Mùa đông ở thành phố biển thường đến tương đối trễ. Đã sang tháng mười hai, gió lạnh mới bắt đầu ùa về. Triển Chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ quán cà phê, bầu trời hơi u ám, nhẹ nhàng lất phất vài bông hoa tuyết.
Một chiếc Landrover màu trắng đậu ở bên đường. Triển Chiêu mỉm cười. Trời đông đã đến rồi, mình đã mặc áo khoác lam thẫm dài đến đầu gối, vậy mà người kia bước từ trong xe ra vẫn cứ mặc áo khoác da trắng kiểu ngắn, nói cũng lạ, chỉ có người kia mới mặc như vậy giữa mùa đông mà không hề thấy rét.
Bạch Ngọc Đường bước từ trên xe xuống nhìn thấy Triển Chiêu qua lớp cửa sổ thủy tinh, cười phất tay một cái, rồi đi vào. Ngồi vào ghế salon đối diện với Triển Chiêu, theo thói quen nắm lấy tay người yêu —- vẫn còn hơi lạnh. Bạch Ngọc Đường phi thường bất mãn mà cau mày hỏi: “Khăn quàng cổ đâu?”
Triển Chiêu cười cầm khăn quàng đặt trên ghế giơ giơ lên: “Mang đây!”
Nhân viên phục vụ đã sớm đi tới trước bàn, nhẹ giọng hỏi: “Hai vị tiên sinh gọi gì ạ?”
Triển Chiêu cười nói với nhân viên phục vụ: “Một ly cà phê… cho anh ấy, tôi muốn một cốc sữa bò.” Nói xong cúi đầu, loay hoay với khăn quàng cổ trong tay.
Chờ phục vụ đi rồi, Bạch Ngọc Đường mới cười nói: “May mà em nhanh trí, đổi lẹ! Đã quên là ai hôm qua không ăn cơm trưa đã uống cà phê, thành ra đau dạ dày?”
“Ngọc Đường năm nay anh thật sự mới có tuổi sao?” Triển Chiêu chớp mắt hỏi, “Sao cứ càu nhàu mãi như ông cụ thế?”
“Thế thì xin mời em hãy kính trọng người già đi, lại đây! Duỗi móng mèo ra đấm lưng cho Bạch gia gia!”
“Cà phê và sữa của hai vị đây ạ.” Nhân viên phục vụ đặt đồ uống lên bàn, Triển Chiêu vướng người ngoài, cũng không tiện tính toán, điều này khiến cho Bạch Ngọc Đường đắc ý dào dạt.
“Hội thảo ban sáng có hay không?” Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng khuấy cà phê, đặt muỗng xuống đĩa, hỏi.
Triển Chiêu đặt cốc xuống, vươn lưỡi khẽ liếm liếm môi trên: “Ừm! Giáo sư Trần là người tài năng xuất chúng trong giới, hội thảo của ông ấy trước giờ đều rất đặc sắc, lần này học hỏi được không ít.”
Bạch Ngọc Đường ngó ra ngoài cửa sổ: “Hôm nay không lái xe đi à?”
“Anh nói chiều nay ra ngoài, nên xe để Tiểu Vương lái về trước rồi. Chiều mình đi đâu?”
“Vậy thì tốt, không cần về lấy xe. Bây giờ trước tiên phải cho con mèo em ăn no cái đã rồi mới nói.” Nói rồi gọi nhân viên tới thanh toán, hai người sóng vai đi ra ngoài.
Ngồi trong xe, Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu mặt vẫn đầy mù mờ nói: “Hôm nay một người bạn của anh khai trương triển lãm tranh, chúng ta đến cổ vũ.”
“Bạn của anh?” Triển Chiêu buồn bực, quen nhau lâu như vậy, mà vẫn chưa tiếp xúc với bạn của Bạch Ngọc Đường.
“Ừ. Lúc đi học thì thích bóng rổ, có quen mấy người bạn ở sân bóng rổ. Bọn anh thấy rất hợp nhau, nên bắt chước trên tivi, kết bái!” Bạch Ngọc Đường vừa lái xe vừa nói.
“Không ngờ Bạch thiếu gia cũng kết nghĩa kim lan với người ta cơ đấy!” Triển Chiêu cười nói.
“Ha ha, hồi đó là đùa thôi. Có điều qua một thời gian dài mới biết, những người bạn đó thật sự rất đáng kết giao.” Bạch Ngoc Đường quay đầu lại nhìn Triển Chiêu cười, nói tiếp: “Đều là những người bạn rất quan trọng của anh, giới thiệu cho em biết.”
Triển Chiêu đột nhiên rõ ràng ý tứ của Bạch Ngọc Đường, cũng không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe. Bạch Ngọc Đường mắt mang ý cười, anh biết con mèo nhỏ này lại xấu hổ.
Ăn trưa xong, hai người đi đến một khu buôn bán ở trung tâm thành phố. Mở triển lãm tranh ở trên con đường này, hiển nhiên tiếng tăm và tài vận của họa sĩ đều không thể khinh thường.
Vừa định xuống xe, Triển Chiêu đã kéo Bạch Ngọc Đường lại nói: “Ngọc Đường, nếu mình đã đến chúc mừng, mà lại không mang gì, có phải là hơi thất lễ?” Bạch Ngọc Đường cười lấy một chai vang đỏ từ ghế sau: “Đã sớm chuẩn bị!”
Bước vào triển lãm tranh tên “Hãm Không”, Triển Chiêu quan sát tỉ mỉ. Triển lãm này chiếm diện tích không nhỏ. Đi qua lối vào tiền sảnh, thì thấy một gian phòng trồng hoa được ngăn cách bởi lớp kính thủy tinh trong suốt, bên ngoài tuyết trắng đã bay đầy trời, nhưng trong phòng muôn hoa vẫn đua nhau khoe sắc, tràn đầy sức sống. Con đường dưới chân dẫn đến chính sảnh được lát bằng những viên đá được đánh bóng trơn nhẵn tự nhiên, dưới đá là nước chảy trong veo. Tài nghệ của người thiết kế thật tinh xảo, dĩ nhiên có thể dẫn nước chảy vào phòng, dòng nước chảy len qua những hòn đá róc ra róc rách, vô cùng độc đáo.
Còn chưa thấy chủ nhân, Triển Chiêu đã yêu thích nơi này.
Triển Chiêu đi theo Bạch Ngọc Đường bước qua con đường đá, đi vào chính sảnh. Nơi này cũng giống như bên ngoài, bài trí cổ điển trang nhã, các tác phẩm tranh cũng phần lớn là công bút họa (). Triển Chiêu không nghiên cứu nhiều về hội họa, nhưng không khí ở đây quả thực khiến cậu cảm thấy rất dễ chịu.
Do vừa khai trương, có rất nhiều khách khứa hoặc ngồi hoặc đứng, đều uống rượu trò chuyện ở đây, trong này cũng không thiếu những nhân vật nổi tiếng trong thành phố. Bạch Ngọc Đường bước nhanh vào, hướng về phía một người nhỏ gầy nhã nhặn kêu lên: “Tứ ca, chúc mừng a!”
Người kia quay đầu lại nhìn thấy Bạch Ngọc Đường, nhỏ giọng nói vài câu với người bên cạnh, một tay cầm rượu vang, một tay đút vào túi quần, vừa đi vừa cười nói: “Lão Ngũ, chú đến rồi! Anh còn tưởng chú không thèm nể mặt anh đây!”
“Đại hỉ sự của Tứ ca, em làm sao dám không đến?” Bạch Ngọc Đường cười nói, sau đó lại xoay người giới thiệu với Triển Chiêu: “Mèo con, đây là người anh vừa nhắc tới, Tứ ca Tưởng Bình. Tứ ca, đây là Triển Chiêu.”
Triển Chiêu nhìn Tưởng Bình, đột nhiên nhớ tới bài viết về anh mấy hôm trước từng thấy trên tạp chí. Chỉ là không ngờ vị họa sĩ Trung Quốc nổi tiếng ở nước ngoài này lại là bạn tốt của Bạch Ngọc Đường. Triển Chiêu cười nhận lấy ly rượu: “Tưởng tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu! Chúc mừng ngài!”
Tưởng Bình nhìn cánh tay Bạch Ngọc Đường khoác nhẹ lên vai Triển Chiêu, tinh quang trong mắt lóe lên. Anh quá hiểu Bạch Ngọc Đường. Có thể làm cho con người lạnh tình kiêu ngạo này yêu thích như vậy, lại còn mang cậu đến đây vào hôm nay, vậy thì Triển Chiêu này nhất định không tầm thường. Tưởng Bình liền nói: “Nếu đã là bạn của lão Ngũ, chúng ta cũng đừng khách khí! Anh gọi cậu là Tiểu Triển, cậu cứ gọi anh là Tứ ca đi!”
Triển Chiêu cũng cười vâng lời, Bạch Ngọc Đường thì lại không nhịn được, la lên: “Sao không thấy đại ca với mấy người kia? Đi đâu rồi?”
“Ở trên lầu ấy! Anh dành cho các cậu một gian phòng, lát nữa anh em chúng ta cùng tụ tập! Đi lên xem đi!” Nói, Tưởng Bình dẫn theo Bạch Ngọc Đường đi lên lầu.
Vừa tới cầu thang, liền thấy hai người đi từ trên xuống. Một người ngoài ba mươi, dáng vẻ cường tráng đoan chính, tác phong thận trọng. Một người khác hơi trẻ tuổi, tuấn dật phi phàm, có vẻ ngang ngược. Hai người mang theo nhiệt huyết đặc trưng của doanh nhân, vừa đi vừa trò chuyện. Người hơi lớn tuổi liếc thấy Bạch Ngọc Đường, vui vẻ nói: “Ai! Ngọc Đường đến rồi? Vừa khéo a! Mau tới gặp bạn học cũ của chú, bao nhiêu năm không gặp rồi đúng không?” Nói rồi chỉ vào người trẻ tuổi bên cạnh.
Chỉ thấy người kia mỉm cười gật đầu, nhưng ánh mắt thì liên tục nhìn chằm chằm vào Triển Chiêu đứng sau Bạch Ngọc Đường.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
() Công bút họa (工笔画): Là những bức tranh được vẽ tỉ mỉ công phu và chi tiết, chú trọng vào kỹ thuật. Công bút họa được chia thành loại:
– Bạch miêu họa (白描畫): Vẽ đường nét rõ ràng, chi li, dùng đơn sắc. Xuất hiện rất sớm ở Trường Sa tỉnh Hồ Nam thời chiến quốc.
– Trọng thải họa (重綵畫): Lấy ngũ sắc làm quan trọng. Đặc biệt thể loại này thường dùng để vẽ mỹ nhân hay các bức tranh hoa lá cây cỏ đầy sắc màu.