Dư Bắc nằm nhoài trêи sofa trong văn phòng, rêи hừ hừ.
Đau là phụ.
Chủ yếu muốn Cố Diệc Minh chú ý tới.
Tại sao phải làm như vậy?
Dư Bắc chẳng rõ nữa.
Chắc tại ngang ngược hoy.
Luôn nghĩ bản thận thiệt thòi, song trêи thực tế lại không hề. Mình thì mất gì được?
Trinh tiết á? Đừng đùa.
Biến thành tinh tiết ra từ lâu rồi.
Về mặt lý thuyết, Dư Bắc có lợi.
Nhưng cậu vẫn cảm thấy chuyện này khó mà nói rõ ràng được.
Bực nhất là Cố Diệc Minh cứ cắm mặt vào máy tính, chỉ liếc qua đây mấy cái chứ chẳng hề chủ động quan tâm đến cậu.
Đúng! Thái độ đó đó!
Khiến Dư Bắc khó chịu.
Cố Diệc Minh ngoài việc chịch mình ra thì không tỏ ý gì khác.
Đã không tỏ tình, cầu xin được yêu mình, cũng chẳng hứa sẽ huỷ kế hoạch xuất ngoại, chỉ mua nhà, chuẩn bị chung sống thôi.
Không danh không phận.
Mối quan hệ này là sao? Để chịch cho tiện?
Sao anh ấy không nói rằng muốn mình trở thành bạn trai anh ấy?
Đoá hoa cúc của mình không xứng với trái tim Cố Diệc Minh hay sao?
Thôi, càng nghĩ càng bực.
Đêm xuân một khắc đáng ngàn tinh.
“Haiz…”
Dư Bắc thở dài thườn thượt.
“Út Cưng.”
Cố Diệc Minh rút cục cũng chú ý tới cậu rồi?
“Đừng rêи nữa…”
Ok, hoá ra trách mình ồn, quấy rầy anh ấy làm việc.
Hừ, đàn ông.
“Em cứ thế là anh cương đấy nhé…”
“…”
Dư Bắc làm động tác kéo khoá miệng.
“Kéo cũng vô ích.”
“Anh kiềm chế chút đi, chưa nghe câu ‘Trẻ ăn chơi, già rơi nước mắt’ à?” Dư Bắc phải cảnh cáo anh thật nặng.
“Anh còn lâu nhé.” Cố Diệc Minh cười hê hê. “‘Máy’ anh khoẻ, lại tích trữ bao nhiêu năm, đút cho em căng bụng không thành vấn đề.”
Dư Bắc đỏ mặt, mắng đồ dê già. Cậu vừa định ngồi dậy đã chạm đến vết thương, bèn xuýt xoa.
“Hửm?” Cố Diệc Minh ngẩng đầu lên hỏi. “Em vẫn chưa khỏi à?”
“Bảo đau rồi mà…”
Dư Bắc vừa nói xong, Cố Diệc Minh đã bước tới.
“Cởi quần.”
Dư Bắc tỏ vẻ cảnh giác: “Moá, em thế này mà anh còn muốn chịch em?!”
Cố Diệc Minh gõ đầu cậu, đáp: “Nghĩ gì vậy? Để anh xem cho em.”
“Không cần đâu, nghỉ ngơi vài hôm chắc sẽ khỏi…”
Tuy Cố Diệc Minh là người gần gũi nhất với Dư Bắc, song cậu cũng vẫn thấy ngượng.
Ban ngày ban mặt kiểm tra chỗ ấy đáng xấu hổ không kém việc soi đèn pin để tìm lỗ lúc hự hự.
Đây là nỗi nhục nhã mà cả đời này idul Cố Diệc Minh chẳng thể xoá nhoà.
Giờ ngẫm lại, Dư Bắc vẫn thấy rùng mình.
Cảm giác mãi mãi sẽ không quên nổi.
Ghi vào gia phả luôn.
Dù biến thành tro cốt cũng ngượng đến mức bay màu theo gió.
“Sao không cần? Anh xem xem em có bị nặng không. Việc này không đùa được đâu, đau quá thì phải đi bệnh viện.”
“Không sao thật mà… Về nhà em tự kiểm tra sau.”
Quỷ mới biết Cố Diệc Minh sẽ làm ra chuyện dị hợm gì.
Dù sao tổng giám đốc Cố vẫn luôn đi con đường bất thường.
Cố Diệc Minh chẳng nghe lời từ chối của Dư Bắc, nhất quyết ngồi xuống ghế, tụt quần cậu.
Dư Bắc bây giờ chỉ muốn cách ly với Cố Diệc Minh.
Đường ai nấy đi.
“Đừng động vào em! Cố Diệc Minh, anh tránh xa em ra!”
“Im nào! Chạm tới vết thương thì sao? Ngoan, đừng giãy.”
Cố Diệc Minh kéo Dư Bắc nằm lên đùi mình. Dư Bắc bị ép, đành xấu hổ chổng ʍôиɠ mặc anh cởi quần.
“Đệt, trắng vãi.”
Cố Diệc Minh trầm trồ.
“Anh điên à?… Cũng có phải chưa thấy bao giờ đâu, xuýt xoa cái con khỉ…”
Hâm mộ em như vậy thì ʍôиɠ anh đen đến mức nào?
“Ơ kìa, lúc ấy tối mò mò, em không cho anh bật đèn, anh nhìn thấy gì? Chỉ cảm thấy nẩy thôi. Chẹp chẹp… Út Cưng, trắng bóc, sáng bóng luôn á, y như bánh bao vừa hấp xong.”
Moá.
Không sử dụng từ nào lãng mạn hơn được à?
Trong mắt Cố Diệc Minh, mình chính là một đĩa đồ ăn.
Mùi vị và hình dáng mỗi ngày đều khác nhau.
Nói làm mình đói quá.
“Rơm rớm máu, bị thương chưa lành hẳn đâu. Không được, hôm nay bọn mình đi bệnh viện, anh quen một bác sĩ tư nhân…”
“Không!” Dư Bắc từ chối. “Loại vết thương này… Bác sĩ sẽ nhìn em thế nào?”
“Nhìn thế nào á? Nhìn bằng mắt. Không lẽ dùng kính lúp?”
Dư Bắc lắc đầu quầy quậy: “Bôi tí thuốc là được.”
“Em cứ lì vậy, nhỡ nặng hơn thì sao? Viêm nhiễm thì sao? Anh không doạ em đâu, tới lúc đó phải phẫu thuật đấy.”
Phẫu thuật?
“Chuyện có to tát gì…” Dư Bắc phản đối.
Cố Diệc Minh nghiêm túc bảo: “Thật, phải khâu vào luôn.”
Dư Bắc bàng hoàng, run rẩy hỏi: “Khâu lỗ… lỗ hậu á?”
“Vết thương!”
Không nói rõ ràng gì cả.
Làm hú hồn hà.
Dư Bắc đang bướng với Cố Diệc Minh thì bên ngoài truyền đến tiếng rì rầm.
“Giám đốc Lư, anh đừng vào!”
“Tại sao? Tôi gặp tổng giám đốc Cố.”
“Tổng giám đốc và anh Tiểu Bắc đang… đang khám sức khoẻ. Đúng, khám sức khoẻ.”
“…”
Chẳng cần nghe cũng biết chắc chắn là Tiểu Bạch.
Thằng nhóc này, trông rõ là trắng trẻo, ngây thơ, nhưng thật ra đã đen như mực từ lâu rồi.
Cố Diệc Minh xốc Dư Bắc dậy, để cậu ngồi ngay ngắn, sau đó chủ động đi mở cửa.
“Tổng giám đốc Cố.”
Anh Lư liếc vào trong phòng, thấy Dư Bắc đang ngồi trêи sofa, bèn tỏ vẻ “tui hiểu” và “chẳng lạ gì”.
“Có việc gì không?”
“Mai mở phiên toà, tôi đã bàn bạc xong với luật sư nhưng cậu vẫn cần nói chuyện với anh ta để quá trình diễn ra thuận lợi.”
“Vâng.”
“Vậy không có việc gì nữa rồi, tôi đi đây.”
Anh Lư kéo Tiểu Bạch theo, vừa chạy vừa mắng.
“Ngày nào cậu cũng rảnh quá đúng không? Chỉ biết làm kỳ đà cản mũi thôi…”
Giờ Dư Bắc nghe những lời bàn tán này lại thấy quen rồi.
Trước còn hùng hồn phủ nhận, giờ chột dạ ghê.
Tâm lý thay đổi rồi.
Nhân lúc hai người họ nói chuyện, Dư Bắc lượn đến chỗ Cố Diệc Minh ngồi để nghịch máy tính.
Trêи màn hình hiển thị trình duyệt mới chỉ thu nhỏ chứ chưa tắt hẳn, Dư Bắc định tắt giùm.
Lúc mở ra không ngờ lại thấy tiêu đề nội dung tìm kiếm.
“Lúc hự hự hự làm thế nào để đối phương không đau?”
Trong phần lịch sử duyệt web còn có vài dòng:
“Chỗ đó quá bự, đối phương không chịu nổi thì phải làm sao?”
“Đàn ông mở đầu cuộc yêu như thế nào sẽ giúp đối phương thoải mái nhất?”
“Dạy bạn vài tuyệt chiêu khiến người ấy đê mê.”
“ kỹ xảo phòng the của gay, không học là dở rồi!”
Xung quanh bài viết toàn quảng cáo nam khoa.
Bộp…
Cố Diệc Minh xuất hiện ở phía sau bàn làm việc, gập ngay laptop lại.
Dư Bắc và Cố Diệc Minh giương mắt nhìn nhau.
“…”
“…”
Nhận thức của Dư Bắc vấp phải thử thách lớn chưa từng có.
Cố Diệc Minh.
Đúng, chính là nam thần lãnh đạm Cố Diệc Minh.
Anh ấy search kỹ xảo phòng the nam nam!
“Em động vào máy anh làm gì?”
“Anh search mấy cái đó làm gì?”
Dư Bắc và Cố Diệc Minh cùng lên tiếng hỏi.
“Em/Anh trả lời trước đi!”
Cũng đồng thanh luôn.
Cố Diệc Minh hét: “Anh là lính mới, học chút thì đã sao nào?”
Cuống rồi.
Anh ấy cuống rồi.
Cuống quá hoá giận.