CHƯƠNG : TỐI NAY ANH CÓ VÀO KHÔNG?
Sau khi trắng đêm để xử lý truyền thông, cho dù văn bản giải thích sáng tỏ mọi chuyện đã được viết ra, nhưng tin đồn trên mạng dường như không tốt hơn bao nhiêu, tăng ca cho đến hơn mười hai giờ, những nhân tài của Thanh Vân mới tan làm.
Thịnh Tâm Lan và Tần Ba cùng nhau xuống lầu, Cố Thiên Ân đã ở cửa đợi cô một lúc lâu.
Tần Ba nhìn thấy Cố Thiên Ân thì gật đầu một cái coi như chào hỏi, rồi nói với Thịnh Tâm Lan: “Vậy tôi đi trước đây, về cẩn thận nhé.”
“Ừ, vất vả rồi.”
“Không sao, tôi khuyên cô mấy ngày nay phải cẩn thận một chút, ra ngoài phải có người đi cùng, bạo lực mạng không phải đùa đâu.” Tần Ba là người đã trải qua những chuyện này, lúc anh nói những lời này mang theo một sự lo lắng và cảm thông.
Thịnh Tâm Lan gật đầu: “Yên tâm.”
Sau khi về nhà, đèn ở phòng khách vẫn sáng, còn trong nhà thì lại yên tĩnh.
Thịnh Tâm Lan vừa mở cửa ra không lâu thì Nguyễn Anh Minh đi ra từ phòng ngủ của hai đứa trẻ.
“Ngủ rồi hả?” Thịnh Tâm Lan theo bản năng hỏi một câu.
Nguyễn Anh Minh gật đầu: “Ừ, mọi chuyện xử lý đến đâu rồi?”
“Anh biết rồi hả?”
Thịnh Tâm Lan đặt túi xách xuống, thay giày và đi vào nhà bếp rót trà.
Đến cả người chả bao giờ lên mạng như Nguyễn Anh Minh đều biết tin tức này rồi, vậy thì mọi chuyện thật sự đã vỡ lở rồi.
“Anh ta không muốn biết cũng khó, nghe nói công nhân tập đoàn Thịnh thị lại làm ầm ĩ, tập đoàn Thịnh thị và Thịnh Đường chỉ cách nhau một con đường, có thể không biết sao?” Cố Thiên Ân tiếp lời rồi ngồi xuống ghế sô pha.
Nguyễn Anh Minh nhìn anh ta sau đó đi theo Thịnh Tâm Lan vào bếp giúp đỡ.
Rót ba ly trà, mỗi người một ly đặt trên bàn, ba người cùng ngồi xung quanh bàn trà.
“Điều tra được gì rồi?” Nguyễn Anh Minh hỏi, ánh mắt nhìn thẳng vào Cố Thiên Ân.
Thấy vậy, Cố Thiên Ân cau mày: “Điều tra cái gì? Sao anh biết tôi đang điều tra.”
“Mấy người vừa mới đưa bản thảo cho tập đoàn Kiều An thì đã có người tung ra tin xấu về Tâm Lan, vừa mới khống chế được tin đồn thì ngay lập tức có người để lộ ra mối quan hệ giữa Tâm Lan, Thanh Vân và tập đoàn Thịnh thị, nếu như nói là trùng hợp thì có phần quá trùng hợp rồi.” Tâm tư của Nguyễn Anh Minh rất nhạy bén, tất nhiên có thể đoán ra được những điều này.
“Anh thông minh như vậy, nghĩ được những điều này, sao không nhắc nhở Tâm Lan?” Cố Thiên Ân cố ý liếc mắt nhìn anh, tư thế kiểu như là “xem anh nói thế nào”.
“Cậu có thể ngăn chặn bọn họ dùng những chuyện này viết bài, nhưng không thể phòng được những chuyện khác, khó khăn trong thời gian ngắn vẫn hơn là chịu đựng một thời gian dài, lúc mới khởi nghiệp gặp phải những chuyện này, còn tốt hơn nhiều so với những khó khăn sau này, lúc công ty có quy mô hơn nữa.
“Sao anh không nói thẳng ra là người không có gì để mất nữa thì chẳng sợ gì người có tất cả?”
“So với việc lãng phí thời gian chơi đùa mấy con chữ với tôi, chi bằng nói xem cậu điều tra được gì rồi.” Nguyễn Anh Minh đúng là Nguyễn Anh Minh, dăm ba câu nói đã có thể kéo tình hình nghiêng lại về phía mình.
Cố Thiên Ân Tuy là không phục, nhưng cũng biết bây giờ không phải lúc để giận hờn, anh nghiêm mặt nói: “Lúc Tâm Lan nhắn tin cho tôi, tôi đã ở ngoài cửa phòng họp rồi, trước đó đã lắp máy nghe trộm ở nhà vệ sinh, đây là nội dung đoạn ghi âm điện thoại bên bộ phận của Hứa Khải.”
Vừa nói, anh liền đặt một cái USB lên bàn: “Sau đó căn cứ sóng tín hiệu mà chắp vá người nói chuyện với anh ta nói gì, mức độ phối hợp khoảng hơn %.”
“Nói thẳng ra đi, có vấn đề gì?” Thịnh Tâm Lan chưa nghe đoạn ghi âm, thời gian đang gấp, cô không có thời gian đi đối chiếu từng tí một, hơn nữa, cô cũng tin tưởng vào năng lực chuyên nghiệp của Cố Thiên Ân ở mảng này.
“Không nghi ngờ gì nữa, Hứa Khải chính là người của bên Ất Bạch, nếu không có gì bất ngờ thì bản thiết kế của Tần Ba là do hắn ta tiết lộ cho Ất Bạch, có lẽ là muốn đi từ sớm rồi, đến bây giờ còn chưa nghỉ việc chỉ có hai khả năng.”
“Khả năng gì?”
Cố Thiên Ân đằng hắng một tiếng, đang định thể hiện trình độ trinh thám chuyên nghiệp của mình thì bên cạnh vang lên giọng nói nhỏ nhẹ của Nguyễn Anh Minh.
“Người bên Ất Bạch bảo hắn ta ở lại Thanh Vân để tiện nghe lén kế hoạch truyền thông của mọi người, hoặc là người bên Ất Bạch nuốt lời, không muốn thực hiện lời hứa lúc đầu với hắn ta.”
“Này, sao cướp lời tôi.” Cố Thiên Ân nổi cáu trừng mắt nhìn Nguyễn Anh Minh.
“Cậu có thôi đi không?”
“Khả năng nào lớn hơn?” Thịnh Tâm Lan phớt lờ đi Cố Thiên Ân, hỏi thẳng Nguyễn Anh Minh.
“Cái phía sau.”
Nguyễn Anh Minh rất ung dung, từ tốn nói: “Nếu như bây giờ Ất Bạch cần hắn ta, thì hắn ta không mạo hiểm như vậy để tiếp tục ở lại Thanh Vân đâu, dù sao một khi bị em phát hiện hắn ta phản bội, sau khi trên lý lịch của hắn có một vết nhơ là bị sa thải, thì trong ngành này hắn ta cũng không dễ dàng về sau.”
“Còn có một khả năng nữa.” Cố Thiên Ân tận dụng thời cơ nói.
“Ất Bạch vẫn đang muốn lôi kéo hắn ta, nói trắng ra là hắn vẫn còn giá trị lợi dụng, một mặt muốn lợi dụng hắn ta tiếp tục ẩn nấp trong nội bộ của Thanh Vân, mặt khác chính là vốn dĩ bên kia không muốn dùng người như hắn ta, dù sao thì làm gì có công ty nào cần một người vào lúc nào cũng có thể phản bội chủ của mình chứ?”
Thịnh Tâm Lan đồng ý, cô gật đầu: “Nói đúng lắm.”
“Thế bây giờ em định làm thế nào?” Nguyễn Anh Minh hỏi.
“Cứ để Hứa Khải ở lại trước, nếu như đã biết được thân phận của hắn ta rồi, hơn nữa Ất Bạch cũng giữ hắn ta lại, chi bằng tương kế tựu kế.”
Ánh mắt của Thịnh Tâm Lan lóe lên một tia gian xảo: “Nhưng mà chuyện này cần mọi người cùng phối hợp.”
Đêm khuya.
Cố Thiên Ân tắm xong về phòng, lúc đi đến cửa phòng ngủ thì đột nhiên ngừng lại, anh quay đầu nhìn Nguyễn Anh Minh đang ngồi ở phòng khách uống trà, cau mày hỏi: “Tối nay anh có vào không?”
Nguyễn Anh Minh nhìn anh ta, ném cho anh ta một ánh mắt để anh ta tự hiểu.
Cố Thiên Ân nhíu mày, kiêu ngạo nâng cằm lên: “Vậy tôi khóa cửa đấy nhé, đến lúc đó anh không có chỗ ngủ thì đừng có gõ cửa, tôi ngủ say lắm.”
Nói xong, Cố Thiên Ân liền đóng cửa lại, cạch một tiếng, thế mà khóa trái cửa thật.
Nguyễn Anh Minh vẫn ung dung chậm rãi uống hết trà, đứng lên đi về phía phòng ngủ chính.
Từ đầu đến đây anh không hề có ý định ở cùng phòng với Cố Thiên Ân.
Trong phòng ngủ, Thịnh Tâm Lan đã tắm xong, mái tóc dài được bao lại bằng chiếc khăn màu trắng, đang ngồi ở bàn trang điểm dưỡng da, lúc nghe thấy tiếng bước chân ở cửa liền liếc nhìn, trong môi mắt sáng ấy đều là sự láu lỉnh.
Tay nắm cửa hình trụ chuyển động, một góc rất nhỏ, sau đó không động đậy nữa.
Người nào đó ngoài cửa dường như là không tin, lại thử vặn một cái, vẫn là không mở được, một lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên.
“Tâm Lan, mở cửa đi.”
Thịnh Tâm Lan có vẻ phấn chấn: “Có chuyện gì sao?”
“Tôi, lấy máy sấy tóc.”
“Ở nhà vệ sinh bên ngoài tôi để cái mới rồi.”
Thịnh Tâm Lan cố ý ngáp một cái: “Tôi buồn ngủ rồi, ngủ trước đây, ngủ ngon.”
Nói xong, không đợi Nguyễn Anh Minh lên tiếng, cô liền ấn cái nút công tắc bên bên dưới, tắt đèn trong phòng đi, chỉ còn lại đèn ở bàn trang điểm và đèn vàng ở đầu giường, nhìn rất ấm áp.
Nguyễn Anh Minh đứng ở cửa, anh cứng nhắc quay đầu nhìn cửa phòng ngủ đối diện, cửa cũng đóng chặt.
Cho dù là không đóng, anh cũng không định bảo Cố Thiên Ân mở của, dù sao như thế cũng rất mất mặt.
Sáng hôm sau, Thịnh Ái Linh bị chiếc đồng hồ sinh học dậy sớm đánh thức vào lúc rưỡi, cô bé ngáp một cái, rồi nhắm mắt leo từ giường trên xuống, mới trèo được một nửa thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô bé trừng mắt nhìn một thân hình to lớn ở giường phía dưới, ngạc nhiên hỏi: “Chú Nguyễn, sao chú lại ngủ ở đây?”