Ban ngày trận mưa xối xả như trút nước kia tới gần thời gian tan tầm mới tạnh, đường phố đều bị nước mưa cọ rửa sạch sẽ mà tươi mát.
Cố Noãn Phong vừa nhìn dưới chân để tận lực không dẫm lên nước trên lòng đường chưa kịp hoàn toàn chảy vào cống thoát nước, vừa rón ra rón rén đến gần xe Diệp Thanh Thành, chuẩn bị đánh bất ngờ hù dọa hắn một trận.
Kéo mạnh cửa xe chỗ ngồi bên cạnh ghế tài xế, đối với nười ngồi ở bên trong nghe radio là Diệp Thanh Thành nói: "Vị tiên sinh này xin lấy ra giấy tờ lái xe, chứng minh thư."
"Em tan việc rồi à. Mau lên xe đi." Diệp Thanh Thành đã sớm nhin thấy Cố Noãn Phong nghịch ngợm đi tới qua kính chiếu hậu, sủng ái cười cười với nàng.
"Thật là chơi không thú vị, cũng không biết phối hợp với người ta một chút." Cố Noãn Phong không còn tí sức lực nào lẩm bẩm, hai cái quai hàm phồng lên.
"Vậy thì mời vị nữ cảnh sát đồng chí này đưa ra thẻ cheng nhận cảnh sát, tôi hoài nghi cô giả mạo nhân viên cảnh vụ đe dọa dân thường tuân thủ tốt pháp luật."
"Chán ghét - -" Cố Noãn Phong đưa tay đánh một cái vào Diệp Thanh Thành đang cài giây nịt an toàn cho nàng.
Bây giờ nàng mới nhìn thấy Diệp Thanh Thành sắc mặt không tốt, có vẻ hơi mệt mỏi, liền xoa lên mặt của hắn: "Thanh Thành chắc anh rất mệt phải không, công viẹc bận rộn như vậy kỳ thật không cần mỗi ngày đều tới đón em, em có thể đi xe taxi hoặc là đi tới đi bệnh viện chờ anh, sau đó cùng nhau về nhà."
"Không tính là bận lắm, mỗi ngày đều xử lý tạm ổn, hơn nữa cho dù bận rộn thế nào cũng là lão bà lớn nhất, chuyện khác đều xếp thứ hai."
Bàn tay nàng rất mềm mại rất ấm áp, Diệp Thanh Thành tham lam đem mặt cọ xát vào lòng bàn tay của nàng, rất hi vọng nàng có thể chủ động nói cho hắn biết một số chuyện, nếu như biết rõ lòng của nàng vẫn như cũ nghĩ tới chuyện thoát đi hắn, làm bộ như không biết là có thể thấy hạnh phúc sao?
Hắn nghĩ đến Cố Noãn Phong thường xuyên không yên lòng một người ngồi thất thần, ánh mắt hoảng hốt nhìn xuyên thấu qua vật thể trước mắt không biết đang suy nghĩ cái gì, mỗi lần vừa nhìn thấy tình cảnh đó, trong lòng của hắn luôn thấy vừa đắng vừa chát.
Người rõ ràng liền gần ngay trước mắt, có thể chạm tay vào, có thể hết lần này tới lần khác cảm giác như ở phía xa chân trời, khó có thể với tới. Hiện tại sự cô độc nồng đậm ở trong lòng làm cho ý chí tinh thần của hắn sa sút.
Trong siêu thị chen chúc đầy người, tất cả mọi người đều ở thời điểm sau khi tan việc này tới đây mua sắm, mua một vài món ăn hoặc là đồ ăn vặt, đồ dùng hàng ngày gì đó.
Trong siêu thị, Diệp Thanh Thành đẩy xe đẩy, Cố Noãn Phong đang khom người chọn thịt bò tươi ngon.
"Noãn Phong, định nướng bò bí-tết sao?"
"Ừm, thấy anh mệt mỏi như vậy, hôm nay em sẽ nấu cơm, bò bí-tết hạt tiêu đen."
Đây là lần thứ hai Diệp Thanh Thành và Cố Noãn Phong cùng nhau đi siêu thị, vừa thấy ấm áp đồng thời cũng cảm thấy người đáng nhẽ không tinh thông việc đi chợ như nàng, khi chọn mua đồ ngược lại chọn vô cùng chuẩn. Chẳng hạn như hiện tại muốn làm bò bí-tết, nàng cũng biết chọn bò thăn, không biết trong hơn một tháng hắn không ở nhà kia, nàng đã len lén bù lại bao nhiêu thứ.
"Nhìn thấy em anh đã hết mệt mỏi rồi, làm bò bí-tết rất tốn thời gian, hay là..."
"Tốn thời gian cũng không hề gì, buổi tối chúng ta có chính là thời gian." Cố Noãn Phong thần bí hạ thấp giọng, "Bắt lấy trái tim của lão công, đầu tiên phải bắt được dạ dày của hắn. Cho nên, dạ dày của anh, em kiên quyết muốn bắt làm tù binh."
Cố Noãn Phong trong lòng vô cùng cảm kích có cơ hội sống lại lần đó, bởi vì nàng học xong được rất nhiều thứ, thí dụ như, hiện tại chọn lựa thức ăn rất dễ dàng, hay là có thể một lần nữa cùng Thanh Thành sống thật tốt.
Còn cần bắt sao? Dạ dày của anh, kể cả người của anh đã sơm là của em. Diệp Thanh Thành cười mà không nói, kỳ thật chinh phục dạ dày cũng không thể chinh phục tâm của nam nhân, tâm của nam nhân là bị trái tim có hồi đáp lại cho hắn chinh phục.
"Hôm nay em nhận được nhiệm vụ hoà giải cho một đôi, người chồng ở bên ngoài bao dưỡng tình nhân, hắn ở bên ngoài sinh con trai thế nhưng so với con gái do người vợ được pháp luật công nhận còn lớn hơn một tuổi. Mấy người bọn em sau khi đọc hồ sơ đều giận đến không kiềm nén được, nguyên một đám thương lượng trở về đều phải đem lão công của mình quản chặt, giữ lòng của bọn họ."
"Bầu không khí của Xã hội bây giờ ngày càng sa sút, coi trọng tiền tài, đây cũng là vấn đề nhân phẩm của con người."
"Vậy anh có thể hay không cũng sẽ ở bên ngoài len lén nuôi nữ nhân khác?"
"Chỉ một mình em cái đã lăn qua lăn lại cho anh người ngã ngựa đổ, lại thêm một người nữ không phải anh sẽ bị lăn qua lăn lại chết à."
"Trả lời trọng điểm, rốt cuộc có thể hay không sao?" Cố Noãn Phong nghe thế cảm giác là hắn đang tránh né, rất không hài lòng, tại một góc khuất sau giá hàng lôi kéo cánh tay Diệp Thanh Thành truy vấn đến cùng.
Diệp Thanh Thành cầm ngược lại tay của nàng, nắm ở trong tay, cũng không để ý có người sẽ từ trước giá hàng đi qua hay không, lướt qua xe đẩy, tại trên cái trán trơn bóng của nàng dịu dàng hôn: "Cho dù anh cưới những nữ nhân khác anh cũng sẽ không làm thế, hôn nhân trụ cột là thành lập trên cơ sở trung thành, kết hôn sẽ phải chịu trách nhiệm với cuộc hôn nhân của mình. Huống chi người anh cưới chính là em, Noãn Phong, em nói ta sẽ làm thế sao?"
"Đại bại hoại." Cố Noãn Phong bị Diệp Thanh Thành nói khiến cho trong lòng nóng lên, mà ngay cả hốc mắt cũng bắt đầu cay nóng, nghĩ đến lần đó nàng lại hoài nghi hắn và tiểu di, phỏng đoán nói cho hắn biết bị hắn cười ngất, nghĩ vậy nàng liền nhìn xem Diệp Thanh Thành không ngừng ngây ngốc cười rộ lên.
Nàng cười đến mặt mày cong cong, đôi mắt linh động khom khom như vầng trăng khuyết, đáng yêu làm cho Diệp Thanh Thành thật muốn đè nàng lên trên kệ hàng hung hăng yêu thương một trận.
Hắn làm bộ như đang chọn lựa vật phẩm, tại bên người Cố Noãn Phong nhỏ giọng hù dọa: "Em còn cười ngây ngốc nưa, anh liền hôn em dưới camera giám sát."
Tiếng cười quả nhiên ngừng, Cố Noãn Phong chạy đến phía trước, còn bỏ lại một câu: "Đại bại hoại, mặc kệ anh."
Nhìn xem Cố Noãn Phong chạy đi, trong mắt Diệp Thanh Thành chớp động ánh mắt phức tạp. Mặc kệ anh có phải là lốp xe dự phòng hay không, đã thành toàn một lần, anh sẽ không độ lượng lần nữa. Noãn Phong, cho dù đến lúc đó em hận anh, anh vẫn muốn nắm tay em đến đầu bạc. Những uỷ khuất của em, anh sẽ dùng cuộc sống về sau từ từ đền bù.
Cố Noãn Phong đem bò bí-tết cùng đồ ăn đều bầy đặt tốt, lấy thêm hai cái ly, đem hoa mua từ siêu thị về nhà cắm vào ở trong bình thủy tinh, đặt ở giữa bàn ăn. Tắt đèn ở phòng khách và phòng ăn đi, tại trong ánh nến chập chờn lấp lánh, quả thật có hương vị lãng mạn.
"Không khí không tệ lắm." Diệp Thanh Thành bị nàng bắt đi tắm rửa, lúc đầu đi ra thấy nhà đen thùi lùi khiến cho có chút choáng váng, còn tưởng rằng công tắc nguồn điện xảy ra trục trặc, đi tới liền nhìn thấy Cố Noãn Phong đứng giữa ánh nến chập chờn ánh nến với hắn.
"Đây là bước hành động đầu tiên để bắt dạ dày."
"Vậy bước thứ hai là gì?"
"Tâm sự."
"Ai bày cách cho em vậy?" Diệp Thanh Thành cười hỏi.
"Chuyện đó anh không cần quan tâm, tích cực phối hợp với hành động của em là được." Cố Noãn Phong cẩn thận cắt một miếng bò bí-tết, "Nếm thử xem, nước sốt hạt tiêu đen nếu như rưới không đủ, anh hãy cho thêm một ít."
"Ừ, thịt chất không tồi, đại khái chín bảy phần quen thuộc, nước sốt hạt tiêu đen cũng vừa miệng. Noãn Phong, video gì có thể giúp cho em học được tốt như vậy? Hôm nào anh cũng phải xem một chút, nếu không về sau anh làm chút gì đó không phải là múa rìu qua mắt thợ trước mặt của em sao?"
"Chuyện này về sau bàn lại, chúng ta lạc đề. Tiếp theo đến bước tâm sự." Video? Còn không phải là bởi vì nàng tham gia chương trình học nấu ăn, hay nói cho hắn biết nàng từng trùng sinh? Nếu đổi lại là mình màng cũng không tin. Cố Noãn Phong vội vàng nói sang chuyện khác.
"Thanh Thành, ngày đó cũng không biết là ai đã cứu em, đưa em đến bệnh viện. Anh có thể giúp em điều tra một chút hay không? Em muốn cám ơn người ta."
"Chuẩn bị cảm tạ như thế nào?" Đôi mắt Diệp Thanh Thành loé sáng.
"Em cũng không biết, đưa tiền? Hay là cảm tạ cờ thưởng? Hoặc là nói cho lãnh đạo cơ quan của người đí? Nhưng mà cám ơn là luôn phải nói." Đem nàng từ sông trong sông Đào Hộ Thành cứu đi lên, còn gọi xe cứu thương, âm thầm làm chuyện tốt không lưu tên, không nói lời cảm tạ với người ta trong lòng cuối cùng là không nỡ.
"Lấy thân báo đáp như thế nào?" Trong mắt Diệp Thanh Thành sáng quắc chớp động quang mang, theo ánh nến chập chờn nổi lên rung động nhè nhẹ.
"Anh có ý gì?" Cố Noãn Phong đanh định nổi đóa với hắn, đột nhiên tựa hồ hiểu ra chuyện gì, "Không phải là... Thanh Thành, ngày đó làm sao anh sẽ..."
"Sau khi anh gửi chuyển phát nhanh liền hối hận, cho nên..." Âm thanh của Diệp Thanh Thành trầm thấp thêm vài phần, rất nhanh lại thoải mái trở lại, "Muốn cảm tạ, vậy thì hãy lấy thân báo đáp đi, hơn nữa anh chỉ muốn loại cảm tạ này."
"Không phải là em đã gả cho anh sao?" Cố Noãn Phong lúng túng cắn môi.
Thì ra là ngày đó hắn liên tục ở sau lưng nàng, nếu như nàng thật sự đã chết rồi, chắc hẳn hắn nhất định sẽ cực kỳ khổ sở. Nàng cúi thấp đầu, hít mũi một cái, Cố Noãn Phong, ngươi thạt là đồ cặn bã!
"Lấy thân báo đáp, về sau cũng không cho phép sẽ rời khỏi anh, nếu không sự cảm tạ của em không đủ thành tâm." Diệp Thanh Thành thấy nàng cúi thấp đầu, không nhìn rõ mặt của nàng.
"Tại sao phải rời khỏi anh? Anh đối với em ôn nhu săn sóc như thế, yêu thương quan tâm đầy đủ, đồng nghiệp của em đều nhất trí nhận định anh là người lãi công ưu tú nhất, hiểu rõ nhất lão bà, nếu như rời khỏi anh, em đi đâu tìm người chồng tốt như vậy đây?"
"Vậy nếu như có người đối xử với em còn tốt hơn anh thù sao?"
Bàn ăn hình vuông không lớn, Cố Noãn Phong khịt khịt mũi, đứng dậy khỏi ghế dựa ngồi vào bên người Diệp Thanh Thành, tựa đầu lên bờ vai vững trãi của hắn. "Có tốt đến đâu cũng không phải là Thanh Thành của em không phải sao?"
Bàn tay cầm dao nĩa của Diệp Thanh Thành khẽ run, không để ý kéo lê một đường gây tiếng vang bén nhọn trên mâm.
"Thời gian một đời quá ngắn, trải qua không ngừng giày vò như thế nào thì em đều nhận định cùng anh qua cả đời."
"Đây chính là em nói, về sau không được không thừa nhận, không được đổi ý, nếu không anh sẽ..." Diệp Thanh Thành mặt đã căng thẳng đến đỏ sậm, cắn răng, "Nếu không anh sẽ làm cho em không xuống được giường, muốn đi cũng không đi được."
"Vậy thì em thật ra vô cùng mong đợi, thạy cảm thấy có "Tính" phúc a!" Dựa vào dựa vào, nàng liền chui vào trong ngực của hắn, gối lên chân của hắn, từ dưới nhìn lên xem hắn
"Cái vật nhỏ da mặt dày này." Hai tay Diệp Thanh Thành sít sao mà đem Cố Noãn Phong ôm chặt vào trong ngực, phần lực đạo kí giống như muốn đem nàng khảm vào đến trong cốt nhục mới bằng lòng thôi.
"Vậy chúng ta liền bắt đầu bước bắt dạ dày thứ ba đi." Cố Noãn Phong làm nũng lấy cánh tay cúp ôm của hắn, "Thanh Thành, anh nói được không?"
Diệp Thanh Thành tâm tư đã sớm không ở bò bí-tết trước mặt cùng cái gì bắt dạ dày phía trên, bị nàng ở trong ngực vây bọc trong lòng đều là hỏa, kềm chế tám tình không an phận hỏi: "Được, em liền bắt đầu đi."
"Ha ha!" Cố Noãn Phong như đã thực hiện được mà cười duyên, đem đầu của hắn nhanh chóng kéo thấp xuống, lưỡi của nàng nhẹ nhàng liếm lên môi của hắn, đầu lưỡi linh hoạt như một đuôi cá nghịch ngợm, khẽ trượt vào trong môi bởi vì giật mình mà nửa mở ra của hắn.
Nàng mỗi một tấc di động đều đủ để khiến cho Diệp Thanh Thành nhiệt huyết sôi trào, sau cơn hỗn hỗn độn độn mê võng, hắn rất nhanh đổi khách thành chủ, cuồng dã nhanh chóng cùng nàng quấn quanh vào một chỗ.
Tại giữa ánh nến chập chờn lung linh, hắn vội vàng rút đi tất cả quần áo trên thân hai người, ôm nàng xoay người lại, cánh tay vòng ra trước nắm lấy một đôi tuyết trắng nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, đem nàng áp lên trên bàn cơm, eo thon cong thành một đường cong xinh đẹp, từ phía sau lưng mạnh mà hữu lực đâm vào hoa kính của nàng.
Nhìn xem sắp nổ tung to con toàn bộ được nuốt hết vào vườn hoa thần bí của nàng, hắn thở hổn hển, phát ra tiếng thở dài khuây khoả thỏa mãn.
Nàng chặt đến mức làm cho hắn điên cuồng,thành trong tầng tầng lớp lớp co rút lại, bao vây, thoải mái làm cho hắn chỉ nghĩ liều mạng mạnh mẽ dùng khí lực toàn thân để dùng sức yêu nàng.
Tại trong cao triều không chừng mực thay nhau nổi lên, trong nháy mắt hắn dẫn theo nàng leo lên một tầng lại một tầng tuyệt vời, cùng xông lên đám mây.
...