉ là không hiểu động lực của cậu từ đâu đến thôi… Ah, đừng hiểu nhầm nhé, không phải tớ nghi ngờ năng lực của cậu hay gì, chỉ là tớ không ngờ cậu lại muốn đạt được vị trí như thế thôi.”
Umi gật gù đồng tình. Có vẻ Umi cũng không biết.
Ngay từ đầu, thầy giáo chủ nhiệm của họ chỉ hỏi khi dần vào thế bí thôi. Như Umi, Nakamura-san có thể dễ dàng từ chối nếu không muốn. Với lại, cũng chẳng hề có luật bắt buộc hội trưởng phải là học sinh năm hai cả. Thêm nữa, Nakamura-san cũng chẳng phải kiểu người sẽ chịu nhận việc vì người khác như thế.
“Uh, mình không phiền nói chuyện đó đâu, nhưng mình nghĩ đây không phải lúc nói về mấy việc thế này. Mà bên kia chuẩn bị cũng xong cả rồi, nên ra mở tiệc nào. Vậy thì, cặp vợ chồng yêu thích của mình ơi, nâng ly nào ~”
“Bọn tớ chưa có kết hôn! Jeez, đừng có trêu nữa…”
“Haha, được rồi được rồi ~ Thế để mình đi trêu người khác vậy. Để hai người ở lại tán tỉnh nhau cho đã luôn nhé ~”
Dứt câu đùa, cô ấy rời đi chạy đến chỗ hội những người chơi bóng rổ, có Nitori-san, Houjou-san và Arae-san.
Có lẽ có lí do gì đó khiến cô ấy muốn tranh cử. Dù sao thì đó cũng là việc tốt mà, Tomoo-senpai sẽ được giúp đỡ nhiều đây. Cuối cùng chị ấy cũng có thể học để chuẩn bị cho kỳ thi rồi.
Mà, chuyện đó để nghĩ sau đi. Giờ nói chuyện với Umi đã.
“Xin lỗi nhé Maki, vì không nói cho anh chuyện của hội học sinh.”
“Không sao, anh chỉ hơi ngạc nhiên thôi, có mất gì đâu mà… Giáo viên lớp em nói với em khi nào thế?”
“Sau đợt thi đấu lớp, cũng lâu rồi… Mà thật ra thì cũng sắp xong xuôi hết cả rồi, Nakamura-san sẽ nhận vị trí mới ngay sau kỳ nghỉ hè.”
Vậy là vào tầm bọn tôi đang lên kế hoạch đi chơi nhỉ.
“Thế sao em không nói gì?”
“Ừm… Em định nói rồi đấy chứ, nhưng em biết tính anh mà, nếu anh biết hội trưởng đang bận tối mặt tối mũi, anh sẽ tình nguyện đến giúp mất. Đừng có chối, em biết anh cảm thấy mắc nợ chị ấy. Ngay khi có cơ hội anh sẽ nhảy ngay vào giúp… và em không muốn thế…”
“Chắc vậy nhỉ… Thường thì anh sẽ không làm thế đâu, nhưng nếu Tomoo-senpai cần giúp… mà anh cũng chẳng bận việc gì nên là…”
Với người lạ thì không đâu, nhưng năm ngoái Tomoo-senpai đã giúp đỡ tôi rất nhiều, đó còn là chị gái của Nozomu nữa, nên tôi sẽ muốn giúp nếu chị ấy gặp rắc rối. Tất nhiên là không đến mức tự nguyện làm hội trưởng tiếp theo, nhưng nếu gia nhập thôi thì tôi vẫn chấp nhận được.
Đương nhiên là nếu Umi cho phép rồi.
“Nếu anh định giúp chị ấy thì thời gian của em bên anh sẽ giảm đi, nhưng điều đó không quan trọng. Em chỉ không muốn anh tự ép mình làm việc mình không muốn chỉ để trả ơn đâu. Là một thành viên hội học sinh, anh phải xử lí rất nhiều việc như các sự kiện của trường hay hoạt động câu lạc bộ. Anh cũng phải đối mặt với rất nhiều người khác nữa. Tốt bụng là điểm tốt của anh, nhưng nếu anh tham gia thì mọi chuyện sẽ chỉ khiến anh căng thẳng hơn thôi. Em vẫn chưa quên chuyện xảy ra đông năm ngoái đâu đấy nhé?”
Em ấy đang nói vể khoảng thời gian tôi còn chật vật với vấn đề gia đình. Lúc ấy tôi đã tự làm xấu mặt mình trước mặt gia đình em ấy.
Vụ đó đã kết thúc êm đẹp vì kết quả là tôi đã thú nhận tình cảm của mình với em ấy, và nhà Asanagi cũng đối xử với tôi rất tốt nữa. Với tôi thì nhìn chung đó là một kỷ niệm đẹp, nhưng dường như với Umi thì không.
Em ấy lo cho sức khỏe của tôi cả về thể chất lẫn tinh thần nhỉ?
“Anh hiểu rồi… Cảm ơn vì đã giữ bí mật nhé Umi.”
“Đây là lúc anh nên nổi giận chứ… Đừng có ngọt ngào với em nữa coi.”
“Mấy chuyện vặt vãnh này có gì đâu mà giận. Em là người quan trọng nhất với anh mà Umi, hơn cả ân tình với Tomoo-senpai, hơn bất cứ ai trên đời mà.”
Dù Tomoo-senpai có gặp rắc rối đi nữa, nếu giúp chị ấy khiến Umi phải lo lắng thì tôi sẽ không làm nữa.
Với lại tôi cũng đâu giỏi giang gì. Nếu tình nguyện đi giúp có khi tôi còn làm loạn lên cơ.
Nên tốt hơn tôi nên dành hết tâm sức của mình để khiến Umi hạnh phúc.
Miễn là được thấy nụ cười của cô bạn gái đáng yêu này, thì chẳng còn gì quan trọng nữa.
“Cảm ơn vì đã lo cho anh nhé. Nên là đừng lo, anh sẽ không để em phải lo lắng đâu, uh… Lại đây để anh ôm em nào.”
“Vậy thì, cung kính không bằng tuân mệnh ~ hehe ~”
Nói rồi, Umi nở nụ cười tinh nghịch và vùi mặt vào ngực tôi.
Phải, tôi luôn muốn em ấy được mỉm cười như thế này. Hạnh phúc của em cũng là của tôi mà.
Rốt cuộc bọn tôi lại làm theo y như những gì Nakamura-san trêu. Một lúc sau tôi cảm thấy có những ánh nhìn như muốn xuyên qua người mình.
“Hehe… Umi, Maki-kun này… Các cậu xong chưa thế? Bọn mình sắp mở tiệc rồi đấy… Hai cậu nhanh lên được chứ?”
““… Tớ xin lỗi.””
Sau khi xin lỗi những người có mặt, bọn tôi bắt đầu tổ chức bữa tiệc.
----------
Tận 3 tuần thì lần break này khá dài đấy nhỉ, cơ mà lẽ ra hôm nay cũng không có gì đâu, dạo nay chán chả có động lực muốn làm gì cả...