Chương : Em ấy là nửa kia của tôi
Là do mình nhớ Cố Diệc Minh ư?
Đừng đùa.
Tất nhiên là nhớ rồi.
Cố Diệc Minh tốt như thế, ai mà quên nổi?
Nhưng dưa chín ép không ngọt.
Cơ thể Cố Diệc Minh cong, song não vẫn thẳng băng.
Không nhất thiết phải kéo anh ấy vào con đường không lối về này.
Cố Diệc Minh đã nói rồi, có thứ tình yêu mang tên buông tay.
Rất khó để quên đi Cố Diệc Minh, nhưng may thay trí nhớ Dư Bắc không tốt lắm.
Dư Bắc dịch chân ra, anh tiếp viên bước qua trước mặt cậu, chen vào trong.
Cái đệt.
Toà nhà chọc trời này...
To đến mức trông cực kỳ thân thuộc.
Hình dáng đó, dường như đã từng gặp ở đâu rồi...
Nếu không phải Cố Diệc Minh, mình sẽ live stream ăn nó!
Dư Bắc ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt Cố Diệc Minh.
Có thể mình không nhận ra cái đầu to của Cố Diệc Minh, nhưng chắc chắn quen đầu nhỏ.
"Tổng giám đốc Cố!"
Bây giờ Tiểu Bạch cũng mới thấy anh. Ban nãy cậu ta nghịch điện thoại, chắc bịn rịn chia tay với Vương Canh Thạc.
"Ừm."
Cố Diệc Minh ngồi vào chỗ của mình ở sát cửa sổ.
Chân anh quá dài, khoảng cách giữa hai hàng ghế ở khoang phổ thông lại hẹp nên anh đành phải ngồi co quắp.
Dư Bắc lướt Weibo cho bớt ngượng.
Fan only của Cố Diệc Minh vốn chẳng ưa gì Dư Bắc, đã bắt đầu tràn vào Weibo cậu phá phách, chì chiết.
Dư Bắc bị chửi không ngóc đầu lên nổi.
Phê bình thoải mái nha, dù sao tôi cũng sẽ xoá thôi.
Có một số lạ gọi tới.
Dư Bắc vô thức ngoảnh sang liếc Cố Diệc Minh. Người ta đang cầm tạp chí, hoàn toàn không thèm nhìn bên này.
Dư Bắc ngẫm nghĩ, nhấn từ chối.
Chưa biết chừng là phóng viên báo đài gọi đến quấy rối.
Nào ngờ kẻ kia dai như đỉa, sau khi bị Dư Bắc từ chối ba lần vẫn gọi tiếp.
"Alo?" Dư Bắc khẽ nói.
"Tiểu Bắc."
"?" Dư Bắc hỏi: "Ai đấy?"
"Tôi đây."
"Anh là ai cơ?"
"Em đoán xem." Im lặng giây lát, kẻ kia vội vàng bảo: "Ê! Đừng cúp máy. Tôi, Uông Gia Thuỵ."
Dư Bắc hơi căng thẳng.
Cố Diệc Minh cấm tiệt Dư Bắc liên lạc với Uông Gia Thuỵ.
Song giờ khác rồi, Cố Diệc Minh đếch quản lý được.
Căng thẳng cái gì?
"Sao anh lại gọi cho tôi?"
"Không có việc gì, chỉ là tôi đã biết chuyện của em và Cố Diệc Minh... Thật ra tôi cũng hiểu mình làm thế này là không đúng, nên an ủi em mới phải, nhưng mấy ngày nay tôi suýt nữa thì bắn pháo hoa ăn mừng. Há há há há há há..."
"..."
Tên tiểu nhân giậu đổ bìm leo Uông Gia Thuỵ vậy mà lại thẳng thắn một cách khá đáng yêu.
"Em nói đi xem nào Tiểu Bắc, hai người chia tay thật rồi hả?"
"Sao anh vui vậy?"
Uông Gia Thuỵ trả lời tỉnh bơ.
"Vui vì rút cục em đã tỉnh ngộ, phát hiện ra sức quyến rũ của tôi, cuối cùng cũng sắp quay về trong vòng tay tôi."
"Anh bớt dát vàng lên mặt đi."
Dư Bắc mắng, sau đó lén liếc Cố Diệc Minh.
"Tiểu Bắc, giờ em đang ở đâu? Tôi tới gặp để an ủi em, thừa nước đục thả câu luôn."
"???" Dư Bắc nhìn bìa tạp chí Cố Diệc Minh đang cầm, thuận miệng đáp: "Đang ở Nga ngắm cực quang."
Uông Gia Thuỵ hét: "Gì cơ?! Em đi lúc nào? Sao không gọi tôi? Du lịch một người hả?"
"Một người, chứ không lẽ một heo?"
Dư Bắc chẳng có tâm trạng trò chuyện với gã, trả lời qua quýt cho xong.
"Haha, Tiểu Bắc em đáng yêu quá. Tôi nói em nghe, Cố Diệc Minh không xứng đáng. Tôi đã bảo từ lâu rồi, không bẻ cong được trai thẳng đâu. Thú thật là tôi chưa bao giờ từ bỏ ý định theo đuổi em."
"Không còn việc gì nữa thì tôi cúp máy đây."
"Tiểu Bắc, đừng quên những lời tôi nói! Lốp dự phòng số một đang chờ em, em phải chọn theo thứ tự đấy nhé..."
Tút tút...
"Ai thế ạ?" Tiểu Bạch sán vào.
Dư Bắc chột dạ, nhét điện thoại vào túi quần.
"Đâu có ai, bán chung cư ấy mà."
Nói dối không cần viết sẵn kịch bản.
Điện thoại trong túi lại rung lên, Dư Bắc cáu kỉnh nhấn nút nghe.
"Không có việc gì thì đừng gọi. Gọi nữa tôi chặn số bây giờ."
"Dư Bắc, mày xẵng giọng với ai đấy?"
Dư Hương Liên gào.
"Lâu không ăn đòn, mày được đằng chân lân đằng đầu à? Dám thái độ hả? Giỏi thì chặn số đi, xong về đây mẹ làm phẫu thuật cắt quan hệ mẹ con với mày. Mẹ mà không trị nổi mày chắc?"
"Mẹ... Con chửi đứa bán nhà ban nãy cơ."
"Hừ." Dư Hương Liên bình tĩnh lại, nói. "Mẹ xem video trêи mạng, họ bảo mày và Cố Diệc Minh cãi nhau à? Mày còn đá nó?"
"Không, trêи mạng đồn vớ vẩn đấy." Dư Bắc che miệng thì thầm. "Con nào dám đá con trai lớn của mẹ."
Dư Bắc rén.
Dư Hương Liên thương Cố Diệc Minh như vậy, nếu biết chuyện sẽ vặt trụi lông cậu.
"Nói dối, bố mày xem tin tức giải trí cũng thấy, rùm beng hết cả lên. Giờ hay rồi, mày là nghệ sĩ đầu tiên nổi tiếng mà xấu hổ như thế đấy nhể?"
Dư Hương Liên tinh lắm, chẳng tin đâu.
Dư Bắc không giải thích được, bèn trả lời qua loa đại khái: "Dăm ba cái tin tức giải trí đều là bịa đặt thôi ạ! Chẳng có việc gì cũng thêu dệt lên, không tạo scandal thì bọn họ lấy đâu ra lượt xem. Tụi con... Tụi con vẫn ổn."
"Lừa mẹ à? Cái mồm mày cứ tía lia, không tin được." Dư Hương Liên ra lệnh. "Diệc Minh ở bên cạnh mày hả? Đưa điện thoại cho nó!"
Dư Bắc hơi khó xử.
Mình và Cố Diệc Minh còn đang trong tình trạng gượng gạo, không thèm để ý đến nhau.
"Không... Không có ở đây ạ."
"Mẹ đếm từ một tới ba."
"..."
Dư Bắc quay sang phía Cố Diệc Minh, chọc chọc cánh tay anh.
"Mẹ... Mẹ em bảo anh nghe máy."
Dư Bắc chắp tay cầu xin Cố Diệc Minh.
Cố Diệc Minh cầm lấy điện thoại, đặt sát vào tai.
Ngón tay anh thon dài, trông đẹp thật đấy.
Ai nói ông trời rất công bằng?
Cố Diệc Minh chắc chắn là con cưng của ông trời rồi.
Lúc nặn anh, đảm bảo bà Mụ đã ưu ái đắp thêm cho một chút.
Vô lý hết sức.
"Alo? Mẹ. Vâng... Mọi việc đều ổn. Không cãi nhau ạ. Là giả thôi... Vâng, vâng. Tiểu Bắc ngoan lắm. Khi nào rảnh bọn con sẽ về thăm bố mẹ."
Trong lòng Dư Hương Liên, rõ ràng Cố Diệc Minh đáng tin hơn.
Anh nói vài câu đã trấn an được bà.
Dư Bắc nhận lại điện thoại.
"Dư Bắc, mày ngoan ngoãn cho mẹ, cấm gây chuyện. Mày mà dám lăng nhăng, thay bạn trai như thay áo thì dù phải trói mẹ cũng trói mày quẳng lên giường Cố Diệc Minh..."
"Mẹ, máy bay sắp cất cánh, tiếp viên giục con tắt điện thoại. Con cúp máy trước nhé!"
Dư Bắc quả quyết nhấn kết thúc cuộc gọi.
Phù...
"Cố... Ừm... Cảm ơn."
"Không cần khách sáo." Cố Diệc Minh bình tĩnh đáp. "Không nhất thiết phải khiến bố mẹ lo lắng vì việc riêng của con cái."
Máy bay rút cục cũng cất cánh.
Cố Diệc Minh ngồi im, chẳng nói câu nào, Dư Bắc ngại bắt chuyện.
Cố Diệc Minh rất tài, có thể chịu đựng được sự im lặng suốt mười mấy tiếng đồng hồ.
Dư Bắc càng lúc càng lúng túng.
"Trùng hợp thật đấy, đi cùng chuyến bay. Haha." Dư Bắc muốn làm bầu không khí bớt gượng gạo. "Anh xuống trạm nào?"
...
Dư Bắc muốn tát bản thân kinh khủng.
Rén cái quái gì thế?
"Ý em là... Anh cũng đi Mỹ hả?"
"Ừm."
"Để làm gì vậy?"
"Thăm người thân."
Nếu không thì còn có thể làm gì?
Chẳng lẽ đi đóng phim cùng mình?
Dư Bắc muốn dán miệng mình lại.
Cậu quay sang bên kia.
"Tiểu Bạch, cậu..."
Tiểu Bạch đang vắt lưỡi lên ngủ.
Dư Bắc buồn bực, ngồi thẳng dậy.
Cố Diệc Minh mặt lạnh tanh, nhưng rõ ràng anh không quen với sự tù túng của khoang phổ thông, đôi chân dài miên man để thế nào cũng khó chịu nên anh liên tục đổi tư thế.
"Nếu anh muốn thì có thể nhét vào chỗ em."
"Ừm."
Cố Diệc Minh duỗi chân qua.
"Thoải mái hơn nhiều rồi."
"Chuẩn chưa? Anh dài quá."
Chẳng rõ tại sao mà hành khách ngồi trước quay đầu lại lườm họ bằng ánh mắt cáu kỉnh xen lẫn ngượng ngùng.
Dư Bắc không ăn quen đồ ăn ở khoang phổ thông, hamburger khô như ngói, lại còn ít. Dư Bắc chuẩn bị tinh thần nhịn đói vượt qua chuyến bay dài mười mấy tiếng đồng hồ.
Cố Diệc Minh gọi tiếp viên tới, chìa thẻ VIP của hãng hàng không này ra, bèn nhận được một bữa bít tết, mì Ý thịnh soạn.
Có tiền mua tiên cũng được.
Dư Bắc và Tiểu Bạch ngồi nhìn, dãi chảy ròng ròng, nuốt nước bọt ừng ực.
Cố Diệc Minh chỉ ăn một miếng rồi thôi.
Đáng hận thật sự.
"Em ăn không?" Cố Diệc Minh ngừng lại, sau đó nói thêm: "Lãng phí đồ ăn là không tốt."
Tiểu Bạch ghen tị quá trời: "Tổng giám đốc Cố... Tôi cũng muốn..."
"Ờm, nhưng cái này tôi động dao nĩa vào rồi."
Ý Cố Diệc Minh là gì?
Đồ anh ấy ăn rồi, chỉ mình có thể ăn?
Tiểu Bạch sắp khóc: "Tôi không chê đâu..."
Cố Diệc Minh nhìn cậu ta, nói bằng giọng chắc nịch: "Cậu chê."
Máy bay hạ cánh.
Dư Bắc đói meo cả bụng.
Lúc xuống máy bay, Cố Diệc Minh nhét đồ vào tay cậu.
"Cho em lót dạ. Chỗ này cách thành phố còn xa lắm."
Một viên kẹo bạc hà.
Cùng loại lần trước Cố Diệc Minh đút cho Dư Bắc ăn.
Tiểu Bạch cũng đói hoa mắt, hỏi: "Tổng giám đốc, còn không ạ? Tôi mua!"
"Hết rồi."
Cố Diệc Minh đè túi áo, bên trong phát ra tiếng sột soạt của giấy gói kẹo.
Tiểu Bạch vừa bê vali vừa khóc.
Bắt nạt người khác quá đáng.
Lừa con dân FA đến Mỹ để hãm hại kìa.
Khi nhập cảnh, Cố Diệc Minh xuất trình hộ chiếu, thuận lợi đi trước.
"Mừng ngài trở về nhà!"
Nhân viên hải quan da trắng nói bằng giọng khách sáo.
Tiếp theo Tiểu Bạch bị hỏi một tràng dài, khua chân múa tay rất lâu, nhân viên hải quan kia thấy phiền quá bèn thả cậu ta.
Nếu còn không cho đi, Tiểu Bạch sẽ múa thoát y mất.
Tới lượt Dư Bắc.
"Tôi... đến Mỹ... để làm việc."
Nhân viên hải quan nhíu mày, bắn tiếng Anh ầm ầm. Dư Bắc chỉ hiểu mỗi câu hỏi cuối cùng, hình như kêu cậu cung cấp thư mời công tác gì đó.
"Để du lịch! Tôi đi du lịch!"
Nhân viên vẫn nhíu mày, tỏ vẻ nghi ngờ.
Tiểu Bạch thấy Dư Bắc bị gây khó dễ, lại bắt đầu biểu diễn tiết mục khua chân múa tay.
"Anh ấy là ngôi sao, đóng phim. Anh có biết không?"
Tiểu Bạch thần kỳ, có thể sử dụng trêи toàn thế giới.
"Wow..." Nhân viên gật gù. "Không biết."
Đồng thời bắt đầu nói vào bộ đàm.
Dư Bắc nhìn là biết anh ta gọi người tới tống cổ mình về nước.
"Không, không! Chờ một chút..."
Dư Bắc thấy mấy cảnh sát bước về phía này.
Moá.
Lẽ nào ông đây đói muốn xỉu chỉ để đổi lấy một cú quay xe trêи bầu trời Thái Bình Dương?!
"Thưa ngài."
Cố Diệc Minh đứng chắn trước mặt Dư Bắc.
"Em ấy là bạn tr..." Cố Diệc Minh ngừng lại rồi mới nói. "Là nửa kia của tôi."
"Thật à?" Nhân viên hải quan bán tín bán nghi. "Anh chứng minh điều đó bằng cách nào?"