Editor: Linh.
Chu Văn Kỳ về nhà mẹ đẻ ở ba ngày, cũng không biết chồng mình bị đau khổ gì, khi Lôi Dực đến đón cô về nhà, cô thấy khí sắc của anh cũng không tệ lắm, trên người cũng sạch sẽ, chẳng qua là vẻ mặt bất đắc dĩ, có lẽ là đứa cháu gái đó không dễ dỗ, cùng một lúc phải làm vệ sĩ và vú em nhất định là mệt chết đi.
“Ba, mẹ, hai người mạnh khỏe.” Lôi Dực trước chào hỏi bố vợ cùng mẹ vợ, nghe thấy trong phòng bếp có giọng nói của anh trai và chị dâu, hẳn là đang chuẩn bị bữa trưa, lúc này anh mới nhớ đến hôm nay là chủ nhật.
“A Dực, ngồi a, đừng khách sáo.” Mỗi lần Diêu Nhu An nhìn thấy con rể đều ân cần tiếp đãi, đem con gái gả cho Lôi Dực quả là một quyết định sáng suốt. “Có đặc biệt muốn ăn món nào hay không? Ta bảo anh trai con làm cho con ăn.”
Lôi Dực không có yêu cầu cũng không dám nói lên yêu cầu, Chu Văn Kỳ kéo chồng ngồi xuống, thuận tiện thay anh trả lời. “Anh ấy cái gì cũng không chọn, mỗi lần bọn con đi ra ngoài ăn cơm, đều là con quyết định muốn đi đâu ăn.”
“Con đó!” Diêu Nhu An trợn mắt nhìn con gái một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. “Lúc ở nhà chính là tính khí lớn, muốn như thế nào liền như thế ấy, kết hôn rồi sao lại vẫn không đổi?”
“Kỳ Kỳ không có tính khí lớn, cô ấy rất tốt, con rất thích.” Lôi Dực không nhịn được muốn nói giúp vợ, mặc dù lời ày tỏ này xuất hiện có chút đột nhiên, nhưng trải qua ba ngày bị Đinh đại tiểu thư hành hạ tinh thần, anh phát hiện những gì mình có bây giờ quá trân quý, bất kỳ ngôn ngữ nào cũng khó lấy ra để biểu đạt tình cảm của anh, chỉ nói ‘thích’ vẫn còn chưa đủ.
Hai vợ chồng Chu Dục Nhân và Diêu Nhu An liếc nhau một cái, thấy vẻ mặt kinh ngạc của đối phương, mới xác định không phải là lỗ tai của mình có vấn đề, Lôi Dực luôn luôn trầm mặc không lên tiếng thật sự nói ‘thích’, còn là đang ở phòng khách nhà bố mẹ vợ, trường hợp này không thể nói là không sợ hãi a!
Gương mặt Chu Văn Kỳ đỏ lên, vỗ nhẹ vào trên tay chồng một cái. “Ghét, sao không chờ trở về rồi hãy nói?’
Lôi Dực cũng phát hiện mình quá thất lễ, ho khan hai tiếng nói: “Tốt, trở về rồi hãy nói.”
Đáng tiếc, lúc này Chu Diệu Đình vừa lúc từ phòng bếp đi ra, lau hai tay vào tạp dề, cười híp mắt hỏi: “Mời vừa rồi ai nói thích ai a? Sao mình nghe thấy giống như là A Dực nói?”
Chu Văn Kỳ dĩ nhiên là không thể để cho anh trai bắt nạt người thành thật. “Anh, anh đừng trêu A Dực!”
Chu Diệu Đình mặc kệ em gái cảnh cáo, đôi mắt nhìn chằm chằm vào em rể. “Nam tử hán đại trượng phu, có lời cứ việc nói thẳng, không có gì phải ngại.”
“Em nói em thích Kỳ Kỳ, em cảm thấy cô ấy rất tốt, vô cùng tốt.” Chuyện liên quan đến định nghĩa nam tử hán đại trượng phu, Lôi Dực đột nhiên cảm thấy cũng không có gì phải ngại, anh là một người chồng, nói lời này với vợ rất là bình thường.
Lúc này Chu Văn Kỳ thấy rất xấu hổ, cũng không Lôi Dực bị cái gì kích thích, cư nhiên ở trước mặt mọi người nói thích cô, còn nói hai lần, cô muốn cười ha ha cho qua cũng không được.
“Tốt!” Chu Diệu Đình giơ ngón cái tán dương. “Anh chỉ yêu thích loại cá tính này của chú, dám làm dám chịu, hôm nay đặc biệt làm cho chú mấy món ăn ngon, chỉ cần chú đối tốt với em gái anh, anh sẽ đối với chú tốt hơn!”
“Cảm ơn anh.” Lôi Dực không phải là vì món ăn ngon mà nói lời hay, bất quá vẫn là muốn cám ơn anh vợ.
Chu Văn Kỳ thấy hai người họ nói rất nghiêm túc, không khỏi cười lên. “Anh, anh quay đầu nhìn một chút, chị dâu vẫn đang trừng anh kìa! Anh có muốn hay không cũng tỏ tình với chị dâu? Nam tử hán đại trượng phu mà, có lời thì nói thẳng không nên ngại.”
Chu Diệu Đình thình lình quay đầu lại, Trần Phẩm Khiết vợ anh thật đúng là đang dùng ánh mắt u oán nhìn anh chằm chằm, giống như là đang tố cáo anh công khai cũng không nói, thầm kín cũng không nói, đều đã kết hôn sinh hai đứa bé rồi vẫn không nói? Nhưng là anh làm sao có thể nói chuyện yêu đương trước mặt ba mẹ? Lần này anh bị xấu hổ rồi, sờ sờ lỗ mũi tự nhận xui xẻo. “Cái đó… Anh còn có nồi nước phải nấu, mọi người từ từ tán gẫu a.”
Nhìn dáng vẻ chạy trối chết của anh trai, Chu Văn Kỳ cười đến càng vui vẻ, tin tưởng chị dâu nhất định sẽ cho anh trai một chút giáo huấn, phụ nữ dù hiền tuệ đến mấy cũng không chịu nổi đối xử khác biệt, nhất là đối xử khác nhau một trời một vực như vậy.
Thật may là tiểu Thành và tiểu Du đến nhà bà ngoại của bọn nó, nếu không thấy tình cảnh này của ba mẹ, hai đứa nhất định sẽ nói thật lâu.
Ăn xong cơm trưa, Lôi Dực lái xe chở vợ về nhà, sau xe là một đống nước trái cây, bánh ngọt, đều là tâm ý của ba mẹ vợ và chị dâu, xem ra anh thổ lộ vô cùng thành công, cảm động người một nhà ba vợ, ngay cả chị dâu cũng dùng ánh mắt cảm ơn nhìn anh, nói vậy chắc là anh vợ lén nói gì đó với chị dâu, mới để cho chị dâu luôn đoan trang cười không ngừng.
Bất quá quan trọng nhất vẫn là vợ, anh hi vọng cô có thể vì vậy mà cảm thấy vui vẻ, vốn là anh vì ông nội mà kết hôn, cũng có thể nói là vì kết hôn mà kết hôn, chỉ cần đối tượng không ghét là đủ rồi, ai ngờ buổi tối đầu tiên mình đã bị mê hoặc, từ thân thể đến cá tính rồi ở chung, anh dần dần hiểu rõ toàn bộ cô, không chỉ trở thành vợ cũng là phụ nữ, người phụ nữ của anh, anh thích phụ nữ, vô cùng vô cùng thích.
“Anh chừng nào thì có thời gian rảnh? An bài một chút, chúng ta ra nước ngoài đi hưởng tuần trăng mật.”
“Trăng mật?” Chu Văn Kỳ mở to cặp mắt vốn đã rất to, nghĩ thầm hôm nay Lôi Dực quả thật là trở thành một người khác, cô hòa nghi có phải là anh đang tham gia một tông giáo thần bí nào đó hay không, cư nhiên bị tẩy não thành như vậy!
Tầm mắt của anh vẫn đặt ở con đường phía trước, tốc độ lái xe không nhanh cũng không chậm, giống như là đang thảo luận công việc. “Anh nợ em cũng muốn trả lại.”
Thì ra chẳng qua là ‘cũng’ a, cô nghe mà lòng có chút chua xót cũng có chút tức giận, bất quá anh có thể nghĩ đến cũng rất tốt, nhìn trên phân thượng anh dũng cảm thổ lộ, cô quyết định không cùng anh so đo những lỗi trong lời nói của anh.
“Đầu tháng sau như thế nào? Anh muốn đi nơi nào?”
“Trước kia anh cũng ra nước ngoài mấy lần, đều là tham gia giao lưu hội võ thuật, không biết nơi nào chơi vui, em quyết định là tốt rồi.”
Với loại đáp án tùy em vui vẻ này, cô cũng lười nổi giận với anh, vợ chồng chung sống với nhau chính là không ngừng mài hợp (ma sát+kết hợp), thói quen thành tự nhiên, vì vậy cô nhàn nhạt hỏi: “Em đem anh mang đi bán cũng được?”
“Ừ, nhớ lại đem anh mua về.”
Cô lập tức bị chọc cười, không nghĩ đến anh sẽ nói chuyện cười lạnh, còn có thể tiếp tục tỉnh táo lái xe, tương tự nhu là mặt lạnh cười, thật là một ưu điểm chưa được phát hiện a. Tóm lại, nghe nhạc không lời, thấy cũng sắp về đến nhà, cô cảm thấy mình hạnh phúc, không hoàn mỹ nhưng là hạnh phúc.
La Kiến Lương đã hoàn toàn trở thành nhân vật trong lịch sử, nút thắt trong lòng của cô được cởi ra, không cần lo lắng vận mệnh trêu cợt nữa, từ nay về sau cô sẽ nghiêm túc trôi qua mỗi ngày, càng hưởng thụ ở mỗi phút.