Trans: Arteria
----------
Sau bữa sáng, Riku-san và Umi đến nhà Mizore-san. Còn tôi thì quay về phòng.
Căn phòng đã được Shizuku-san dọn dẹp sạch sẽ. Mấy tấm nệm đã được cất đi, nên trông gọn gàng ngăn nắp y như lúc đầu bọn tôi đến.
Umi nói rằng đến trưa em ấy sẽ về, nên giờ tôi sẽ ở một mình trong căn phòng này.
Vì không có gì làm nên tôi nằm dài ra sofa thở dài.
“Làm gì giờ ta? Không có Umi chán quá…”
Nếu đây là phòng tôi thì tôi đã lôi game ra chơi rồi. Nhưng tôi chẳng mang theo máy game nào cả.
Hay nên ngủ tiếp nhỉ? Lát nữa tôi định ra sông với Umi, nên nghỉ ngơi một lúc trước đó cũng không sao. Nhưng mà có ngủ được không thì là chuyện khác. Tối qua tôi ngủ khá ngon và giờ cũng chẳng thấy mệt…
Trong căn phòng tĩnh lặng, tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà trong khi nghĩ về Umi.
“Từ lúc đến đây, Umi càng lúc càng cho mình thấy mặt dễ thương của em ấy…”
Ý tôi không phải dễ thương kiểu bình thường đâu, mà phải hơn 30% ấy. Ngoài những biểu cảm trong ngày ra, còn là những vẻ ngoài khác nhau nữa. Từ đồ mùa hè này, yukata này, rồi đồ ngủ nữa…
Cuối cùng, nhưng cũng không kém quan trọng, là dáng vẻ của em ấy khi ngâm mình trong suối nước nóng…
“…Không, từ đã, mới sáng thôi không nên nghĩ đến mấy chuyện đó.”
Dù tối qua tôi đã kiểm soát được bản thân, nhưng dáng vẻ của em ấy vẫn quá ư là hủy diệt đi. Làn nước màu đục giấu cơ thể em ấy xuống, nhưng tôi vẫn thấy được chút ít.
Đương nhiên là, em ấy cũng biết. Ừ thì, tôi liếc ngực ẻm suốt mà, nên dù có không muốn thì cũng sẽ nhận ra thôi.
Tôi vẫn còn nhớ mơ hồ cảnh tượng ấy.
Làn da trần, cùng hai ngọn đồi áp vào tay tôi –
“Thôi, dừng nghĩ ngay! Cứ mải nghĩ nữa thì…”
Mắt tôi liếc lên bàn. Ngay cạnh khay trà là một hộp khăn giấy. Tôi chắc chắn đã giải tỏa trước khi đi rồi, nhưng vì những gì xảy ra trên núi và suối nước nóng hôm qua, những ham muốn của tôi lại bắt đầu trỗi dậy rồi. Công bằng mà nói thì tôi đã 17 tuổi rồi, nên nhiều năng lượng thế này cũng bình thường mà… nhỉ?
“Mình nên đi ra ngoài… Ở đây lâu thì nguy hiểm lắm..”
Tôi quyết định mình phải ra ngoài vận động để gạt đi thứ ham muốn này. Trước đó thì uống một ly trà đã. Đi dạo một vòng quanh nhà trọ sẽ khiến tôi tĩnh tâm lại thôi.
Sau khi xuống nhà, tôi hướng đến chỗ suối nước nóng, dù cũng chẳng cố ý muốn đến đó. Đúng hơn là tôi đến máy bán hàng tự động ở đó, vì có khá nhiều thứ để dùng như ghế massage hay bóng bàn chẳng hạn.
Còn có vài trò truyền thống nữa, đem lại cho tôi cảm giác Nhật Bản chính thống luôn.
“Bố chị có sở thích sưu tập chúng đấy. Em muốn chơi cũng không cần trả tiền đâu.”
“Shizuku-san?”
Đột nhiên, Shizuku-san bước ra từ cửa nhà tắm rồi lại chỗ tôi.
Có vẻ như chị ấy mới dọn dẹp xong. Thay vì bộ trang phục lễ tân, giờ cô ấy đang mặc bộ đồ y như lúc đến nhà Mizore-san. Một chiếc áo phông, quần jeans đen và chiếc khăn ghi chữ Shimizu quấn trên cổ.
“Chào buổi sáng. Nghe bảo hôm qua em đã có một ngày khó khăn ha, nhưng ngủ ngon chứ?”
“…Một ngày khó khăn hửm?”
“Chị thấy chuyện hồi sáng rồi. Umi-chan cứ bám dính lấy em suốt. Em đã làm gì mà em ấy yêu em thế Maki-kun?”
“Không có gì đặc biệt đâu… Do em ấy là kiểu người như thế mà…”
Tại nụ hôn chào buổi sáng của tôi đấy, nhưng đời nào tôi nói ra được.
“Ừm, nhân tiện thì, hôm qua chị nói chuyện gì với Riku-san à?”
“Hm? Ừ thì… cũng đã lâu rồi bọn chị mới gặp, nên nói nhiều chuyện linh tinh thôi… Sao em lại hỏi thế?”
“Không có gì đâu ạ… Chỉ là, hai người trông thật thân thiết nên em tò mò thôi…”
“Em nghĩ giữa bọn chị có chuyện gì sao?”
“…Nói thật thì, vâng.”
Sau khi thấy cách họ nhìn nhau, tôi nhận ra rằng hai người họ không coi nhau là bạn thuở nhỏ, mà là một người khác giới.
Với Shizuku-san thì cực kỳ rõ ràng.
Nếu Umi nghe được thì hẳn em ấy cũng đồng tình với tôi thôi.
“Chị ấy có gương mặt của một người yêu đơn phương.’ Umi chắc sẽ nói thế.
“Hahaha… chị đã cố giấu hết sức rồi, nhưng chắc khi chỉ có hai người nói chuyện thì lộ ra hết luôn ha.”
“Chị có thích anh ấy không, Shizuku-san?”
“Hmm ~ Gọi là ‘thích’ được không nhỉ? Chị cũng không chắc cơ…”
“Huh?”
“Ừ thì, ngày xưa chị cũng từng tỏ tình với cậu ấy, và bị từ chối…”
“Gì cơ?”
Bất ngờ đấy.
Tôi cứ nghĩ Riku-san phải là người tỏ tình cơ.
Những lời chị ấy nói khiến tôi muốn nghe thêm. Tiếc thay là Shizuku-san đang trong ca làm nên không có thời gian mà kể.
“Em thấy tò mò sao Maki-kun?”
“Ừm… Vâng, đúng vậy… Em xin lỗi, Shizuku-san.”
“Hehe, không sao, cũng do chị nói hơi nhều mà… Miễn là em giữ bí mật với Rikkun, thì chị sẽ kể hết với em.”
“Em cho Umi biết được không?”
“Được chứ. Kiểu gì mà em chả nói cho em ấy nhỉ? Hai đứa đúng là ngốc- không, hai đứa thực sự gần gũi nhau đấy.”
“Uh, chị gọi bọn em là cặp đôi ngốc cũng được. Bạn em toàn nói thế mà.”
Ờ thì tại, giờ ăn trưa bọn tôi cứ ngồi đút nhau ăn, nên đương nhiên mọi người sẽ gọi thế rồi.
Nghĩ đến thì, giờ họ đang làm gì nhỉ?
“Được rồi, chị sẽ kể một chút. Chị muốn kể hết cơ, nhưng còn việc phải làm nữa. Đây là chuyện khi bọn chị tốt nghiệp cao trung.”
Chị ấy ngồi xuống cạnh tôi rồi chuẩn bị kể…
“Ah, mama!”
“Reiji?”
Reiji-kun xuất hiện.
Nhóc ấy đang mặc một chiếc áo sơ mi cài cúc lệch và quần đùi, tay cầm một chiếc máy chơi game.
Shizuku-san có vẻ ngạc nhiên khi thấy cậu bé ở đây.
“Sao thế Reiji? Sao con lại tự ý ra ngoài rồi?”
“Con xin lỗi mama. Con đi vệ sinh, nhưng con thấy anh ấy…”
Cậu nhóc có vẻ hối lỗi khi nhìn tôi.
Ra vậy. Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy tôi, nên mới đi theo hả.
“Reiji, anh trai đây là khách đấy, nên đừng làm phiền anh ấy nhé. Giờ con quay về phòng đi.”
“Vâng, mama… Con xin lỗi…”
Dù mang vẻ thất vọng nhưng cậu nhóc vẫn nghe lời Shizuku-san.
Nhóc đó có cầm máy chơi game, nên có lẽ là muốn chơi cùng tôi.
Sau khi cùng nhau xuống núi hôm qua, cậu nhóc này cũng khá bám tôi. Có lẽ đây là cách cậu nhóc muốn cảm ơn.
Nếu thế thì, tốt hơn không nên để cậu về phòng một mình.
“Shizuku-san, nếu chị không phiền thì em có thể chơi với em ấy.”
“!”
Lời của tôi khiến mặt Reiji-san sáng bừng.
Nhóc đó muốn chơi với tôi đến thế cơ à?
Nói thật thì, tôi cũng khá vui khi cậu nhóc thích tôi đến thế dù mới gặp hôm qua.
“Em chắc chứ? Để thằng bé một mình cũng được mà…”
“Vâng. Giờ em cũng chẳng có gì làm. Với lại chơi game với người khác vẫn vui hơn chứ.”
Khá tiếc khi tôi sẽ phải bỏ lỡ câu chuyện mà chị ấy định kể, nhưng đây đâu phải cơ hội duy nhất.
“Reiji, anh ấy bảo muốn chơi với con này, đồng ý chứ? Nếu được thì nhớ ở yên nghe lời anh ấy nhé?”
“Vâng! Con nghe rồi!”
“Thật chứ? Hứa đấy nhé?”
Shizuku-san đặt Reiji-kun ngồi lên đùi rồi ngoắc tay hứa.
“Cảm ơn em nhiều nhé Maki-kun. Em là khách mà lại phải giúp chị thế này. Chị sẽ cố xong việc nhanh hết sức né.”
“Không có gì đâu ạ… Uh, Reiji-kun, chúng ta chơi cùng nhau nhé?”
“Vâng!”
Và thế là hai người bọn tôi sẽ chơi game cùng nhau.
Thay vì trông trẻ thì tôi thấy thế này giống như mình đang chơi game cùng một người bạn ít tuổi hơn kha khá thôi.