Cảnh báo: Nguy hiểm, hố sâu mới đào~! ( ̄ω ̄〃)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đứng trong phòng bệnh cá nhân VIP nằm trên tầng cao nhất của bệnh viện Chiêu Hoa, anh một tay cầm bệnh án, một tay đút vào trong túi áo khoác dài màu trắng, khẽ nhíu đôi mày nhọn nhìn người nằm trên giường.
Đã có kết quả kiểm tra, cơ thể không có bất kỳ khác thường gì, vậy mà vì sao lại hôn mê bất tỉnh đây?
Người trên giường yên lặng mê man, dường như muốn trốn tránh tất cả hỗn loạn. Đầu hơi nghiêng gối lên chiếc gối trắng như tuyết, vài sơi tóc mái lòa xòa che đi vầng trán trắng ngần đầy đặn. Lông mày rậm anh tuấn, sống mũi cao cao, môi hồng căng mọng, nếu như tỉnh lại, đôi mắt của cậu chỉ sợ là sẽ vô cùng xinh đẹp rực rỡ đi? Ánh mặt trời ngoài cửa sổ phủ lên gương mặt cậu, càng tăng thêm vẻ trong suốt nhợt nhạt. Vì thời gian cấp bách, còn chưa kịp đổi quần áo bệnh nhân, cậu nằm trên giường mà vẫn mang lễ phục. Áo khoác đã được cởi vắt lên đầu giường, sơmi trắng cởi ra ba cúc, mấy chiếc cúc áo nho nhỏ lấp lánh ánh kim cương phản chiếu lên chiếc cổ cũng trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện, khiến người ta cảm thấy cậu thật bất lực.
Một cô gái mặc váy cưới lộng lẫy ngồi bên kéo chăn cho người trên giường, che kín tầm mắt của anh, mà lúc này, anh vẫn đang suy nghĩ: Eo của một chàng trai có thể nhỏ đến vậy sao? Thắt lưng màu trắng phác họa ra đường nét quyến rũ, mảnh khảnh thật khiến người đau lòng.
“Bác sĩ, bác sĩ…”
Từng tiếng gọi gấp gáp đã kéo giật tâm trí anh trở về, quay đầu nhìn về phía cô gái mặc váy cưới.
“Chồng tôi sao rồi? Tại sao vẫn hôn mê? Chừng nào mới có thể tỉnh lại?”
“Khụ, khụ” Anh có chút lúng túng hoàn hồn, khẽ hắng giọng nói “Các chỉ số kiểm tra đều bình thường, loại hôn mê không rõ nguyên nhân này còn cần ở lại viện theo dõi thêm, cô thay quần áo cho cậu ta trước đi, một lát nữa tôi sẽ quay lại…” Nói đoạn anh xoay người bước ra khỏi phòng bệnh, không là chạy ra khỏi phòng bệnh, quay người lại, dựa vào tường âm thầm tự mắng mình “Chuyện gì xảy ra thế này? Vừa rồi nhìn một cậu trai đến ngẩn cả người, sau đó lại cảm thấy một tiếng ‘chồng’ mà cô gái kia gọi nghe thật chướng tai, đúng là điên mất rồi…” Liền, đột nhiên lắc lắc đầu, sải bước ra khỏi khu VIP.
—————— ta là tiểu phân viết Ngũ gia có hơi ngớ ngẩn ——————
Nhận lấy quần áo bệnh nhân từ tay hộ lý, Đinh Nguyệt Hoa hơi nghi hoặc một chút, người vừa nãy chính là bác sĩ ngoại khoa não uy tín nhất trong bệnh viện này sao? Trước tiên ngoại trừ tuổi tác quá trẻ không nói, chính là dáng vẻ thất thần ban nãy cũng khiến cho người ta không tin tưởng nổi a~ Để anh ta làm bác sĩ trưởng cho tiểu ca có ổn không vậy? Lát nữa phải nói với ba mẹ cùng các anh một chút, nhất định phải thay người này. Anh ta tên gì nhỉ? A~ nhớ rồi, trước ngực anh ta có đeo bảng tên —- Bác sĩ trưởng: Bạch Ngọc Đường…
(Bạch Ngũ gia: Nữ nhân chết bầm~ Tại sao lại viết Ngũ gia thành ra ngớ ngẩn như thế hả?
Mỗ Tô: Ha ha nội dung truyện cần thế~~
Bạch Ngũ gia: Nữ nhân chết bầm~ Tại sao vừa mở đầu đã để Miêu bị khổ?
Mỗ Tô: Ha ha nội dung truyện cần thế~~
Bạch Ngũ gia: Nữ nhân chết bầm, lá gan ngươi rất lớn mà~~
Mỗ Tô: Ha ha Tiểu Bạch ngươi đừng quên a~ Đây là hiện đại văn, Họa Ảnh của ngươi không nằm trong tay~ đừng hòng uy hiếp ngẫu~ ta là tác giả rất tự tin đó nha~~
Bạch Ngũ gia: Hừ hừ hừ, tuy không có Họa Ảnh~ thế nhưng ta có ――― dao ―― phẫu ―― thuật!!!!
Mỗ Tô: A~~~ Miêu Miêu cứu ta~~ Ngũ gia ngươi giết chết ta thì Miêu Miêu không có tỉnh lại đâu nha~~~~)