Đó là một ngày bão lớn.
Một quý cô nhà giàu sắp hạ sinh trong sự vui mừng kèm chút lo lắng của mọi người.
Sinh rồi, sinh rồi.
Là một bé trai khỏe mạnh đáng yêu.
Là độc tôn duy nhất trong gia đình.
Nhưng từ lúc sinh ra, đứa bé ấy không cất một tiếng khóc.
Mưa bão, sấm chớp vang đùng đùng khiến cho người lớn cũng phải khiếp nhưng bé trai ấy vẫn giữ sắc mặt như một.
Gia đình lo lắng liền đưa cậu đi kiểm tra. Bác sĩ nói cậu chẳng bị gì cả.
Bị ngã, bị thương dù đau thế nào cũng không khóc.
Sáu tháng tuổi, cậu đã biết nói.
Khả năng của cậu vượt qua tất cả các bạn cùng trang lứa. Chỉ số IQ cực cao.
Đạt vô số các giải thưởng thông minh.
Cậu là niềm tự hào của gia đình, được cưng chiều giống như một tiểu vương tử.
Các bài tập ở trường đối với cậu vô cùng đơn giản khiến cậu nhàm chán vô cùng. Cậu bắt đầu ở nhà tự học và giảm thời gian đến trường.
Khi cậu còn nhỏ, cha cậu thường xuyên dẫn cậu đến các buổi tiệc của giới thượng lưu. Cậu được tiếp xúc với xã hội quá sớm.
Bộ mặt của xã hội đã bị cậu bị nhìn thấu. Chỉ có quyền lực trên tất cả quyền lực mới không bị thế giới này điều khiển.
Hôm nay cha cậu đưa cậu đến một buổi yến tiệc trao giải. Khách ở đó bao gồm người nổi tiếng và các doanh nhân.
Còn nhỏ tuổi nhưng khuôn mặt cậu lại đẹp đến rung động, mắt đẹp như viên ngọc. Không khỏi khiến các tiểu thư khác để ý đến. Nhưng cậu chẳng thèm để ý.
Một vị tiểu thư nhỏ vì đuổi theo cậu mà ngã thế mà cậu chẳng thèm quan tâm, đỡ người ta dậy mà cứ lạnh lùng bước đi.
Khiến con gái nhà người ta khóc kịch liệt.
Bỗng nhiên có một cô gái chạy ra mắng cậu.
"Tên tồi tệ kia, cậu đứng lại".
Một cô gái nhỏ hằn giọng.
Bất chợt cậu quay lại nhìn, nhưng liền ngẩn người sau đó.
Đó là một cô gái nhỏ vô cùng dễ thương. Lớn lên chắc chắn là một mĩ nhân.
Mặt cậu bỗng nhiên đỏ lên. Đây là lần đầu cậu có biểu hiện này.
Cô gái nhỏ chạy đến kéo tay cậu đến chỗ cô gái bị ngã kia.
"Cậu phải có trách nhiệm chứ, xin lỗi cậu ấy đi".
"Xin lỗi". Cậu đột nhiên lên tiếng vô thức.
Giống như không muốn làm trái theo ý cô.
Một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp tiến đến gần chỗ cậu và cô gái nhỏ đang đứng.
"Lăng Lăng, đừng phiền người ta chứ con. Lại đây với mẹ nào".
"Vâng". Cô bé trả lời lại vô cùng ngoan ngoãn.
Rồi dần cậu không thấy bóng dáng cô bé đó nữa. Chắc có lẽ họ về rồi.
Một cảm giác luyến tiếc xuất hiện trong cậu.
Năm cậu tuổi.
Cha của cậu bị người ta hại rồi cướp mất công ty. Khi đó Lục Phong vẫn chưa lớn nhất nước T.
Gia đình cậu đứng trước nguy cơ phá sản.
Nhưng cũng chính ngày hôm đó, chỉ một đêm cậu khiến mọi thứ trở về trạng thái ban đầu.
Trải qua nhiều năm, cậu khiến Lục Phong trở nên quyền lực nhất nước T.
Khiến bao thế lực khác phải e dè. Hắc Tứ Bang cũng phải kiên nể.
Đó chính là...
Lục Bạch Y.
________________
Lục Bạch Y tỉnh giấc. Anh có vẻ lại có một giấc mộng dài.
"Bạch Y, anh tỉnh rồi". Tiểu Lăng lên tiếng dịu dàng.
"Ừ". Lục Bạch Y trả lời nhẹ nhàng.
Lăng Lăng hồi đó với bây giờ chẳng khác nhau là bao. Vẫn là người duy nhất khiến anh rung động.
P/S: đây là một đoạn sau khi hai bé về một nhà hoi.