Lãi Được Bé Yêu

chương 256: ai mặc cũng giống lưu manh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Nói gì?" Thịnh Tâm Lan hơi hoảng.

Nguyễn Anh Minh chau mày: “Đừng có biết rõ còn hỏi, tôi và Mạn Hàm trước giờ chưa từng định đính hôn, ở bên nhau chỉ vì khoảng thời gian này ông nội canh quá gắt thôi, lúc trưa nói như thế cũng chỉ vì sợ ông nội làm khó dễ em."

Thịnh Tâm Lan thở phào nhẹ nhõm, nhặt cà rốt trong bồn nước lên tiếp tục gọt vỏ:

"Không có liên quan gì với tôi, đó là chuyện của hai người."

Thấy thái độ lạnh như băng đó của cô, trong mắt Nguyễn Anh Minh hiện lên vẻ phiền muộn: “Hiểu lầm trước kia đều đã giải thích rõ rồi, tôi cảm thấy giữa chúng ta không cần phải giống như người xa lạ vậy."

Vừa nghe như vậy, Thịnh Tâm Lan bực bội để mấy đồ trong tay xuống, xoay người nói: “Tôi không có việc gì làm cho nên mới để người lạ qua đêm ở nhà mình?"

Cô phản ứng có hơi kích động, cũng là vì mấy ngày nay áp lực tâm lý quá lớn, bị Nguyễn Anh Minh chất vấn như vậy, lập tức nhịn không được mà phát cáu.

Nguyễn Anh Minh khẽ ngẩn ra.

"Xin lỗi." Thịnh Tâm Lan chau mày, xoay người lại cầm cà rốt: “Anh tới phòng khách ngồi đi, cơm sắp xong rồi."

Nguyễn Anh Minh nhìn bóng lưng của cô, chất vấn:

"Vì sao em có thể để tâm và khoan dung với Lập Huy như vậy, nhưng với tôi lại không được?"

Tay cầm cà rốt của Thịnh Tâm Lan xiết chặt vài phần, tránh nặng tìm nhẹ nói,

"Lập Huy chỉ là một đứa con nít, anh tị nạnh với con trai của mình?"

Một phen trách móc khiến cho Nguyễn Anh Minh không thể nói được gì, thấy Thịnh Tâm Lan chả thèm đoái hoài đến mình, anh liền dứt khoát ở lại trong bếp rửa rau.

Thấy một người sống cứ lúc ẩn lúc hiện ở trước mắt, Thịnh Tâm Lan nhịn nửa ngày rốt cục không thể nhịn được nữa: “Nấm kim châm không cần rửa từng cọng, anh không biết thì có thể ra ngoài hay không?"

Sau bữa tối, Thịnh Tâm Lan đuổi hai đứa nhỏ về phòng ngủ của mình tắm rửa, toilet bên ngoài để cho hai người đàn ông sử dụng.

Vừa lần lượt tắm rửa sạch sẽ cho hai đứa nhỏ rồi ôm về phòng của chúng, lúc quay lại liền nhìn Nguyễn Anh Minh vẫn tây trang thẳng thớm đứng ở cửa.

"Tôi không mang quần áo."

Thịnh Tâm Lan đỡ trán, không mang quần áo còn hùng hồn như vậy ngoài anh ra thật sự là tìm không thấy người thứ hai: “Anh mượn Thiên Ân một bộ đi."

"Tôi không mặc quần áo mà người khác đã mặc qua."

Nguyễn Anh Minh vẻ mặt bình tĩnh, nói rất chi là đương nhiên.

Trong phòng ngủ ở đằng sau anh truyền đến giọng nói của Thiên Ân: “Tôi cũng sẽ không cho người khác mượn quần áo của mình."

"Vậy anh nói làm sao bây giờ?"

Thịnh Tâm Lan nhìn anh: “Bây giờ cũng không thể đi mua nhỉ? Giờ này đã mấy giờ rồi? Dưới lầu chỉ có siêu thị, chỉ bán loại áo thun nghìn một cái, anh có mặc hay không?"

"Đi xem thử." Nguyễn Anh Minh lời ít mà ý nhiều: “Bây giờ mười giờ, siêu thị hẳn là vẫn chưa đóng cửa."

"Anh còn biết siêu thị mấy giờ đóng cửa?"

Thịnh Tâm Lan nhìn anh một cách ngạc nhiên, cố tình chế nhạo nói: “Tôi còn cho rằng cậu Nguyễn sẽ không biết loại thường thức bình thường trong cuộc sống này chứ."

Nguyễn Anh Minh nhìn cô: “Thịnh Đường có cổ phần của siêu thị dưới lầu các em."

Thịnh Tâm Lan cảm giác như có lời nào đó kẹt ở trong cổ họng, nói không nên lời, cuối và khô quắt nhìn anh một cái,

"Đi thôi, đến siêu thị mà nhà các anh có cổ phần."

Siêu thị gần khu phố là một siêu thị có chi nhánh toàn quốc, có ba tầng, siêu thị không nhỏ, Thịnh Tâm Lan bình thường mua đồ ăn cũng tới đây mua.

Lầu ba có một khu bán quần áo riêng, quần áo được bán đều là hàng bán tháo được khuyến mãi quanh năm, có rất nhiều cái không tìm được nhãn mác.

"Ở đây đi."

Thịnh Tâm Lan chỉ vào tấm áp phích màu vàng ghi hôm nay bán tháo đồng giá nghìn ở khu đồ nam:

"Tự mình chọn đi, đồng giá cả."

Nguyễn Anh Minh đứng bất động: “Em chọn đi, tôi không có hiểu biết gì với quần áo cả."

"Anh chắc chắn?"

Thịnh Tâm Lan ý tứ sâu xa mà nhìn anh một cái: “Tôi chọn gì anh cũng mặc?"

"Ừ."

Nguyễn Anh Minh chẳng thèm nhìn đống quần áo đó liền gật đầu.

Thịnh Tâm Lan nhướng mày, đi thẳng vào khu bán quần áo chật hẹp, chẳng thèm nhìn một cái đã cầm năm sáu cái áo sơmi và áo phông màu sắc rực rỡ, lúc trở về giống như là khoe chiến lợi phẩm mà đưa cho Nguyễn Anh Minh xem.

"Thử xem?"

Nguyễn Anh Minh nhìn thoáng qua đống áo sơmi màu sắc cực kì diêm dúa lòe loẹt, dưới ánh mặt ngạc nhiên của chị bán hàng, gật đầu một cái: “Ừ, phòng thử quần áo ở đâu vậy?"

"Bên này." Chị bán hàng lấy lại tinh thần, dẫn Nguyễn Anh Minh đến cửa phòng thử quần áo, trơ mắt nhìn Thịnh Tâm Lan đem một đống quần áo nhét ở trong ngực anh vào trong thử.

"Cô gái à, hai người muốn đi nghỉ phép ở Hải Nam sao? Mua màu sắc sặc sỡ như vậy?"

"Không phải, anh ấy thích loại quần áo này."

"Vậy sao?" Chị bán hàng cực kì ngạc nhiên: “Loại quần áo này đều là mấy tên côn đồ mới mặc, nhìn dáng vẻ lưu manh, trên cổ còn đeo cọng dây chuyền vàng lớn, nhìn rất là thô tục, tôi thấy bạn trai của cô cũng không giống là loại người này mà."

"Anh ấy thích thật mà, không tin chút nữa chị hỏi anh ấy đi."

Thịnh Tâm Lan nghẹn cười, ngay cả mấy chụp hình cũng đã chuẩn bị xong, đã đợi không kịp mà muốn nhìn dáng vẻ mất mặt của Nguyễn Anh Minh khi mặc áo sơ mi sặc sỡ.

Ngay lúc nói chuyện, phòng thử quần áo kẽo kẹt một tiếng, Nguyễn Anh Minh từ bên trong đi ra.

Thịnh Tâm Lan điên cuồng chụp anh một hồi, vừa chụp còn vừa nói: “Cái này tôi về đưa cho Ngọc Hạnh và Cao Khải, bọn họ muốn..."

Nói còn chưa dứt lời, nhìn người đàn ông bên trong ống kính, Thịnh Tâm Lan khẽ nuốt nước miếng, nuốt ngược nửa câu sau vào.

Vừa nãy chị bán hàng nói cái gì? Quần áo này ai mặc cũng đều giống lưu manh?

Nói xằng nói bậy phải không?

Nguyễn Anh Minh cao một mét tám mươi bảy, mặc áo sơmi màu hồng giao với xanh, nút buộc lỏng lẻo lộ ra đường nét xương quai xanh và cơ ngực xinh đẹp, khuôn ngực màu lúc mạch như ẩn như hiện, một đôi chân thon dài trong ống kính càng thẳng tắp như cột.

Người này giống y như người mẫu mà? Đồ lưu manh gì chứ?

"Ôi chao thật đẹp, cậu trai trẻ cậu mặc bộ quần áo này thật là có phong cách, giống như là người mẫu trên tạp chí vậy, nếu như để ông chủ của siêu thị chúng tôi chụp một tấm ảnh để ở đây, đoán chừng có thể để bán được rất nhiều cái."

Chị bán hang à, hồi nãy chị đâu có nói như vậy đâu.

Thịnh Tâm Lan ngượng ngùng cất điện thoại đi, đánh giá Nguyễn Anh Minh.

Thật đúng là giống như chị gái đó nói.

"Thế nào?" Nguyễn Anh Minh đi tới chỗ cô, giơ cánh tay lên hỏi cô: “Vừa người không?"

"Ừm." Thịnh Tâm Lan không tình nguyện gật đầu một cái.

Đâu chỉ là vừa người, bộ này như là may theo số đo riêng, mặc như vậy ra đường, giống hệt như một con bướm sặc sỡ, đợi mấy cô gái chạy theo xin số điện thoại vậy.

"Còn có mấy cái cũng thử hết sao?" Nguyễn Anh Minh hỏi.

"Không cần." Thịnh Tâm Lan vội ngăn cản, hào khí nhìn thoáng qua chị bán hàng: “Chị ơi, chị gói lại cho tôi đi, tôi mua hết mấy món đó."

Mua quần áo xong, Thịnh Tâm Lan lại chọn hai quần dài rộng rãi ở nhà, lần này không trêu chọc Nguyễn Anh Minh, nghiêm túc chọn hai chiếc quần màu vàng nhạt, có thể mặc ngủ cũng có thể mặc đi ra ngoài.

Ra khỏi siêu thị sau khi tính tiền, ở cửa có dựng một cái sân khấu, dường như đang tổ chức chương trình khuyến mãi.

Nguyễn Anh Minh nhìn thoáng qua: “Là chocolate mà Lập Huy và Ái Linh thích ăn."

Thịnh Tâm Lan vốn không chú ý, nghe vậy nhìn thoáng qua, đúng thật là vậy.

"Trò chơi người yêu hợp tác với nhau, người đạt được số điểm cao nhất sẽ được nhận một thùng miễn phí."

Trên standee màu xanh biển viết quy tắc trò chơi, Thịnh Tâm Lan nhìn chằm chằm hai chữ “một thùng”, cảm giác không thể đi được nữa.

Nguyễn Anh Minh đứng bên cạnh lại nhìn chằm chằm “người yêu”.

Truyện Chữ Hay