Cơ thể Cố Diệc Minh cứng ngắc, mặt mũi sa sầm.
Giống như bị người ta làm nhục.
Dư Bắc chỉ muốn cười.
Cái tội suốt ngày cà khịa, thả thính, làm mình buồn nôn này.
Hừ.
Mình cũng không phải loại dễ xơi đâu.
Bây giờ mình sẽ cho anh ấy nếm trải sự độc ác của loài người và sự tàn khốc của xã hội.
“Em không lừa anh đấy chứ?”
Cố Diệc Minh hỏi lại lần nữa.
“Chuyện cỏn con mà trông anh hãi hùng chưa kìa.” Dư Bắc vươn vai, đâm thêm một nhát. “Có người còn chịch luôn ấy.”
Cố Diệc Minh sắp phát điên.
“Em… Em cũng từng làm vậy?”
“Em thì chưa.”
Thèm lắm.
Song anh bất lực, em đành bó tay.
Cố Diệc Minh thở phào nhẹ nhõm, nhưng mặt mũi vẫn tuyệt vọng. Anh nắm lấy vai Dư Bắc lay lay.
“Sao em lại như thế? Chuyện đó mà em cũng làm? Em… Em không sợ bẩn à?”
Không.
Hơi mặn tí thôi chứ đâu có gì.
“Trả lời anh!” Cố Diệc Minh kiên quyết viện đủ lý do. “Em có nghĩ rằng thứ đó… thứ đó là để đi tiểu không? Em không sợ bị lây bệnh, nhiễm virus hả?”
Dư Bắc rút cục cũng chẳng nhịn nổi nữa.
Cậu co chân lên bụng, cười ha hả.
Chủ yếu do vai cậu sắp bị Cố Diệc Minh bóp nát.
Cùng tư thế ấy, nhưng mang ý nghĩa khác nhau.
Một kiểu là muốn bị chịch.
Một kiểu là thèm ăn đòn.
“Em cười gì? Có gì buồn cười? Anh nói cho em biết, việc này rất nghiêm trọng! Em nghiêm túc lên!”
“Cố Diệc Minh, ý anh là sao?”
Dư Bắc giữ lấy cái đầu lắc lư vì tức giận của anh.
“Anh đang hỏi em đấy! Chắc chắn do em buông thả quá, mấy đứa con trai khác đều thích chơi với em. Ai em cũng nhận lời, em không biết từ chối à? Em mau khai hết những việc xấu xa mà mình từng làm đi! Rút cục em còn giấu anh bao nhiêu chuyện?”
Cố Diệc Minh tài thật.
Tự ảo tưởng ra một bộ truyện đồi truỵ luôn.
“Tại sao em chơi cùng người khác lại là việc xấu xa?” Dư Bắc ưỡn ngực nói. “Đừng quên rằng anh với em cũng từng. Anh không bẩn, không xấu xa? Chim anh không để đi đái à?”
Bị Dư Bắc hỏi vậy, Cố Diệc Minh đần mặt ra.
Chắc là gặp đúng câu hỏi hóc búa rồi.
“Anh đã bảo khác nhau rồi! Ngày nào anh cũng tắm rửa thơm tho, đi tiểu xong còn dùng giấy lau, vệ sinh sạch sẽ.” Một lát sau, Cố Diệc Minh mới bừng tỉnh. “Chẳng lẽ trong mắt em, anh giống bọn họ?!”
Dân chơi gay có gì khác nhau?
Ngoại trừ kϊƈɦ cỡ.
“Sao? Anh thuần khiết, cao quý hơn người ta? Cây hàng của anh là quyền trượng tiên nữ độc nhất vô nhị?”
“Quan hệ của chúng ta khác bọn họ!”
Cố Diệc Minh buột miệng.
Dư Bắc hí hửng.
Như nào? Anh ấy muốn làm người iu mình hả?
“Họ là bạn cùng phòng của em, anh cũng thế, khác cái gì?” Dư Bắc giả vờ ngạc nhiên.
“Con mẹ nó, em chỉ coi anh là bạn cùng phòng?”
“Không thì sao?”
Cố Diệc Minh nghẹn họng.
Mãi chẳng nói được thêm câu gì.
Mặt anh đỏ ửng.
Dư Bắc cực kỳ mong chờ.
Chó cùng rứt giậu.
Cố Diệc Minh rồi cũng có thể tiến hoá về mặt tư tưởng, cong một tí nhỉ?
“Anh…” Cố Diệc Minh trợn mắt. “Anh còn là anh trai em!”
“…”
“Em quên hả? Bố mẹ cũng gọi vậy rồi.”
Suy đi tính lại, Cố Diệc Minh định loanluan với mình?
“Thế anh và bố em còn kết nghĩa nữa kìa, em có cần gọi anh là chú không?”
Đấm yêu anh mấy cái nè.
Không.
Dư Bắc muốn vác đá đập anh luôn.
“Chú~ Chú… Chú Cố~”
Càng dẹo càng tốt, cho chừa cái tội làm mình mắc ói.
Cố Diệc Minh túm lấy đôi tay múa may loạn xạ của cậu.
“Đừng gọi lung tung… Tóm lại anh có quyền quản lý em, em khai báo thành khẩn đi.”
“Khai báo cái con khỉ, ngoài anh ra thì còn ai? Anh nghĩ em làm ở tiệm mát xa hay nhà chứa?” Dư Bắc khó chịu nói.
“Thế hả?”
Cố Diệc Minh trầm tư một lát.
“Em chắc chứ?”
“Anh nhất quyết bắt em nhận đã từng chơi thì anh mới vui đúng không?”
Cố Diệc Minh hít một hơi thật sâu, đáp: “Tất nhiên là không rồi… Anh đang nghĩ tại sao em điêu luyện vậy? Thật sự chưa từng luyện tập?”
“Cút, ông đây học trong tiết giáo ɖu͙ƈ giới tính, ok?”
Dư Bắc đập tay Cố Diệc Minh ra, chẳng buồn để ý đến anh.
Cố Diệc Minh bực tới nỗi thở phì phò, nhưng không ngoạc mồm chửi nữa. Chẳng biết anh làm gì ở đằng sau mà cứ sột soạt.
Lát sau, Cố Diệc Minh lên tiếng.
“Ý em nói là quyền sách giáo khoa này chứ gì?”
“?”
Dư Bắc quay đầu lại. Nhờ ánh trăng mà cậu nhìn thấy trong tay Cố Diệc Minh cầm một quyển sách, không biết xuất hiện từ khi nào.
Trông rất quen.
Cái đệt, là tạp chí truyện tranh đam mỹ của mình mà!
Cố Diệc Minh chuẩn bị với tay lên đầu giường để bật đèn.
Dư Bắc bật dậy nhanh như cắt, đè lên người Cố Diệc Minh, giật tạp chỉ lại.
“Cố Diệc minh, anh điên à? Anh móc đâu ra đấy?”
Cố Diệc Minh mở đèn ngủ.
“Cái gì thế? Anh còn chưa xem.”
“Không gì cả, tạp chí tiểu thuyết từ hồi cấp ba. Anh lấy ở đâu đấy?”
Dư Bắc hoảng hốt, luống cuống.
“Truyện mà sao em sợ anh đọc?”
Dư Bắc không trả lời câu hỏi của anh, bảo: “Anh nói anh lấy ở đâu trước đi. Anh là chó nghiệp vụ à?”
“Dưới đệm, anh nằm thấy cồm cộm, đè lên còn kêu sột soạt, thế là tìm được. Em cuồng quýt cái gì? Hồi bé anh cũng giấu truyện tranh.”
Nhưng đây không phải truyện tranh dành cho trẻ con.
Là hàng +.
Cố Diệc Minh tiếp tục nhấc đệm lên, tìm thấy thêm vài quyển tạp chí nữa, thật sự là truyện ngôn tình bình thường, anh bèn tin lời Dư Bắc.
“Em giấu tiểu thuyết làm gì?”
“Ặc, sợ bị mẹ em mắng.”
Khi nói dối một lần, ta sẽ phải dùng cả vạn lời nói dối khác để bổ khuyết.
May mà mình nói dối thành thần.
Ngần ấy năm cũng không cho Cố Diệc Minh cơ hội phát hiện ra mình gay.
“Nhiều thế này, em mua hả?”
“Người ta tặng.”
Dư Bắc cất quyển mình đang cầm xuống dưới ʍôиɠ.
Lúc Dư Bắc học cấp ba, cậu thân với cô bạn cùng bàn nhất, chẳng hiểu sao tự dưng bị bạn bè trong lớp hùa vào ủng hộ cậu theo đuổi cô ấy.
Cô ấy không phản ứng gì cả.
Chỉ tặng Dư Bắc một quyển truyện tranh đam mỹ nhân ngày sinh nhật cậu.
Nội dung không phù hợp với các cháu thiếu nhi.
Từ đó, Dư Bắc mở ra cánh cửa thế giới mới.
Hồi ấy Dư Bắc vẫn chưa biết gay là gì, chỉ thấy kɧօáϊ thôi.
Một đi không trở lại.
Tính ra thì cô ấy là người khai sáng cho cậu.
Quyển truyện kia trở thành tài liệu cần có mỗi khi sóc lọ của cậu.
May mà Cố Diệc Minh bị những cuốn tạp chí khác thu hút sự chú ý, không tiếp tục gặng hỏi.
“Thôi, anh đừng xem nữa, buồn ngủ chết đi được. Anh lật chăn lên lật chăn xuống, hơi ấm bay hết rồi.”
Cố Diệc Minh chui về chỗ cũ, đắp chăn kín kẽ.
Dư Bắc sung sướиɠ cọ tới cọ lui trêи người anh, đến nỗi khiến Cố Diệc Minh thở mỗi lúc một gấp. Anh đột nhiên nghiêng người, ôm lấy Dư Bắc.
“Út Cưng… Tụi mình cứ thân với nhau cả đời nhé…”
Ôi tình bạn rất đỗi chân thành, bình dị này.
Dư Bắc suýt chút nữa thì tin.
Nếu không thấy có thứ gì đó cấn trêи đùi mình.
Người sao chim vậy.
Đều giống cái chày.
“Anh định làm gì?”
“Tại em gọi nên nó mới ngóc đầu chào đấy chứ? Anh muốn…”
Em gọi gì cơ?
Chú á?
“Muốn cái đếch gì? Nằm mơ. Đừng hòng.” Dư Bắc từ chối thẳng thừng. “Anh điên hả? Đây là nhà em, bố mẹ em ở ngay phòng bên cạnh kìa.”
“Bọn mình đừng để phát ra tiếng.”
Thật sự thì Dư Bắc rất hiểu cảm giác của Cố Diệc Minh.
Giống như lúc bản thân cậu phát hiện trêи đời tồn tại thứ mang tên “truyện tranh đam mỹ”, Cố Diệc Minh cũng mới được nếm miếng ngon.
Thèm mỗi ngày.
“Ban nãy con chó nào bảo cái ấy dùng để đi đái, bẩn?”
Sau khi dùng miệng thoả mãn nguyện vọng của thằng con xong, một tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Dư Bắc lén đi tới phòng tắm súc miệng rồi quay về.
“Cố Diệc Minh, anh cứ buông thả thế này, em thấy anh sắp gay đến nơi rồi.”
“Không thể nào.”
Dư Bắc kéo cánh tay anh tới vị trí thích hợp, gối đầu lên.
“Yên tâm, anh không gay, không làm gì em đâu.” Cố Diệc Minh điềm tĩnh nói. “Trừ phi em năn nỉ anh.”
Đồ chó.
Cứt còn dính ở mép mà đã vội chê cứt bẩn.
Mấy người nói xem có tức cái lồng ngực không?
Không đúng.
Phép so sánh này không chính xác lắm.