Chương : Tình yêu đích thực!
Cảm giác này rất kỳ diệu.
Sau khi rát họng lại phê như muốn bay thẳng lên trời.
Chẳng trách người ta thích hút thuốc.
Họ đều mong được trường sinh bất lão.
Chỉ cần vượt qua kiếp nạn ung thư phổi thôi.
Dư Bắc dập điếu thuốc hút dở đi, vùi xuống cát.
Thôi, cứ làm người cho tử tế cái đã.
Nhỡ đâu mình tu tiên thành công, lên thiên đình bị phát hiện ra chơi gay, trái luật trời thì biết làm sao?
Hạ Nhất Phàm thật sự chẳng cần ngưỡng mộ mình.
Chỉ có mình phải ngưỡng mộ người khác thôi.
Người ta chơi gay vui vẻ biết bao nhiêu.
Mỗi mình đường tình trai lận đận.
Dư Bắc lững thững đi về phòng.
Tối nay Cố Diệc Minh không đến quấy rầy.
Haiz...
Không đúng, thở dài cái gì?
Chẳng lẽ mình mong được Cố Diệc Minh quấy rầy?
Dư Bắc ngẫm nghĩ, tuy xịt mất lần hôn này nhưng chưa biết chừng về sau còn có.
Cậu sung sướиɠ nhắm mắt ngủ, lòng ngập tràn hy vọng.
Sáng sớm tinh mơ, Dư Bắc đã chạy tới phim trường, bắt đầu trang điểm, chuẩn bị quay.
Không thấy Cố Diệc Minh đâu.
Dư Bắc vội vàng đi tìm đạo diễn: "Đạo diễn, đạo diễn, tôi và Kỷ Vi Vi còn cảnh hôn nào không?"
"Hết rồi." Đạo diễn lắc đầu, nói. "Những cảnh thân mật của cậu và nữ chính hôm qua đã quay xong."
Dư Bắc đứng hình.
Đạo diễn vỗ ngực như kể công: "Cậu yên tâm, tôi sẽ không thêm thắt mấy tình tiết đó đâu, dù sao tôi cũng không muốn khiến tổng giám đốc Cố khó chịu."
"Liên quan gì đến anh ta?"
Đạo diễn vội vàng vả vào miệng mình.
"Không, không, ôi cái mồm tôi. Chúng tôi không biết gì hết, cả đoàn phim chẳng ai biết gì."
Đạo diễn hô suỵt, nháy mắt tỏ vẻ mình hiểu.
Dư Bắc ngơ ngác.
Cố Diệc Minh vừa kêu mình làm trai thẳng, vừa không cho mình thân mật với con gái.
Vậy mình thẳng kiểu gì?
Bỏ vào lò nung cho thẳng lại à?
Cố Diệc Minh đã đi vắng thì Dư Bắc có thể thoải mái yêu đương với Kỷ Vi Vi.
Trực giác mách bảo mình rằng Kỷ Vi Vi cũng thích mình.
Nếu không sao cô ấy thương mình vậy?
Xin phép nói thẳng luôn.
Trong vòng ba ngày, tình cảm tụi mình sẽ phát triển tới giai đoạn nắm tay.
Hãy tin mình, không đến nửa tháng sẽ có bước tiến xa hơn.
Cứ thế, chẳng cần một tháng, tụi mình có thể cùng đi mua sắm, xem phim, uống trà sữa.
Tương lai đầy hứa hẹn.
Không khí trong đoàn phim rất hoà thuận, không nhiều chuyện đau đầu như lúc trước Dư Bắc tham gia chương trình giải trí.
Mỗi tội Lữ Hâm luôn thích tự thêm đất diễn cho mình, toàn đẻ ra một hai câu thoại hoặc động tác vốn không có trong kịch bản, diễn viên đóng chung với gã thường xuyên không phản ứng kịp.
Vì Lữ Hâm mà lượt quay hỏng nhiều gấp bội.
Hôm nay quay cảnh lớn, mấy chục người bao gồm dàn nhân vật chính cộng với các nhân vật phụ.
Lữ Hâm cứ thêm thắt lời thoại, làm NG hết lần này tới lần khác, phải quay lại từ đầu. Đám diễn viên quần chúng vốn đã kêu trời kêu đất rồi, mãi mới hết ngày thì đến cảnh cuối của bốn người, Lữ Hâm đột nhiên đổi vị trí, trực tiếp chắn ngang Dư Bắc.
"Cắt!" Đạo diễn cầm loa thét lên.
"Ôi trời..."
Diễn viên quần chúng bực bội, có người ngồi bệt xuống đất để nghỉ ngơi.
"Lữ Hâm! Cậu sao thế? Không đi theo vị trí đã sắp xếp! Cậu là diễn viên mà mắc lỗi cơ bản vậy à?"
"Xin lỗi đạo diễn." Lữ Hâm cười. "Tôi thấy đây là góc quay của cả bốn nhân vật chính, nhưng tôi chưa bao giờ được đứng giữa, sẽ khiến nhân vật thiếu nổi bật. Như thế này tốt hơn một chút đúng không ạ?"
"Tốt hay không là do tôi quyết định!" Đạo diễn hét. "Các góc quay đều được tính toán cả rồi, cậu cần làm theo kịch bản! Dù cậu muốn sửa thì ít nhất cũng phải bàn bạc trước với tôi! Tôi luôn tôn trọng việc diễn viên tự sáng tạo, nhưng không phải là bừa bãi!"
Lữ Hâm bị mắng tối tăm mặt mũi, chẳng cười nổi nữa.
"Đạo diễn, cùng là diễn viên chủ lực nhưng đất diễn và lời thoại của tôi ít hơn người khác quá nhiều. Tôi chỉ muốn khiến nhân vật trở nên đặc sắc hơn trong phạm vi thích hợp thôi..."
"Diễn viên chủ lực cũng chia thành nam chính, nam phụ. Bất cứ kịch bản nào cũng có vai chính, vai phụ. Cậu làm lãng phí thời gian, tâm huyết của tất cả mọi người! Cậu biết một lần quay đáng giá bao nhiêu tiền không?"
Xem ra đạo diễn đã không nhịn được nữa rồi.
"Như vậy là thiếu công bằng!" Lữ Hâm vẫn cãi. "Tôi chỉ muốn được đối xử công bằng thôi..."
Đạo diễn ngắt lời gã: "Cậu muốn công bằng thế nào? Ai cũng có nhiệm vụ riêng của mình. Đợi cậu làm nam chính rồi mới đủ tư cách bàn chuyện công bằng hay không với tôi! Nếu cậu còn tiếp tục cố tình gây rối, mời cậu rời khỏi đoàn phim này ngay lập tức!"
Lữ Hâm nghiến răng nghiến lợi, chẳng nói thêm gì, song chắc chắn là gã không phục.
Đạo diễn bình tĩnh lại, nhẹ giọng khuyên.
"Hôm nay Dư Bắc đã bị cậu xen ngang ít nhất mười lần, cậu xin lỗi cậu ta đi rồi cùng nhau quay cho xong."
"Gì cơ?" Lữ Hâm sững sờ.
"Nếu là nam chính khác có tên tuổi, người ta đã đá cậu khỏi đoàn từ lâu rồi. Kêu cậu xin lỗi thì quá đáng lắm à?" Đạo diễn hỏi.
"Tôi... Tôi có bắt anh ta phải dừng lại đâu. Ứng biến là kỹ năng cơ bản của diễn viên..."
"Không sao, không sao, mau quay nốt cho xong ngày hôm nay đi."
Rộng lượng ư?
Không, là vì đói.
Dư Bắc rất nhanh đói, bốn giờ chiều bụng cậu đã sôi sùng sục. Lằng nhằng mãi, sắp sáu giờ đến nơi rồi.
Không để dành sức yêu đương với Kỷ Vi Vi mà đi đôi co cùng Lữ Hâm hả?
"Tôi không quay nữa." Lữ Hâm đanh mặt nói. "Tôi phải điều chỉnh cảm xúc."
Tiêu Thành chẳng nhịn nổi, bảo: "Anh trai, anh thích thêm thắt nọ kia thì gặp riêng anh quay phim, muốn chụp photobook cũng ok. Đừng kéo theo chúng tôi cùng chịu đói chịu khát."
"Bây giờ là các cậu đang lãng phí thời gian." Lữ Hâm đảo mắt tỏ thái độ. "Thay vì nhắm vào tôi thì quay thêm vài lần đi."
"Ai nhắm vào anh?" Chu Kiêu vốn tốt tính nhưng cũng hết chịu nổi. "Chính anh chiếm dụng thời gian của mọi người, ok?"
Lữ Hâm hằn học lườm họ.
"Ồ, Dư Bắc cho các cậu lợi lộc gì? Sao ai cũng bênh vậy?"
"Chuyện nào ra chuyện nấy, anh đừng nói vớ vẩn. Mọi người đều chẳng ưa anh, không tự biết thân biết phận à?"
Tiêu Thành xắn tay áo lên.
Móa, hình tượng idol công ty xây dựng mất hai năm, hôm nay đi tong rồi.
"Cũng đúng, không phải Dư Bắc cho lợi lộc gì, mà là định tạo quan hệ với Cố Diệc Minh qua anh ta nhỉ? Haha, tôi chỉ muốn tập trung vào đóng phim, đếch thèm chơi trò đại gia nọ kia cùng các người."
Lữ Hâm khoanh tay trước ngực, đứng cách xa những người khác vài mét.
Dư Bắc nhìn mình gã đấu khẩu với đám đông, cảm thấy rất khâm phục.
Người cần liêm sỉ, như cây cần vỏ.
Cây mà thiếu vỏ, chắc chắn sẽ chết.
Người mất liêm sỉ, vô địch thiên hạ.
"Đủ rồi." Đạo diễn lạnh lùng nói. "Một là cậu xin lỗi Dư Bắc và mọi người, hai là mai cậu dọn đồ về nước."
Lữ Hâm nghệt mặt ra, chắc không ngờ đạo diễn thật sự đuổi mình.
"Chúng ta... Chúng ta đã ký hợp đồng rồi!"
"Không hợp tác trong quá trình quay phim, dù cậu có kiện đi chăng, chưa biết chừng còn phải đền tiền."
Lữ Hâm nhìn xung quanh, chẳng ai nói đỡ cho gã.
"Được, tôi xin lỗi."
Gã nghiến răng, cúi đầu trước Dư Bắc.
"Xin lỗi. Được chưa?"
Đạo diễn chẳng nói gì thêm, nhưng nhận thấy hôm nay không thể quay tiếp.
"Giải tán thôi. Chậm tiến độ, mai quay bù."
Diễn viên quần chúng vốn chỉ đứng ngoài hóng biến, nghe thông báo giải tán bèn lập tức ùa đi ăn cơm như ong vỡ tổ.
Dư Bắc thấy y hệt hồi đại học, chuông vừa reo, đám sinh viên ồ ạt tiến quân vào nhà ăn.
Nhờ có cơ thể khoẻ mạnh, nhanh nhẹn, cùng đam mê cháy bỏng dành cho đồ ăn, Dư Bắc luôn dẫn đầu đội quân đó.
Các cô làm ở nhà ăn đều biết mặt cậu, lần nào cũng cho cậu một muôi thịt xào thật bự, không bớt miếng nào.
Sau này Dư Bắc lấy luôn cơm giúp Cố Diệc Minh.
Sau này nữa nữa, cậu phụ trách việc lấy cơm cho cả phòng.
"Alo? Đoán xem tôi là ai... Đừng, đừng cúp máy, Uông Gia Thuỵ đây. Tôi đang ở ngoài phim trường rồi, mình đi ăn bữa tối lãng mạn dưới ánh nến nha? Tôi mời em."
Uông Gia Thuỵ nhanh thật.
Bay hơn nửa vòng trái đất cơ mà.
"Tổng giám đốc Uông, xin phép phỏng vấn anh một chút, điều gì khiến anh kiên trì vậy?"
Thú thật, việc Uông Gia Thuỵ đuổi theo hơn nửa vòng trái đất làm Dư Bắc thấy cảm động. Cậu rất muốn đón nhận tình cảm của gã.
"Tình yêu đích thực! True love! Tôi tới rồi!"
Uông Gia Thuỵ chẳng chờ Dư Bắc lên tiếng, cúp máy luôn.
Dư Bắc liếc ra phía cổng, không chỉ có một người đến.
Uông Gia Thuỵ ôm bó hoa to đùng, bước vào cùng Cố Quân Nho đang xách hộp cơm giữ nhiệt.
"Tiểu Bắc!"
"Em trai!"
Nhất thời Dư Bắc chẳng biết nên trả lời ai, cậu nhíu mày nhìn cặp đôi này.
Không hợp tẹo nào.
Sao bọn họ lại đi chung vậy nhỉ?
"Ớ?"
Uông Gia Thuỵ và Cố Quân Nho đều rất ngạc nhiên.
"Hoá ra anh/cậu tới tìm Tiểu Bắc/em trai tôi!"
Dư Bắc càng mù mờ hơn, hỏi: "Hai người... quen nhau?"
"Không quen." Uông Gia Thuỵ đáp. "Em thấy kỳ diệu không? Tôi gọi taxi ở sân bay, vừa nhìn thì thấy ui chao tên ngốc nào mang Lamborghini ra chạy taxi thế này. Anh ta bảo mình đến phim trường đưa cơm."
"Đấy là sở thích cá nhân."
Có vẻ Cố Quân Nho muốn chửi lại, nhưng anh vẫn giữ phép lịch sự.
"Ai đây, em trai?"
"Là một chiếc lốp dự phòng giấu tên."
Uông Gia Thuỵ tự trả lời, sau đó đưa bó hoa trong tay cho Dư Bắc.
Cố Quân Nho cũng đưa hộp cơm cho cậu gần như cùng lúc.
Bó hoa kia là những đoá hoa ly trắng muốt, mùi hương thoang thoảng đắm say lòng người. Nó tượng trưng cho tình yêu trong sáng, cao quý.
Dư Bắc vô cùng cảm động.
Sau đó cậu cầm lấy hộp cơm.
Uông Gia Thuỵ thua ở chỗ suốt ngày bày mấy cái trò phù phiếm.
Vô ích!
Một bó hoa ly thì làm gì được?
Ăn chẳng no bụng, uống không đã khát.
Xào lên còn đắng ngòm.
"Em trai, mở ra xem đi. Nghe nói em thích món Trung nên ngay cả canh cũng do anh tự hầm đấy."
Dư Bắc mở hộp cơm ra, đúng là như vậy.
Ăn hamburger, gà rán mấy hôm, Dư Bắc thấy món sườn hấp còn thân thuộc với mình hơn cả mẹ ruột.
"Mau thử đi." Cố Quân Nho giục cậu.
Dư Bắc ăn một miếng, mềm như tan trong miệng.
"Thế nào?"
Cố Quân Nho háo hức chờ Dư Bắc đánh giá.
Giống hệt một chú cún trắng cỡ bự đang xin xoa đầu.
"Anh cả, anh hạ phàm vất vả rồi! Kể từ hôm nay trở đi, anh chính là thần tiên ca ca của em!"
Nói chẳng ngoa, sinh mệnh này của mình được sườn hầm ban tặng.
"Vậy thì tốt, lần đầu anh nấu món Trung đấy." Cố Quân Nho gãi ót.
Dư Bắc bỗng nghi ngờ: "Anh cả, sao anh lại tới thăm em?"
"Anh nghe bảo em lạ nước lạ cái, ăn đồ ăn Mỹ chẳng thấy ngon miệng nên nấu vài món và hầm canh cho em."
"Nghe ai nói ạ? Cố Diệc Minh."
"Sao em... Không phải!" Cố Quân Nho phủ nhận. "Nó không cho anh kể với em đâu."