Thấy Tiểu Lăng nhìn chằm chằm mình mà suy nghĩ gì đó, Lục Bạch Y lên tiếng.
"Có gì sao?".
"Lục Bạch Y, bụng anh có múi nào không? ". Tiểu Lăng buộc miệng nói ra.
Bất chợt Tiểu Lăng bị lời nói của mình làm phản. Cô vừa nói gì vậy nè. Đột nhiên hỏi mấy câu giống háo sắc như thế.
"Hể". Lục Bạch Y nhếch miệng cười gian manh.
"Này, anh..anh tuyệt đối đừng hiểu lầm tôi há...o sắc nha". Tiểu Lăng nói vấp lên vấp xuống. Dáng vẻ vô cùng ngượng.
Nhưng càng nói cô càng tự đào hố cho mình. Sao cô ngu ngốc vậy nè. Chưa đánh mà tự khai rồi.
Lục Bạch Y tiến sát gần người Tiểu Lăng, mở giọng đầy mê hoặc.
"Vậy em có muốn tự mình xem không?".
Rõ ràng là dùng sắc quyến rũ cô. Nam nhân này muốn đầu độc chết cô sao.
Lưu manh~~~
Tiểu Lăng vội đẩy Lục Bạch Y xa ra một chút.
"Ha ha, thôi không cần đâu. Anh đói rồi phải không? Chúng ta ăn thôi".
Tiểu Lăng nói cho qua rồi chạy tới bàn ngồi.
Lục Bạch Y có hơi dở khóc dở cười. Thôi anh không trêu cô nữa.
Mặt cô đỏ lắm rồi~~~
Tiểu Lăng nhìn dáng vẻ ăn mê người của Lục Bạch Y. Nghe có tiếng đàn nai nhỏ chạy nhộn nhịp trong tim.
Quả thật Tiểu Lăng vẫn cảm thấy có chút gì đó, dù chỉ một thôi nhưng đó chính là sự rung động.
Lục Bạch Y thật sự rất nguy hiểm ah~~~
Tiểu Lăng cô không muốn chết si tình vậy đâu.
Nhưng chết dưới chân một tuyệt sắc thế này cũng không quá khó coi nhỉ.
(Riết rồi mê trai thấy sợ luôn >