Chương : Quy tắc ngầm, tự hiến thân
Dư Bắc mang theo đôi mắt thâm quầng tới buổi lễ khởi quay.
Mọi người đều biết, quầng thâm mắt chẳng phải thứ gì tốt đẹp.
Dư Bắc uể oải đứng cạnh đạo diễn.
"Tổng giám đốc Cố, cậu vào giữa đi."
Nhà sản xuất đến, đạo diễn lùi sang một bên.
Đạo diễn này ranh mãnh phết.
"Tiểu Bắc! Tiểu Bắc, cậu đứng đây."
Dư Bắc vốn đứng ngoài rìa, bị anh ta kéo tới trước mặt Cố Diệc Minh.
Y như gian thần ngày xưa hiến mỹ nữ.
Nếu điều kiện cho phép, đạo diễn còn có thể đem Dư Bắc đi tắm rửa sạch sẽ, quấn cậu vào trong chăn, khiêng đến đặt lên long sàng.
Dư Bắc thầm nghĩ lần này anh ta tính toán thừa rồi.
Cố Diệc Minh và mình đã chia tay.
Cố Diệc Minh chán mình rồi.
"Sao bảo là họ chia tay cơ mà? Đạo diễn nịnh nọt làm gì vậy?"
Câu nói này bỗng nhiên vang lên từ phía đám đông diễn viên phụ và nhân viên đứng đằng sau.
Vốn kẻ nọ cho rằng chẳng ai biết là ai nói.
Nhưng những người xung quanh tự động dạt sang bên cạnh một mét, gã diễn viên mới tên Lữ Hâm nghệt mặt ra.
Chắc chắn gã nghĩ đám diễn viên phụ đều có chung kẻ thù với mình.
Nào ngờ họ bán đứng đồng đội triệt để quá.
"Tôi..."
Mặt Lữ Hâm tím tái.
Chỉ nói một câu mà đắc tội cả nhà sản xuất, đạo diễn, nam chính.
Ai dám đứng cạnh gã?
Song đạo diễn vờ như không nghe thấy, trò chuyện cùng Cố Diệc Minh.
Cố Diệc Minh càng không thể hiện cảm xúc ra mặt.
Dư Bắc thấy tội nghiệp cho thằng nhóc ấy.
Thật thà thế.
Ngay cả mình cũng chẳng dám nhắc tới việc chia tay trước mặt Cố Diệc Minh.
Hành động này chính là nhét pháo vào ʍôиɠ Cố Diệc Minh còn gì nữa?
Sau này e rằng gã khó sống trong đoàn rồi.
Lễ khởi quay kết thúc, Tiêu Thành xông đến.
"Anh Tiểu Bắc!" Tiêu Thành không hề nhiều chuyện tí nào, hỏi: "Nghe người ta nói sáng sớm nay thấy anh đi từ phòng tổng giám đốc Cố ra?"
"Ai thấy? Vớ vẩn."
Tui lén lút chạy ra mà.
"Không phải ạ?" Tiêu Thành gãi đầu. "Hình như mấy trang lá cải đều đang đưa tin."
Dư Bắc nghe vậy, vội vàng mở điện thoại lên.
Không ít trang đăng bài.
Khởi nguồn là từ một tài khoản ảo không có cả thông tin cá nhân lẫn các bài khác.
Tài khoản đó đăng một tấm ảnh hơi mờ, có thể thấy bóng Dư Bắc chạy ra khỏi cửa phòng.
Caption là: "Dư Bắc đi từ phòng Cố ảnh đế ra nha."
Bình luận của fan CP nằm trêи top.
"Hú hồn, tí thì tưởng mình cắn kẹo trộn thuỷ tinh..."
"Giơ cao ngọn cờ Bắc Minh Hữu Dư!"
"Gì cơ? Fan CP cũ đều biết tên thuyền là Diệc Dư Chi Minh."
"Chuẩn, ngọn cờ Diệc Dư Chi Minh không bao giờ đổ!"
"Chiến đấu thôi các chị em, đây không phải chuyện nhỏ nữa rồi."
Nhưng lại chẳng có mấy anti.
Chắc tại Chương Tử Oánh rút vốn, bọn họ không được nhận tiền nên đình công.
Mỗi tội fan only toxic của Cố Diệc Minh tràn vào, hai thế lực fan CP lập tức đoàn kết.
"Nhìn là biết Dư Bắc tới tìm Cố Diệc Minh."
"Diễn viên quèn luôn muốn ké fame Cố Diệc Minh. Bạn cùng lớp hồi đại học thì sao nào? Làm người phải có liêm sỉ."
"Nhìn cái kiểu đó thì e rằng bị đuổi ra khỏi phòng đấy."
"Lũ only toxic đều nghĩ Cố Diệc Minh là chồng mình à?"
"Thú thật, trước kia tui là fan only, nhưng sau khi bị vả cho sưng mặt, tui đã đánh mất sự ngang ngạnh của mình. Đẩy thuyền thích thật."
"Chào mừng chế đã nhập hội. Hahaha!"
"Hủ nữ không xứng đáng được gọi là fan."
"Tên CP bàn sau. Các chị em, cào mặt chúng nó đi!"
...
Dư Bắc thoát Weibo.
Không ngờ chỉ trong một buổi sáng mà được cư dân mạng bàn tán sôi nổi vậy.
Mình, Dư Bắc, nổi tiếng thật xự.
"Anh Tiểu Bắc, anh vẫn chưa nói cho em biết anh và tổng giám đốc Cố rút cục đã làm lành chưa?"
Tiêu Thành bám theo Dư Bắc đến tận nhà hàng, gặng hỏi.
Khiến cậu ta lo lắng chưa kìa.
"Nếu tôi nói mình và Cố Diệc Minh thảo luận về kịch bản cả đêm, cậu tin không?..."
Trai chưa vợ, gay chưa chồng.
Ở khách sạn.
Bên nhau cả đêm.
Thảo luận kịch bản.
Moá, chính bản thân Dư Bắc cũng thấy muốn hít drama.
Còn muốn nghe kể chi tiết quá trình nữa.
Tiêu Thành mở to mắt ngơ ngác, chẳng rõ đang suy nghĩ điều gì.
Nhà hàng theo kiểu buffet, nhưng hầu hết đều là các món Tây, ngoài sủi cảo ra thì không có món Trung.
Dư Bắc gắp một miếng gà rán, một đĩa sủi cảo, rót cho mình cốc cà phê.
Sủi cảo ở nước ngoài thế nào, chỉ nghĩ thôi cũng biết.
Dư Hương Liên gói bánh bằng chân còn ngon hơn.
Dư Bắc ăn chẳng thấy ngon.
Như nhai rơm ấy.
Moá.
Tối qua tập nhiều lần quá.
Cạn nước bọt luôn rồi.
Dư Bắc thở dài.
Chẳng biết tên Cố Diệc Minh chết tiệt kia đi ăn sung ăn sướиɠ ở đâu.
Không chừng đang làm bạn với rượu vang, bít tết, gan ngỗng, trứng cá muối, ốc sên Pháp.
Nhất định phải nổi tiếng nha Dư Bắc.
Cố gắng để thèm ăn gì là được ăn cái đó.
Buổi trưa Dư Bắc ăn không ngon miệng nên buổi chiều lúc chính thức bấm máy, cậu khá uể oải.
Cố Diệc Minh xuất hiện ở chỗ đạo diễn, nhìn mặt đúng kiểu hăm doạ không diễn cho tốt, khiến anh tốn tiền thì anh sẽ bán em vào mỏ than.
Haiz...
Chắc kiếp trước mình nợ anh ấy, kiếp này phải trả.
Sau khi vẫy đuôi theo sau Cố Diệc Minh tám năm, mình lại dâng hiến tấm thân trong trắng.
Chia tay rồi còn phải làm trâu làm ngựa kiếm tiền cho anh ấy, bị bóc lột sức lao động.
Kiếp trước chắn chắn mình đã ngoại tình vào lúc Cố Diệc Minh mang bầu mười tháng.
Dư Bắc xốc lại tinh thần, cảnh đầu tiên là cảnh diễn chung với nữ chính.
"Cô kia có lai lịch thế nào mà được đảm nhận vai nữ chính trong phim Cố Diệc Minh đầu tư?"
Người Dư Bắc hỏi là Tiểu Bạch trêи thông drama, dưới tường mọi phốt trong showbiz.
Tiểu Bạch kể vanh vách.
"Kỷ Vi Vi là nữ diễn viên mới, tuy không nổi tiếng bằng Chương Tử Oánh được Tinh Thuỵ lăng xê, nhưng từ hồi còn đi học cô ấy đã lọt vào mắt xanh của đạo diễn lớn, chỉ đóng một bộ phim thôi đã được đề cử giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, cũng coi như đặt chân lên tới đỉnh cao sự nghiệp ngay khi debut."
"Tình hình phát triển về sau của Kỷ Vi Vi khá mạnh, có khả năng chọn kịch bản tốt nên quản lý quyết định cho cô ấy theo con đường ngôi sao điện ảnh cao cấp luôn. Cô ấy nhìn thì có vẻ kém tên tuổi trong đám sao nữ, song đã sở hữu hợp đồng quảng cáo quốc tế rồi, ngoài ra diễn xuất cũng đạt tiêu chuẩn, nếu không sao được đóng phim tổng giám đốc Cố đầu tư?"
Kỷ Vi Vi vô cùng chuyên nghiệp.
Vậy thoải mái rồi.
"Tôi từng xem chương trình mà cậu tham gia." Kỷ Vi Vi chủ động bắt chuyện.
"Thế hả?" Dư Bắc hỏi. "Chương trình nào cơ?"
"Tôi Là Diễn Viên."
Kỷ Vi Vi ngập ngừng. Ngẫm nghĩ một lát, cô vẫn nói.
"Tôi thấy cậu rất có thiên phú."
Haiz.
Ai cũng khen vậy á.
"Nhưng có vẻ cậu không yêu cái nghề diễn viên này lắm. Nếu không thì với ưu điểm của mình, sao đến bây giờ vẫn chưa có tác phẩm nào? Chắc chắn do thiếu tập trung."
Cô nàng này thẳng thắng ghê...
Cô ấy đâu biết mình đam mê diễn xuất tới nhường nào.
Nhưng mình mê Cố Diệc Minh hơn.
Chuyện tình cảm làm khổ mình.
"Có việc khiến tôi bỏ lỡ cơ hội... Haha."
Kỷ Vi Vi khẽ hỏi: "Vì thiếu tài nguyên à?"
"Hả?" Dư Bắc ngẫm nghĩ. "Cũng không phải..."
"Tôi xem tài liệu về cậu rồi, hai năm nay cậu toàn đóng các vai phụ quá dễ và chẳng hề nổi bật, chắc tại thiếu tài nguyên đúng không? Giới giải trí đúng là phải dựa vào may mắn thật. Nếu được, tôi sẽ giới thiệu một số đạo diễn lớn giúp cậu. Đừng bắt chước đi đường vòng như mấy người bất chấp tất cả để nổi tiếng."
"Đường... Đường vòng gì cơ?"
Mình đã gay đến mức nhìn phát biết cong vòng luôn á?
Kỷ Vi Vi có vẻ ngại nói ra.
"Thì là... làm cái trò quy tắc ngầm ấy, chẳng phải kế sách lâu dài đâu."
Dư Bắc càng nghe càng lơ mơ.
"Quy tắc ngầm?!"
Kỷ Vi Vi đánh mắt sang một hướng.
Cố Diệc Minh đang đứng sừng sững bên đó.
"Cậu dính lấy Cố Diệc Minh không phải vì muốn có chút tài nguyên hay sao?"
"..."
Cô gái, cô hiểu nhầm rồi...
Tôi chỉ muốn có Cố Diệc Minh thôi.
Giọng Kỷ Vi Vi hơi sốt ruột, bảo: "Hai năm trước tôi từng đóng vai nữ phụ trong một bộ phim điện ảnh của Cố Diệc Minh, biết anh ta là trai thẳng. Khi ấy có một diễn viên nam tự hiến thân, nghe đồn bị Cố Diệc Minh đá cho gãy xương... Tôi không rõ cậu tạo CP với Cố Diệc Minh để câu kéo fan hay thật sự muốn đu bám anh ta, song tôi khuyên cậu nên sớm từ bỏ ý định đó đi. Cả hai đều chẳng phải con đường đúng đắn."
Dư Bắc không nghe đoạn sau.
Trong đầu cậu chỉ hiện lên mấy từ "tự hiến thân".
Nghĩ cũng thấy đúng thôi.
Showbiz vốn là nơi có mười gã đàn ông thì năm tên gay.
Năm tên còn lại xơi cả nam lẫn nữ.
Loạn cào cào.
Cố Diệc Minh đẹp trai thế cơ mà.
Cố Diệc Minh trong lời kể của người khác hình như hơi khác.
Chẳng giống Tháp Tokyo đần độn kia chút nào.
Dư Bắc nên giải thích sao bây giờ?
"Thật ra tôi và Cố Diệc Minh chỉ là bạn đại học."
Kỷ Vi Vi há hốc mồm, nói: "Tôi tưởng cậu mới debut một hai năm thôi."
Khen làm tôi sướиɠ quá trời.
Nhưng Dư Bắc bỗng nhận thấy một vấn đề nghiêm trọng.
Có phải Cố Diệc Minh thích mẫu người trưởng thành, vững vàng, khéo léo không?
Mình xanh và non quá hả?
"Cảm ơn lời góp ý của cô nhé."
"Không cần khách sáo, tôi chỉ hi vọng rằng diễn viên có tài sẽ không bị thui chột thôi." Ánh mắt Kỷ Vi Vi chứa nhiều cảm xúc phức tạp, cô bảo: "Cậu... nhận được vai nam chính từ tay Cố Diệc Minh, chắc chắn đã trả giá rất nhiều nhỉ?"
Nói nghe... chẳng sai tẹo nào.
Đôi mắt Kỷ Vi Vi chứa sự nuối tiếc, như thể muốn cứu vớt một thiếu niên mất phương hướng.
Đáng tiếc là không phải.
Mình chỉ mất trinh thôi.
"Thôi, trước hết cứ tập trung diễn thật tốt bộ phim này cái đã. Nếu cậu gây ảnh hưởng đến tôi, tôi sẽ nghiêm khắc đấy nhé."
Kỷ Vi Vi giống hệt như một người chị, chỉnh lại cổ áo cho Dư Bắc.
Bên phía đạo diễn đã hô diễn viên vào chỗ rồi, người phụ quay gào lên.
Cảnh giữa Dư Bắc và Kỷ Vi Vi, về cơ bản đều không cần diễn thử, quay phát qua ngay. Kỷ Vi Vi có nền tảng chuyên môn tốt, lại còn nghiêm túc, không sai một câu thoại nào.
Dù thỉnh thoảng có chỗ chưa đạt yêu cầu, nhưng đạo diễn giải thích là cô hiểu ngay.
Điều khiến Kỷ Vi Vi thấy kinh ngạc và mừng rỡ là Dư Bắc thậm chí còn chẳng NG lần nào.
Hai người diễn một mạch, cực kỳ ăn ý.
"Cái đệt, như hack ấy."
"Thật ra ông đạo diễn này khó tính lắm. Từng có một diễn viên diễn cũng khá mà không đạt yêu cầu của ông ấy, quay hỏng hơn trăm lần..."
"Hừ, đạo diễn bợ đít Cố Diệc Minh thế, dám phán Dư Bắc NG chắc?"
Một giọng nói chướng tai vang lên.
Mọi người tự động cách ly Lữ Hâm, phạm vi một mét xung quanh gã trống huơ trống hoác.
Tránh hơn cả tránh dịch.
Chỉ còn mỗi cảnh cuối.
Kỷ Vi Vi sung sướиɠ đập tay với Dư Bắc.
"Rồi, hai diễn viên hãy điều chỉnh cảm xúc, thể hiện ra sự nồng nhiệt của mình. Dư Bắc, Kỷ Vi Vi chuẩn bị cho cảnh hôn nhau cuối phim!"
___
Có lỗi tôi sửa sau nhé.