Dư Bắc nhìn chằm chằm Cố Diệc Minh đang sốt vó trong thang máy.
Trông anh như kiểu hận chẳng thể dùng nốt cái chân thứ ba vậy.
“Anh vội về nhà thế để làm gì?”
Cố Diệc Minh xem đồng hồ, đáp: “Về dọn đồ. Anh hẹn với mẹ mai ăn trưa rồi.”
“Thì đấy là chuyện ngày mai!”
“Tối nay phải thu xếp đồ đạc chứ đợi mai đâu kịp. Lần đầu tiên gặp mẹ, đến muộn mà được à? Còn ra thể thống gì?”
Sau khi về nhà, Dư Bắc cạn lời, ngồi khoanh chân trêи ghế sofa nhìn Cố Diệc Minh thu xếp túi lớn túi nhỏ.
Tới nhà em thì nhanh nhạy lắm.
Đè em sao không tích cực như vậy đi?
Dư Bắc chợt nghĩ ra.
“Không đúng, Cố Diệc Minh, anh hẹn mẹ em ăn trưa bao giờ đấy?”
“Sáng nay.”
Cố Diệc Minh vừa trả lời vừa bỏ qυầи ɭót của Dư Bắc vào túi đựng rồi đặt vào va li.
“Anh có số mẹ em từ lúc nào???”
Cố Diệc Minh trả lời: “Anh xem trong máy em. Hôm qua kết bạn Wechat rồi.”
“…”
Sốc!
Cố Diệc Minh nhân cơ hội bạn cùng phòng đang say giấc nồng để làm chuyện ấy…
Mình thấy bản thân có thể ứng tuyển vào tòa soạn báo lá cải.
“Anh đưa em đọc xem hai người nói chuyện gì nào?”
Cố Diệc Minh đứng dậy, nghiêm túc hỏi: “Điện thoại là vật cá nhân, có thể tùy tiện đưa cho người khác hả?”
“Xàm cái đếch gì đấy? Anh xem trộm điện thoại em rồi còn gì? Quyền riêng tư của em thì sao?”
Dư Bắc tức điên lên.
Cố Diệc Minh đóng va li lại, đáp: “Em nằm trong phạm vi quyền riêng tư của anh, quyền riêng tư của em không phải cũng là của anh à?”
“Từ từ… Để em nghĩ đã…”
Đầu óc Dư Bắc quay mòng mòng vì lời anh nói.
Đến lúc đi ngủ, Cố Diệc Minh vẫn chẳng cho cậu liếc điện thoại lấy một cái.
Dư Bắc tò mò kinh khủng.
Xét về mặt lý thuyết, Cố Diệc Minh và Dư Hương Liên có chủ đề gì để nói?
Mình chứ gì nữa.
Chắc là nói xấu nên mới không cho đọc.
Cậu tò mò tới nỗi trằn trọc không ngủ nổi, gối đầu trêи tay Cố Diệc Minh, quay hết bên nọ sang bên kia.
Điện thoại của Cố Diệc Minh đang sạc ở đầu giường, đèn báo sạc cứ nhấp nha nhấp nháy dụ dỗ cậu.
Nó cũng giống như cơ thể anh, toàn vẫy tay mời gọi “Nhào zô, nhào zô~”.
Thật ra mình là người ngay thẳng.
Song Cố Diệc Minh xem trộm điện thoại mình trước, lại còn không chỉ một lần.
Đây chẳng phải lỗi của mình.
Ok, chuẩn bị xong tâm lý.
Dư Bắc rón rén bò dậy, vươn người qua Cố Diệc Minh. Ngón tay cậu rút cục cũng chạm đến màn hình điện thoại, sau đó cậu kéo nó qua.
Dư Bắc liếc Cố Diệc Minh. Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, anh nhẹ nhàng nhắm mắt, chiếc mũi vừa cao vừa thẳng của anh đổ bóng xuống, khiến đường nét trêи khuôn mặt càng nổi bật, càng hoàn hảo hơn.
Cố Diệc Minh đẹp trai quá trời.
Nhưng hem ngon bằng điện thoại.
Dư Bắc tàn nhẫn cầm lấy ngón tay anh, mở khoá màn hình.
Điện thoại Cố Diệc Minh rất ít ứng dụng, song một nửa là các app Dư Bắc không biết. Chứng khoán, đầu tư tài chính, còn cả app tiếng Anh, loạn cào cào, không được sắp xếp gọn gàng, Dư Bắc nhìn mà nhức đầu.
Đúng là người sở hữu thế giới nội tâm phong phú nhưng đơn điệu.
Dư Bắc chẳng chịu thua kém. Máy cậu có tận năm cái app xem video; Weibo, Forum, Douyin, Tieba đều dính dấu răng; Wechat, QQ, Twitter cần là có; Liên Quân, PUBG, Identity V không thiếu trò nào…
Hành trang thiết yếu của thanh niên chơi pời thời nay.
Người chơi hệ cây cao bóng cả như Cố Diệc Minh sao so nổi với mình?
Dư Bắc tìm Wechat, mở lên, bắt gặp ngay một cuộc trò chuyện được ghim trêи đầu.
Cái đệt.
Cậu nổi trận lôi đình.
Đồng thời trái tim cũng nguội lạnh.
Không ngờ Cố Diệc Minh lại ghim khung chat với người nọ lên đầu!
Con mẹ nó, còn đặt biệt danh “Tiểu ‘Út’ Tinh”.
(Đọc giống tiểu yêu tinh)
Ờm, đấy là avatar mình mà.
Làm ông đây hết hồn.
Tại sao anh không chọn những cái tên như “Bé Út”, “Dư Bắc”, “Út Cưng”?
Tiểu “Út” Tinh là cái quái gì?
Nhưng điều này không quan trọng.
Dư Bắc vội vàng tìm Wechat Dư Hương Liên, lướt mãi chẳng thấy tài khoản “Sen Tuyết Ngàn Năm”, song lại bắt gặp chiếc ảnh đại diện hình bông sen quen thuộc, phía trêи ghi dòng chữ “Hạnh phúc bình dị” bảy màu lấp lánh.
Dư Hương Liên bình dị và hạnh phúc, nhưng sao kiểu chữ như đang pay lắk thế nhỉ?
Cố Diệc Minh để tên bà là “Mẹ Tụi Mình”, chẳng trách Dư Bắc không tìm ra.
Cậu mừng rỡ nhấn vào khung chat, kéo lên đầu.
Lịch sử trò chuyện giữa Cố Diệc Minh và Dư Hương Liên:
“Cố Diệc Minh: Chào cô, con là bạn của Dư Bắc, Cố Diệc Minh.
Hệ thống: Đã thêm bạn, có thể bắt đầu trò chuyện ngay bây giờ.
Dư Hương Liên (Chuyển đổi từ voice chat): Ahahahahahahaha Cố Diệc Minh! Là con thật hả?! Cô còn tưởng Dư Bắc nó chém gió. Hahahahaha…”
Cách cái màn hình vẫn cảm nhận được tiếng mẹ mình cười khanh khách.
“Dư Hương Liên (Chuyển đổi từ voice chat): Bao nhiêu năm nay thằng nhóc Dư Bắc vua rắc rối không gây phiền phức cho con đấy chứ? Nó ngoan không? May nhờ con chăm sóc nó.
Cố Diệc Minh: Không có gì đâu cô ạ, là chuyện con nên làm mà. Tiểu Bắc cũng quan tâm con nhiều.
Dư Hương Liên (Chuyển đổi từ voice chat): Thế à? Nó chẳng được tích sự gì, nếu không phải có người ở bên cạnh, cô sợ nó chết đói mất rồi.
Cố Diệc Minh: Cô đừng nói vậy, em ấy tốt lắm.”
Mẹ cứ làm như thiếu Cố Diệc Minh, con ra đường ăn xin không bằng.
Lời Cố Diệc Minh nói nghe còn lọt lỗ tai.
“Dư Hương Liên (Chuyển đổi từ voice chat): Dư Bắc bảo Tết dẫn con về nhà hả? Hai đứa bên nhau bao nhiêu năm rồi, gặp phụ huynh là đúng, nhưng không làm lỡ việc của con chứ?
Cố Diệc Minh: Không ạ, vừa khéo Tết này con rảnh.
Dư Hương Liên (Chuyển đổi từ voice chat): Thế khi nào hai đứa nghỉ? Để cô chuẩn bị sẵn sàng. Con thích ăn gì?
Cố Diệc Minh: Mai bọn con bắt đầu nghỉ. Cô không cần khách sáo đâu, con không kén ăn.
Dư Hương Liên (Chuyển đổi từ voice chat): Vậy mai nhé! Cô sẽ nấu bữa trưa.”
Dư Bắc thất vọng nặng nề.
Thế thôi hả?
Một màn con rể đến nhà chơi không thể bình thường hơn.
Thiếu chút mùi vị đó.
Mùi bá đạo tổng tài cướp vợ nhà nghèo.
“Em đọc xong chưa?”
Dư Bắc quay đầu lại, thấy Cố Diệc Minh vẫn đang nhắm mắt.
Giật cả mình.
Cố Diệc Minh mắc bệnh nói mớ khi ngủ từ bao giờ vậy?
“Đọc xong rồi thì đã yên tâm đi ngủ được chưa?”
“…” Dư Bắc rụt rè đáp: “Được rồi…”
Cố Diệc Minh nghiêng người, vòng tay lên eo cậu.
“Cố Diệc Minh, anh đặt tên em kiểu gì đấy? Dở ẹc.” Dư Bắc bất mãn.
Cố Diệc Minh ngái ngủ bảo: “Tháp Tokyo thì hay?”
“…”
“Nghĩa là gì?”
Chắc Cố Diệc Minh đã thắc mắc từ rất lâu rồi.
Coi như mình chưa nói gì.
Ngủ, ngủ.
Sáng hôm sau, Dư Bắc bị Cố Diệc Minh giục đi đánh răng, rửa mặt. Cậu ăn xong bát yến mạch sữa rồi họ lên đường.
Nhà Dư Bắc ở Hàng Thành, phải lái xe hơn hai tiếng đồng hồ.
Lúc đi ngang qua Học viện Điện ảnh Hải Thành, Dư Bắc thấy quán lẩu của Tần Phong vẫn mở cửa, hắn đang đứng ven đường phát tờ rơi.
“Tần Phong! Tết anh không về nhà à?” Dư Bắc ngồi trong xe, hét.
Tần Phong đáp: “Về làm gì? Bán hàng ngày Tết, doanh thu tăng gấp ba!”
“Hạ Nhất Phàm thì sao? Đi rồi hả?”
“Chưa.”
“Anh ấy cũng không về nhà?”
Tần Phong tỉnh bơ bảo: “Không! Anh cũng thấy lạ, nó kêu ra Giêng đính hôn mà chẳng chịu về với vợ, Tết nhất còn chui rúc ở cái ổ của anh để biên tập phim. Thằng đần này não có vấn đề rồi.”