Trans: Arteria
----------
Để kiềm chế lại ham muốn trong lòng, tôi quyết định sẽ ăn trưa trước.
Bữa trưa hôm nay có những món khai vị đem từ nhà trọ Shimizu, vài món ăn mà Mizore-san và Sora-san đã chuẩn bị và vài cuộn onigiri.
Món nào trông cũng ngon khiến tôi muốn ăn hết. Điều duy nhất ngăn cản tôi là nỗi lo về cái bụng có thể sẽ bất ổn sau này. Rốt cuộc tôi cũng chỉ ăn được một nửa thôi. Chơi cùng Umi xong tôi sẽ xử phần còn lại.
“Đồ ăn ngon, cảnh đẹp, đây mới là cuộc sống ha.”
“Ừm.”
Bọn tôi ngồi tựa vào nhau ăn trưa, bàn chân trần thả xuống dòng nước dịu nhẹ. Cảm giác như đi dã ngoại vậy.
Từ trước đến nay, trong những buổi đi dã ngoại, hay ngoại khóa của trường, tôi luôn đi một mình, và nó khiến tôi luôn cảm thấy khó chịu và phiền phức thay vì tận hưởng những điểm tham quan.
Nhưng giờ thì vui rồi. Tất cả là nhờ cô bạn gái đáng yêu của tôi đây.
“Được rồi, ăn xong giờ đến lúc quẩy thôi ~”
“Triển. Anh sẽ quay đi nên khi nào xong thì nói nhé.”
“Ừm. Mà cũng chẳng cần. Em đang mặc rồi mà, chỉ cần cởi đồ ngoài ra thôi.”
“Anh biết, chỉ là anh đang cố giữ mình thôi…”
Tôi kìm nén lại nỗi niềm đang thôi thúc trong lòng rồi quay đi thay đồ bơi.
Con sông này khá nông và cũng không đủ chỗ để bơi, nên tôi đã nghĩ cứ mặc nguyên áo mà xuống cũng được, nhưng nghĩ lại thì để áo ướt sũng rắc rối lắm.
Sau khi cho quần áo vào chiếc túi mang theo, chiếc hộp ‘0,01’ lọt vào tầm mắt tôi. Tôi mau lẹ giấu nó dưới khăn tắm.
Không ai thấy đâu nhỉ?
“Em xong rồi này Maki.”
“Ừm.”
Đây không phải lần đầu tiên tôi thấy Umi trong bộ đồ bơi, vì dù sao bọn tôi cũng đi mua cùng nhau mà. Lúc đó tôi đã không thể nhìn kỹ vì quá bận tâm đến xung quanh. Vì thế lúc này tôi lại thấy bồn chồn đến lạ.
Khi quay lại, tôi nhận ra Umi đang cố tránh ánh nhìn của tôi, mặt có hơi đỏ.
“Ừm… Anh thấy sao?”
“Ừ-Ừm…”
Em ấy đang mặc bộ dùng cho lúc đi chơi với hội Amami, một bộ hai mảnh đen tuyền. Màu này đem lại cảm giác khá hợp với Umi, nhưng cùng lúc phần riềm xếp lại đem đến sự dễ thương.
“Ừm… Gu thời trang của em vẫn tuyệt như mọi khi. Em xinh lắm Umi. Bộ đồ bơi này hợp thật đấy…”
Chắc hẳn là lúc mua tôi cũng đã nói kiểu kiểu này rồi, nhưng việc đúng đắn cần làm ở đây là khen em ấy thôi. Dù có hơi xấu hổ một chút, nhưng miễn em ấy hiểu được thì không sao.
“V-Vậy à? T-Thế thì tốt, công sức của em cũng được đền đáp rồi…”
Umi, em nói lắp hết rồi kìa.”
“T-Thì sao chứ?! Cái đồ… Nhận lấy này!”
“Woah!”
Em ấy dùng chân hất nước lên thẳng mặt tôi.
Tóc mái tôi ướt nhẹp, rủ xuống che cả hai mắt tôi lại. Thấy vậy, em ấy xổ ra một tràng cười kỳ quái.
“Hehe, đồ biến thái như anh xứng đáng bị vậy đấy.”
“…Ra thế, là vậy sao. Được rồi, em chuẩn bị tinh thần đi!”
“Kyah, lạnh ghê! Hehe, chơi dưới nước có khác ha.”
Trên dòng sông nằm giữa khu rừng yên ắng, tiếng tôi vui đùa cùng Umi vang vọng.
Bọn tôi vui vẻ té nước lên nhau. Dù cả hai đều ướt nhẹp nhưng lại rất thoải mái vì chẳng phải để tâm đến gì khác.
Chỉ còn tiếng cười thôi. Vui đến mức quên cả thời gian.
“Nào nào, em đằng này này Maki ~ Huh? Kyah!”
“Umi?!”
Đột nhiên Umi mất thăng bằng suýt ngã xuống, có lẽ là dẫm phải chỗ trơn rồi.
Tôi nhanh chóng lao tới, cố gắng đỡ lấy em ấy.
Bọn tôi ngã xuống làm nước bắn tung toét.
“Em không sao chứ?”
“Ừm, em cảm ơn. Nước chỗ này hơi sâu, nên có ngã cũng không sao đâu.”
“Anh biết mà, chỉ là theo phản xạ thôi…”
Khi bên cạnh Umi, tôi luôn để mắt đến em ấy, nếu có chuyện gì xảy ra, dù có nhỏ nhặt đi nữa thì tôi cũng luôn sẵn sàng để có thể bảo vệ em.
Tôi hành xử cứ như chó canh bảo vệ chủ ấy nhỉ, nhưng cũng chẳng sao.
“Da em đẹp thế này cơ mà? Nên không được để bị thương đâu… Nên là, vì là bạn trai của em nên anh muốn bảo vệ em hết sức.”
“Hừm ~”
“N-Nhìn kiểu gì đấy hả?”
“Có gì đâu ~ Chỉ là, anh càng ngày càng nam tính hơn rồi ha Maki?”
Nói rồi Umi xoa đầu và vuốt má tôi. Cảm giác da chạm da tuyệt làm sao.
“Maki.”
“Sao thế?”
“Anh muốn biết tại sao hôm nay em lại mặc bộ này không?”
“Tại sao?”
Thực sự thì tôi cũng tò mò. Hôm đó em ấy đã mua hai bộ, và hôm nay tôi cũng mong đợi bộ còn lại kia cơ.
Có lẽ bộ đó thoáng hơn bộ này, và em ấy bảo muốn mặc khi chỉ có hai đứa.
Thế nên lúc nãy tôi mới thấy bồn chồn.
“Lúc đầu em cũng muốn mặc bộ đó cơ… Thì là, vì đây là cơ hội hiếm khi chỉ có bọn mình ở đay, và nếu em mặc bộ đó thì chắc anh sẽ thích hơn… Lúc thay đồ trong phòng em đã định mặc cơ, nhưng mà…”
“Nhưng?”
Vậy ra em ấy mang cả hai bộ sao? Nhưng mà tôi vẫn tự hỏi điều gì đã khiến em ấy thay đổi ý định.
“…Hứa là không được cười nhé?”
“Đương nhiên rồi.”
“Ừm…”
Em ấy nói tiếp với vẻ xấu hổ.
“Nó… không vừa với em nữa rồi.”
“Sao cơ?”
“Kích cỡ ấy… Lúc em thử vào thì thấy chật… Mà, từ lúc em mua đã hơi chật rồi, nhưng không đến mức đó.”
“Uh… nghĩa là…”
“Nó lớn hơn rồi…”
…Phần hông ấy, không phải ngực em ấy đâu.
“…Pfft.”
Tôi cũng đoán đại khái được rồi nên cố nhịn đến khi em ấy nói xong, nhưng rốt cuộc vẫn phải bật cười.
“Anh cười kìa! Anh hứa là không cười cơ mà!”
“Lỗi anh lỗi anh… Chỉ là… Đồ tham ăn như em bị vậy cũng đáng… Pfft.”
“Anh lại cười nữa kìa! Đồ ngốc! Em ghét anh!”
Nhắc mới nhớ, từ lúc đi dến giờ em ấy ăn khá nhiều.
Cây kem khổng lồ này, rồi sushi ở nhà Mizore-san, một bữa đủ đầy kèm thêm tráng miệng ở quán trọ, rồi còn ăn vặt trước khi đi ngủ nữa. Thường thì em ấy cẩn thận lắm cơ, nhưng có lẽ lúc này đang hơi lơ là rồi.
Em ấy liên tục tạt nước vào mặt tôi.
“Dù sao thì anh thấy hơi lạnh rồi. Bọn mình lên nhé?”
“Ừm. Còn ăn nốt phần đồ còn lại nữa. Bản mặt đó là sao thế hả Maki?”
“Không có gì đâu mà.”
Sau đó bọn tôi lau khô người, thay đồ rồi ăn hết chỗ đồ ăn còn lại.
Vì lời bộc bạch của Umi nên bọn tôi không quá đà mà làm chuyện gì hư hỏng cả, nhưng nói thật thì, bọn tôi có thể cùng nhau tận hưởng thế này là quá đủ rồi.
Với lại, còn nhiều cơ hội khác cơ mà. Chỉ cần chờ thôi.
‘Rikkun, chờ tớ với! Jeez, đã bảo là chờ chút mà!’
Khi bọn tôi quay lại, định dừng xe ở đâu đó để nghỉ một lúc thì nghe thấy.
“Maki, đó chẳng phải?”
“Shizuku-san và…”
Chưa cần biết lí do họ ở đây là gì, bọn tôi nhanh chóng nấp đi. Hai người bạn thuở nhỏ với mối quan hệ khá là phức tạp, Shizuku-san và Riku-san, đang ở đây.