Vậy mà lại bị người khác nghi ngờ là bản thân bám lấy không buông sao? Thịnh Tâm Lan có cảm giác cực kỳ khó chịu.
Nghe cô nói như thế, sắc mặt ông cụ tái đi: “Là cô đề nghị chia tay? Cô thử nói xem, Anh Minh nhà chúng tôi có chỗ nào không xứng với cô chứ?”
Thịnh Tâm Lan sững sờ.
Quản gia Chu vội nhắc nhở ông cụ: “Ông chủ…”
Lúc này ông cụ mới tỉnh táo lại, ho khan một tiếng, nói: “Coi như cô biết thân biết phận.”
Thịnh Tâm Lan khôi phục lại vẻ mặt bình thường: “Ái Linh còn phải ăn cơm, thế nên con đưa con gái đi trước đây.”
“Chờ đã.”
Ông cụ gọi cô lại.
“Nếu đã tới nấu nướng giúp, cũng không thể làm xong liền đi, nhà họ Nguyễn chúng tôi không nhờ người khác làm không công, làm xong liền đuổi đi, hơn nữa, tối còn phải tới, đi đi về về quá phiền phức.”
“Không cần đâu.” Thịnh Tâm Lan cảm thấy ở lại đây mới phiền phức.
“Nếu trong lòng cô không có suy nghĩ gì khác, ăn bữa cơm thì có làm sao? Làm khách ở nhà họ Nguyễn mà thôi.”
Ông cụ trầm giọng xuống, mang theo ý uy hiếp, dường như chỉ cần Thịnh Tâm Lan không ở lại dùng bữa thì là cô có mưu đồ bất chính.
Thịnh Tâm Lan nhíu mày, do dự một lát, nghĩ tới có thể thấy Nguyễn Lập Huy trên bàn ăn, liền đồng ý: “Nếu ông đã nói như thế, vậy con mà không ở lại thì quá là tỏ vẻ.”
Khi đồng ý, cô không hề nghĩ tới dụng ý của ông cụ là gì, đi thẳng tới phòng ăn, khi đối mặt với Lâm Mạn Hàm trên đang ngồi trên bàn ăn, cô mới hiểu ra.
Ông cụ đang ra oai, tuyên bố chủ quyền về Nguyễn Anh Minh ngay trước mặt cô, rõ ràng là nói Nguyễn Anh Minh là hoa có chủ, đừng có nghĩ tới nữa.
Trong lòng Thịnh Tâm Lan cảm thấy thật buồn cười, nhìn Lâm Mạn Hàm trước mặt, lịch sự nhếch môi cười, coi như chào hỏi.
“Chắc là hai đứa quen nhau, công ty Mạn Hàm công tác trước kia từng hợp tác với khách sạn Thịnh Đường.”
Ông cụ nhìn hai người Thịnh Tâm Lan và Lâm Mạn Hàm, khi nhìn Lâm Mạn Hàm, rõ ràng ánh mắt yêu thích hơn nhiều.
Thế nên mới nói sông có khúc người có lúc, Thịnh Tâm Lan coi như hiểu sâu sắc đạo lý này, mấy tháng trước, cô còn là cháu dâu được công nhận bởi ông cụ, lúc đó ông cụ còn không thèm liếc nhìn Lâm Mạn Hàm, giờ so sánh với kẻ phản diện như cô, đến Lâm Mạn Hàm cũng thấy thuận mắt hay sao?
Cô không hề nghĩ nhiều, vừa cúi đầu xuống, Nguyễn Anh Minh đã dắt Nguyễn Lập Huy đi vào.
Vì chỗ ngồi của Thịnh Tâm Lan quay lưng lại cửa phòng ăn, thế nên chỉ có thể nghe tiếng bước chân mà phân biệt, khi người giúp việc chào anh, Nguyễn Anh Minh vẫn chưa dừng bước, đại khái đi tới chỗ nào đó phía sau cô, anh mới dừng chân lại.
“Ông nội… sao cô ấy lại ở đây?”
Đương nhiên là Nguyễn Anh Minh đang hỏi tại sao Lâm Mạn Hàm lại ở đây.
Nhưng đến tai ông cụ, ông cụ lại nói: “Dù sao cũng là tới nấu cơm cho Lập Huy, mặc dù cô Thịnh kiên quyết muốn đi, nhưng ông cảm thấy đây không phải là đạo đãi khách, thế nên mời ở lại cùng dùng bữa, Anh Minh, con qua đây ngồi.”
Thịnh Tâm Lan âm thầm nắm chặt tay lại, lòng lạnh lẽo.
Biết rõ Nguyễn Anh Minh sắp đính hôn với Lâm Mạn Hàm, cô còn ở đây chung vui, vừa rồi khi đồng ý với ông cụ, nhất định là đầu óc lú lẫn rồi.
Khi cô đang hận không thể tìm lỗ nào mà chui vào, không để ý thấy Nguyễn Anh Minh ở phía sau nhíu chặt mày lại, hỏi: “Em định nấu xong liền đi?”
Thịnh Tâm Lan quay đầu lại, giọng hơi buồn bực: “Vốn chỉ định tới nấu cơm cho Lập Huy, tôi ở đây cũng không thích hợp.”
“Ừ.” Nguyễn Anh Minh sầm mặt lại: “Cũng được.”
Thịnh Tâm Lan không hề biết câu cũng được này của anh là có ý gì, nghe có chút không vui, có lẽ là trách cô không thức thời.
“Lập Huy, qua ngồi cạnh ông cố.” Ông cụ yêu thương vẫy tay với Nguyễn Lập Huy.
“Không.” Nguyễn Lập Huy kiên định đáp một tiếng, sau đó giật tay khỏi tay Nguyễn Anh Minh, đi thẳng tới bên cạnh Thịnh Tâm Lan, dùng cả tay lẫn chân trèo lên ghế bên cạnh cô, giống hệt như trước kia, cùng với Thịnh Ái Linh, hai đứa ngồi cạnh Thịnh Tâm Lan, một trái một phải.
Ông cụ nhíu mày: “Lập Huy…”
“Kệ nó đi.” Nguyễn Anh Minh ngắt lời, sau đó tự mình lách qua Thịnh Tâm Lan, ngồi xuống bên cạnh Lâm Mạn Hàm, đối mặt với Thịnh Tâm Lan, ở giữa cách vài đĩa thức ăn.
Vị trí này khá là lúng túng.
Thịnh Tâm Lan chỉ có thể hoàn toàn cúi đầu, hoặc là gắp thức ăn cho hai đứa nhỏ, hoặc là cúi đầu ăn cơm, không có dũng khí ngẩng đầu lên.
Đương nhiên cô có thể thuyết phục bản thân bỏ qua chuyện trước kia, vạch rõ ranh giới với Nguyễn Anh Minh, nhưng để cô trực tiếp nhìn anh và người phụ nữ khác ân ái, đó quả thật là làm khó cô.
“Mạn Hàm, ăn đi.” Ông cụ gắp thức ăn cho Lâm Mạn Hàm.
Hôm nay Lâm Mạn Hàm lại nói rất ít, cứ liên tục đánh giá Nguyễn Anh Minh và Thịnh Tâm Lan, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại ngại tình cảnh này không tiện nói nhiều.
“Mạn Hàm, lần trước ba cháu đánh cờ với ông, nhắc tới chuyện đính hôn, ông thấy ngày tháng sau là ngày tốt, lát nữa bảo quản gia xem tình hình thời tiết, nếu không có vấn đề gì, chúng ta chốt luôn chuyện này, hai nhà cũng yên tâm hơn.”
Tiếng nói của ông cụ vang vọng trong phòng ăn, lập tức, Thịnh Tâm Lan cảm thấy không khí rất ngột ngạt.
“Vội thế sao?”
Giọng điệu của Lâm Mạn hàm hơi mất tự nhiên: “Con cảm thấy không cần vội như thế, con và anh Anh Minh mới bắt đầu ở bên nhau, thật ra hai chúng con…”
“Cái gì mà bắt đầu ở bên nhau, hai đứa đã quen nhau mười mấy năm rồi.”
Ông cụ trực tiếp ngắt lời của Lâm Mạn Hàm, nghiêm mặt nói: “Cứ quyết định như thế đi.”
“Ông nội, anh Anh Minh còn chưa đồng ý, như thế không tốt lắm.”
“Nó…” Ông cụ nói được một nửa, vẻ mặt phức tạp nhìn Thịnh Tâm Lan, liền chuyển đề tài: “Minh, con thấy thế nào?”
Thịnh Tâm Lan gắp thức ăn cho Lập Huy giống như không có chuyện gì, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, động tác gắp thức ăn của cô cứng ngắc như robot: “Lập Huy, ăn cái này.”
Nguyễn Anh Minh chăm chú nhìn cô một lúc, khi thấy cô lại coi như không thể thấy chuyện này, lập tức sầm mặt lại môi mỏng khẽ hé, tiếng nói rõ ràng vang vọng trong phòng ăn:
“Con không có ý kiến.”
Giây phút nghe thấy lời này, dường như thở phào một hơi sau khi nín nhịn đã lâu, Thịnh Tâm Lan chỉ cảm thấy lồng ngực buồn bực khó chịu giống như bị một tảng đá lớn đè ép.
Anh nói anh không có ý kiến, có nghĩa là anh ngầm thức nhận hôn sự giữa mình và Lâm Mạn Hàm.
Vậy thì người lúc trước thề thốt hứa hẹn đảm bảo với cô tình cảm với cô ta chỉ là tình anh em, không có chút tình cảm nào khác là ai? Giờ nhớ lại những lời này, thật là buồn cười.
“Ái Linh, ăn no chưa?”
Thịnh Tâm Lan nhỏ tiếng hỏi.
“Ăn no rồi, mẹ, chúng ta về nhà đi.”
Thịnh Ái Linh ấm ức gật đầu, trên thực tế, cô bé căn bản không ăn được bao nhiêu, khi thấy chú Nguyễn và cái cô Lâm kia ngồi cùng với nhau, cô bé cảm thấy tức no rồi.
Ông cụ quả thật quá là quá đáng, chuyện đã hứa hẹn trước kia đều nuốt lời, người lớn thật là đáng ghét.
Thịnh Tâm Lan xoa đầu Lập Huy, mỉm cười, dường như chuyện vừa rồi không có liên quan gì tới cô vậy.
“Xin lỗi, con gái tôi buồn ngủ rồi, tôi phải đưa nó về nhà ngủ trưa, mọi người cứ ăn tự nhiên.”