Trans: Arteria
Tôi mất kha khá thời gian vào vụ nghĩ xưng hô của chap này, ae thấy không ổn thì bảo để sửa nhé...
----------
Sau khi nói chuyện xong, Riku-san và tôi quay về phòng ngủ cho đến giờ về. Lúc đầu tôi nghĩ là ngủ trong xe cũng được thôi, nhưng anh ấy bảo…
‘Lên cao tốc thì mẹ lái xe có hơi… căng, nên là…’
Nghe vậy tôi quyết định phải ngủ được nhiều nhất có thể.
Chúng tôi thức dậy khi trời sáng hẳn, sau khi thay bộ yukata ra thì sắp xếp hành lý lại rồi xuống ăn sáng.
Ở đó, Shizuku-san trong bộ đồ phục vụ, để ý thấy bọn tôi liền lại gần với nụ cười hối lỗi.
“Chào buổi sáng, Maki-kun, Umi-chan. Xin lỗi vì tối qua mượn Rikkun hơi lâu nhé. Bọn chị đã nói chuyện khá nhiều về ngày xưa, rồi rốt cuộc uống tới tận sáng luôn.”
“Chào buổi sáng, Shizuku-san. Riku-san sẽ ngủ đến khi bọn em đi nên anh ấy nói chị không cần chuẩn bị bữa sáng cho ảnh đâu.”
“Vậy à.
Chắc tối qua có hơi quá… chị phải xin lỗi đàng hoàng mới được.”
Theo lời Riku-san kể thì tối qua chị ấy uống khá nhiều, nhưng thay vì mệt mỏi thì trông chị ấy còn năng động hơn bình thường nữa.
Tôi không biết chính xác những gì đã xảy ra tối qua, nhưng có vẻ họ đã có một khoảng thời gian thoải mái.
“À đúng rồi, trước khi đi em dành ra chút thời gian được không? Nếu không phiền thì Reiji-kun muốn nói chuyện với em…”
“Reiji-kun?...Được thôi ạ, em cũng muốn nói chuyện với em ấy nữa.”
“Cảm ơn nhé. Chị sẽ đưa thằng bé đến đây sau.”
Nói rồi, Shizuku-san rời đi chuẩn bị bữa sáng.
“Anh nổi tiếng rồi ha Maki?”
“Làm gì có? Nói thật thì anh nghĩ Reiji-kun sẽ bám em cơ… Nhân tiện thì, em giỏi chăm sóc bọn trẻ con không?”
“Hm ~ Cũng tàm tạm, chắc vậy. Nếu bắt buộc thì em cũng trông trẻ được, nhưng em không muốn lắm… Anh thì sao?
“Anh thì không hề. Hồi cấp hai khi đến giúp việc tại một nhà trẻ, mấy đứa quỷ nhỏ đó
cứ được đà mà lấy gậy đập anh thôi.”
“Ah ~ Là vậy à?”
Reiji-kun là ngoại lệ. Nếu em ấy giống lũ trẻ kia, thì tôi cũng chẳng buồn nói chuyện với em ấy đâu. Nhưng mà, tôi có nghe nói rằng tính cách con trẻ còn bị ảnh hưởng bởi phụ huynh nữa. Nên Shizuku-san hẳn là một tấm gương tốt cho em ấy.
Bọn tôi ăn sáng xong thì chuẩn bị đi. Sora-san nhắn tin là bên cô cũng chuẩn bị xong rồi, nên bọn tôi chỉ cần đánh thức Riku-san rồi qua đón cô thôi.
Khi quay lại phòng, Riku-san đã thức dậy rồi.
“Về rồi đấy à.”
“Sao anh lại tỉnh rồi? Em đã nghĩ biết bao nhiêu cách để đánh thức anh dậy đấy.”
“Con nhỏ này…”
“Đùa thôi. Maki đang ở đây mà, kiểu gì anh ấy chả cản em lại. Anh xong xuôi hết chưa?”
“Ý em là sao?”
“Anh biết em đang nói về chuyện gì mà.”
Em ấy đang hỏi rằng ảnh đã xong việc với Shizuku-san chưa. Thay vì trả lời, Riku-san lại có vẻ bồn chồn.
Có lẽ anh ấy đang nghĩ xem nên trả lời như thế nào.
“Reiji-kun bảo muốn gặp bọn em trước khi đi, nên bọn em xuống trước nhé Riku-san.”
“…À, ừ.”
Tôi ném cho anh ấy một cái phao cứu sinh, bảo rằng bọn tôi sẽ đứng đợi dưới quầy lễ tân.
Dù bọn tôi vẫn đang được nghỉ, nhưng Reiji-kun thì không. Khi mang hành lí xuống đến sảnh, bọn tôi thấy em ấy đang mặc đồng phục mẫu giáo rồi.
“Chao, Reiji-kun.”
“…”
Tôi cứ nghĩ em ấy sẽ chạy đến cơ, nhưung Reiji-kun lại trốn sau lưng Shizuku-san, có lẽ là ngại người lạ.
Em ấy khiến tôi nhớ đến bản thân mình ngày xưa.
“Reiji, chẳng phải con bảo muốn cảm ơn anh ấy sao? Thôi nào, đừng ngại mà.”
“…Ừm.”
Sau khi được Shizuku-san thúc giục, em ấy tiến đến chỗ tôi. Thấy vậy, Umi đang nắm tay tôi liền thả ra rồi lùi ra một đoạn.
“Em cảm ơn vì mọi thứ nhé anh trai. Lần tới lại chơi cùng nhau nhé.”
“Không cần cảm ơn đâu. Và ừ, lần tới nhé.”
“Hẹn gặp lại anh!”
Nói rồi, cậu nhóc mau chóng chạy đến điểm chờ xe buýt.
Có hơi buồn một chút, nhưng dù sao bọn tôi cũng sẽ gặp lại nhau thôi, nên không cần thiết phải cầu kỳ.
Vả lại, đây cũng là cách mà tôi thường chào tạm biệt mà.
“Thằng bé lúc nào cũng ghét đến trường, nhưng hôm nay lại muốn đi… Cảm ơn em nhiều lắm Maki-kun.”
“Em có làm gì đâu. Là tự em ấy cố gắng đấy ạ.”
Tất cả những gì tôi làm chỉ là thúc đẩy một chút thôi.
Sáng sớm nay tôi cũng làm thế với Riku-san nữa.
“Em đợi có lâu không Maki?”
“Không lâu đâu… Bọn em sẽ đợi ở ngoài nhé Riku-san.”
“Không, ở đây đi. Ngoài kia nóng lắm, nên cứ ở đây cho đến khi anh lấy xe đi.”
Ra vậy. Anh ấy muốn tôi ở lại chứng kiến.
Cứ nói thẳng ra là được mà. Quả là một người rắc rối.
“Đừng có tsundere nữa đồ ngốc.”
“Im đê. Mà sao em lại ở đây? Lượn đê con ngốc.”
Họ quả là anh em mà. Dù ngoại hình có thể không giống nhau, nhưng cách nói móc nhau thì chẳng khác.
“Rikkun à, nếu cậu gọi tớ tới đây chỉ để xem cậu cãi cọ anh em với Umi-chan, thì tớ đi nhé? Tớ vẫn còn nhiều việc cần làm lắm mà.”
“Ah, x-xin lỗi nhé… Hai đứa ra kia ngồi chờ đi…”
Bọn tôi nghe theo, tiến đến băng ghế, ngồi vào vị trí để chuẩn bị hóng vụ tiếp theo.
“…Ừm, xin lỗi nhé Shi-chan. Tối qua tớ cư xử hơi lạ một chút.”
“Tớ không phiền đâu. Chúng ta là bạn thuở nhỏ mà, không cần câu nệ.”
“Vậy à? Bọn mình là bạn thuở nhỏ…”
Không đời nào anh ấy lại bỏ lửng ở đoạn này phải chứ?
Thì, nếu như vậy anh ấy sẽ không cất công gọi Shizuku-san khi chị ấy đang bận vậy đâu.
Anh ấy đang định làm gì đó.
Riku-san hít thở sâu rồi nói.
“Shi-chan… Có chuyện tớ cần nói với cậu…”
“Là gì thế?”
“Cậu biết hiện tớ đang thất nghiệp phải chứ? Tớ đã hoàn thành được giấc mơ của mình là gia nhập đội phòng vệ, nhưng rốt cuộc lại không thể quen được với công việc, rồi suy sụp mà nghỉ việc. Giờ sau một quãng thời gian phí hoài ở nhà, tớ cũng chẳng được khỏe mạnh lắm.”
“Ừm, tớ thấy mà. Cậu mất dáng ghê đấy Rikkun.”
“N-Này, đừng có đụng vào bụng tớ thế, nhột lắm!”
“Nhưng mềm mà ~ Cứ để tớ đụng đi ~”
Chị ấy vừa cười vừa véo bụng Riku-san.
Ngôn từ nghe như đang phê phán, nhưng biểu cảm lại thật dịu dàng.
“D-Dù sao thì, quay lại vấn đề chính đã! Tớ nhận ra rằng mình không thể cứ mãi thế này được, nên đã đi tìm một công việc. Nhưng tớ lại không biết mình muốn làm gì, nên đồng thời giờ cũng đang tìm một mục tiêu cho cuộc đời của mình…”
Tôi đã nghe về việc lí do anh ấy thôi việc, và tôi cũng thông cảm. Nhưng tôi đồng tình rằng không thể để tình trạng hiện nay tiếp diễn được.
Anh ấy tỏ vẻ kiên quyết, giống như là, đã tìm được mục tiêu ấy vậy.
“Shi-chan… Tớ muốn làm việc ở đây.”
“Huh?”
Những lời ấy khiến Shizuku-san đứng hình.
Cả bọn tôi cũng thế.
…Ra vậy, đó là lựa chọn của anh à.
“Tất nhiên đây không phải chuyện chúng ta có thể quyết định được. Tớ phải nói chuyện với bố mẹ cậu nữa. Với lại, tớ biết rằng mình cũng đang cư xử hơi vô lí, nhưng tớ sẽ cố hết sức… Tớ nói với cậu chuyện này, vì muốn cậu là người đầu tiên nghe.”
“N-Nhưng nếu cậu làm ở đây, thì phải sống ở đây hoặc nhà bà mà. Cậu có chắc là muón thế không? Với lại, lương của cậu cũng chẳng cao đâu…”
“Ừ, chắc chắn. Tớ muốn làm việc ở đây, vì muốn được ở bên cạnh cậu, Shi-chan.”
“…”
Đó là câu trả lời mà anh ấy đã đạt được.
Riku-san nói tiếp, lờ đi Shizuku-san đã đỏ mặt nãy giờ.
“Anh yêu em, Shi-chan. Anh biết rằng, lời từ chối khi xưa ấy thật ngu ngốc làm sao. Anh đã luôn hối hận về điều đó, nhưng như tối qua đã nói, anh không thể lấy lại được những lời ấy. Thế nên, mong em cho anh được thêm một cơ hội.”
“T-Tớ vui vì cậu còn nghĩ như thế về tớ, nhưng… T-Tớ còn có Reiji nữa mà? Cậu chắc đấy chứ?”
Tên em ấy được nhắc đến, nhưng cũng phải thôi, vì Reiji-kun là một trở ngại khá lớn trong mối quan hệ của họ mà.
Phải, Riku-san và Shizuku-san là bạn thuở nhỏ, họ cũng rất thân quen với nhau, nhưng với Reiji-kun, Riku-san chỉ đơn giản là một người lạ. Nếu Riku-san đột nhiên trở thành người yêu Shizuku-san, chuyện sẽ hơi rắc rối đây.
Đó là vấn đề, thế giải pháp là gì? Là câu trả lời của Riku-san. Bằng cách trở thành nhân viên quán trọ, anh ấy sẽ dễ dàng làm thân với Reiji-kun hơn.
“Dù vậy, anh biết cũng cần một khoảng thời gian để chúng ta có thể hàn gắn lại tình cảm sau 10 năm xa cách, để có thể thân thiết lại như ‘bạn thuở nhỏ’ khi xưa, và để em cùng Reiji-kun có thể hoàn toàn tin tưởng anh. Thế nên, anh nghĩ rằng tốt nhất mình nên làm việc ở đây, để có thể ở bên cạnh cả hai người.”
“Cậu đang nói rằng muốn chăm sóc cho cả Reiji và tớ sao, Rikkun?”
“Anh biết mình chưa đủ tốt để nói vậy, nhưng ừ, chắc chắn là thế.”
Riku-san gật đầu đáp lại câu hỏi ấy.
Đột nhiên, Umi đang ngồi cạnh tôi lẩm bẩm ‘thảm hại thật mà’, nhưng trái lại khóe miệng lại đang cong lên.
Tôi cũng nghĩ đây là câu trả lời đúng kiểu Riku-san rồi.
“Tại sao chứ?... Tại sao anh lại tốt với em đến thế? Em chẳng tốt đẹp gì đâu… Dù nói là thích anh, nhưng rồi lại kết hôn với một người khác ngay khi anh chẳng còn dịu dàng với em dù chỉ trong khoảnh khắc…”
“Dừng lại đi, đừng tự đổ lỗi cho bản thân nữa. Người có lỗi là anh mà, nhé?”
“Không hề! Chính em hồi đó mới là người ích kỷ. Em còn không thèm bận tâm đến cảm xúc của anh, dồn ép cảm xúc của mình một cách ích kỷ đến anh… Reiji hẳn sẽ thấy tệ lắm khi có một người mẹ tệ hại như em…”
“Thế nên mới bảo em dừng lại đi đấy. Trời ạ, khi nào cũng như vậy.”
Riku-san bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy Shizuku-san.
“Nhìn đi, anh không quan tâm em có tồi tệ hay không. Anh thích em, chỉ thế thôi. Vậy nên anh mới quyết tâm phải làm việc ở đây.”
“…Anh chắc chứ? Chăm sóc cho cả hai mẹ con vất vả lắm đấy. Không nói em, Reiji-kun rất dễ cô đơn đấy. Thế nên đêm nào thằng bé cũng sẽ khóc, và anh sẽ chẳng ngủ được đâu. Thi thoảng, anh còn phải đến trường mẫu giáo gặp giáo viên nếu thằng bé gây rắc rối nữa. Rồi còn điều kiện làm việc nữa. Anh có thực sự chắc không vậy?”
“Tất nhiên rồi. Vì em là cô bạn thuở nhỏ quý giá của anh mà. Anh sẽ làm mọi việc để em được hạnh phúc.”
“…Ngốc.”
Shizuku-san bắt đầu nức nở trong vòng tay Riku-san.
Shizuku-san cũng chỉ là Shizuku-san mà thôi. Sau biết bao nhiêu đau đớn đã trải qua, cuối cùng chị ấy cũng có thể giải tỏa hết những cảm xúc dồn nén bấy lâu khi tìm được một người để dựa vào.
Những lúc thế này, người lớn cũng phải rơi nước mắt thôi.
“Umi.”
“…Ừm, bọn mình nên để họ ở riêng một lúc. Em sẽ nhắn với mẹ rằng bọn mình đến muộn một chút.”
Bọn tôi rời quầy lễ tân ra ngoài hít thở không khí.
Cảm giác như nếu bọn tôi mà ở đó thêm nữa có khi cũng khóc theo mất.
“Không thể tin được lão anh trai ngu ngốc đó của em lại có đủ can đảm đến thế đấy… Phải rồi, sáng sớm nay, khi anh vờ đi vệ sinh là lúc anh nói chuyện với ổng phải chứ? Anh đã nói gì thế?”
“Anh chẳng nói gì quan trọng lắm đâu…”
Điều tôi nói với Riku-san đơn giản lắm.
“’Được ở bên cạnh người mình yêu thực sự là hạnh phúc’. Chỉ vậy thôi.”[note55218]