Nơi Cố Diệc Minh chọn vô cùng sang trọng, là một nhà hàng cao cấp mà về cơ bản sẽ không bị fan và paparazzi nhận ra, chặn đường.
Dư Bắc chưa quên được chuyện ngoài ý muốn lúc sáng sớm, dù ăn những món mình thích nhất song tâm hồn cậu vẫn treo ngược trêи cành cây.
Lớn đùng rồi còn mộng tinh.
Nhìn đã biết đời sống tình ɖu͙ƈ là một con số tròn trĩnh.
Quá bẽ mặt.
“Em đang nghĩ gì đấy? Yên tâm, anh không kể cho ai biết chuyện em tè dầm đâu.”
Dư Bắc tin vào nhân phẩm của Cố Diệc Minh.
Nhưng cái mồm anh chẳng đáng tin lắm.
“Anh tè dầm thì có!”
“Nói bé thôi!” Cố Diệc Minh suỵt một tiếng. “Em thấy vẫn chưa đủ xấu hổ à?”
Dư Bắc hung hăng cắn gãy miếng sườn hầm, nhướng mày với Cố Diệc Minh.
Chắc hẳn anh ấy có thể cảm nhận được sức uy hϊế͙p͙ cực lớn này.
“Út Cưng, mình đang ở bên ngoài, em bớt bớt đi, đừng lẳng lơ thế…”
“??? Em lẳng lơ chỗ nào?”
Cố Diệc Minh chép miệng, trách móc: “Anh sắp cương rồi đây.”
Chẳng đợi Dư Bắc giải thích, Cố Diệc Minh đã gắp vào bát cậu hai chiếc há cảo tôm.
“Ăn nhiều vào, bù lại.”
Dư Bắc đáp trả, gắp cho anh cái chân gà: “Anh cũng vậy, đừng để thận yếu.”
Cố Diệc Minh không chấp nhận được việc Dư Bắc bảo anh yếu thận, hết cười nổi.
“‘Máy móc’ anh thế nào em không biết hả?”
Làm sao em biết?
Đã dùng bao giờ đâu.
“Em không biết.”
Rất muốn biết.
“Vậy à?” Cố Diệc Minh càng điên máu hơn. “Thế thì em đi cùng anh vào toilet, anh cho em thấy rút cục ‘máy’ anh chạy có khoẻ không.”
Nói nghe như định chơi public với Dư Bắc ấy.
Nhưng Dư Bắc hiểu tính Cố Diệc Minh, thùng rỗng kêu to thôi, vào đó quay tay là cùng.
Nói ra người ta cười chết.
Cố Diệc Minh hiểu nhầm nụ cười nhếch mép của Dư Bắc.
“Em cứ cười đi. Nào, hôm nay anh nhất định phải chứng minh cho em thấy…” Cố Diệc Minh kéo tay Dư Bắc.
Dư Bắc rụt phắt tay lại, bảo: “Ok ok, anh đỉnh nhất. Anh là gậy Như Ý… Em nào so nổi với anh, xin anh để em ăn xong bữa sáng. Đại vương tha cho thần đi.”
Gậy Như Ý dù có thể biến lớn biến nhỏ tuỳ ý, song không dùng tới thì cũng chỉ là Định Hải Thần Châm gỉ sét thôi.
Haiz, dỗ trai thẳng mệt thật.
Còn phải chiều theo lòng tự tôn kỳ quặc của bọn chúng nữa.
Cố Diệc Minh hừ một tiếng, Dư Bắc tự nhiên thấy anh thẳng đến độ đáng yêu.
Cậu không nhịn được, muốn trêu anh.
“Cố Diệc Minh, dạo này sao anh dính em thế? Đi đón người ta mà cũng lôi em đi cùng.”
Cố Diệc Minh gằn giọng đáp: “Anh phải theo dõi em sát sao, nếu không em sẽ chạy mất.”
Nghe như kiểu… sợ vợ trốn mất ấy.
“Em có mỗi một đôi chân, chạy đâu được?”
“Chuyện đấy thì chưa chắc nhé. Anh vừa không chú ý, em đã tới quán bar của Uông Gia Thuỵ ăn chơi trác táng, nếu cứ mặc em buông thả, năm sau chắc anh lên sao Hoả tìm em quá. Anh quyết định rồi, phải đặt em ngay trước mắt, để xem em lượn đâu được.”
Cố Diệc Minh chẳng hề biết.
Lời nói và hành động kiểu này cực kỳ nguy hiểm!
Không cẩn thận là sẽ rơi vào gay đạo, chẳng thể quay đầu lại.
“Anh sợ mất em vậy cơ hả?” Dư Bắc đắc ý gặm sườn.
“Đúng.” Cố Diệc Minh thản nhiên đáp. “Anh chỉ có mình em là anh em tốt thôi.”
Tư duy của trai thẳng khó hiểu thật sự.
Trước kia đều là Dư Bắc chủ động tỏ ra nhiệt tình với anh, giờ tình thế đảo ngược rồi.
Đây gọi là gì? Nhân quả luân hồi, ông trời chẳng tha cho ai.
Tất cả những chuyện này bắt đầu từ lúc Dư Bắc làm mình làm mẩy.
Làm mình làm mẩy tốt thật.
“À, anh đi đón ai vậy?”
“Coi như bạn thuở bé, nhà chúng ta thân với bậc cha chú nhà họ lắm.”
Nhà chúng ta?
Dư Bắc thầm hí hửng. Nếu Cố Diệc Minh chuyển kỹ năng tán trai qua tán gái, phụ nữ sẽ đổ đừ đừ cho xem.
“Mấy giờ rồi?”
Dư Bắc cầm lấy cổ tay Cố Diệc Minh, xem đồng hồ.
“Đệt, ăn hết một tiếng rồi. Đi nhanh thôi!”
Nếu Dư Bắc là người bạn kia thì điên tiết lên từ lâu rồi.
Cố Diệc Minh vẫn điềm nhiên hỏi: “Em no chưa?”
…
Lúc họ đến sân bay, trời đã gần trưa.
“Anh Diệc Minh!”
Một giọng nói the thé vang lên ở bãi đỗ xe, Dư Bắc còn tưởng ai đó vừa phanh gấp.
Một cậu nhóc chạy từng bước nhỏ tới, ôm chầm lấy Cố Diệc Minh. Cố Diệc Minh nhíu mày, kéo cậu ta ra khỏi người mình.
“Anh Diệc Minh, lâu rồi chưa gặp! Sao anh đến muộn vậy? Bận việc ạ?”
“Đúng.”
Dư Bắc ngại ơi là ngại, Cố Diệc Minh vẫn tỉnh bơ.
“Em biết anh bận rộn lắm, không trách anh đâu! Ngần ấy năm mà anh Diệc Minh chẳng thay đổi tẹo nào, đẹp trai ghê!”
Cố Diệc Minh cười khách sáo, nhìn cậu ta, bảo: “Cậu cũng thế, càng ngày càng…”
Anh đứng hình, không biết khen gì.
“Tây.” Dư Bắc nói đỡ.
“Ừ đúng, Tây.”
Cậu nhóc kia bỏ kính râm ra mới thấy Dư Bắc.
“Anh này là?”
“Em ấy tên Dư Bắc, cậu phải gọi bằng anh.”
“Haha, ở nước ngoài không hay xưng hô thế, gọi thẳng tên luôn.” Cậu nhóc vẫn vươn tay ra. “Chào Dư Bắc, tôi là Lâm Bối Nhi, cấp ba học bên Nhật, đại học học ở Nhạc viện Hannover. Chắc anh chẳng biết đâu, ở Đức.”
Dư Bắc chưa từng gặp ai mới lạ như vậy.
Xem cách cậu ta ăn mặc kìa, giày chiếc đỏ chiếc xanh, diện nguyên một set đồ da, những bím tóc được cố định bằng băng đô, tai chi chít lỗ, kính râm gác lên đầu.
“Xin chào.”
Dư Bắc vươn tay, Lâm Bối Nhi giống hệt một tiểu thư đài các, nắm đầu ngón tay cậu trong chốc lát rồi buông ra.
Dư Bắc gãi đầu: “Xin lỗi nhé, tôi không giỏi nói chuyện với con gái.”
Mặt Lâm Bối Nhi xụ xuống.
Dư Bắc ngơ ngác, tôi nói sai gì à?
Cố Diệc Minh lại còn bật cười.
“Tôi là con trai.”
Lâm Bối Nhi rất tức giận, “mạnh mẽ” giậm chân xuống đất.
Dư Bắc toát mồ hôi: “Xin lỗi, xin lỗi. Là lỗi của tôi, tôi không nhận ra…”
Dư Bắc vô cùng oan ức.
Ai nhận ra nổi? Ngay cả cái tên Lâm Bối Nhi, chỉ có mỗi từ “Nhi” hơi đàn ông một chút. (Nhi trong nam nhi)
Đều tại Cố Diệc Minh không nói trước với cậu.
Chẳng trách trai thẳng Cố Diệc Minh không nhiệt tình đi đón lắm.
“Đây là phong cách ăn mặc thịnh hành ở nước ngoài, you know? Tôi còn mặc thế này để đi thảm đỏ Liên hoan phim quốc tế Berlin. Thôi, anh không hiểu đâu.” Lâm Bối Nhi trợn mắt coi thường.
“Tôi know, giờ know rồi…” Dư Bắc đáp. “Đừng đứng đây nữa, chúng ta đi nào.”
Lâm Bối Nhi chắc cũng không muốn quan tâm tới cậu, quay sang Cố Diệc Minh.
“Anh Diệc Minh, vali của em nặng lắm…”
Là người đàn ông biết tán tỉnh thì đều hiểu ý Lâm Bối Nhi ha?
Song Tháp Tokyo Cố Diệc Minh lại khác.
Anh đá cái vali, lấy làm lạ, hỏi: “Ghê nhỉ, bao nhiêu cân? Sao cậu tha lôi về được vậy?”
“…”
First blood! (Mạng đầu tiên!)
Dư Bắc không cười, bất lịch sự.
“Để tôi xách cho…”
Dư Bắc nhiệt tình, cố gắng bù đắp sai sót ban nãy.
Lâm Bối Nhi đứng ngoài cửa ghế phụ, mãi chẳng thấy Cố Diệc Minh mở giúp.
Cửa sổ hạ xuống.
“Đứng ngẩn tò te làm gì? Lên xe.”
Lâm Bối Nhi bĩu môi, đang định mở cửa thì bị Cố Diệc Minh ngăn cản.
“Ê, ê! Cậu ngồi đằng sau.” Cố Diệc Minh ra lệnh.
Lâm Bối Nhi cười tươi như hoa: “Khoa học đã chứng minh, ngồi sau an toàn hơn ghế phụ. Anh Diệc Minh chu đáo quá!”
“Cái quái gì cơ?” Cố Diệc Minh lầm bầm. “Ghế trước là của Dư Bắc.”
Double kill! (Mạng thứ hai!)