Editor: Linh.
Sau khi xuất viện, Lôi Dực bồi lão bà về nhà mẹ đẻ ở, dự định ở hai tháng, đây là đề nghị của cha mẹ vợ, bởi vì mang thai ba tháng đầu là thời kì nguy hiểm nhất, bọn họ hi vọng có thể ở bên cạnh để chăm sóc, bảo đảm con gái và cháu ngoại có thể bình an vượt qua khoảng thời gian này.
Lôi Dực đương nhiên là hoàn toàn đồng ý, anh chỉ sợ mình không thể chăm sóc vợ, có một nhà ba vợ giúp một tay, anh có thể để xuống một nửa tâm.
Ông nội và chú Đinh muốn đến đây thăm, nhưng là Lôi Dực thay mặt cự tuyệt, chỉ hẹn bọn họ gặp mặt ở công ty, giữa đàn ông với nhau chỉ cần vài ba lời là nói xong, nếu như chọc cho Kỳ Kỳ nóng ruột nóng gan sẽ không tốt.
Ngày trở nên bình thản không có gì mới, kẻ điên cùng tên lừa gạt cũng không xuất đầu lộ diện, Lôi Dực mỗi ngày đều qua lại giữa công ty và nhà ba vợ, cảm thấy bình tĩnh như thế rất tốt.
Chu Văn Kỳ trừ đi tới bàn cơm, còn có đi toilet, những thời gian khác đều bị yêu cầu nằm ở trên giường nghỉ ngơi, không được đi ra ngoài, vận động hoặc làm việc nhà, ngay cả cô duỗi cái thắt lưng bị mỏi cũng sẽ đưa đến quan tâm dặn dò, cho đến khi cô mang thai đủ ba tháng mới có thể bỏ lệnh cấm, loại cuộc sống này có chút trầm muộn, nhưng vì suy nghĩ cho đứa bé, cô không thể làm gì khác hơn là đem chữ ‘Nhẫn’ làm thành lời răn.
Cô đẩy xuống tất cả các lịch hẹn đi tạo hình, chỉ ở nhà gửi tin nhắn, nói chuyện về phục sức đang thịnh hành, sáng ý về sản phẩm làm đẹp cùng tạo hình, bởi vì người nhà liên tục yêu cầu, mỗi ngày chỉ có thể lên mạng hai giờ, sợ phóng xạ máy tính sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, thật may là hiệu quả của mạng cũng không tệ lắm, thay cuộc sống ‘Ngồi giường tù’ của cô có thêm rất nhiều niềm vui thú.
Trong phòng cô có hai cái giường, có thể ngủ cùng với chồng, nhưng Lôi Dực luôn vô cùng cẩn thận, sợ áp đến bụng của cô. Tuy nói mỗi đêm bọn họ đều sẽ ôm nhau ngủ, nhưng khi nửa đêm cô đứng lên đi toilet, sẽ phát hiện anh đã rời khỏi trận địa, ngả ra đất ngủ ỏ trong túi ngủ, thật là một đầu gỗ cố chấp, tên đầu gỗ để cho cô đau lòng không dứt.
Đối với gian phòng trước khi cưới của vợ, Lôi Dực ra vẻ rất có hứng thú, nhất là trên tường dán đầy áp phích minh tinh kia, tối hôm đó trước khi ngủ, anh cuối cùng cũng không nhịn được hỏi: “Thần tượng của em nhiều như vậy, thích người nào nhất?”
“Ai u, đó là em tuổi nhỏ không hiểu chuyện, hiện tại không thích theo đuổi minh tinh nữa.” Cô xấu hổ, cái gì cũng bị thấy hết, anh cái tên đầu gỗ này sao có thể hiểu được tâm hồn lãng man của thiếu nữ?
“Dáng dấp của anh cùng những minh tinh kia kém rất nhiều, em có thất vọng hay không?” Lôi Dực không biết thế nào lại nhớ đến La Kiến Lương, tên kia tuy rằng là một tên lừa gạt, lại hé ra khuôn mặt nam sinh thích hợp diễn vai nam chính, có lẽ phụ nữ đều thích cái loại hình đó đi, khó trách hắn ta có thể nhiều lần lừa gạt thành công.
Cô nghe xong cười ha ha không ngừng, đánh nhẹ vào vai anh một cái. “Anh đang ghen à? Em thần tượng minh tinh chẳng qua là mê luyến của tiểu nữ sinh, đối với anh không giống nhau.”
“A, vậy em đối với anh là cái cảm giác gì?” Anh từng ở ngay trước mặt người nhà cô nói thích cô, nhưng là cô đâu? Vốn là anh tràn đầy lòng tin, nhận định cô nhất định cũng thích mình, có nói hay không cũng không sao, nhưng hiện tại lại muốn nghe chính miệng cô nói ra.
Cô chui vào trong ngực anh, may mắn trong phòng chỉ bật một cái đèn ngủ, ánh đèn yếu ớt cũng không thấy khuôn mặt đỏ lên của cô. “Em… Mới không nói cho anh!”
“Chờ đến lúc em muốn nói, nhất định phải nói cho anh biết.” Anh có chút thất vọng nhưng không muốn ép cô, chỉ cần cô vui vẻ, trêu chọc anh chơi đều có thể.”
“Biết, mau ngủ đi, anh ngày mai còn phải đi làm.”
“Ách, có phải là anh đã đem túi ngủ thu lại?”
“Không có a, anh căn bản không thấy.”
Biết rõ cô mở mắt nói mò, nhưng anh lại đối cô không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là nhắc mình phải cẩn thận, trong ngực có hai bảo bối, bất kể là người nào chịu khổ anh cũng không bỏ được.
Đêm nay anh ngủ không được nhiều lắm nhưng suy nghĩ rất nhiều, có lẽ là nghề nghiệp của anh để cho vợ không có cảm giác an toàn, hơn nữa còn có tiền lệ trước của ba anh ở đó.
Ban đầu mẹ anh bị bệnh qua đời, ba anh trở lên có chút tự giận mình, liều mạng làm việc gấp ba lần người khác, cuối cùng hợp lại rồi mất tính mạng, vì bảo vệ cố chủ mà bị thương, kéo một đoạn thời gian cũng đi.
Có lúc anh sẽ phỏng đoán, có lẽ ba anh ngầm tự sát, đã sớm không còn ý muốn sống, anh còn nhớ rõ ràng cảm giác lúc đó, trừ bi thương còn có tức giận, vì sao ba mẹ cứ nhẫn tâm bỏ anh xuống như vậy? Cũng không suy nghĩ một chút anh một đứa bé có bao nhiêu tịch mịch? Thật may là có ông nội cùng một đám anh em cùng cố gắng, anh mới có thể ra khỏi đoạn thời gian bóng tối kia, tuy nói tâm trí không bị gặp cản trở, nhưng người lại trở lên trầm măc.
Năm tháng như thoi đưa, mà nay anh cũng đã sắp làm ba, nếu như có một ngày anh giống như ba mình, thời điểm làm vệ sĩ bị thương thậm chí là chết, Kỳ Kỳ làm sao bây giờ? Đứa bé làm sao bây giờ? Anh có thể nào để cho vợ và con chịu đựng nỗi thống khổ mà anh từng chịu đựng?
Nhìn người phụ nữ ngủ say trong ngực, anh quyết định mình nhất định phải thay đổi, không phải là thay đổi trong một sớm một chiều, mà là kế hoạch cải cách lâu dài.
Vì người quan trọng nhất trong cuộc đời, anh tin tưởng tất cả đều đáng giá.
Ngày hôm sau, Lôi Dực ăn xong bữa sáng phong phú ở Chu gia, lái xe đi làm giống như bình thường, nhưng anh không trực tiếp đến công ty, ngược lại lại về nhà cũ, có một số việc nhất định phải thương lượng với ông nội.
“Cháu đã đến rồi, Kỳ Kỳ mấy ngày nay như thế nào?” Lôi Chân đang ở trong phòng khách pha trà xem tin tức, vừa thấy cháu trai liền hỏi cháu dâu, ông không tiện đi thăm cháu dâu, không thể làm gì khác hơn là thám thính tin tức từ chỗ cháu trai.
Lôi Dực ngồi vào đối diện ông nội, theo thói quen tự mình rót một chén trà Thiết Quan Âm. “Ngày hôm qua cô ấy ngủ không tệ, không có gặp ác mộng, hôm nay bữa ăn sáng cũng ăn được không ít.”
“Vậy thì tốt, mọi người bên thông gia rất thương con gái, cháu cần phải học nhiều một ít.”
“Cháu sẽ.” Uống xong một chén trà ngon, suy nghĩ của anh cũng trở lên rõ ràng. “Ông nội, cháu gần đây đang suy nghĩ, công ty nên mở rộng, không thể chỉ có một phương hướng.”
“A, nói thế nào?” Lôi Chân không ngờ tới cháu trai sẽ đột phát ý tưởng, ngược lại làm cho người ta tò mò.
“Chúng ta vẫn làm vệ sĩ riêng, giá cao nhưng độ nguy hiểm cũng cao, bảo vệ bình thường mặc dù tiền lương thấp, nhưng tỷ lệ thương vong cũng rất thấp, các anh em sớm muộn cũng sẽ già, đợi đến khi thể lực và tinh thần suy thoái, không thích hợp tiếp tục làm vệ sĩ riêng, nếu như có thể chuyển sang làm bảo vệ cũng coi như có thể được. Khác, có lẽ sẽ có anh em chuyển nghề trước thời hạn, hoặc là không cầu lương cao, chỉ muốn công việc đơn giản, như vậy cảnh vệ cũng là một cái đường ra.”
Thông thường, các anh em khoảng bốn, năm mươi tuổi sẽ tự động về hưu, công ty sẽ chia tiền ưu đãi khi về hưu theo năm, nhưng bọn họ vẫn chưa già nua, luôn tìm chút việc để làm, có thể lên làm huấn luyện viên hoặc quản lý nhà cao tầng cũng không nhiều, đại đa số mọi người đều chuyển sang ngành nghề không liên quan, làm tài xế hoặc thợ công trường coi như là đáng tiếc, mở tiệm lại không nhất định có đầu óc buôn bán, thay vì như thế không bằng chiếu theo bảo vệ cao ốc, có nghề chính chuyên nghiệp lại không cần quá phí sức, vững vàng làm đến khi về hưu cũng không tồi.
“Ừ, nói thật hay.” Lôi Chân nghe xong gật đầu, cảm thán cháu của ông quả nhiên có đầu óc.
“Còn có, chúng ta cũng nên tăng cường mở rộng hệ thống điện tử bảo toàn, có vài người không muốn mời bảo vệ hoặc vệ sĩ, lại nguyện ý mua sản phẩm điện tử bảo toàn, chúng ta có thể bồi dưỡng thêm nhân tài ở phương diện này; thứ nhất: nguy hiểm thấp giá cả cao, thứ hai: chỉ cần đặt được trụ cột là có thể kinh doanh lâu dài, nếu như các anh em có hứng thú, có năng lực, có thể lựa chọn con đường không vào sống ra chết này.”
“Cháu nghĩ đến nhiều như vậy, có phải vì Kỳ Kỳ hay không?” Lôi Chân có thể nói là người hiểu rõ cháu mình nhất, nghe mấy câu là có thể nghĩ đến nguyên nhân.
Lôi Dực biết vờ ngớ ngẩn với ông nội cũng không dùng được, trực tiếp thừa nhận nói: “Cháu hi vọng cô ấy không cần lo lắng an toàn của cháu, không cần sợ cháu có thể về nhà hay không.”
“Người có họa phúc sớm tối, chuyện như vậy rất khó nói, cho dù mỗi ngày đều ngồi ở trong nhà chờ tiền rơi xuống, cũng có thể gặp được động đất a, máy tính nổ a, máy bay đâm vào nhà a!”
Trí tưởng tượng của Lôi Chân không bởi vì già mà suy thoái, bởi vì ông thích xem tin tức trên ti vi, các loại sự kiện ly kỳ đều có ở trên báo.
“Cháu biết, cháu chỉ là làm hết sức, có thể cho cô ấy bao nhiêu cảm giác an toàn thì tính bấy nhiêu, dĩ nhiên cháu cũng muốn cho mọi người có nhiều lựa chọn hơn, để cho các anh em tự quyết định phương hướng.”
“Không sai, thời đại đang thay đổi, ‘Thiên Lôi’ của chúng ta cũng nên thay đổi phương thức đánh sấm, tốt, cứ làm theo như cháu nói!” Lôi Chân không có gì phải do dự, ban đầu ông sáng lập công ty ‘vệ sĩ Thiên Lôi’ là một phen lý tưởng hào hùng, nhưng người đã già sẽ có ý tưởng bất đồng, bình bình đạm đạm cũng là một loại phúc khí.
“Cám ơn ông nội.” Lôi Dực thở phào nhẹ nhõm, cải cách bước đầu rốt cuộc có tiến triển.
“Cháu cũng phải cám ơn chắt của ông, ông chính là suy nghĩ cho con gái của cháu!”
Ông cháu hai người tiếp tục uống trà cười nói, hơn hai mươi năm thân tình đã không có ngôn ngữ có thể biểu đạt, ở lúc hương trà quanh quẩn, ‘Vệ sĩ Thiên Lôi’ đổi thành ‘Bảo toàn Thiên Lôi’, tiến vào thời đại đặc sắc mới.