Làm bạn trai giả của cô nàng hoa khôi trường

lời mở đầu.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ding ding ding~♪ Chào buổi sáng~♪

Bar bar bar bar

“...Mmm”

Tôi mở mắt ra và thức dậy vì cái đồng hồ báo thức chết dẩm kia.

Tôi dụi mắt mình một cách mệt mỏi, ngồi dậy trên giường để định thần lại một chút và nhìn quanh phòng một lúc.

Trong lúc đang mơ màng và gật gà gật gù, tôi bỗng nhiên nhớ ra có việc phải làm.

“...À đúng rồi. Hôm nay là ngày khai giảng.”

Tôi vội vàng đứng dậy rời khỏi giường và hướng về nhà vệ sinh để rửa mặt.

Xoạt xoạt

Tôi rửa mặt dưới làn nước chảy, vừa đánh răng vừa nhìn vào gương.

Tóc đen dài rũ xuống ngay trán, cao khoảng 1m78, không quá đồ sộ cũng không quá thấp, cơ bắp vừa đủ để không có vẻ gầy gò.

Chuẩn bị xong, tôi bước chân ra phòng khách, nhưng trong ngôi nhà rộng lớn này, ngoài phòng của tôi mà nói thì thật khó để tìm thấy sự hiện diện của một ai khác trong nhà.

Những căn phòng thiếu đi ánh sáng và phòng khách không có ai.

Để ăn sáng, tôi đi đến cửa tủ lạnh và mở ra, nhưng tất cả những gì trong đó đều trống trơn chỉ có vài lát bánh mì, vài quả trứng, một ít mứt dâu và sữa.

“Có vẻ hôm nay phải ghé qua cửa hàng tiện lợi mua đồ thôi."

Xác nhận với cơn đói bụng của mình tôi lấy bánh mì ra, phết mứt lên và uống một ly sữa, thế là xong bữa sáng của tôi.

Bữa sáng có vẻ không đầy đủ cho một học sinh trung học đang trong độ phát triển, nhưng giờ đây tôi không mải may suy nghĩ gì nhiều về điều đó.

Tôi quay trở lại phòng của mình, lấy đồng phục ra và chuẩn bị thay đồ. Khi đã đi giày và định bước ra khỏi cửa, tôi dừng chân lại một chút và ngoảnh đầu lại.

Có lẽ vì vẫn còn đang là mùa xuân nên hơi se lạnh một chút, nhưng tôi cảm nhận rằng bên ngoài có lẽ vẫn ấm áp hơn trong nhà. Không, chắc chắn là ấm áp hơn.[note62177]

“.....Thật là kỳ quặc khi phải đến trường hôm nay.”

Tôi lẩm bẩm một mình và hướng về phía trường học.

***

Khi đến trường và bước vào lớp học mới đã được phân, tôi thấy một nơi đặc biệt nơi mọi người tụ tập ồn ào hơn cả và nhộn nhịp hơn tất thảy.

Tại đó nơi đang toả ra ánh sáng rực rỡ, cô ấy ngồi đó, toả nắng hơn cả Thái Dương.[note62185]

Lee Yeon-hee

Một người nổi tiếng đến mức không ai trong trường không biết đến.

Kể từ khi bắt đầu nhập học, với vẻ ngoài ưu tú và thành tích xuất sắc, cô ấy được cả các tiền bối lẫn các hậu bối của mình yêu quý và trở thành đối tượng được ngưỡng mộ trong trường.

Từ đầu học kỳ, cô đã nhận được nhiều lời tỏ tình từ những chàng trai đem lòng yêu mến nhưng đều bị từ chối cả, và vì lý do đó, cô cũng được đặt một biệt danh kỳ lạ là ‘đoá hoa không thể hái'.

Đến độ trung học mà lại nhận được đặt biệt danh kì lạ như vậy từ bạn cùng lớp, tôi thấy thật ngố nghĩnh, nhưng mà... Đó đâu phải việc của tôi đâu, cô ấy chắc chắn không liên quan gì đến tôi.

Trong quá khứ lẫn hiện tại, và cả tương lai cũng sẽ như vậy.[note62184]

Tôi không thích những nơi ồn ào và cũng không thích bị cuốn vào, nên tôI đã chọn một chỗ ở cuối lớp và gần cửa sổ.[note62191]

Tiếng chuông vang lên và giáo viên chủ nhiệm bước vào, khi vào lớp, tất cả học sinh đang tụ tập đều về lại chỗ ngồi của mình.

“Không ai vắng mặt chứ? Nếu không thì cứ tự học cho đến khi bắt đầu tiết học đầu tiên.”

Có vẻ như đối với giáo viên chủ nhiệm thì việc điểm danh gọi tên là phiền phức, điều này có thể khiến một số người khác nghĩ rằng cô ấy vô trách nhiệm, nhưng tôi lại thấy ổn vì điều đó.

Việc cô ấy gọi tên tôi trong sổ điểm danh, việc phải đáp lại “Có” cũng khiến tôi cảm thấy như đang gây sự chú ý mạnh mẽ, nên may rằng cô ấy không làm thế.

***

Ngôi trường này quá kỳ lạ khi bắt đầu tiết học bình thường ngay từ ngày khai giảng, dù sao thì ngày đầu cũng chỉ là giới thiệu giáo viên hay tự giới thiệu bản thân để giết lấy thời gian, không hiểu sao lại phải làm vậy chứ...

Và mang những suy nghĩ đó suốt thời gian học, tôi đã kết thúc tiết học cuối cùng và chuẩn bị về nhà.

Khi đã xong xuôi việc thu dọn đồ đạc và đeo cặp lên, tôi cảm nhận được có tiếng chân ai đó đang đi tới bên cạnh, quay đầu lại thì thấy cô ấy, người nổi tiếng nhất trường đang đối diện tôi.

Tôi nghĩ rằng cô ấy không có việc gì phải nói với tôi và định đi qua để về nhà thì bỗng nghe thấy:

“Han Joo-young.”

Nghe cô gọi tên tôi đã khiến chân tôi ngay lập tức cứng đờ.

Nếu chỉ nói “chờ tôi một chút” hay “chờ đã”, có lẽ tôi có thể lờ đi chúng, nhưng khi gọi tên tôi như thế này thì không thể nào phớt lờ được.

“Có việc gì thế?”

Lee Yeon-hee do dự một lúc, miệng cô cứ liên tục úp úp mở mở, cuối cùng cô nói:

“...... Cậu cho tôi một chút thời gian được chứ?”

Tôi cảm thấy sẽ có việc gì đó phiền phức nếu nghe cô ấy nói, nên tôi từ chối, nhưng...

“Không. Tôi hôm nay hơi bận, vậy thôi nhé!”

“Chỉ...một chút thôi mà!”

Có lẽ cô ấy đang nghĩ về điều cô ấy nói sắp tới nên đang lưỡng lự.

Từ khi vào trung học đến giờ, tôi chưa có một người bạn nào, thường xuyên cô độc, có chút tiền nhưng... Đó không phải là tiền của tôi... Đấy là sự thật.

Nhưng có chuyện gì vậy? Tôi đang suy nghĩ, thì.

“Cậu có thể hẹn hò với tôi không?”

…………Hả?

Truyện Chữ Hay