CHƯƠNG : KHÓ ĐỂ GIẢI THÍCH.
Chả trách tối đó cô gái ở dưới người anh cứ gọi tên một người khác.
Bởi vì sơ sót của lão Lỗ mà tối đó bị đổi người, sau đó vì không muốn làm lớn chuyện nên tự mình dùng thủ đoạn ép cô gái lên giường với anh sinh con, thay thế cô gái mang thai hộ đó, sợ mọi chuyện bại lộ nên đổi đi những vệ sĩ bên cạnh mình, không lâu sau đó cũng cáo lão hồi hương.
Nghĩ như vậy thì mọi chuyện đã rõ ràng rồi.
“Bí mật này, e là Lão lỗ muốn đem theo khi chết.” Giọng điệu của Chu Phương có chút nặng nề.
“Nhưng mà không biết là đụng chạm đến lợi ích của ai, có người đã phát hiện ra chuyện này, sau đó đi tìm lão Lỗ chứng thực, hơn nữa còn biết chúng ta nghi ngờ chuyện năm đó, cho nên ra tay rất mạnh, giết lão Lỗ, đó không phải là chuyện ngoài ý muốn.”
“Tìm ngọn nguồn đi, có người không muốn cho tôi biết đã xảy ra sai sót về cô gái mang thai hộ.”
“Cô gái năm đó…”
“Điều tra đi.”
Nguyễn Anh Minh cau mày, anh liếc nhìn Lập Huy đang ăn ngon lành ở đối diện, anh nói nhỏ: “Nếu cần thì lấy gen của Lập Huy đi đối chiếu với kho gen của Đông Lăng.”
Chuyện này không đơn giản, anh vốn dĩ chẳng có hứng thú gì với mẹ đẻ của Lập Huy, cả đời này cũng không mong rằng cô gái xa lạ đó xuất hiện trước mắt mình, nhưng bây giờ xem ra, chuyện đổi người mang thai hộ năm đó có rất nhiều vấn đề, anh nhất định phải là một người biết rõ toàn cục.
Chu Phương nhận thức được sự nghiêm trọng của chuyện này, vội vàng gật đầu: “Vâng, tôi sẽ bắt tay vào điều tra ngay.”
…
giờ chiều, cuộc họp báo của Thanh Vân diễn ra ở phòng hội nghị khách sạn Đan Phong nằm ở trung tâm Đông Lăng, phóng viên đến rất nhiều, trong giới không ít người biết mối quan hệ của Thịnh Tâm Lan và Nguyễn Anh Minh, mượn cơ hội này tới moi tin tức ngoài lề cũng nhiều.
Thịnh Tâm Lan ở phía sau đọc một lần bản thảo mà Tưởng Tuấn chuẩn bị cho cô, còn phút là phải lên sân khấu.
“Haiz, vị nữ sĩ này, cô không thể làm loạn đâu.”
“Kìa, mấy người đang làm gì thế, báo cảnh sát, báo cảnh sát…”
Trước cửa phòng chờ đột nhiên vang lên một trận ầm ĩ, lúc Thịnh Tâm Lan tưởng là xảy ra chuyện gì đó, có người muốn phá hoại, thì bên ngoài vang lên một giọng nữ quen thuộc, mang theo một sự bình tĩnh nhưng làm người ta e dè.
“Tôi tìm tổng giám đốc Thịnh của mấy người.”
Thịnh Tâm Lan sững ra, một giây sau thì mở cửa.
“Mợ cả.”
Triệu Nam Bình mặc một chiếc áo dạ mỏng màu xanh sẫm đứng ở cửa, trên cổ quàng khăn lụa ưu nhã, cho dù là một người hơn năm mươi tuổi rồi, nhìn chỉ giống như vừa được bốn mươi, sau lưng đi theo ba người vệ sĩ, đang ngăn người khác đến gần bà.
Triệu Nam Bình với vẻ mặt tức giận, vừa vào cửa đã nói: “Tâm Lan, buổi họp báo hôm nay cháu không cần tham gia nữa.”
“Ơ? Vì sao ạ?” Thịnh Tâm Lan vẫn đang cầm bản thảo trong tay thì bị Triệu Nam Bình giật lấy.
Bà đọc một lát rồi vứt thằng vào sọt rác: “Nói thế này không có ích gì đâu, đám phóng viên này đúng là được nước lấn tới, Thịnh Thanh Sơn chết rồi cũng không yên nữa, để lại một đống rắc rối to đùng thế này cho cháu xử lý, hôm nay mọi chuyện phải nghe mợ.”
“Mợ ơi, thế này không được đâu.” Thịnh Tâm Lan sầu não nhìn bà.
Mọi chuyện đều đã sắp xếp xong cả rồi, sao lại xảy ra chuyện mà cô không đoán trước được thế này, như thế này là làm lộn xộn kế hoạch của cô.
“Có gì mà không được? Lời của mợ không có trọng lượng bằng lời của cháu sao?”
Đang tranh luận thì bên ngoài vang lên giọng nói của Nguyễn Anh Minh.
“Sao thế?”
Đột nhiên chân của Thịnh Tâm Lan căng ra, cúi đầu nhìn xuống thì thấy Ái Linh và Lập Huy như món đồ trang sức đang ôm lấy cô, Ái Linh ngọt nào ngẩng đầu lên gọi: “Mẹ ơi.”
Đúng là càng lúc càng loạn, Thịnh Tâm Lan nhìn Nguyễn Anh Minh với ánh mắt như kiểu không còn gì để mất nữa: “Sao anh đưa hai đứa đến đây? Đây không phải bữa tiệc, đến đây làm gì?”
“Cháu này, để mợ nói với đám phóng viên đó, Thịnh Thanh Sơn vốn dĩ là một người phụ tình, ông ta vốn không được xem như là ba cháu, cháu và tập đoàn Thịnh Đường cũng không có tí quan hệ gì, cháu còn không đồng ý sao?”
Mợ cả là người tính tình nóng nảy, dáng vẻ đang nổi giận đùng đùng, đến Thịnh Tâm Lan cũng không biết nói chuyện với bà thế nào.
“Không phải không đồng ý.” Thịnh Tâm Lan cảm thấy mình không giải thích rõ được.
Nguyễn Anh Minh dùng ánh mắt ra hiệu bảo vệ dọn dẹp mấy thứ ở cửa, sau đó tiện tay đóng cửa lại: “Hay là bà nghe tôi nói vài câu đi?”
“…”
Ở cuộc họp báo, phóng viên đã ngồi ngay ngắn ở dưới, Thịnh Tâm Lan đứng đầu Thanh Vân ngồi ở giữa, hai bên là giám đốc quan hệ công chúng Tưởng Tuấn và mợ cả Triệu Nam Bình .
Đám phóng viên rõ ràng là không có gì tốt đẹp, câu hỏi đầu tiên rất sắc bén: “Cô Thịnh, cô là đại tiểu thư của tập đoàn Thịnh thị sao? Là con gái của Thịnh Thanh Sơn?”
Thịnh Tâm Lan gật đầu, coi như là ngầm thừa nhận.
“Vậy thì cho tôi hỏi cô Thịnh, nếu cô là con gái của Thịnh Thanh Sơn, vậy lần này tập đoàn Thịnh thị xảy ra chuyện, cả nhà họ Thịnh cũng không thể tránh khỏi, sao cô chỉ nghĩ đến mình, còn lập ra công ty mới nữa? Có phải như lời đồn là tất cả tài sản của Thịnh Thanh Sơn đều cho cô và công ty mới của cô không?”
“Tất nhiên không phải, trong di chúc của ba tôi không có một đồng nào là thuộc về tôi cả, còn về tập đoàn Thịnh thị, tôi không chiếm chút cổ phần nào, nói thật, tôi còn chưa từng đến tập đoàn Thịnh thị, đối với tôi chẳng có quan hệ gì cả.”
Ở dưới rộ lên, đám phóng viên tất nhiên không tin: “Cô Thịnh, cô nói xem cô là con gái của Thịnh Thanh Sơn, thế mà đến cả công ty của ba mình còn chưa từng đến, chuyện này là không thể, theo tôi được biết, những tài sản dưới tên cô cũng khá là nhiều, trong đó căn biệt thự ở đường Di Hòa bây giờ giá cũng phải tỷ.”
“Người biết rõ chuyện cũng nói, căn nhà đó là quà khi cô trưởng thành.”
“Quà trưởng thành đã là một căn nhà, di chúc lại không có phần của cô, chuyện này không hợp lý.”
“Thịnh Thanh Sơn là người trung gian kiếm lời riêng trong việc buôn bán bất động sản, anh em công nhân bây giờ cũng không nhận được tiền lương, có phải là do Thịnh Thanh Sơn biết mình bị ung thư, có thể chạy trốn trách nhiệm với pháp luật nên mới âm thầm chuyển đống tiền này cho cô?”
Chưa đợi Thịnh Tâm Lan lên tiếng, đám phóng viên ở dưới đã tùy tiện đoán mò, cục diện đột nhiên mất kiểm soát.
“Đủ rồi.”
Một giọng nói sắc bén vang lên trong phòng hội nghị, bên cạnh Thịnh Tâm Lan là một bóng người chiếu xuống, cô nhìn thấy mợ của mình đã đập bàn đứng dậy.
“Tất cả đều là nói bậy.”
“…”
“Đây là ai?”
“Nói chuyện kiểu gì thế?”
“…”
Có lẽ là do giọng nói của Triệu Nam Bình rất có uy, những tiếng xì xào bên dưới dần dần ngừng lại.
“Mấy người thì biết cái gì? Làm phóng viên không cần biết những kiến thức cơ bản về luật pháp sao? Lét lút chuyển nhượng tài sản thì chết rồi không cần chịu trách nhiệm? Vậy trên đời này mấy người giết cấp trên, thậm chí ngay cả bố mẹ, anh chị em ruột chắc là chất thành núi rồi đấy.”
Giọng nói lãnh khốc vang vào màng nhĩ của tất cả mọi người, Triệu Nam Bình vừa cất lời thì đã chèn ép được tất cả mọi người trong phòng.
“Để tôi nói cho mấy người biết vì sao trong di chúc của Thịnh Thanh Sơn không có nửa xu nào là cho con gái của ông ta, Thịnh Tâm Lan, trước khi nói, tôi phải nói cho mấy người biết, Thịnh Tâm Lan đúng là tiểu thư nhà họ Thịnh không sai, nhưng nó là con thứ hai của Thịnh Thanh Sơn, người mà nhảy lầu là chị cùng cha khác mẹ của nó, còn người mà chạy rồi ấy, là mẹ kế của nó, không phải mẹ ruột.”
Chuyện phiếm của giới thượng lưu càng thu hút sự chú ý của đám phóng viên hơn, cả căn phòng trong chốc lát rơi vào một sự sục sôi nhưng không phát ra tiếng động.