Trans: Arteria
----------
Tôi rời khỏi phòng thay đồ trước Umi rồi đứng ngoài chờ em ấy.
Nhờ sự nhẫn nại mà tôi đã kiềm chế được bản thân mình, nhưng chẳng hiểu sao cả người vẫn cứ nóng bừng lên. Do ngâm nước nóng quá lâu chăng?
“Có khi tối nay mình không ngủ ngon được mất…”
Nếu là ở nhà thì tôi có hàng tá thứ để làm nhằm bình tâm lại, hoặc nếu phòng chỉ có tôi và Umi thì bọn tôi có thể tiếp tục, nhưng có cả Riku-san nữa nên đó không phải một sự lựa chọn.
“Yo, anh đợi có lâu không? Em hơi khát, máy bán hàng kia còn nước ép không thế.”
“Có đấy.
Tủ lạnh trong phòng cũng có, nhưng ở cái máy bán hàng này có khá nhiều loại nước lạ mắt với bọn tôi. Có hơi đắt một chút nhưng cũng đáng.
“Maki.”
“Sao?”
“Kéo, búa…”
““Bao!””
Tôi ra búa còn Umi ra bao.
Vì tôi thua nên phải mua nước cho ẻm. Ừ thì tôi không phiền đâu, nhưng khiến tôi bất ngờ thế hơi không công bằng đấy.
Tôi có nên đòi ba bán không nhỉ? …Nah, tôi làm gì keo kiệt đến thế. Tôi lôi đồng 500 yên ra khỏi ví.
“Em muốn loại nào?”
“Hm… Chai sữa trái cây kia trông được đấy, em lấy nó. Còn anh thì sao?”
“Cà phê sữa thôi. Chẳng biết sao nhưng thứ gì ở đây anh cũng thấy ổn hết, đặc biệt là mấy thứ liên quan đến sữa… Là do bao bì à?”
“Em cũng thấy thế.”
Bọn tôi mỗi người mua một chai, ngồi xuống sofa rồi chậm rãi uống.
Dòng nước mát trôi tuột xuống cổ họng, chảy vào cơ thể nóng bừng nãy giờ.
“Em thử một ngụm được không Maki?”
“Được chứ, anh cũng thế nhé.”
“Ừm.”
“Cảm ơn.”
Bọn tôi đổi chai nước cho nhau.
Vị chuối trong chai nước đó khá mạnh, nhưng hương cam và táo lại kết hợp rất ổn, tạo nên vị ngon bất ngờ.
“Bọn mình làm mấy chuyện như này chẳng lạ gì nữa nhỉ?”
“Nhỉ? Cứ như thể đợt em xấu hổ vì một nụ hôn gián tiếp chỉ là giả ấy. Mà bọn mình cũng hay hôn nữa, nên mấy chuyện này cũng chả thấy xấu hổ nữa rồi.”
Bọn tôi hẹn hò cũng đã được nửa năm, và hai đứa đã thoải mái với nhau rồi.
Hồi mới gặp thì chỉ chơi cùng nhau mình thứ Sáu thôi, nhưng rồi cứ thế cùng nhau đến trường, rồi cùng đến thăm nhà nhau. Giờ thì thân với cả hai bên gia đình rồi.
Từ góc nhìn của người ngoài thì khá khó tin mới chỉ nửa năm trôi qua.
Thêm cả vụ của tôi năm ngoái nữa, thì mọi chuyện cứ như phép màu ấy.
“Maki, anh nghĩ nếu chúng ta bên cạnh nhau một thời gian thật dài thì sao?”
“Sao nhỉ… C-Có lẽ là lập gia đình chăng?”
Còn lâu lắm chuyện đó mới có thể xảy ra, nhưng tôi mong rằng một ngày nào đó bọn tôi đạt được đích đến ấy.
Đúng hơn thì, tôi phải đạt được nó, còn không thì chắc cả đời này tôi không còn cơ hội nào khác đâu.
“Người bạn nam đầu tiên trở thành tình đầu và làm chồng luôn à? Nghe như một câu chuyện hoàn hảo như một trò đùa ấy…”
“Em ghét chuyện kiểu đấy à?”
“Không, em thích cơ. Trông thế này nhưng trái tim em là của một thiếu nữ trong trắng ấy nha.”
“Rồi rồi, gì cũng được.”
“Hehe… Thế nên là, dù có chuyện gì đi nữa em cũng không buông anh ra đâu nha ~”
Trong lúc tôi nhấp thêm ngụm nước, Umi áp sát lại tôi.
Chai nước lạnh khiến tôi bình tâm lại, giờ nhờ hành động của em ấy mà đã trở nên vô ích.
Thật đấy, bọn tôi đúng là một cặp hết cứu mà.
“Maki.”
“Sao?”
“Không có gì đâu ~”
“…Jeez.”
“Hehe… em là bạn gái anh mà. Chẳng phải việc đột nhiên gọi tên bạn trai mình là bình thường sao?”
Như tôi nói lúc nãy, nếu là ở nhà tôi thì bọn tôi có thể tiếp tục tình tứ đến mức quên cả thời gian. Nhưng tiếc thay không phải.
Có những tiếng bước chân đang lại gần chúng tôi.
“Ôi chà, bọn chị làm phiền hai đứa rồi à?”
“Shizuku-san, Riku-san…”
“…Yo.”
Bọn tôi đã rời phòng đến đây được cả tiếng rồi, nên chắc sau khi nói chuyện xong họ đến tìm bọn tôi.
“Này, anh không quan tâm hai đứa làm gì nhưng mau về phòng đi. Nếu mấy đứa cứ loanh quanh ở đây sao anh đi tắm được.”
“Đừng lo, cậu ấy đang lo cho hai đứa đấy. Chính cậu ấy là người đòi đi tìm mà.”
“…Cậu nói hơi nhiều rồi đấy biết không?”
“Hehe, biết chứ ~”
Shizuku-san bằng cách nào đó khiến tôi thấy Riku-san cũng có mặt dễ thương của ảnh.
Tuy lời nói và hành động có hơi gắt, nhưng thực chất anh ấy lại là một người biết quan tâm và tốt bụng. Dù chính chủ chắc cũng chẳng nhận ra đâu. Anh ấy quả là một người anh tốt.
Vì tôi là con một nên chẳng nghĩ ra ai để so sánh với Riku-san cả, nhưng nếu có anh ấy làm anh trai cũng được phết đấy.
“Chà, có vẻ bọn mình ra ngoài hơi lâu rồi đấy, về nào Umi, để Riku-san còn thư giãn chứ.”
“Ừm. Đừng lo, em biết đọc bầu không khí mà. Em biết rằng cặp bạn thuở nhỏ đây muốn một buổi tắm chung thư giãn cùng nhau, nên em sẽ không làm phiền đâu.”
“Cái? Em nói cái quái gì thế?”
Bọn tôi mau chóng chạy về phòng, bỏ lại đằng sau một Riku-san mặt đỏ như quả cà chua.
Điều cuối cùng bọn tôi thấy là anh ấy đang bối rối ôm đầu, trong khi Shizuku-san đứng bên cạnh thì cười khúc khích.
“Họ thân thật đấy nhỉ?”
“Đương nhiên rồi, bạn thuở nhỏ mà. Em ghét phải thừa nhận nhưng mà, thấy họ như vậy… Chắc đó là tình yêu của người lớn ha?”
“Nghĩ mới thấy bọn mình vẫn là trẻ con thôi nhỉ?”
“Ừm. Tán tỉnh nhau mà chẳng quan tâm thứ gì khác… Nhưng anh biết gì không?”
Em ấy siết chặt tay tôi.
“Em nghĩ mình thích thế này hơn.”
“…Anh cũng thế.”
Vì là một người cô đơn nên tôi muốn em ấy chiều chuộng mình, luôn nhìn vào mỗi mình.
Có những suy nghĩ như vậy, coi như đặc quyền cho bọn trẻ con cũng được.
Bọn tôi không cần phải đẩy nhanh tiến độ làm gì. Những chuyện tình cảm của người lớn có thể đợi đến khi lớn lên mà.
Thế nên là, cứ tận hưởng tình yêu tuổi trẻ hết mức có thể đi.
Những suy nghĩ ấy chợt hiện lên trong đầu tôi, sau khi thấy nụ cười mang vẻ cô đơn của cả Riku-san lẫn Shizuku-san.