CHƯƠNG : CÔ CHỈ LÀ ĐANG ĐÁNH CƯỢC.
“Cho nên hai người coi như là quay lại với nhau rồi.”
Đầu dây bên kia của cuộc gọi cách một đại dương, thần sắc của Lưu Ngọc Hạnh có vẻ rất tốt, đôi mắt lúng liếng, dáng vẻ đang chăm chú lắng nghe chuyện phiếm.
Sau đêm đó, Nguyễn Anh Minh quang minh chính đại dọn vào phòng ngủ của Thịnh Tâm Lan, so với lúc yêu đương trước đó càng thân mật hơn, bởi vì bây giờ anh không quản lý công ty, nên có thời gian hơn trước nhiều, mỗi ngày đều đưa đón cô đi làm.
Nhưng trong lòng Thịnh Tâm Lan cứ luôn cảm thấy vướng mắc trong lòng, quả thật cô không gỡ rối được, cần một người để tâm sự, những người biết chuyện này không nhiều, còn để tâm sự thì chỉ có mình Lưu Ngọc Hạnh.
“Thật ra tớ thấy như thế này cũng tốt, cậu xem cậu và Nguyễn Anh Minh ở bên nhau, thì không cần suy nghĩ nhiều như vậy nữa, con gái là con cậu, con trai cũng là con cậu, không có nhiều chuyện phiền phức nữa.”
“Không đâu.” Thịnh Tâm Lan bối rối.
“Tớ cứ luôn cảm thấy tớ đang lừa anh ấy.”
Những ngày tháng qua, Nguyễn Anh Minh đối xử với cô ra sao, cô cũng nhìn ra được, đó chính là toàn tâm toàn ý, chỉ muốn cô vui vẻ, cũng ngày càng yêu thương Ái Linh hơn.
Nhưng nếu như không phải nghe Ái Linh nói về chuyện là anh đang tìm cô gái mang thai hộ năm đó, tối đó cô cũng sẽ không xao động, sự chủ động đêm đó đối với cô mà nói, chỉ là trước khi dông tố sắp đến, cô tìm cho mình một bức bình phong an toàn thôi.
Một khi Nguyễn Anh Minh phát hiện cô gái năm đó là cô, cô cũng có thể giả vờ như hoàn toàn không biết gì, nếu như cô đã là bạn gái của Nguyễn Anh Minh, đến lúc đó, chắc là Nguyễn Anh Minh sẽ không chủ động nhắc đến chuyện năm đó trước mặt cô.
Cô chỉ đang đánh cược, cược sự quan tâm của Nguyễn Anh Minh đối với cô, cô không thể để một sự tổn thương không thể khống chế nào xuất hiện.
“Cậu nghĩ nhiều quá rồi.”
Đầu dây bên kia. Lưu Ngọc Hạnh khịt mũi: “Thật ra với người đứng ngoài như tớ thấy ấy, cậu có thể nói thật với anh ấy trước khi mọi chuyện xảy ra mà, nếu thật sự cậu không yên tâm thì đưa Ái Linh đến chỗ của Cố Duy là được, con ở chỗ Cố Duy, chẳng lẽ Nguyễn Anh Minh sẽ dùng bạo lực đòi lại sao?”
“Cậu để tớ suy nghĩ kĩ đã.”
Thịnh Tâm Lan cau mày, cho dù là nói thật với Nguyễn Anh Minh, bây giờ cũng không phải là lúc tốt nhất.
“OK, cậu rảnh thế hả, không phải nghe nói cậu nhận lấy cái đống rối rắm của tập đoàn Thịnh thị sao? Mấy lão già kia sẽ hợp tác với cậu sao?”
Nói đến điều này, Thịnh Tâm Lan mới bừng tỉnh: “Hợp tác với tớ mới là lạ, câu không biết đấy, họp ban hội đồng quản trị hai lần, đến còn không được một nửa, tớ không nói chuyện với cậu nữa, lát nữa sắp xếp hội nghị, lần này nhất định phải bắt tất cả tham gia.”
Kết thúc video call, Thịnh Tâm Lan dựa vào ghế rồi nhéo mũi mình, cảm thấy cô đang đội trên đầu một sự bi thảm.
Lỗ hổng tài chính của tập đoàn Thịnh thị không hề lớn như lời đồn, chỉ là sợi xích tài chính đang tạm thời đứt gãy thôi, cô chủ động tham gia lưu thông vốn, tổ chức lại cổ phần, đưa tất cả số tiền bảo hiểm mà Thịnh Thanh Sơn cho cô vào, bây giờ cô cũng là đại cổ đông chiếm % cổ phần của công ty rồi.
Cho dù so với cổ phần chung của hai người Vu Cẩm Hà và Thịnh Tâm Nhu vẫn ít hơn một chút, nhưng mà Thịnh Tâm Nhu chết rồi, cổ phần của cô ta quy về cho Vu Cẩm Hà, Vu Cẩm Hà thì không biết đang ở đâu, theo lý mà nói thì chỉ có cô tạm thời nhận vị trí chủ tịch.
Nhưng những người trong hội đồng quản trị lại không phục cô, hội đồng quản trị tính cả Vu Cẩm Hà đang mất tích có người tất cả, một nửa trong đó đều là anh trai, cháu trai, cháu gái bên nhà mẹ của Vu Cẩm Hà, thích đối đầu với cô nhất là con gái của anh trai thứ của Vu Cẩm Hà, em họ của Thịnh Tâm Nhu – Vu Manh.
Lần này cô có ý kiến là phải thay đổi ba quản lý của phòng tài vụ, nghĩ cũng không cần nghĩ, lại phải đối diện với một trận đối đầu hãm hại nhau.
Trong cuộc họp, Thịnh Tâm Lan nói suy nghĩ của mình ra, Vu Manh đập bàn đứng dậy: “Cô có ý gì? Phòng tài vụ có vấn đề gì? Cô nói đổi là đổi sao? Cô định đổi tất cái công ty này thành người của cô mới vừa lòng? Cô đừng quên, bây giờ cô chỉ là tạm thời nhận chức chủ tịch hội đồng quản trị, còn chủ tịch thật sự là cô tôi.”