“Đi ra ngoài.”
Thịnh Tâm Lan cúi đầu xuống né qua một bên ?chừa ra một lối đi nhỏ để Nguyễn Anh Minh đi ra ngoài.
Nguyễn Anh Minh lại không chịu đi, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.
“Được, anh không đi có đúng không, tôi đi.”
Thịnh Tâm Lan hít một hơi thật sâu, cố gắng duy trì cảm xúc bình thản, sau đó mở rộng bước chân đi ra ngoài cửa.
Còn chưa bước ra được hai bước, cổ tay bỗng nhiên lại bị một sức lực mạnh mẽ kéo lại, làm cho cả người của cô lão đảo ngửa mặt ngã xuống trên giường.
“Anh làm gì vậy?”
Một tay của Thịnh Tâm Lan chống đỡ ở lồng ngực của Nguyễn Anh Minh: “Anh buông tôi ra, anh đã quên chuyện lúc trước rồi à, nếu như anh dám… tôi sẽ thật sự báo cảnh sát.”
“Em báo đi.”
Ánh mắt của Nguyễn Anh Minh kiên định nhìn cô: “Có cần tôi tìm luật sư giúp cho em luôn không, em có thể báo cho tôi ngồi tù, mặc kệ em có nói cái gì, tôi cũng sẽ phối hợp với em.”
“Cái tên điên này.” Thịnh Tâm Lan vùng vẫy đánh vào người anh: “Anh cái tên điên này.”
Nguyễn Anh Minh cầm lấy tay của cô lại.
“Sau khi yêu em, tôi đã điên rồi.”
Thịnh Tâm Lan kinh ngạc nhìn qua anh, trong mắt là cảm xúc không thể tin được.
Thật sự không biết ánh mắt vô tội của cô trong cái nhìn của Nguyễn Anh Minh trông nó vô cùng thú vị.
…
Cô biết rõ là những cái vuốt ve và sự an ủi này chỉ là ấm áp tạm thời, nhưng mà cô vẫn không thể kháng cự được sự ngọt ngào dịu dàng ngắn ngủi này.
Không có cách nào phủ nhận, trên thế giới này không nhắc đến chuyện không thể cắt đứt máu mủ ruột thịt, người đàn ông trước mắt đã là một điều quan trọng mình không thể cắt đứt trong cuộc sống.
Sự kháng cự nhẹ nhàng đối với người đàn ông mà nói là một chi tiết nổi bật.
Rõ ràng là không uống rượu, tại sao cứ có cảm giác say khướt?
Đợi đến trời sáng, Thịnh Tâm Lan đã hôn mê bất tỉnh.
Nguyễn Anh Minh ôm cô vào trong ngực, giống như là đang đối xử với bảo vật.
Anh đã xác định tâm ý của cô đối với mình, cho nên mặc kệ cô bởi vì nguyên nhân gì mà vẫn còn khúc mắc không chịu tiếp nhận mình, cái đó có thể vượt qua được.
Xả nước nóng trong phòng tắm, sau khi anh ôm Thịnh Tâm Lan vào đó anh đi ra ngoài tìm đồ ngủ mới.
Ở bên ngoài trời đã sáng, đồng hồ báo thức trên đầu giường chỉ vị trí bảy giờ ba mươi.
Một tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Nguyễn Anh Minh quay đầu lại từ trong tủ quần áo nhìn về phía đầu giường.
“A lô.”
“Là anh Nguyễn đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Xin chào, tôi là cửa hàng trưởng của DAY Jewelry Custom Jinling Plaza, trước đó anh với anh Cao bạn của anh có đến tiệm chúng tôi để đặt làm nhẫn kim cương, anh có còn nhớ không?”
“Nhớ.”
“Là như vậy, lúc đó anh có hỏi chúng tôi về chiếc vòng cổ, chúng tôi đã điều tra ghi chép, có lẽ là hơn sáu tháng trước có một cô gái mang sợi dây chuyền đó đến đây hỏi một lần.”
“Điều tra được là ai chưa?”
“Cô gái đó chỉ để lại số điện thoại di động của cô ấy, cô ấy họ Thịnh.”