Trước khi đi khỏi hiện trường, Manh Lệ Yến còn ban cái nhìn đầy ý cười khinh với Tiểu Lăng.
Nhưng cô ta lại lầm rồi. Tiểu Lăng vốn đến đây đâu phải vì vai nữ chính.
Nữ chính hiền lương như vậy Tiểu Lăng đảm không nổi ah~.
___________
Mấy vị phụ trách đang ngồi bên trong bàn bạc.
Họ vốn dĩ nghĩ ngày hôm nay sẽ tìm được cả diễn viên hợp với vai nữ chính, nữ thứ.
Ai ngờ các thí sinh đều tới để muốn được làm vai chính. Khí chất của họ cũng không hợp với nữ thứ Trường Tịnh An.
Đạo diễn lẫn biên tập cùng thở dài.
Bất chợt cánh cửa mở, một cô gái bước vào uyển chuyển đầy lễ phép.
"Chào các vị, tôi là thí sinh cuối cùng".
Đạo diễn lên tiếng "Vai nữ chính đã chọn được rồi. Cô về đi".
"Không, tôi không đến để thử vai nữ chính". Cô gái nói đầy uy lực.
Biên tập lên tiếng "Không thử vai nữ chính, vậy cô muốn lấy vai nào?".
Tiểu Lăng lúc này mới ngẩng mặt lên, liền một phát thay đổi khí chất. Đôi môi mỏng khẽ cong lên cười.
"Nữ thứ Trường Tịnh An".
Đúng, là khí chất này. Một Trường Tịnh An ngang bướng nhưng trên người luôn có sự hiên ngang của một nữ tướng anh hùng. Một Trường Tịnh An tính khí thô lỗ nhưng khi cười lại khiến người ta rung động, hoa gặp liền nở rộ.
Đạo diễn, biên tập cùng các vị khác liền ngẩn người.
Đúng, đây chính là Trường Tịnh An mà họ đang tìm.
Tưởng xa mà gần. Tưởng gần mà như xém vụt mất.
Bọn họ thật ngu xuẩn.
"Diễn một phân đoạn cô thích nhất". Đạo diễn chợt lên tiếng.
Tiểu Lăng liền thay đổi khí chất. Nhập cảnh nhanh đến nổi làm người ta nổi hết da gà.
Bất chợt mắt của các vị đang ngồi đó chợt hoa lên, họ bỗng thấy cảnh núi cao.
Một Trường Tịnh An ngồi buông lỏng trên cao ôm lấy thi thể vị tam lang của mình.
Chỉ có một người diễn nhưng độ nhập tâm đến nỗi làm người ta thấy ảo giác.
Trường Tịnh An đôi mắt vô hồn. Đám binh lính bao lấy cô và tam lang.
Trường Tịnh An cười to, cất giọng, có oán, có đau thương, có phẫn nộ, có tiếc nuối.
"Trung nghĩa để đổi lấy cảnh nhà tan cửa nát.
Hết lòng để đổi lấy sự phản bội.
Thật quá buồn cười mà.
Ngày hôm nay trời phụ ta. Ngày sau ta quyết phụ lại tất cả".
Oán vì mất mọi thứ.
Đau thương vì mất những người yêu thương.
Phẫn nộ vì thiên hạ.
Tiếc nuối vì không một tay hủy diệt nó.
Trường Tịnh An ôm chặt tam lang vào lòng, sát mép núi
"Trường Tịnh An ta nếu còn sống sẽ chính tay tàn phá mọi thứ, đưa từng người xuống địa ngục tàn khốc nhất".
Nàng điên rồi, nhưng cái điên ấy lại khiến người ta khiếp sợ.
Hai người như sắp rơi xuống.
"Cẩn thận, đừng". Đột nhiên mấy vị kia lên tiếng. Tiểu Lăng ngừng diễn.
Chỉ là diễn thôi mà họ tưởng chừng Tiểu Lăng đang chuẩn bị rơi xuống thật. Thật đáng sợ.
Một biểu cảm liền có thể diễn tả hết mọi chiều sâu. Khiến người ta phải kinh sợ.
Đạo diễn lên tiếng vui mừng.
"Cô gái, cô tên gì".
"Tôi tên Tiểu Lăng". Tiểu Lăng e dè nói, cô bắt đầu lo lắng.
"Được, Tiểu Lăng. Vai nữ thứ là của cô".