Lại Lên Trang Đầu

chương 39: chương 39

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trợ lý Tiểu Triệu mang theo bác sĩ tư nhân của Nguyễn Chương Trình đi vào phòng khách, nhất thời cũng bị không khí nghiêm túc này dọa sợ.

Nhìn mọi người sắc mặt nghiêm túc vây quanh cái bàn, Tiểu Triệu sắc mặt cũng không tự chủ được trở nên nghiêm túc.

Nhìn tư thế vài người, giống như là đang thương lượng vấn đề cực kỳ trọng yếu, nên ông chủ nhất định sẽ khôn náo loạn để bị chê cười đâu nhỉ? Nghĩ vậy đến khả năng này, Tiểu Triệu cũng là vẻ mặt rối rắm.

Ông chủ của anh ta cái gì cũng tốt, chỉ là tật xấu kia...!Ai!

Tiểu Triệu mang theo bác sĩ riêng của Nguyễn Chương Trình đi vào bên trong, nhưng không ai quan tâm đến bọn họ, mọi sự chú ý đều dời lên người của Ngô Quang vì ông ta đang làm một hành động rất khôi hài, vuốt vuốt chỏm tóc duy nhất trên đầu.

Hiện tại nhìn thấy hai người đã tiến vào, lại cùng nhau dời ánh mắt chuyển đến cậu ta.

Điều này làm cho Tiểu Triệu càng thêm khẳng định mình đoán đúng.

Thầm cầu nguyện trong lòng ông chủ không làm ra chuyện gì mất mặt.

Tiểu Triệu đầu tiên là nhìn mọi người nói một câu "Quấy rầy rồi", sau đó lướt qua những người khác trực tiếp đi đến bên người Nguyễn Tĩnh, nhìn cô gật đầu.

Nguyễn Tĩnh nhìn hai người, nói: "Phiền hai người đợi chút, để tôi xử lý xong trước ít chuyện nhà đã."

Nguyễn Tĩnh lời nói mới dứt, liền nhìn thấy quản gia không biết từ góc nào chạy vội ra, mỗi tay xách một cái ghế, đi tới phía sau Tiểu Triệu cùng bác sĩ tư nhân, tươi cười mở miệng: "Hai vị tiên sinh tạm thời nghỉ một chút, chờ phu nhân xử lý xong chuyện nhà, lại cùng hai người cụ thể nói chuyện về vấn đề ông chủ của hai người."

Nhìn dáng vẻ cùng sắc mặc của quản gia, Bùi Dĩ Mặc không nhịn được nhìn ông ta thêm vài lần.

Mà quản gia nói xong cũng không nhìn Bùi Dĩ Mặc, thẳng lưng đứng ở phía sau Nguyễn Tĩnh.

Liên quan đến những người đàn ông khác cũng không dám nói, bị vợ quản nghiêm, đứng ở bên cạnh phu nhân tuyệt đối là chính xác .

Nguyễn Tĩnh một lần nữa nhìn về phía Ngô Quang còn vuốt vuốt chỏm tóc, miệng vừa mới hơi hơi mở ra, liền lại bị ông của Bùi Dĩ Mặc cướp lời.

"Ngô Quang cậu nghĩ tốt lắm! Đừng tưởng rằng vuốt vuốt mấy cọng tóc thì không có việc gì ! Nói mau!"

Rống xong lại thuận tay hung hăng vỗ mặt bàn.

Nguyễn Tĩnh đau lòng nhìn cái bàn kia, bị ngược đãi nhiều như vậy, sắp nứt ra chưa vậy? Nói như thế nào đây cũng là tài sản của mình, không biết ông của Bùi Dĩ Mặc có chịu bồi thường hay không ?

Ngô Quang thành công lại bứt mấy cọng tóc, vắt hết óc nhớ lại người phụ nữ năm đó, cuối cùng cũng nhớ ra sự việc năm ấy như thế nào, ông ta nhất thời lệ nóng doanh tròng nhìn ông nội Bùi "Tôi…..tôi nhớ ra rồi."

Lau nước mắt, trước ánh mắt chằm chằm của mọi người, Ngô Quang mở miệng .

“Ngày đó, thời tiết vô cùng ấm áp, tôi ở trên lầu hút thuốc, đột nhiên liền nhìn thấy một người phụ nữ phảng phất cảm giác tìm được mối tình đầu.

Người phụ nữ kia a, cô ta..."

"Bốp!"

"Nói trọng điểm!"

Lại bị đánh gãy lời nói Ngô Quang khẽ rùng mình, nghiến răng kèn kẹt, ông nhịn không được theo quán tính tay lại gãi gãi mấy nhúm tóc trên đỉnh đầu kia, xót xa lại lần nữa sắp xếp một chút chính mình lời nói, vài phút sau lại lần nữa mở miệng kể khổ: "Tôi ở công trường rất thích một người phụ nữ, vô cùng xinh đẹp, sau đó theo đuổi cô ấy còn làm ra rất nhiều hành động không biết xấu hổ, suốt đến khi cô ấy không thấy đâu nữa!"

Ngô Quang mỗi một câu nói, Nguyễn Chương Trình cảm xúc liền kích động một phần, bàn tay run lên.

Mạc Hinh lặng lẽ đem ghế dựa ngồi bên cạnh, ông Bùi hơi thở thật sự đáng sợ.

Bác sĩ tư riêng nhanh chóng đứng lên, cầm trong tay một hộp thuốc đi đến trước mặt Nguyễn Chương Trình, lấy ra viên thuốc đưa tới trước mắt Nguyễn Chương Trình, "Nguyễn tiên sinh, ngài uống thuốc trước đã."

Nhìn thấy viên thuốc quen thuộc, Nguyễn Chương Trình không hề nghĩ ngợi, liền đem viên thuốc xong

Ông nội Bùi nhìn thấy Nguyễn Chương Trình uống thuốc rồi, liền yên tâm, sau đó quay sang nhìn về phía Ngô Quang, hai tay ôm ngực: "Cậu nói một chút, có phải không anh đưa tiền cho chồng người phụ nữ, ép anh ta rời Đế Đô tránh xa khỏi người phụ nữ đó, sau đó ép người phụ nữ kia làm vợ của anh?"

"Hả??" Ngô Quang ngơ ngác kêu một tiếng, ông ta thật sự không nhớ, dù sao chuyện xảy ra lâu như vậy.

Nhưng nhìn ánh mắt đáng sợ của ông nội Bùi, ông ta căn bản không dám nói rằng chính mình đã quên mất chuyện năm xưa.

Gãi gãi, cuối cùng ở thời điểm gãi đứt sợi tóc, Ngô Quang nhớ lại sự tình năm đó.

Ông ta kích động, thật sự rất không dễ dàng : "Ông nội Bùi lần này tôi là thật sự nhớ ra rồi.

Tôi tuy rằng ngay từ đầu là tên không ra gì, nhưng tôi biết cô ấy đã kết hôn, rất nhanh liền không còn dây dưa nữa, sau đó cũng nhanh chóng để ý đến người khác!"

Lau mồ hôi lạnh trên trán, Ngô Quang lúc này rất vui vẻ, tuy rằng ông ta từng làm rất nhiều chuyện thiếu đạo đức, nhưng chỉ với mẹ Nguyễn Tĩnh là ông ta thật sự yêu thương, khó có lúc có lương tâm một lần, cũng không làm ra chuyện gì bức bách chuyện người ta không muốn.

"Ông đang nói dối!" Nguyễn Chương Trình quát: "Tôi rõ ràng tận mắt thấy ông đưa một tấm chi phiếu cho anh tôi bảo anh ấy tránh xa chị dâu tôi ra, cặn bã!"

Ánh mắt mọi người lập tức chuyển hướng đến Nguyễn Chương Trình đang phát điên.

"Ông đừng nói xấu tôi!" Ngô Quang rướn cổ lên gào lại, dưới tình huống chuyện không làm thì không thể nhận được, lại còn không sợ bị đánh “hừ” một tiếng, "Tôi thừa nhận tôi không là người tốt, làm rất nhiều chuyện xấu, chuyện tôi không làm tôi tuyệt đối sẽ không nhận."

Nhìn hai người vài lần, Nguyễn Tĩnh trầm tư một hồi, cảm thấy khả năng hai người nói đều nói thật.

Nhìn Nguyễn Chương Trình, Nguyễn Tĩnh hỏi: "Chú, vậy vì sao lại gọi ông ta là Bùi Tiền? Chú có biết hay không người chú cho là Bùi Tiền không phải là Bùi Tiền, người này tên thật là Ngô Quang, người của Ngô gia."

Quay đầu nhìn Nguyễn Tĩnh, Nguyễn Chương Trình trên mặt đều là khiếp sợ, cứ như chấp niệm lâu nay của bản thân bị đánh nát, Nguyễn Tĩnh đều nhịn không được mà đồng tình cảm, thật sự là rất thảm, nhân sinh bị phá vỡ.

"Không, không phải là người Bùi gia??" Nguyễn Chương Trình thì thào tự nói, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tĩnh, lại mờ mịt nhìn chằm chằm lỗ tai Ngô Quang.

Hai ba phút sau, giống như cuối cùng tiếp nhận được sự thật này, nắm chặt tay Mạc Hinh muốn chạy trốn, quay đầu nhìn mặt cô ấy, trong lòng mới dễ chịu một chút.

"Năm đó, quả thật là chính tai tôi nghe được anh trai gọi ông ta là Bùi Tiền." Nguyễn Chương Trình thanh âm trầm thấp, đơn giản nói chuyện năm đó.

"Vào năm XX tháng X ngày X lúc ba giờ chiều, ta đến dưới lầu tòa nhà Quang Ngân, tận mắt thấy Bùi tiền, không, là Ngô Quang, tôi tận mắt thấy ông ta đưa anh tôi một tờ chi phiếu, sau đó anh tôi nhìn ông ta gào lên, "Bùi Tiền, cậu vĩnh viễn không chiếm được của trái tim cô ấy", cầm chi phiếu tiêu sái rời đi! Suốt đêm đó mang theo chị dâu tôi rời khỏi, sau ngoài ý muốn qua đời!"

"Không có khả năng." Nghe xong, Ngô Quang ngữ khí kích động kêu đứng lên, ông ta vui vẻ nhìn Nguyễn Chương Trình, ngữ khí rất đắc ý, "Anh nói quãng thời gian kia, người ở địa điểm kia căn bản không phải tôi, tôi nhớ rõ ràng, năm đó giờ phút đó, tôi đang cùng người tình thứ một trăm của tôi ở bệnh viện phá thai, không tin ngươi có thể đến trong bệnh viện thăm dò bệnh án năm đó nhất định ghi lại, ha ha ha!"

Yên tĩnh trong đại sảnh vang lên Ngô Quang vui vẻ cười đến độ không giữ được hình tượng.

Nhìn không được bộ dáng ông ta vui vẻ, ông nội Bùi lại mạnh mẽ vỗ bàn, "Yên tĩnh!"

Ngô Quang lập tức ngừng cười.

Ông nội Bùi nhìn ông ta khẽ “hừ” một tiếng, loại sinh hoạt cá nhân thế này, con trai mình còn không bao giờ như vậy, có cái gì đáng để cao hứng! Ngô gia thật sự là ngoại trừ Ngô Tổ, còn đều không có người bình thường .

Còn con trai ngốc của ông, Bùi Tiền.

Bùi gia gia thập phần hoài nghi nhìn Bùi Tiền ngồi ở bên mình, mạnh mẽ vỗ một chút bờ vai của hắn, "Nói! Năm đó người kia có phải con hay không?"

Ông nội Bùi trong lòng có chút tuyệt vọng, ông có cảm giác Nguyễn Chương Trình năm đó nhìn thấy khẳng định là con trai ngốc của ông.

Aizz, chân nó khả năng không giữ được .

Bùi Tiền rất ủy khuất, nhìn vẻ mặt ấy của ông nội Bùi giống như nhìn một tên cầm thú, ông bĩu môi, "Uhm, người kia có vẻ như là tôi thật."

Trong ấn tượng hắn quãng thời gian kia cùng địa điểm, chính mình quả thật là ở đó vung tiền.

Bùi Tiền vừa mới dứt lời, ông nội Bùi liền tức giận đứng lên, "Người đâu! Bắt thứ nghịch tử này đem ra ngoài đánh gãy chân cho ta!"

"Đợi chút, ông nội!"

Nhìn vẻ mặt kích động ông nội Bùi, Nguyễn Tĩnh cũng căng thẳng, Bùi gia gia còn trẻ tuyệt đối là nhân vật tai to mặt lớn.

"Chuyện này không trách cha được, có thể là do chú con lầm ." Nguyễn Tĩnh trầm giọng nói.

Đối với chuyện năm đó không có bao nhiêu ấn tượng, còn tưởng rằng đúng là mình làm sai, Bùi Tiền đã sợ tới mức chân như nhũn ra, vừa nghe Nguyễn Tĩnh nói, trong mắt tỏa sáng, trực giác Nguyễn Tĩnh có thể giúp được ông, động tác có phần háp tấp đứng bật dậy chạy đến bên người Nguyễn Tĩnh, ngồi xuống.

Đem Bùi Dĩ Mặc đẩy ra, vô cùng khẩn thiết nhìn Nguyễn Tĩnh.

Bùi Dĩ Mặc sắc mặt đều đen thui đi đến vị trí còn lại ngồi xuống.

Ông nội Bùi nhìn Bùi Dĩ Mặc vài lần, mới nhìn Nguyễn Tĩnh, hỏi: "Tĩnh Tĩnh, con là có ý gì?"

Nguyễn Tĩnh ngẩng đầu, trong mắt vẫn là mờ mịt nhìn Nguyễn Chương Trình, nhìn bác sĩ tư nhân gật đầu, "Phiền bác sĩ cùng trợ lý giải thích một chút bệnh tình chú tôi."

Bác sĩ riêng khẽ ho một tiếng, mang ra một phần văn kiện để trên bàn, mở miệng: "Nguyễn tiên sinh có chứng mù mặt tương đối nghiêm trọng, nghiêm trọng đến độ bất kì kẻ nào ở trong mắt anh ta, đều không thể nhớ rõ được."

Nghe bác sĩ riêng nói xong, Nguyễn Chương Trình sắc mặt lại càng kinh hoàng, quay đầu nhìn mặt Mạc Hinh, trong lòng hắn mới dễ chịu chút.

"Như vậy mọi người có thể lý giải được ba mươi năm, lại không có biện pháp nhớ kỹ mặt ai chứng tỏ độ mù mặt chứng người bệnh, tinh thần là khả năng lớn không bình thường ."

"Có thể nhớ mà!" Nguyễn Chương Trình kích động đứng lên, cầm lấy tay Mạc Hinh, rất cao hứng nói: "Mười mấy năm trước, tôi gặp qua Hinh Hinh một lần, hiện tại cũng nhớ được!"

Vừa hưng phấn xong, không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên tinh thần cả người đều thập phần sa sút, hốc mắt đỏ lên.

Nguyễn Tĩnh đồng cảm nhìn ông, thật sự là đáng thương.

Liên tục cho rằng đó là kẻ thù, lại không phải là kẻ thù thật sự, năm đó vì thù hận mà ra nước ngoài, phấn đấu vài năm cho rằng có thể trở về trả thù, kết quả khả năng hết thảy đều là sự kiện không thực.

Người này sinh ra đủ thảm .

Truyện Chữ Hay